Một đứa bé khoảng năm sáu tuổi đang nằm trên giường phông trắng toát đôi môi nó tái nhợt không một chút huyết sắc, thân thể gầy ốm không ra hình người.
Đường Tấn Nham có mặt nôn nóng nhìn lão bác sĩ: "Nó chỉ có một tháng mà thân hình đã lớn như thằng nhóc năm sáu tuổi, cơ thể gầy gò luôn xuất hiện tình trạng như vậy, là làm sao?"
Lão bác sĩ nhanh chóng trả lời: "Theo lời thượng tướng nói nó chỉ là một vật thí nghiệm, thể trạng biến dị hơn người bình thường, mới sinh ra đã có song hệ dị năng hơn nữa còn hệ Hỏa và Thủy, tương khắc, tinh thần lực ngày một tăng hiện giờ đã là cấp B 987, cơ thể nó sẽ lớn dần theo từng ngày, nếu như nó lớn nữa sẽ nguy hiểm cho liên bang!"
Đường Tấn Nham cũng biết điều này, khuôn mặt nhăn nhó không biết phải làm sao.
Lão bác sĩ nói: "Chỉ cần máu của thượng tướng tức là ba của nó mới có thể áp chế được tinh thần lực cùng dị năng của nó!"
Đường Tấn Nham đau đầu: "Ta biết điều này, chỉ là đứa trẻ này ta luôn giấu Đường Minh, nó mà biết sẽ không để yên!"
"Không kịp nữa, sức mạnh thân thể nó quá lớn nếu như không áp chế sẽ bạo phát nổ xác mà chết!"
Ông đau lòng nhìn đứa bé gầy ốm, đứa trẻ tỉnh từ trên giường ngồi dậy, mặc dù gầy ốm nhưng gương mặt rất dễ nhìn một phần giống Đường Minh ngược lại giống ai đó như đúc mà Đường Tấn Nham nghĩ không ra.
Đứa bé có cái môi nhỏ xíu, lông mi dài, vần trán cao, tóc mọc rất đều, nó níu lấy tay Đường Tấn Nham nhẹ giọng nói: "Ông ngoại!"
Đường Tấn Nham nhũn lòng nhẹ nhàng vuốt tóc nó: "Tiểu Tranh ngoan, sắp được gặp ba rồi!"
Đứa bé vui mừng, cái môi nhỏ xíu cười lên trông tươi tắn hơn hẳn.
Đường Tấn Nham quyết định nói với Đường Minh, nếu như nó vẫn đòi giết Đường Lục Tranh thì ông sẽ không để yên.
Nhâm Thạch như thế nào cũng không tiêu hóa được những gì Tần Mặc nói, Tần Mặc dẫn "xác rỗng" Nhâm Thạch lên huyền phù, đưa cậu về nhà.
Đường Tấn Nham đã chờ sẵn bởi vì không còn kịp nữa rồi, ông điều động binh lính rất nhiều bởi vì sợ sẽ xảy ra sự cố, không ngờ người không nên xuất hiện lại có mặt ở đây, Tần Mặc.
"Sao cậu cũng ở đây!"
Tần Mặc không nói đưa Nhâm Thạch vào nhà, Đường Tấn Nham nhìn khuôn mặt của cậu biết là đã có chuyện không hay còn về Tần Mặc hắn ta liên quan tới khu mười một, Đường Tấn Nham không thể để cho hắn có mặt tại đây.
Đường Tấn Nham liếc binh lính, lập tức Tần Mặc trở thành tia ngắm đạn, nhất cử nhất động của hắn đều toát ra sự lạnh nhạt nửa bước cũng không đi.
"Tần Mặc bây giờ tôi sẽ không bắt cậu và sẽ thả cậu đi, nếu như cậu có hành động nào khác thì sọ của cậu_____!"
"___nát bét____!"
Tiếng binh khí của súng vang lên, tiếng vịn còi, Tần Mặc bị bao vây hắn không hề lên tiếng, hắn không biết phải làm gì.
Nhâm Thạch đã lên tiếng trước: "Thả súng xuống___!"
Binh lính ái ngại nhìn cậu rồi nhìn nguyên soái, Đường Tấn Nham nhìn khuôn mặt tiều tụy không một chút sức sống của cậu, ông lẽ nào nhẫn tâm sao?
Đột nhiên tiếng dép bước chân dẫm lên sàn nhà chạy dữ dội, tiếng hét nôn nớt phát ra.
"Là ba đấy ư?"
Một bé trai khoảng năm sáu tuổi bám vào Đường Tấn Nham, nét mặt nhỏ xíu vì khóc mà nước mắt nước mũi chảy, nhưng Nhâm Thạch vẫn nhìn ra khuôn mặt này giống Tần Mặc như đúc.
Nhâm Thạch chết trân, Tần Mặc sửng sờ, tiếng nói non nớt này làm nhũn lòng cậu, Nhâm Thạch nhìn nó nước mắt cũng đột ngột chảy theo, hình như cậu khóc rất nhiều.
Hình như nó là vật thí nghiệm mà cậu đã giết nó!
