"ĐOÀNG" tiếng sấm ở đâu vang dội trong tai Nhâm Thạch, mọi lời chửi rủa cũng không sát thương bằng một câu "Khâu Duẫn chết rồi?"

Nhâm Thạch nghe như đang chơi, từng tất thịt trên tế bào bị tê cứng, lỗ tai cũng không nghe được bất cứ tiếng động gì, chỉ là những tiếng ong ong vang dội, mọi thứ như dừng lại ngay giờ khắc này, thậm chí y còn không biết y vừa nghe cái gì khủng khiếp lắm.

Tiếng người chửi rủa thống hận bên đầu dây vang lên không ngừng nghỉ, Nhâm Thạch tê dại tắt máy, y không muốn nghe những lời điên khùng này nữa, đây chỉ là giấc mộng thôi.

Đúng đây chỉ là giấc mộng thôi!

Phải trở về rồi.

Nghĩ như vậy Nhâm Thạch cảm giác mí mắt nặng trịch, y chỉ nhíu mắt một cái dòng nước nóng bỏng trào ra khóe mắt...

Đến khi mở mắt ra lần nữa đã thấy mình ở trong một nơi cực kì chói mắt.

Tử Vô Nguyệt cảm nhận được một trận choáng váng, nhưng khung cảnh trước mắt còn khiến đồng tử hắn co quắp.

Đây là đâu?

Yết hầu cảm nhận được một trận khô khan, vị trí nơi thái dương liên tục nhức nhối, Tử Vô Nguyệt biết hắn đang ở trong mộng, một giấc mộng lạ lẫm, phong cảnh cũng lạ lẫm, hơn nữa tu vi cả đời của hắn thử như thế nào cũng không có kết quả, linh lực dồi dào biến mất không thấy tăm hơi.

Không làm hắn hoảng sợ hơn là trước mắt hắn là một cái bàn, để rất nhiều đồ đạc, giấy nhỏ ghi chữ chi chít không thể đọc được, hắn nhận ra y phục chật chội trên người như bức điên hắn, ngồi dậy từ trên ghế, cái hộp vuông hình thù kì quái đột nhiên phát ra tiếng.

『 Cố Tổng! Ngài có muốn uống một tách cafe nóng không ạ? 』

Khuôn mặt Tử Vô Nguyệt không chút gợn sóng cũng là cực hình cho hắn, giấc mơ này có gì liên quan tới hắn sao? Mặc dù không biết cafe? Là cái gì nhưng hắn vẫn lên tiếng đáp trước mặt khoảng không tối đen có ánh trăng le lói này như một kẻ điên: 『 Không cần 』

Không ai đáp lại hắn hết, Tử Vô Nguyệt nâng mắt nhìn về phía ánh trăng xuyên qua tấm kính trong suốt, chân tiến gần lại, ập vào mắt hắn là một mảnh phồn hoa đưới mặt đất, nơi hắn đứng cách tầm mấy chục trượng, hắn sống mấy trăm tuổi phồn hoa nào mà chưa từng thấy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một điều kì diệu như vậy, tầm mắt hắn thoáng lưu chuyển khắp nơi chạy dọc theo con đường có ánh đèn, mấy cái "hộp đen"có chân chạy đen kịt cả đoạn đường? Ấn đường hắn nhíu lại đau nhói.

Đột nhiên ngay lúc Tử Vô Nguyệt phân tâm, đằng sau lưng hắn phát ra tiếng động, hơn nữa lại rất chói tai.

"Thì ra là mày ở đây!"

Tử Vô Nguyệt không để mình thất thố, khẽ xoay đầu liền thấy được một thân ảnh cao lớn trước cánh cửa, gã ta cũng mặt y phục kì quái, ngũ quan tám chín phần hơi giống hắn, trên mặt gã treo nụ cười khó hiểu, Tử Vô Nguyệt hắn không ngốc, hắn biết đây có thể là một không gian khác, từ rất lâu hắn đã nghe qua một pháp thuật cổ xưa, trọng sinh rồi xé rách không gian xuyên qua thời không khác, nhưng những thi thuật này chỉ có Thiên Đạo mới có thể làm được, đến tột cùng giấc mơ này có liên quan gì đến hắn?

