Nhâm Thạch không bị thương gì lắm, hầu như rất nặng với người bình thường, nhưng bây giờ cậu là thượng tướng chút vết thương này trên chiến trường còn không xem là gì, tinh thần lực hồi phục là ổn rồi, cậu được bác sĩ riêng băng bó vết thương, chỉ chờ ngày hồi phục.
Nhâm Thạch ngồi trên ghế, nhìn gương mặt nhắm mắt yên tĩnh nằm trên giường phục hồi tốt nhất Liên Bang, nhìn thiết bị điện tử chằng chịt thi nhau phong tỏa xung quanh thân thể để trần của Tần Mặc.
Kì quái! Nhâm Thạch đã ở đây trông coi hắn tận ba ngày rồi mà Tần Mặc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhâm Thạch nâng mắt nhìn bảng số liệu thêm một lần nữa, tinh thần lực cấp D sắp xỉ C hồi phục 89%, dị năng hồi phục 90%, không hề có gì đáng ngại, tại sao lại không tỉnh?
Ngoài căn cứ vì đã ba hôm không thấy Thượng tướng xuất hiện đều trở nên ồn ào, sự việc trường Liên Minh Quân Đội xảy ra tình huống nguy hiểm trong khảo hạch đã lan truyền khắp cả Liên Bang, quang não đưa tin rầm rộ mặc dù hiệu trưởng có ra sức ngăn chặn thế nào.
Đến tai Nguyên soái đã ngày thứ ba, Đường Tấn Nham đã ngay lập tức trấn an Liên Minh, rồi đến Liên Minh Quân Đội để tra rõ, việc này liên quan đến con trai ông, mà con trai ông đang bị thương không thể đứng ra điều tra.
Nhận thấy quang não phát ra tín hiệu, Nhâm Thạch thấy ai gọi tới liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trên màn hình hiện lên thân ảnh nghiêm túc, qua màn hình mà Nhâm Thạch có thể cảm nhận được sự tức giận trong mắt ông.
『 Ba 』
Bên phía màn hình phát ra tiếng nói kiềm nén: 『 Chấn thương đã khỏi chưa? Ta sẽ gửi qua đó đội ngũ y tế tốt hơn để con chữa thương 』
Nhâm Thạch vội nói cũng biết ơn ông rất nhiều: 『 vết thương của con đã khỏi rồi không cần phải phiền phức như vậy 』
Nguyên soái là người ra chiến trường nhiều năm đương nhiên cũng biết viết thương này không đáng nói, ông lại nói tiếp: 『 Khi nào sắp xếp ổn đến Liên Minh Quân Đội đi, việc này không thể bỏ qua 』
『 Được, mong ba hãy an ủi mẹ 』
『 Được rồi! Biết tin bà ấy khóc lên khóc xuống liên tục đòi gặp con! 』
Nhâm Thạch chỉ cười trừ cũng biết tính nghiêm trọng của việc này, cậu dành ra ba phút thắp một nén nhang cho hiệu trưởng, chắc hẳn ông ta cũng không hề biết lại xảy ra chuyện này.
Tắt quang não trước khi bước chân vào phòng, Hạ Dật đột nhiên xuất hiện, hắn đưa tay lên tim hô: "Thượng tướng!"
"Cậu có việc gì?"
Nhâm Thạch quay về phòng, Hạ Dật cũng đi theo.
"Hắn đã có máy móc điều trị không cần thượng tướng phải đính thân tới đâu"
Nhâm Thạch im lặng một chút rồi mới nói: "Hắn là người quan trọng đối với tôi!"
Hạ Dật thoáng sửng sốt rồi cũng không hỏi, cũng không nhiều lời nữa.
"Thượng tướng cái người này chỉ mới cấp D, nhiều máy móc như vậy có khi nào sẽ nổ tung không?"
Nhâm Thạch đột nhiên cười lên như nhớ ra được cái gì nói: "Máy đo tinh thần này có đúng không?"
Hạ Dật nói: "Máy này là máy đo phổ thông cho người dưới cấp C"
Nhâm Thạch nghĩ không ổn lập tức sai Hạ Dật: "Cậu đi lấy máy đo mạnh nhất ra đây trên cấp A đó"
Nhâm Thạch phải xem Tần Mặc này mạnh cỡ nào, cậu đã chứng kiến cảnh năng lượng khủng khiếp kia ép đến cơ hồ thở không nổi kia, chắc chắn là Tần Mặc áp chế tinh thần lực, Cấp D? Hắn lừa người cũng đỉnh cao quá rồi.
Hạ Dật lại sửng sốt: "Thượng tướng định___"
Nhâm Thạch "ừ" một tiếng xem như nói rõ ý nghĩ trong lòng.
Trong khi Hạ Dật đi lấy, Nhâm Thạch tiến tới gần khuôn mặt góc cạnh của Tần Mặc, ép sát tai vào lồng ngực hắn, tim đập rất ổn chắc nịch, rồi kiểm tra hơi thở, lại nhìn bờ môi mỏng của hắn, vội nuốt nước miếng, đã bao lâu rồi không thân mật như vậy nhỉ?
Tiếng cách cửa vang nhẹ lên làm Nhâm Thạch định làm chuyện xấu bỗng giật thót mình, chân cẳng đứng thẳng mắt nhìn xung quang, để xóa tình cảnh lúng túng khi nãy.
Hạ Dật mang máy đo tinh thần lực, không hề biết chuyện gì vừa xảy ra, theo ý định của thượng tướng hắn gỡ máy đo phổ thông ra, lục đục gắn máy mới vào, ánh mắt nhìn Tần Mặc đầy hồ nghi.
Nhâm Thạch tiến tới vỗ vai Hạ Dật: "Yên tâm hắn không sao đâu"
Hạ Dật trợn mắt, thiếu điều muốn ra khỏi phòng, Tần Mặc có sao hay không sao liên quan gì tới hắn chứ?
"Khởi động đi...!"
Tinh thần lực nhảy theo con số rồi dừng.
「 Cấp C 198 」
Hạ Dật: "..."
Nhâm Thạch: "Đợi tiếp đi!"
Không ngờ được số liệu lại tiếp tục tăng, đến Nhâm Thạch còn trợn mắt, hồi hộp mà nhìn...
「 Cấp C 5789 」
「 Cấp B 2347 」
「... 」
「 Cấp A 6796 」
「 Cấp... 」
Vẫn tiếp tục tăng, Hạ Dật mặt mũi trắng bệch, lòng bàn tay đầy mồ hôi, rốt cuộc người này là ai?
「 Cấp A 8898 」
「 Cấp A 9000 」
Đột nhiên số liệu thi nhau nhảy, không biết đâu mới là số liệu đúng nhất.
"Hắn là Alpha?"
Beta không thể có tinh thần lực vượt quá Cấp B như vậy, nghịch thiên hơn nữa sắp vượt qua cấp S ư? Hạ Dật vẫn biết ngày cuối cùng mà thượng tướng đo tinh thần lực là Cấp A 9989 mà người này...?
Nhâm Thạch không nói gì, sự việc mà Tần Mặc giấu đi đã bại lộ, cậu hơi lo lắng hắn sẽ nổi điên trong khi hắn ta đã quên mất cậu sạch sành sanh.
Nhâm Thạch nói: "Chuyện hôm nay đến đây thôi, cậu biết sự việc trong này chứ, kể cả Ngô Chấn cũng không được tiết lộ"
Hạ Dật không hiểu vì sao: "Thượng tướng biết hắn sao? Hắn sẽ không gây nguy hiểm chứ? Thượng tướng có biết là giấu một người như vậy nếu Liên Bang mà biết được sẽ có chuyện lớn"
"Tôi biết nên tôi mới nói cậu giữ bí mật"
Hạ Dật không nói gì sự tín nhiệm của Thượng tướng đặt lên người hắn quá lớn, hắn không thể để thượng tướng thất vọng: "Rõ!"
Nhâm Thạch biết vì sao Tần Mặc mãi không tỉnh lại, không phải vì hao tổn năng lượng cơ thể mà phải phụ thuộc vào hắn.
Việc Nhâm Thạch làm bây giờ là phải bù đầu đi giải quyết với mọi người, chuyện khảo hạch xảy ra vấn đề, cho nên không thể nào cứ túc trực bên cạnh Tần Mặc mãi.
Đến khi Tần Mặc tỉnh dậy đã là ngày thứ năm, mở mắt ra thấy trần nhà trắng toát, làm ánh mắt hắn hơi nhòa, nhận thấy cơ thể mát mẻ, ánh mắt hắn tối lại, định hình được một đống thứ cắm vào thân thể hắn, khí tức điên cuồng không ổn vang lên.
Bỗng dưng viên ngọc sáng bóng từ túi quần nhả ra, Tần Mặc xoa thái dương, cử động thân thể một chút rồi mới nhặt nó lên.
Giọng nói khàn khàn phát ra: "Tân Lục Hầu"
Viên ngọc trở về hình dáng cũ thành một khối kim loại rắn chắn, ong ong phát ra: 《 Bị lộ rồi, Mau cuốn gói ra khỏi đây!" 》
Tần Mặc rút một mớ dây lằng nhằng trên thân thể mình xuống, một nơi xa hoa hệt như phòng thí nghiệm loại một này không thể ở Liên Minh Quân Đội được: "Đây là đâu?"
Tần Lục Hầu: 《 Căn cứ của Thượng tướng 》
Tần Mặc kinh ngạc: "Bay một phát bay đến đây luôn sao?"
《 Ta chưa tính sổ với cậu việc tùy tiện sử dụng dị năng tối đa, cậu điên rồi sao, sao lại giúp hắn? 》
Nhắc tới Tần Mặc mới nhớ tình cảnh hắn sử dụng tinh thần lực, chỉ cảm thấy quen thuộc không vấn đề gì khác, làm việc theo cảm xúc là lần đầu tiên hắn làm, sau khi sử dụng nâng lực quá nhiều hắn tự động phong bế cơ thể, không ngờ lại hôn mê tới tận năm ngày.
《 Hắn ta chết cậu sẽ không ở nơi quái quỷ này nữa, cậu muốn tổ chức xé xác cậu thì tôi cũng không can thiệt nữa 》
《 Cậu nên nhớ "thứ đó" đang ở trong tay hắn ta, nếu cậu không làm xong việc này, thì hậu quả như thế nào tự cậu gánh lấy! 》
Tân Lục Hầu vừa nhắc tới gân xanh trên mặt Tần Mặc nổi lên cùng với tức giận xé tan lồng ngực, máu xộc lên đại não, ánh mắt trợn lên khủng bố, "thứ đó!" cái thứ chết tiệt đó đang ở trong tay thằng nhãi kia, nó dám uy hiếp hắn, mẹ nó thật ghê tởm, đến nổi t*ng trùng của hắn được cũng được vinh hạnh nằm chiếm chệ trong khu cách biệt sở nguyên cứu, mấy gã đó còn phấn khởi như lấy được bấu vật.
Một lũ điên!
Nhiệm vụ lần này là do mấy gã đó sai khiến nếu không, t*ng trùng của hắn sẽ được cấy ghép vào kẻ khác, hắn ghê tởm nhất là việc này, nếu không bị hạ dược hắn sẽ không bị nắm thóp như vậy, t*ng trùng do chính hắn tiết ra không phải giao cấu với kẻ khác.
Thế nên bây giờ phải giết Thượng tướng!
Tần Mặc giảm khí tức lại, đứng dậy, lục tung căn phòng xem thử có áo nào mặc được không, rất tiếc không hề có, phòng này không có ai canh gác hắn lọt ra ngoài rất dễ dàng, hắn không trở về Liên Minh Quân Đội nữa, giải quyết càng nhanh càng tốt.
Ở ngoài cổng đậu một chiếc cơ giáp làm mọi người choáng ngợp, Nhâm Thạch thì đang bị quấy rầy bởi Đường Tiểu Cơ.
"Đường Phi cậu đưa em ấy tới làm gì?"
Tên này cuồng em gái sao? Đường Tiểu Cơ rất phiền phức liên tục một hai đòi gặp Tần Mặc, cô vừa thi xong sát hạch liền nhận được tin tức Tần Mặc gặp chuyện liền chạy tới đây ngay.
Đường Tiểu Cơ tự lái Cơ Giáp tới, bên cạnh còn có Đường Phi, khuôn mặt cô xanh ngắt vừa nhìn là biết lo lắng cho Tần Mặc đến phát điên đây mà.
"Minh Ca anh cho em gặp Tần Mặc được không?"
Nhâm Thạch kiên quyết: "Không được!"
"Tại sao?"
"Hắn còn chưa tỉnh, em không thể quấy rầy hắn"
Đường Tiểu Cơ lại nói tiếp nhìn như sắp phát khóc đến nơi: "Anh cho em nhìn một chút thôi được không?"
Nhâm Thạch phiền phức buông cô ra: "Em thi sát hạch thế nào?"
"Được....được...hạng nhất, cho em gặp Tần Mặc đi"
Hạng nhất có thể dễ dàng lấy như vậy sao? Đường Tiểu Cơ này quả là nữ chính.
Đường Phi lên tiếng tránh móc: "Tiểu Cơ em làm gì vậy, bỏ thượng tướng ra"
Nhâm Thạch chịu hết nổi: "Được rồi! Chỉ một lúc thôi"
Đường Tiểu Cơ không nể gì thượng tướng rất bất mãn lên tiếng: "Dù gì sau này Tần Mặc cũng là hôn thê của em, anh tại sao lại giữ em ấy như vậy?"
Nhâm Thạch tin là mình không nghe nhầm, hôn thê? Mặc dù biết là nữ chính có tình cảm với nam chính nhưng Nhâm Thạch không thể chấp nhận được.
Có cậu ở đây, mơ đẹp nhỉ?
Đường Phi hết cách với em gái bước tới vung tay ra kéo em gái về phía mình: "Thượng tướng đừng để ý lời em ấy nói"
Nhâm Thạch rất là để ý, không hề sinh khí nhìn vào ánh mắt nồng cháy bắn ra tia lửa tình yêu của Đường Tiểu Cơ nhấn mạnh từng chữ.
"Em không hiểu vì sao nhiều học viên như vậy mà anh chỉ đưa một mình Tần Mặc về sao? Lẽ ra em phải hiểu chứ? Tần Mặc là người của anh"
Khung cảnh bỗng nhiên lạnh toát, không những Đường Tiểu Cơ mà Đường Phi đều sửng sốt đến không nói nổi thành lời, khuôn mặt cô trắng bệnh, như sét đánh bên tai, chết trân đến lạnh người.
Vừa vặn Tần Mặc chạy trốn nhìn từ phía khuất tới, nghe bọn họ đối thoại nhàm chán, vì trốn Đường Tiểu Cơ nên hắn muốn đi ngay, nhưng khi hắn nghe đến câu cuối cùng, Tần Mặc khựng lại cứng cờ, kinh ngạc đến tim gan đều chấn động, đầu óc cũng u mê.
_____________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT