Không đợi chuông báo của chỉ huy, Nhâm Thạch đã theo thói quen mà bật dậy, cậu ể oải vươn mình, nghe thấy tiếng xương vang như vỡ vụn, cậu ôm lưng đau đến nổi nước mắt sinh lý cũng chảy ra, cái thân thể này bị ăn hành mãi nên xương cốt cứ như ông lão.

Tào Quang Thương nằm cách Lý Vương Lâm 1 cái giường, hắn ở trong quân đội được một năm cũng rất có nề nếp, không đợi chuông reo đã dậy, Tào Quang Thương nghĩ không ai có thể dậy sớm hơn hắn nhưng hắn đã lầm.

Cái thằng kiêu ngạo đó mở miệng ra là toàn mùi tanh, cứ như hôm nay là trời kéo mưa giông bão lũ, cậu còn dậy sớm hơn cả hắn với cái lưng như bánh tráng đó! Mọi khi cứ phải để đội trưởng gào thét mới chịu dậy, đến muộn bị phạt chạy 5km mà cũng không chừa.

Tào Quang Thương rất nhanh liền không quan tâm tới Lý Vương Lâm nữa, bật dậy thay đồ, bắt đầu gấp chăn.

Khi chuông quân đội reo kèm theo giọng nói uy nghiêm đúng chuẩn: "Cho các cậu 5 phút nữa chuẩn bị tập hợp ra sân"

Trong khi bọn lính mới mắt nhắm mắt mở thì Nhâm Thạch đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, chăn gấp ngăn nắp, quân phục gọn gàng, khuôn mặt tươi xuân phơi phới, đôi mắt một mí híp lại, lôi cái chân cà nhắc xuống sân.

Nhâm Thạch vừa đi vừa nghĩ, cái thằng Lý Vương Lâm này đắc tội gì mà lắm, đến một mống bạn thân cũng không có, không nhờ vả được ai.

Tào Quang Thương và đồng bạn đang chạy sau Lý Vương Lâm có hơi kinh ngạc, một thằng không nhịn được mở miệng trêu chọc "Có phải mày ăn hiếp nó quá nên đâm ra bị điên không?"

"Tao còn đang ngại bẩn tay!"

Tào Quang Thương ngoài cười nhưng trong không cười, hắn có suy nghĩ kì lạ lắm, sao hắn nhìn kiểu gì cũng thấy Lý Vương Lâm có gì đó cứ lạ lạ, nếu gặp hắn đã cậu vênh mặt lên tận trời, cái bản mặt hách dịch đó đến bây giờ hắn nhớ lại liền muốn đấm, nghĩ cậu ta bị đánh đến chân cũng sắp tàn phế nên mới giảm bớt lại, Tào Quang Thương cũng không nghĩ nhiều nữa, cùng đồng bạn chạy vụt lên phía trước Lý Vương Lâm.

Nhâm Thạch thấy bóng dáng Tào Quang Thương, tâm trạng có hơi tốt, bỗng chùm xuống âm độ, mắt híp đầy nguy hiểm, răng nghiến ken két, mày đợi đấy, tao mà về được, tao sẽ thiến mày!

Nhâm Thạch nghĩ thật ra Khâu Duẫn cũng rất được, mắt to hai mí, mũi cao, đặc biệt là môi rất đẹp, thân hình đúng chuẩn cao 1m88 khiến Nhâm Thạch phải ganh tỵ đến sầu đời, hắn tỏa sáng như thế vì cớ gì Nhâm Thạch lại không thích?

Nhắc tới mới nói, Nhâm Thạch chính là dạng người nhìn con gái không có cảm giác gì, nói đúng hơn là gay, hơn nữa còn là thuộc kiểu người bị động, ha hả, Khâu Duẫn là trai thẳng tắp, còn có người yêu, hắn ngày thường lạnh lùng tới mức kiệm lời, mặc dù cậu và hắn là bạn thân từ thở nối khố.

Hệ thống quả nhiên lừa tình hà cớ gì tìm một thế giới có một người giống y đúc Khâu Duẫn, Nhâm Thạch thật có lý lẻ hận người yêu hắn, khiêm luôn hắn.

Mới 5h đúng nên bầu trời vẫn còn sẫm màu, lờ mờ sương trắng, gió xuân thổi hắt qua khiến cho bọn lính mới run lên cầm cập, phải nói quân đội là một nơi ác nghiệt nhưng cũng rèn tính nhẫn nại của con người.

Ai gà rù, ốm yếu cứ vứt vào quân đội, một là chết luôn, hai là trở thành, đúng chuẩn đàn ông đích thực...

Trên bậc sàn cao, chỉ huy Ngô Từ huýt còi, hô to: "Nghỉ, nghiêm"

Ngô Từ đã quá quen thuộc với việc Lý Vương Lâm làm trễ nải thời gian của đồng đội khác, nhưng bây giờ thấy cậu chình ình xuất hiện trước mắt hắn, còn đứng hàng đầu, Lý Vương Lâm đã để lại cho hắn cái nhìn rất không tốt, đã nhiều lần muốn tống cổ cậu đi nhưng cái gia thế hùng hậu kia có đạp đổ cũng không ngã, tốt nhất không nên va vào thì hơn, Ngô Từ cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Ngô Từ nhìn trời, ừ! Không sao trời vẫn xanh mây vẫn trắng, chỉ là hơi sẫm màu một chút chắc sẽ không đổ mưa bất chợt đâu.

"Khởi động 5km vòng sân, bắt đầu"

Hàng loạt người ồ ạt nối đuôi nhau chạy, có người còn than vãn, đa phần là lính mới.

Nhâm Thạch chạy 5km vòng sân không là vấn đề nhưng mà chân của cậu hiện tại đang rất không ổn, có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào, mà hệ thống chẳng có đãi ngộ gì cả.

Mấy người lích cũ ăn hiếp Lý Vương Lâm mấy hôm trước giờ lại chứng nào tật nấy, lãi nhãi bên tai Nhâm Thạch, vừa lẩn quẩn vừa cười khoái trá.

"Chạy đã khỏe rồi à!"

"Để tao xem mày còn có sức chạy nữa không nhé!"

Dứt lời thằng chó đấy còn đạp cho Nhâm Thạch một cú ngay ở cẳng chân đang bị thương, cũng may sức chịu đựng của cậu tốt nếu không đã chổng vó dưới đất làm trò cười.

Nhâm Thạch ổn định cơ thể không muốn phí lời, tiếp tục chạy, khuôn mặt vì đau chân nên hơn nhăn nhó, nếu ai nhìn kĩ thì ánh mắt đó chính là cảnh cáo, muốn giết người, khôn hồn thì mau cút.

Tào Quang Thương chạy đằng sau thấy đồng bạn hắn có hơi quá đáng nhưng chuyện đó đã là chuyện thường như cơm bữa xảy ra, ban đầu nếu không phải Lý Vương Lâm chọc giận thì sẽ không thu hút sự chú ý của đồng bạn hắn.

Bọn họ chỉ chờ Lý Vương Lâm ngã xuống nhưng cậu chẳng mảy may gì cả mà hoàn toàn xem bọn hắn như không khí, một tên còn lại cảm thấy mất mặt quá nên đã đạp một cú nữa thật mạnh, cơ hồ dùng toàn lực mà đạp tới.

Nhâm Thạch bị tấp kích bất ngờ, cuối cùng bị đau đớn mà ngã xuống, mặt úp dưới đất, trong miệng toàn cát, phiến môi bị dập đến bật máu, trông nhếch nhác thê thảm vô cùng.

"Cuối cùng cũng ngã!"

Đằng sau, có người ghét ra mặt Lý Vương Lâm thi nhau cười trộm.

Nhâm Thạch máu nóng dồn lên não, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, bây giờ cậu muốn giết người thật rồi, giết mấy tên cứt chó kia để trút giận, nghĩ là làm bàn tay nhanh trí nắm phiến đá bên cạnh, dùng lực lia mạnh tới phần bụng kẻ đạp hắn.

Thằng chả bất thình lình gập bụng lại rên lên đau đớn.

Vì cậu ngã nên mấy người đằng sau cũng dừng theo, Tào Quang Thương tinh ý để mắt đến mọi nhất động của cậu, cũng có chấn động khi Lý Vương Lâm lại nhanh trí phản lại, hơn nữa còn dùng đá ném lợi hại như thế, chỉ một phiến đá nhỏ đã làm người ta đau đớn, ánh mắt như muốn giết người kia hoàn toàn khác với cái vẻ gân cổ làm ầm lên, để so đo cho ra lẻ.

Tào Quang Thương liền hơi nghi ngờ về Lý Vương Lâm, lườm thằng bạn quá đáng của mình, đánh người công khai như thế bảo sao hắn có thể binh nó được, lòng tốt bỗng nhiên trỗi dậy Tào Quang Thương bước tới định đỡ Lý Vương Lâm đứng dậy, nhưng Lý Vương Lâm lại chẳng thèm nhìn tới hắn.

"Khỏi cần, cùng một giuộc cả thôi" Nhâm Thạch bỏ lại một câu cà nhắc đi tới chỉ huy Ngô Từ

Tào Quang Thương dơ tay cứng ngắt đứng đó, cảm thấy như bị bỏ rơi, ánh mắt tối thui, nhìn theo bóng lưng Lý Vương Lâm xiêu vẹo vô cùng thảm đó.

________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play