Gã ta thấy hắn im lặng như vậy, thật không giống như ngày thường liền ngờ vực: "Không phải mày muốn giết tao sao Cố Tổng?"

Không đợi Tử Vô Nguyệt nói gì gã ta lại tiếp tục nói nhảm, khuôn mặt gã từ từ biến hóa thành vặn vẹo dữ tợn: "Thật ra mày đã biết tao là ai ngay từ đầu rồi đúng không? Vậy mà lại giả ngu cho ai xem?"

Gã lại cười nói: "Mạc Đường Chấn mới gặp tao, em ấy nói sẽ cùng tao chôn sống mày, vai chính? Haha vai chính thì cũng sẽ chết thôi..."

Gã muốn nói gì đó, đã bị Tử Vô Nguyệt không thích nghe nữa tiện tay vừa vặn nắm thanh ghế dùng sức nếm vào đầu gã, nếu bây giờ hắn có linh lực thì tốt rồi, hắn sẽ không để gã kịp thở ngay giây thứ hai.

Gã ta bên kia cũng nhanh tay nắm được đuôi ghế, nhưng vẫn bị trúng cổ tay ngay lập tức hằng lên vết ứ máu bầm tím rợn người, gã nhanh chóng tức giận đôi mắt trợn ngược đỏ ngầu vung tay một lần nữa đuôi ghế văng tới Tử Vô Nguyệt, nhưng lại bị Tử Vô Nguyệt lách thân né đi, thân thể vô cùng linh hoạt.

"Mày có thể giết tao ngay bây giờ nhưng đáng tiếc trong tay mày lại không có gì"

Nói rồi gã ta đưa hai tay lên, vật trong tay gã lại là súng ngắn, gắn đầu giảm thanh, kí ức như được tái hiện trở lại gã nhìn Tử Vô Nguyệt bằng đôi mắt ác quỷ: "Mày có nhớ lúc mày nhắm súng bắn tao một phát không? Ở đây vẫn còn vết sẹo bây giờ tao sẽ trả lại mày ngàn vết..."

Nãy giờ cái gã đằng trước tự mình độc thoại Tử Vô Nguyệt không hề hiểu tình hình, nhưng lại biết được vật nắm trên tay gã hẳn là rất nguy hiểm, không biết là mối thâm cừu đại hận gì, có lẽ do hắn đứng trên cao quá lâu đến nổi chưa hề có ai dám bất kính với hắn như vậy, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt.

Lôi Khổng không hề biết những trò hù dọa này trước mặt Tử Vô Nguyệt chỉ như chuột vờn mèo, khuôn mặt hắn thậm chí còn không giật lấy một cái thậm chí là thơ ơ và khó hiểu nhìn gã.

Đến khi gã nhận ra có gì đó không đúng thì điện thoại trong túi quần gã tít tít reo lên liên hồi, đây không phải là chuông điện thoại mà mà chuông báo tín hiệu, Lôi Khổng nhìn vào địa chỉ hiện thị trên màn hình khuôn mặt lập tức cắt không còn giọt máu.

Để tiện biết được tình hình của Mạc Đường Chấn gã đã gắn thiết bị theo dõi trên người cậu, không ngờ gã lại biết được chuyện như thế này, Sông Hàn? Mạc Đường Chấn ra đó làm gì? Ngay lập tức gã liền nghĩ đến Nhã Tịnh, con mụ ti tiện bám dính lấy gã, gã chỉ cho ả đường lui ả liền tưởng bở, ý nghĩ chớp nhoáng trong đầu gã vụt qua.

Phải giết ả!!!

Tử Vô Nguyệt cũng nhận ra được cử chỉ thất thố trên mặt gã, Lôi Khổng cũng đã quên bén đi còn có Cố Nghiêm ở đây, điện thoại trên tay như sắp bị vò nát, giết Cố Nghiêm quan trọng nhưng cứu Mạc Đường Chấn lại quan trọng hơn, gã cũng hiểu tất cả nguyên lý này nếu thật sự giết hắn, người hắn yêu cũng không thể tồn tại, ngay từ đầu đã vậy, tại sao gã lại càng lún càng sâu như thế này?

Lôi Khổng cất súng, bây giờ có xúc động giết hắn cũng vô dụng, chi bằng cá cược thử xem ai sẽ là người đến trước, suy nghĩ như thế khóe miệng gã lại bắt đầu cong lên, chân như lắp động cơ phi như bay ra khỏi nơi này.

Tử Vô Nguyệt cũng nhận được một tiếng tít trên một cái "khối hình vuông" như vậy, hắn vẫn không hiểu nụ cười khiêu khích cuối cùng của gã ta là gì? Liếc mắt thấy gã đã mắt tăm hơi, trí não hắn liên tục kêu gào.

Phải đuổi theo!!!

Lôi Khổng lao lên cái "hộp màu đen" đạp ga xé gió vun vút, Tử Vô Nguyệt mặt lạnh nhạt không hề suy nghĩ phức tạp, dùng chân đuổi theo cái "hộp màu đen", khiến Lôi Khổng thực sự cả kinh, nhìn thân ảnh cao lớn của Cố Nghiêm giữ vững lực mà vẫn đuổi theo gã một đường dài như vậy, hắn chính là một kẻ cực kì biến thái, những chiếc "hộp màu đen" khác người trong xe cũng cả kinh nhìn không chớp mắt.

Tử Vô Nguyệt bám theo chiếc xe cũng đã lâu, bản thân đang chạy trên một con đường lớn, vạn phần nguy hiểm, Lôi Khổng không biết hắn đang ở trong mộng, nhưng điều hắn làm đều xuất phát từ lý trí điên cuồng của thân thể này, cảm xúc tiêu cực của hắn cũng bị ảnh hưởng theo.

Thấy tình hình bám theo như thế này không mấy khả quan, bản thân mặc dù không hề mệt hay mất sức, Tử Vô Nguyệt chạy nhanh hơn nữa lấy đà liền phi lên.

"ẦM...ẦM.." Tử Vô Nguyệt đã yên vị trên nóc "hộp đen", với những điều kinh người mà hắn đã làm, với người bình thường không thể làm được, 40 phần là sức lực của thân thể này, còn 60 phần là vận dụng trong khinh công, thể chất người này quá yếu, chút nữa là đã trượt chân, gió ở đây rất mạnh kết hợp với độ lái xe của Lôi Khổng, đều ập hết vào mặt Tử Vô Nguyệt.

Lôi Khổng lái xe như vũ bão, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu đã không thấy thân ảnh Cố Nghiêm liền cười nhạt, chẳng qua cũng chỉ có thế.

Ánh đèn chớp nhoáng trên cầu cũng hiện ra, Lôi Khổng từ xa đã thấy hai thân ảnh dằn co ngoài kia, nét mặt tựa như ăn phải phân, chửi thề một tiếng: "Chết tiệt"

Nhanh chóng dừng xe bên đường, vội vàng nhập cuộc mà không hề nhìn thấy thân ảnh đồ sộ trên trần xe, nếu nhìn thấy chắc hẳn gã sẽ bị dọa cho chết khiếp.

Dòng đường xe cộ chớp nhoáng rất nhiều, đèn pha ôtô chíu thẳng vào mắt Tử Vô Nguyệt làm hắn khó chịu mày nhíu cực chặt.