Biết được đáp án, Nhâm Thạch bị đau đớn dần dần chiếm lấy lý trí cậu, sinh mạng cậu nghĩ rằng đã tự tay chấm dứt nay lại ở trước mắt cậu hướng tới cậu, với ánh mắt hồn nhiên như vậy nói "Là ba đấy ư?" Nhâm vùi mặt vào ngực Tần Mặc khóc rống.
Chuyện này là sao?
Khi Nhâm Thạch bình tĩnh lại, Đường Tấn Nham cũng lờ mờ đoán được, nhìn khuôn mặt của Tần Mặc sao ông lại không biết cơ chứ.
Ông giận tím mặt, nếu ông không tiếc nuối giữ lại đứa trẻ này thì Đường Minh sẽ cắn rứt tới chết sao?
Đứa bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra ngẩng mặt lên nhìn ông ngoại nó: "Ông ngoại không phải ư?"
Đường Tấn Nham vuốt tóc nó: "Phải! Lại với ba của con đi!"
Nhâm Thạch nghĩ ở thế giới hiện đại cậu là gã đồng tính chết tiệt, cậu không nói ra, đó là bí mật cậu mãi mãi chôn vùi, cậu sợ kì thị, cậu sợ mình là thứ phát bệnh lây lan, như bạn bè của cậu sau khi biết sự thật nó nói những gì với cậu đều khảm vào tận tâm cậu, những lời cay nghiệt như vậy cậu khổ tâm đã quá nhiều, dần dần cậu không còn cảm thấy đau đớn nữa, một gã đồng tính thì làm gì có hạnh phúc cơ chứ.
Cậu nghĩ như vậy!
Nhưng bây giờ cậu biết mình đã sai, tội lỗi quá, thứ cậu cho là vật thí nghiệm giương đôi mắt to tròn hướng cậu nói: "Là ba đấy ư!"
Tim Nhâm Thạch bỗng nhiên bị thắt chặt, nổi nhục nhã không sao tiêu tan được.
Là cậu sai rồi!
Nếu như Đường Tấn Nham không giữ đứa bé lại thì cuộc sống sau này của cậu sẽ sống trong dằn vặt, không sao quên được.
Nhưng cậu như thế nào cũng không ngờ được, cậu mới mổ nó ra có một tháng, tại sao lại lớn đến mức này?
Tần Mặc tỉnh táo hơn cậu hắn ôm đứa bé vào lòng khi đứa bé chạy lại, thân hình nó gầy ốm đến nổi chỉ còn da bọc xương.
Sao lại thế này.
"Con tên là gì?"
Nực cười hắn là cha đứa bé mà hắn lại chẳng biết nó tên gì.
Đứa bé hơi sợ hãi nhưng cũng từ từ đáp lại: "Đường Lục Tranh ạ"
"Còn chú tên gì?"
Tần Mặc xoa đầu nó: "Ba là ba của con, đừng gọi chú gọi ba đi!"
Đường Lục Tranh rất nghe lời liền gọi: "Ba!" Tấn Mặc liền nhũn lòng.
"Còn đây cũng là cha con sao?"
Tần Mặc vuốt mặt nó lau đi vệt nước mắt khô: "Đúng vậy! Người đã sinh con ra!"
Nhâm Thạch căng thẳng, Đường Lục Tranh đã nhào vào lòng cậu, cậu chỉ biết ôm thân thể gầy gò của nó, rất chặt như sợ mất đi.
Sau một lúc lâu Đường Tấn Nham không chờ được lên tiếng: "Ta biết con rất hối hận, bây giờ con có bái lạy ta, ta cũng không nhận, hiện giờ nó gầy ốm, lớn nhanh như vậy là do thể chất đặc thù của nó____!"
Nhâm Thạch cùng Tần Mặc nghe Đường Tấn Nham nói xong, ông nói rất nhiều, thì ra Đường Lục Tranh sinh ra không phải vì không ăn uống mà là cơ thể quá mạnh mẽ áp chế đi tất cả, hơn nữa nó sẽ ngày một phát triển.
"Bây giờ chỉ cần có máu của con nuôi nó thì mới có thể áp chế được nó!"
Nhâm Thạch liền đồng ý, Tần Mặc đã ngăn cản: "Lấy máu của tôi đi!"
Nhâm Thạch sửng sốt quay lại nhìn hắn, Đường Tấn Nham chìm vào im lặng.
"Chỉ cần là ba của nó đều có thể lấy máu!"
Tần Mặc nói với Nhâm Thạch rất lâu là cơ thể hắn rất khỏe mạnh, cứ lấy máu của hắn, Nhâm Thạch hồi lâu không thể xoay chuyển được hắn mới đồng ý.
Khi Đường Lục Tranh được truyền máu xong, cậu nhóc luôn quấn bên Nhâm Thạch mãi, hẳn là nó vui quá, Nhâm Thạch không biết nói như thế nào với Đường Tấn Nham, bởi là "cha con" cần gì những lời cảm ơn vô nghĩa chỉ cần dùng ánh mắt biểu đạt Đường Tấn Nham cười bỏ qua.
Đoàn tụ là tốt rồi!
Nhưng ông vẫn nhíu mày nhìn chiếc vòng kết hôn thắt chặt trên tay Tần Mặc, ông biết sự việc này nghiệm trọng, nếu như Tần Mặc phản bội Đường Tiểu Cơ, chiếc vòng sẽ thắt chặt rút cạn tinh thần lực, có cấp S+ trong truyền thuyết cũng không thể làm gì nó.
Trời tối một mảnh, Thẩm Y Nguyệt đưa Lục Tranh đi dạo, Nhâm Thạch cũng chờ cho nó thích ứng, bởi vì cùng một lúc có hai người ba, nó không hoảng sợ mà Nhâm Thạch cũng hoảng sợ giúp nó.
Phòng riêng của Nhâm Thạch, Tần Mặc không biết chiếc vòng này từ lúc nào đeo vào, ắt hẳn là ở hôn lễ, lúc đó hắn bị khống chế, hắn hoàn toàn không hề biết, nhưng hắn lại không có cách nào nói với Đường Minh, hắn sợ Đường Minh không tin hắn.
Nhâm Thạch một chút tức giận cũng không có, cậu biết hắn không có ngu như vây, chỉ ngồi lên ghế, uống một chút nước mới từ từ nói: "Cậu ăn phải cái gì tại sao lại cưới Đường Tiểu Cơ!"
Tần Mặc không lên tiếng, tâm tình bức rức, hắn không biết mình phải giải thích làm sao với cậu
Nhâm Thạch đưa cóc nước cho hắn lại nói: "Gã ta lại tới?"
Tần Mặc trợn mắt lên thiếu điều không tin tưởng, cậu làm sao biết được? Chuyện hắn bị như vậy.
"Anh____!"
Nhâm Thạch nhìn hắn ngạc nhiên như vậy liền biết hắn bị khống chế rồi, cậu nhìn sâu vào mắt hắn đột ngột nói: "Cậu có yêu tôi không?"
Lần này Tần Mặc không ngạc nhiên nữa, ánh mắt như có sâu thẳm tình không tan nhìn cậu, hệt như từ tận đáy lòng hắn phát ra tiếng nói: "Nhất kiến chung tình vừa gặp liền yêu anh!"
Nhâm Thạch cười biết rõ đáp án: "Tôi không cần biết những chuyện cậu làm, cũng không hề để ý tiểu tiết điên rồ gì của cậu, ắt hẳn việc cậu làm đều có lý do!"
"Ở đây là một thế giới giả định, cũng giống như không gian thiết lập khảo hạch của cậu, và những người xung quanh chúng ta đều là giả, bọn họ sinh ra vì chúng ta, chúng ta hoàn thành thế giới bọn họ sẽ yên nghỉ hoàn toàn, vì vậy Khâu Duẫn chúng ta biết nhau đã từ rất lâu rồi, lập đi lập lại như vậy một vòng tuần hoàn vẫn là cậu, tôi biết trong cơ thể cậu có một gã đàn ông đang cố gắng áp chế cậu, đừng lo lắng bởi đó cũng chính là cậu!"
Khâu Duẫn?
Tần Mặc rất thông minh, hắn tiêu hóa hết những gì cậu nói, hắn chỉ kinh ngạc một chút rồi thôi, hắn hỏi: "Tên thật sự của tôi là Khâu Duẫn sao?"
"Đúng vậy!"
Tần Mặc lại nói: "Vậy tên của anh là gì?"
Nhâm Thạch đến đây thì sửng sốt, tròng mắt chứa đựng tình yêu vô bờ, hơi thở hơi vồ vập, trái tim đập liên hồi, cậu nói: "Nhâm Thạch!"
Tần Mặc tiến sát lại gần cậu, cả người nóng rực: "Vậy tôi yêu em Nhâm Thạch!"
Trái tim Nhâm Thạch run rẩy liên hồi, đợt chấn động vẫn cứ như xé nát linh hồn cậu, hắn nói tên của cậu, Nhâm Thạch vui sướng cuối xuống hôn hắn.
Tần Mặc cũng bạo phát, nụ hôn của bọn hắn rất nhẹ nhàng hệt như người cũ gặp lại sau nhiều năm, những cũng đủ là Nhâm Thạch nhũn người.
Đột nhiên tiếng kêu náo loạn trong túi Tần Mặc phát ra réo lên liên hồi, Tần Mặc lưu luyến buông Nhâm Thạch ra, hắn lục trong túi quần lấy ra một khối kim loại.
Nhâm Thạch đã thấy nó rồi nhưng chưa nhìn kĩ: "Đây là bảo bối gì vậy?"
Tần Mặc cười đáp: "Đây là Tân Lục Hầu do em tự sáng chế ra, nó rất thông minh đấy, hơn nữa còn có cảm xúc như con người!"
Nhâm Thạch cảm thán: "Thông minh như vậy?"
Tần Mặc mở lên, đã bị Tân Lục Hầu réo lên làm cho điếc cả tai.
《 Triệu Phong phát tín hiệu hắn đang gặp nguy hiểm! 》
Tần Mặc biến sắc, Nhâm Thạch không hiểu ra sao.
_______________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT