Thân thể Bạch Hổ hết sức đồ sộ, cao vài trượng, chiếm rất nhiều đất, bộ lông trắng toát, gương mặt hết sức dữ dằn.

"Chuyện gì vậy? Linh thú ở đâu lại xuất hiện?"

"Nó không phải là Bạch Hổ của Vô Hy tôn giả sao?"

Thập Hoàng chân nhân đang đấu kịch liệt với Nhâm Thạch, mới đầu lão cũng chỉ ra đại một chiêu nhằm kích y thấy bại mà lui, không ngờ đánh một hồi lại thành ra, ta sống ngươi chết, đến nổi lão phải triệu pháp khí, trường kiếm mang lưu quang, khí thế bức người cứ thế chọi một với Nhâm Thạch chỉ đánh tay không mà lại bức lão thối lui vài phần, lão tựa hồ rất nhục nhã, mồ hôi tán loạn không hề khinh nhờn nữa.

Thập Hoàng chân nhân chấn động mà suy nghĩ, lão đường đường là Đại Thừa Sơ kỳ lại đánh không lại một kẻ đệ tử cà lơ phất phơ danh tính cũng ít ai biết như y, y là cao thủ trên Hóa Thần Kỳ sao, khuôn mặt lão thập phần vặn vẹo khó nhìn.

Bên kia Nhâm Thạch không biết phát điên cái gì, thân thể vẫn luôn không theo sự điều khiển, toàn thân như muốn nổ tung, linh lực cuồn cuộn ở đan điền tuôn ra như sóng biển, xương khớp như khôi lỗi, ngờ nghệch phóng linh lực, đất đá ầm ầm, đã phát nổ mấy cột linh thạch to ở Phất Linh Đài, dưới chân cũng hình thành nhiều lỗ hổng lớn, đệ tử nhiều đỉnh phải đứng cách xa bọn họ, kinh ngạc đến há hốc mồm.

Một chỗ không ai chú ý, Tử Vô Nguyệt hắc ám lặng người, một bóng đen không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn, kẻ này mang đồng phục của đệ tử Hoa Linh Đỉnh, gương mặt không biết dùng hình thức gì che giấu mà không thể thấy rõ ngũ quan.

"Tương Phàm!"

Kẻ nọ dường như muốn quỳ xuống kiến quá hắn, nhưng xung quanh lại quá nhiều người, nên kẻ nọ chỉ đành khom lưng: "Có thuộc hạ!"

Tử Vô Nguyệt gằn qua kẻ răng: "Ngươi phát hiện từ bao giờ?"

"Từ lúc hắn bảo ta giết oán linh, thuộc hạ thất trách không phát hiện sớm mới để hắn tung hành Quỷ giới như vậy!"

"Hắn có thể qua mặt được ta thì làm sao ngươi biết"

Tương Phàm câm phẫn ánh mắt hằn lên một tia đỏ rợn người: "Để thuộc hạ giết hắn!"

Tử Vô Nguyệt trầm ngâm nhìn Sở Khương Vũ lấp ló trong đám người, ngữ khí như rắn rết: "Muộn rồi!"

Thân thể xương khớp kêu rắc rắc của Thập Hoàng chân nhân phi thân lên, trường kiếm đâm tới mang theo gió lốc, Nhâm Thạch xoay thân tung một chưởng như cự thú ác độc vồ tới.

"Oành...oành..." nhiều tiếng nổ vang trời vang lên, Chấp Pháp định nhập cuộc lại bị một thân Ngọc Huyền cản lại, hai lão già cứ nhe răng trợn mắt chẳng thua ai.

Bạch Hổ đạp lên đất đá kiêu ngạo mà đi tới, mặt đất rung chuyển dữ dội, hai kẻ đang đánh nhau cũng nhìn tới, Thập Hoàng chân nhân liếc nhìn Tử Vô Nguyệt đằng xa, thầm cảm ơn hắn, chỉ có Nhâm Thạch đưa khuôn mặt mờ mịt qua, nét mặt tựa hồ vụt qua một tia cảm xúc, ngay lúc bị phân tâm, lão ta nham hiểm đưa kiếm tới xẹt ngang, Nhâm Thạch sửng sờ không phản kháng bay xa vài trượng, thân thể đập thẳng vào cột bằng linh thạch, rồi đổ rạp xuống, ngay giữa bụng có một đường máu dữ tợn, y phục cũng bị rạch, máu tươi ồ ạt chảy ra, nhiễu đỏ cả y phục trắng toát.

Đám người ồ lên, chạy tới xem y đã chết chưa, bọn họ nhìn thấy phía dưới đất đá chỉ có một bãi máu, trên mặt lại hiện ra vẻ đáng đời.

Bạch Hổ căm phẫn, bàn chân to tướng vạch đất đá, nẩy cái người toàn máu này lên lưng, rồi một thân phẫn hận nhìn đám người, Bạch Hổ gầm lên một tiếng, âm thanh bén nhọn chói tai đâm vào màng nhĩ, bỗng chốc gió mạnh phóng xa vài trượng cây cỏ ùn ùn đổ rạp.

Chuyện quái gì thế này?

Bạch Hổ hét cuồng nộ đám người trở nên biến sắc, như có quỷ mà ngước nhìn Vô Hy tôn giả, đường nhìn khó hiểu lẫn hoảng sợ.

Nhâm Thạch lăn lộn trên đám lông vì đau đớn, ý thức vội vã như thướt phim dài trở về thức hải của y, Nhâm Thạch đang giống như bị yểm bùa, lại giống như bị nguyền rủa, y có thể nghe trong cơ thể mình có vô số oán hồn vất vưởng vồ lấy tâm trí y, như một kẻ điên dại, là bọn họ làm chủ, Nhâm Thạch thật sự không biết gì hết, đôi mắt chứa nước mắt cùng bụi bẩn hé một đường nhìn, một thân ảnh lọt vào mắt y, thân ảnh đó nhẹ nhàng ung dung, như đang thao túng tất cả.

Bị lừa rồi! Tất cả đều bị lừa rồi!

Bây giờ Nhâm Thạch phải chịu đau đớn từ khắp cơ thể, không biết lúc "bọn chúng" sẽ nổi điên mà cắn nát linh hồn y, thật đáng sợ, Nhâm Thạch thật sự sợ hãi.

Thập Hoàng hét lên: "Vô Hy có chuyện gì vậy? Linh thú của ngươi?"

Chợt thanh âm Tử Vô Nguyệt sắc bén vang lên, như sấm sét nổ tung đầu bọn họ: "Nó không phải là linh thú của ta"

"Vậy...?"

Bạch Hổ hung dữ đã trả lời nghi hoặc của bọn họ: "Mặc Vu Dịch là chủ nhân của ta, các người một ai cũng đừng hòng tổn thương y, y bị cắt một miếng thịt thì ngươi phải đền y gấp bội!!!"

Bỏ qua ai là chủ nhân của ai, chuyện Bạch Hổ nói rất nực cười, Thập Hoàng chân nhân vuốt chòm râu, đánh giá cấp bậc của Bạch Hổ cười ha hả trả lời: "Mi đang nói ta sao?"

Bạch Hổ bị sỉ nhục, gầm lên điên cuồng, thân thể đột nhiên tỏa ra bạch quang chói mắt, linh lực kinh người, trướng đến lợi hại.

Khuôn mặt Chấp Pháp trưởng lão trở trên cực kỳ hỗn loạn, trừng mặt nhìn về phía Lưu Vũ Minh đang khúm núm ôm quan tài như kẻ xúc sinh, lão biết tình huống này cực kỳ không ổn, rất có thể liên quan đến sống còn của Tu Chân giới, lão phất tay với đệ tử thân tín bên cạnh.

"Ngươi mau lập tức đến các đỉnh triệu hồi các trưởng lão đến đây, cho ngươi nửa nén nhang, mau lên"

Người kia vội "Dạ" một tiếng đã biến mất.

Trong đám người Sở Khương Vũ lòng bàn tay bốp chặt, âm thanh rắc rắc vang dồn vang lên, bên trong tựa hồ như có một ít bột phấn cùng máu đen trào ra, dính nhớp trên y phục trắng ngần của hắn, chỉ chờ có như vậy Nhâm Thạch trên lưng Bạch Hổ đồng tử đột nhiên đỏ ngầu, tơ máu đen chằng chịt, huyết lệ cũng chảy xuống, nhìn y không khác gì Quỷ Tu La lệ khí đầy mình, linh lực cuồng cuộn mãnh liệt như ác thú nhảy xuống lưng Bạch Hổ, ấy vậy mà lục phủ ngũ tạng đã gần như nát bét, y đích thực là khôi lỗi, tựa cái xác chết mặt người sai khiến, kí ức đều mất sạch, linh lực cường đại đến từ chủ nhân của y?

Bây giờ không ai khinh bỉ, thóa mạ nhìn y nữa, bọn họ là bọn họ đang sợ hãi, sợ đến nhũn chân.

"Quỷ...!"

Bọn họ chồng chéo nhảy lên đầu nhau, tán loạn chạy đi, không một ai muốn ở lại để y xơi tái, ngay cả Thập Hoàng chân nhân còn đánh không lại y, bọn họ tính là cái thá gì?

Mặc Vu Dịch lao tới đâu, máu tươi tới đó, lão già Thập Hoàng một thân toàn máu, trước đó lão có tu thuật, thân thể vì chuyện đó mà yếu hẳn đi, nay lại đánh nhau tơi bời như vậy, lão sớm đã không chịu nổi, Chấp Pháp cũng không khá hơn, Ngọc Huyền nhìn y khổ sở, đến khi lão thấy Mộ Chiêu Giang hấp hối bên chân lão, lão mới hành động.

Ngọc Huyền đối mặt với đệ tử, nhìn oán khí dày đặc trên người y, nghi hoặc liền được giải đáp.

"Vu Dịch!"

Y bị yểm bùa, lão nhìn một cái là ra được, tại sao không một ai nhìn ra được, tại sao không một ai đứng về phía y?

Sư đồ đánh nhau, lão già rồi, linh lực lại tụt dốc, phút chốc đã bị đồ đệ đá văng.

Chấp Pháp ôm bụng, sặc một búng máu, tiện tay quẹt một vệt, chẳng để ý giờ khắc này còn trên với dưới, vừa hét vừa dùng sức phi lên về phía y.

"Vô Hy chẳng lẽ ngươi định trơ mắt nhìn đệ tử Hoa Linh Đỉnh chết hết ngươi mới vừa lòng sao? Ngươi còn không ra tay thì chúng ta sẽ nghi ngờ ngươi cấu kết với y___!

Ai nấy cũng cứng đờ, hoảng sợ nhiều hơn là kinh ngạc, Chấp Pháp nói rất đúng, Vô Hy chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ đi vào chỗ chết?

Bàn tay Tử Vô Nguyệt run nhẹ, huyết dịch toàn thân xao động trào lên qua kẽ răng, trong khoang miệng ngập tràn mùi vị tanh tưởi thối rửa của máu hòa lẫn với ngũ tạng nát bét, đều bị hắn hung hăn áp xuống, gân xanh trên trán cũng hằn lên, hắn bị phản phệ, hắn không giết được Sở Khương Vũ?

Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Dưới Quỷ giới hắn là Vương, tất cả dưới trướng hắn đều chịu uy áp của hắn Sở Khương Vũ cũng không ngoại lệ, nhưng tại sao Tử Vô Nguyệt dùng uy áp xay linh hồn gã thành bột, ngược lại hắn bị phản phệ khiến đan điền nứt toạc, bây giờ cách bảo vệ người thương hắn duy nhất chỉ còn cách thả Bạch Hổ ra, hắn trơ mắt nhìn Mặc Vu Dịch bị cắt thịt, đậm vào cột, hắn trơ mắt nhìn lũ người man rợ thảy lên da thịt y, gọi y là Quỷ, Tử Vô Nguyệt chỉ biết đứng bất động mà đau đớn như cắt vào tim gan, cách gần y như vậy mà đến tư cách bảo hộ y cũng chẳng có, hắn đau đến lỗ chân lông cũng rỉ máu.

Bọn họ chờ Tử Vô Nguyệt tiến lên giết quách cái kẻ phản bội, nội gián của quỷ giới này đi, nhưng Tử Vô Nguyệt động thân một chút cũng chẳng động, bọn họ lúc đầu cầu xin hắn quỳ lạy hắn, lúc sau thì đỏ ngầu hết hy vọng, oán giận điên tiết có đủ.

Lão Chấp Pháp vừa đấu với Mặc Vu Dịch, lão ta kịch liệt sắp đá văng, Mặc Vu Dịch như kẻ điên, bị lão chém đổ máu cũng chẳng sợ đau liền lao lên, lão hét: "Hỗn quân! Ngươi có khác gì Mặc Vu Dịch?"

Tử Vô Nguyệt bức đến lệ trí cũng trào ra, ép nước dịch tanh tưởi xuống tận cùng, khớp miệng âm trầm nói, dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để chúng đệ tử nhận ra là hắn đang gọi người.

"Mặc.Vu.Dịch!"

Dường như tiếng gọi này có ma lực lớn Nhâm Thạch mới ngừng tay, buông tha Chấp Pháp đang hấp hối, tiện đà đá qua một bên, ánh mắt mờ nhạt không có tiêu cự liếc nhìn Tử Vô Nguyệt, tròng mắt như bị kích thích, lóe lên một chút ánh sắc đỏ, giày thêu nhiễu đỏ từng bước đến chỗ hắn.

Bỗng nhiên "Bịch" một tiếng, Nhâm Thạch quỳ rạp xuống, khóe miệng nhày nhớp phát ra tiếng kêu nhỏ, tựa như sấm chớp bên tai, ác cả tiếng chuông Phất Linh Đài kêu oan, bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.

"Chủ nhân!"

"..."

"Tiểu nhân nguyện chết vì chủ nhân, giết sạch đám người Tu chân giới, hoàn thành tâm nguyện của Quỷ Vương 3000 năm trước, rồi chúng ta cùng nhau trở về Quỷ Vực!"

"..."

Ánh mặt trời trở nên chói mắt, bao phủ đám người một tầng khiếp sợ, da đầu tê dại như quỷ ám.

Tử Vô Nguyệt chỉ có đau lòng nhìn y quỳ dưới đất, cả một biển người trong mắt chỉ có mình y, rốt cuộc hắn ta đã cho Mặc Vu Dịch ăn thứ gì, hắn ta làm sao mà làm được?

Thập Hoàng chân nhân không biết từ lúc nào đã đứng dậy, trong tay áo lóe ánh kim, xé gió lao đến tấm lưng Mặc Vu Dịch, ngay tức khắc đã bị một thanh thần khí vung tới, vật sắc nhọn lưu quang này, bật ngược trở lại.

"Phập!"

"Hự!" Thập Hoàng bị khoét một lỗ ngay giữa ngực, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Tiếng đệ tử hét lên: "Thập Hoàng chân nhân!"

Có người nhìn thấy thanh thần khí ấy chính là Chiến Hoa, hung ác như rắn rét cản một kích của Thập Hoàng, chỉ là một tiếng chuông kêu oan trên Phất Linh Đài, lại dẫn tới sự thật là tượng đài trong lòng bọn họ, Vô Hy tôn giả trong lòng bọn họ, là thần cao ngạo lạnh lùng, nhất tay nhất chân cũng cao quý đẹp đẽ, là người sắp phi thăng thành tiên là niềm vinh hạnh khắp Tu Chân giới.

Lại bảo hắn là Quỷ Vương, hắn là con của Quỷ Đế, ai sẽ tin? Bọn họ căn bản không tin, nhưng trước mắt bọn họ là cái gì? Chủ nhân? Ai là chủ nhân? Tại sao Chiến Hoa lại vô tình đâm vào ngực Thập Hoàng chân nhân?

Là hắn một kẻ mặt người da quỷ, bọn họ tôn hắn làm thần, là chính bọn họ đang quỳ gối trước một con quỷ đáng sợ.

"Hỗn Quân!"

"Hỗn Quân!!!!!"

Trưởng lão các đỉnh cũng ngự kiếm bay tới đày trời, theo sau còn có mấy ngàn đệ tử lấp kín cả mặt trời, bọn họ được kể lại, thập phần kinh tởm hắn, nhìn hắn như tử thi.

Tử Vô Nguyệt biết chuyện đã tới nước này, hắn có nhẫn cũng vô dụng, hắn lần nữa nói khẽ: "Tương Phàm!"

Kẻ hắc y, không nhìn rõ ngũ quan lại xuất hiện, lệ khí đen dày đặc lấp kín thân thể hắn, Tương Phàm thả lệ quỷ ra, oán khí đen ngòm bay tứ tung phút chốc che kín mặt trời, không gian bỗng dưng tối lại, hỗn chiến xảy ra, mấy ngàn đệ tử với mấy ngàn oán linh, dằn co thành biển máu, tựa như Quỷ giới và Thiên giới 3000 năm trước đã xảy nên trận ác chiến, huyết tinh ngập trời dâng thành biển máu.

Người đằng sau dựt dây Nhâm Thạch lại lần nữa lao vào hỗn chiến, mục tiêu của y chuyển hướng, thân thể run rẩy mảnh mai, khuôn mặt giai nhân run rẩy vì sợ hãi, được Thập Hoàng bọc nàng trong kết giới rắn chắc, Đào Nguyệt Dung ngước đôi mắt khóc đến sưng lên, không tin tưởng Sư Tôn nàng là Quỷ Vương, kẻ thù của ba giới, Nhâm Thạch vồ tới kết giới, chỉ dùng một tay kết giới vững chắc chỉ như tấm màng vô dụng, vỡ ra, không còn gì để che chắn Đào Nguyệt Dung, với linh lực đáng thương của nàng ta, Nhâm Thạch chỉ như chọc kiến đã có thể bóp chết nàng ta.

Đào Nguyệt Dung gương mặt tái nhợt, linh lực yếu ớt vung tới, đã bị Nhâm Thạch dễ dàng tránh được, khớp xương răng rắc vang lên, năm ngón tay đã yên vị lên yết hầu ả, dùng lực một chút...

Thập Hoàng từ xa nhìn thấy hét lên: "Khôngggggggg!"

"Đinh" bất chợt đầu óc ong ong đục thủng não, thức tỉnh y, kéo Nhâm Thạch hiện tại trở về trong giây lát.

【 Cảnh báo nguy hiểm! 】

【 Cảnh báo nguy hiểm 】

Tay Nhâm Thạch hơi cứng đờ, Đào Nguyệt Dung ho khụ khụ ngã xuống nền đất.

Sở Khương Vũ nhíu mày, bóp nát lòng bàn tay một lần nữa, tay chân hắn đột nhiên cứng đờ, yết hầu mát lạnh, Mặc Vu Dịch không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau hắn, vo ve yết hầu hắn, tựa như treo ngươi, nhưng hắn chỉ kinh ngạc trong chốc lát, đôi mắt lại hiện lên tia cười nhạt, vui đùa nói với y.

"Không nghe lời chủ nhân là không tốt!"

Đám đệ tử cùng quỷ giới kịch liệt giao đấu cho nên không có ai để ý bên này.

Nhâm Thạch ngơ ngác, bàn tay dùng lực lại thả lỏng rồi buông xuống.

"Tội nhân biết sai!"

Sở Khương Vũ thuận thế nắm cằm Nhâm Thạch lên, ánh mắt đánh giá: "Không có gì đặc biệt, hắn ta mê ngươi như vậy!"

Bên kia Tử Vô Nguyệt tức giận như muốn xé nát Sở Khương Vũ, tức đến máu tanh trào ra hết khóe miệng, hai chân lui về sau: "Thả y ra___!"

Ngược lại Sở Khương Vũ nắm chặt hơn để thân thể Nhâm Thạch dán sát vào hắn, thách thức dùng khẩu hình truyền lại cho Tử Vô Nguyệt: "Ngươi đứng còn không vững có tư cách gì nói chuyện với ta?"

Không xong khóe miệng Tử Vô Nguyệt liên tục trào máu tươi kèm theo nội tạng, thân thể bị tổn thương nặng với linh hồn nức toạc, căm phẫn của hắn như dã thú cồn cào chực chờ tiến lên, Sở Khương Vũ vẫn bình chân như vại, một bên ôm eo Nhâm Thạch, một bên thổi sáo chờ phế nhân tới.

Linh hồn phúc chốc sụp đổ, Tử Vô Nguyệt trở về với bản thể thứ hai của hắn "Huyền Tử Chân" nắm Chiến Hoa, khuôn mặt nhợt nhạt, cũng không ngăn được ánh mắt dữ tợn như thú.

Mộ Chiêu Giang một thân nhếch nhác vung kiếm loạn xạ, ánh mắt sửng sờ nhìn phía trước.

"Đại sư huynh?"

Không, hắn không phải đại sư huynh, hắn là Vô Hy?

Rốt cuộc thì hắn ta có bao nhiêu lừa dối bọn họ chứ, mỗi một câu mỗi một chữ đều đã lừa gạc bọn họ rồi, Mộ Chiêu Giang chết tâm oán độc đâm xuyên qua oán hồn, oán hồn phút chốc tan biến.

Oán khí che hết kim quang của bầu trời, một dãy hắc ám bao trùm, vạn tiếng tru tréo tiếng kiếm đâm, tiếng la hét như xé thủng tầng mây, Tu chân giới gặp nạn, không kịp trở tay, thời thời khắc khắc đều nguy hiểm, một nam nhân ngũ quan anh tuấn, tái nhợt, sát phong tứ phía, mùi tử thi tràn ngập xung quanh hắn, bu bám hắn như chủ nhân, "Huyền Tử Chân" ngẩng đầu lên.

"Lộ nguyên hình rồi! Cuối cùng cũng lộ nguyên hình rồi...!"

Sở Khương Vũ bất giác nhíu mày, hắn đã thoát ra khỏi khống chế của hắn, nhìn như thể hắn đang chực chờ lao lên, Sở Khương Vũ biết hắn không phải là đối thủ của Tử Vô Nguyệt, mấy ngàn oán linh cũng không thể làm gì hắn, thấy Tử Vô Nguyệt tiến lên, Sở Khương Vũ bỗng nhiên siết chặt Nhâm Thạch.

Nhâm Thạch bị ngạt thở mặt đỏ lên, Tử Vô Nguyệt nổi điên: "THẢ Y RA____"

"Ngươi tiến lên một bước ta sẽ bốp chết y!!!"

Tử Vô Nguyệt hơi chần chờ.

"Tính mạng của y đang trong tay ta, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ"

"Sở Khương Vũ ta thực bất ngờ ngươi làm sao mà làm được"

Sở Khương Vũ cười như không cười: "Ta chỉ thuận tay bỏ một một chút cổ trùng vào cơm thường ngày của y..." Mặc Vu Dịch hiện giờ chỉ là con rối không hơn không kém, lục phủ ngũ tạng hiện giờ đã bị cổ trùng cắn nuốt, đứng được là vì linh lực hắn truyền cho y, nếu như hắn thu hồi y sẽ ngã xuống, thực ra Sở Khương Vũ cũng không chắc Mặc Vu Dịch đã thực sự chết chưa, nhưng hắn suy nghĩ chắc chỉ còn dư một chút tàn hồn mỏng manh trong thức hải, nếu nói câu này ra Tử Vô Nguyệt sẽ đau đớn thế nào chứ, Mặc Vu Dịch thực ra đã chết, chỉ là cái xác trống rỗng, thả y cho hắn cũng được, nhưng hắn thấy Tử Vô Nguyệt sốt vố điên cuồng, hắn rất vui.

Sở Khương Vũ đột nhiên nói, trong giọng nói có chút bi ai: "Tử Vô Nguyệt ngươi biết tại sao không? Chắc ngươi sẽ không ngờ tới nhỉ...!"

"..."

"Ta nói là ta sẽ trở lại mà___!"

"..."

"Thiệu Hác Nguyên!"

Tử Vô Nguyệt cứng đờ một chút, sau lại khinh bỉ nhìn hắn: "Ngươi đang nói cái thá gì vậy?"

Sở Khương Vũ không để ý, ánh mắt oán độc chứa tang thương bi nộ, hắn đã quan sát Tử Vô Nguyệt rất lâu, rất lâu, trở thành người tín nhiệm bên cạnh hắn, hắn từng thề hắn sẽ bồi táng tất cả các người theo cậu ấy.

"VẬY THÌ HÃY BỒI TÁNG CÙNG EM ẤY ĐI!!!"

"Ta không cho phép các ngươi ở bên nhau, sống không được ở bên nhau chết cũng đừng hòng ở bên nhau, một người sống một người chết, hơn bội phần thống khổ ha ha"

Tại sao các người được trùng phùng, hắn lại chứa oán niệm sâu như vậy, hắn thành lệ quỷ, hắn lục tung cả thế giới này, đảo ngược cả Tu Chân giới, chỉ còn nước phi thẳng lên Thiên giới tìm người, đều không hề có ai giống cậu ấy, cậu ấy như bốc hơi khỏi không gian này, chấp niệm của hắn chất thành núi trùng trùng điệp điệp, hòa chung với đại dương không có điểm cuối, hắn cũng chỉ vì người hắn yêu, linh hồn của hắn thực sự cô độc, quạnh quẽ tới mức thu hẹp bó buộc trong khoảng tối, chỉ có giết người mới có thể khiến oán giận như núi của hắn ngui đi, đến khi giết hết người trên thế gian này, rốt cuộc rồi thì hắn cũng sẽ tìm được cậu ấy, một xác tang thi cháy khô, đã cán nát lý trí điên dại linh hồn đầy dơ bẩn của hắn, khắc sâu vào tận sâu xương cốt không cách nào lấy ra, lấy ra sẽ rỉ máu, rất đau, rất đau.

Sở Khương Vũ không hề biết là hắn còn có thể may mắn đến như vậy, có thể tồn tại ở một không gian khác, từ đây kế hoạch trả thù của hắn bắt đầu.

Đạp thiên hạ dưới chân, khiến bọn chúng một người sống một người chết, hơn bội phần thống khổ.

Sở Khương Vũ cười điên cuồng, khuôn mặt dữ dằn đáng sợ, ngay lúc hắn khùng khùng điên điên Nhâm Thạch lại lên cơn đau đầu, y lại rất vui mừng nhẫn lại, cảm ơn hệ thống vì nó khiến kí ức của y quay về, Nhâm Thạch cũng nghe tất cả, bây giờ y cũng không biết cảm giác của mình lúc này là gì, tựa hồ như cũng thật bình thản, bởi vì lúc trước Lôi Khổng đã cho y bất ngờ rất lớn, sau lần ở thế giới đó, hệ thống đã nhắc nhở không tra được số liệu của Thẩm Triệu Tôn với tang thi Thần cấp, lúc đó y cũng ngờ vực bây giờ lại tin tưởng hơn, có bất ngờ nhưng đau lòng vẫn hơn.

Tang thi cấp thấp Chu Lưu Dương không phải là y sao? Là một tàn hồn nhỏ bị thất lạc, không ngờ vì vậy lại khiến tang thi Thần cấp theo y và Khâu Duẫn suốt hai thế giới nữa, nếu bây giờ nói Sở Khương Vũ chính là tàn hồn thứ ba của Khâu Duẫn, Nhâm Thạch cũng sẽ tin bởi vì có rất nhiều điểm khả nghi.

【 Nhiệm vụ phụ tuyến cuối cùng nhận hết tội lỗi của nam chính về mình, xóa bỏ tội của nam chính, khiến nam chính quay về với nữ chính cộng 100 000 000 điểm tích lũy】

Nhâm Thạch nghe xong cười nhạt, rất tiếc y không phải là thánh mẫu, ngươi con mẹ nó ở lại mà chơi đùa với nữ chính đi, những mà nhìn điểm tích lũy cũng thật động lòng người.

Sở Khương Vũ điên cuồng siết chặt yếu hầu Nhâm Thạch: "Ngươi động ta sẽ giết y..." nhìn Tử Vô Nguyệt dừng chân Sở Khương Vũ cười lớn, nhưng ta đâu có nói ngươi không động ta sẽ không giết y đâu? Tay Sở Khương Vũ dùng lực, Tử Vô Nguyệt tức giận phi lên "Rắc" Cần cổ Sở Khương Vũ vang lên tiếng rắc dài, phía trước là Tử Vô Nguyệt điên cuồng bóp lấy.

"Rắc" một tiếng, Sở Khương Vũ nhịn đau vặn một chút khớp cổ Nhâm Thạch, mắt Tử Vô Nguyệt nóng lên thập phần đáng sợ, nhưng hắn không thể làm gì, bởi vì Sở Khương Vũ nắm rất chặt Nhâm Thạch tựa như dính liền, chỉ cần Tử Vô Nguyệt có ý định tách ra, đầu Nhâm Thạch cũng sẽ đứt lìa, hắn căn bản không dám, bởi vì không dám nên mới phát điên, chỉ biết tăng lực đạo bốp cổ đối phương.

Thiên địa đột nhiên chấn động dữ dội, bầu trời như nức toạc làm hai, âm khí cũng tản đi, nhanh chóng bị kim quang sáng chói lấp đầy, chói đến kinh người đâm thẳng vào mắt bọn họ tựa như bị mù, oán linh hoảng sợ tột độ, dưới kim quang bị thiêu rụi từng mảnh, tan biến, chúng đệ tử ngừng đánh sửng sờ nhìn về phía bầu trời.

Đột nhiên tiếng nói truyền từ trời đất bao la, đâm thủng bầu trời, phá mây phiêu lãng, âm lãnh như lời tuyên bố thoát ra, khiến tầng tầng lớp lớp da đầu tê dại của bọn họ nổi lên.

"Quỷ giới cuối cùng cũng xuất hiện, nộp mạng đi!!!"

Lão Thập Hoàng chân nhân đột nhiên quỳ rạp xuống hoảng sợ, kích động, hô lên kính ngưỡng nghe đấng tối cao: "Lão thần thay mặt đệ tử Tu Chân giới bái kiến Thượng tiên, cuối cùng Thần giới cũng đến cứu vớt Tu Chân giới!"

Đệ tử hoảng sợ nhiều hơn, người Thần giới đến, người Thần giới đến, bọn chúng quỳ rạp xuống, tay chân run rẩy lợi hại.

Người không thấy chỉ phát ra tiếng nói, ngay lập tức một tầng hồng quang bao trùm lên bọn họ, mang bọn họ đến một góc chân trời.

"Các ngươi không có tội, đợi Đại Hồng Thủy rút lui thì cùng nhau kiến tạo lại Tu Chân giới!"

Đại Hồng Thủy? Cái gì là Đại Hồng Thủy, ngay lập tức từ phía bầu trời văng xuống nước, tất cả đều là nước, bọn chúng ở trên một góc trời bây giờ mới biết Đại Hồng Thủy là gì, Chấp Pháp trưởng lão hoảng sợ hét lên.

"KHÔNGGGGGG"

Thần giới muốn nhấn chìm Tu Chân giới để nuốt người của Quỷ vực, như vậy sẽ không còn gì cả, không còn gì cả.

Tử Vô Nguyệt cùng với Sở Khương Vũ nhíu máy, tựa như việc này gây trở ngại cho hắn, cơn Đại Hồng Thủy nhanh chóng nhấn chìm mấy đỉnh dưới núi, sóng cuồn cuộn dữ dội như xé tan người thành mảnh nhỏ.

Sở Khương Vũ không để ý nữa nói: "Như vậy cũng thú vị!"

Bất chợt Nhâm Thạch quay về phía Sở Khương Vũ mơ hồ nói khuôn mặt tưởng nhớ: "Chẳng lẽ ngươi đã quên, Mộ Phàm?"

Ngay giây khắc đó Sở Khương Vũ chấn động toàn thân, ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn y, trước thời khắc tạ thế Sở Khương Vũ gần như buông bỏ vậy mà, vậy mà y lại thốt ra lời chấn động quen thuộc khắc xương khắc cốt như thế, cỗ huyết tinh xúc động toàn thân hắn xao động.

Tử Vô Nguyệt nhanh tay cướp Nhâm Thạch về tay mình, ôm trong lồng ngực, tung một chưởng khiến Sở Khương Vũ hấp hối phụt máu văng xa.

Nháy mắt Đại Hồng Thủy lao tới như tên bắn, Tử Vô Nguyệt chỉ biết ôm y thật chặt, hắn khóc, nước mắt hắn chảy, hắn sợ, thời khắc này hắn vô dụng không thể bảo vệ được y, không thể cho y cuộc sống tốt, là hắn sai rồi, vậy nên cứ để hắn bồi y lần này, Tử Vô Nguyệt triệu Chiến Hoa, Chiến Hoa phát huy đưa cơ thể Nhâm Thạch lên cao, Nhâm Thạch hoảng sợ tột độ biết hắn định làm gì, hắn muốn y sống, hắn chết, nhưng vô dụng thôi Khâu Duẫn, dù ngươi cố gắng cứu ta như thế nào thì ta cũng chết, số phận ta đã như vậy rồi, xin đừng tìm cách cứu ta như vậy nữa.

Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, Nhâm Thạch đạp lên Chiến Hoa lao mình xuống nước biển mặt chát, Tử Vô Nguyệt giật mình vớt y lên.

"Tại sao? Tại sao lại ngốc như vậy?"

Nhâm Thạch hôn lên môi hắn: "Vô dụng thôi đây là số phận của ta rồi!"

Tử Vô Nguyệt gào lên chỉ biết ôm y, tròng mắt chỉ có mình y, đợi cơn Đại Hồng Thủy nuốt chửng bọn họ, lấp kín đôi tình nhân chìm lặng xuống đất cát, nước biển mênh mông nơi nào mới là nơi dừng chân cho thi thể của bọn họ?

Tử Vô Nguyệt trước khi mất đi kí ức từng thề rằng, nếu như có thể quay về, có thể đảo ngược tình huống, hắn sẽ tuẫn táng bọn chúng, hủy diệt thiên địa, huyết tinh đầy trời, chi bằng ta sẽ khiến bọn chúng nhận ra, phá nát Tu chân giới, Thiên Đạo là cái thá gì tất cả đều bồi táng cùng ngươi.

Không lâu sau đó hắn đã làm được, tắm trong cơn mưa máu bằng xác thịt của bọn chúng.

_________

Hoàn Thế Giới Thứ Năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play