Một mảnh ồn ào làm sao cũng không ngăn được tình cảnh trước mặt, phía trước cư nhiên là một cô nương tay chân tưởng như yếu ớt đang dằn co đưa đẩy với một nam nhân, ngũ quan cực kỳ quen thuộc, biểu tình thanh lãnh của người nọ cũng bị gió lạnh đánh tan, ánh đèn trên cầu mờ ảo chiếu lên gương mặt lạnh lùng cư nhiên liền đem một mảnh phồn hoa náo nhiệt ở đây cuốn trôi, trái tim trong lòng ngực Tử Vô Nguyệt lại bất giác đau đớn.

"Mặc Vu Dịch?"

Cứ hễ thấy người nọ hắn liền không tự chủ được bản thân, mắt thấy người nọ cả người không có một điểm tựa, bản thân lơ lửng, ánh mắt hắn đột nhiên đỏ bừng như máu, biểu tình vân đạm phong khinh cũng không thể giữ nổi, Tử Vô Nguyệt không biết vì sao lao thân thể như tia chớp vọt qua hàng rào chắn cách đường lớn, bản thân lại hoảng sợ tột độ, như thể có cái gì đó không nằm trong tay hắn, cứ thế mãi mãi biến mất.

Nhã Tịnh biểu tình sợ hãi nhìn khoảng lặng dưới mặt sông liên tục nói: "Là tự cậu chuốc lấy..."

Lôi Khổng vẻ mặt cực kì khủng bố, nỗi hận mãnh liệt như đốt trụi lý trí gã, như thể một con ác quỷ chực chờ xông lên nuốt chửng ả ta.

Nhã Tịnh thấy gã tới sắc mặt càng ngày càng trắng, không khác gì xác chết trôi mấy ngày, cô hoảng sợ vì Lôi Khổng bây giờ rất đáng sợ, gã giống như sẽ giết cô ngay lập tức.

Lôi Khổng thật sự là đang muốn giết Nhã Tịnh nắm tay mang theo nổi hận vung xuống như muốn xé nát người trước mặt.

Cô bị cái tát trời váng như muốn cướp đi sinh mạng mình, xay xẩm mặt mày hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.

Mặt nước sông lại lần nữa "Ầm..." một tiếng vang dội, Lôi Khổng cả kinh kéo gã về hiện thực liếc nhìn xuống dưới, đầu gã ong ong hết lên, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, gã không nghĩ nhiều trở mình nhảy xuống.

"CHẾT TIỆT! CỐ NGHIÊM!"

Tử Vô Nguyệt lặn vài vòng cuối cùng cũng thấy người nọ đang hấp hối, vội vàng nắm tay người nọ, bảo hộ người nọ trong lồng ngực, mơ hồ người nọ cũng híp mắt nhìn hắn, Tử Vô Nguyệt như ảo giác nhìn thấy người nọ cười, một nụ cười có tiếc nuối, có buông thả tựa như cô tịch thanh lãnh giờ khắc đó như nhìn thấy ánh sáng, khắc sâu vào xương cốt, từ đó về sau Tử Vô Nguyệt cũng không thể quên được.

Đột nhiên một tầng áp bức ập đến, cảm nhận được một hồi nặng trịch, đau óc choáng váng, trong thức hải lại đầy đặn trước đến nay chưa từng có, bản thân hắn đã không thể làm chủ được cơ thể.

Dòng nước lạnh toát kéo theo ba người mãi mãi biết mất.

Đến khi Tử Vô Nguyệt mơ hồ tỉnh lại đã thấy mình ở trong một hoang động sáng chói, mà người mình sống chết ôm trong mộng lại ở ngay trước mặt mình.

Cảm xúc hai người dường như hơi hỗn độn, hồi lâu vẫn trầm mặt không nói, đột nhiên không khí im lặng lại phát ra thanh âm già nua khiếp đản, quái dị truyền khắp không gian.

"Người tới là kẻ nào?"

________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play