Hắn cảm thấy thật sự mờ mịt, hệt như nước vừa úng não, cảm giác lạnh lẽo thấu xương ấy, tại sao Trì Thanh lại khóc, hắn là cái gì chứ? Hình như Phương Ngạo nhận ra có gì đó đang bị che lấp nhưng hắn lại không tài nào nhớ ra được.
Trước khi hắn hôn mê, thì bên tai vang lên nhiều tiếng xe hỗn loạn.
Nhâm Thạch nhìn thấy một dãy xe cảnh sát, kì lạ là bọn họ đến quá nhanh, giống như đang theo dõi Phương Ngạo vậy, một đoàn người mang đồ lặn nhảy ùm xuống sông.
Sau một hồi tìm kiếm rốt cuộc cũng tìm thấy Phương Ngạo và Bạch Lam trên rìa sông, bọn họ nhanh chóng đưa Phương Ngạo và Bạch Lam lên xe cứu thương.
Nhâm Thạch xoay lại choáng ngợp nhìn lính đặc công đứng một dãy, chuyện gì đây? Điều mà Nhâm Thạch để ý là trong đó có một người đàn ông nắm điện thoại nói chuyện với ai đó, Nhâm Thạch không hề nhìn nhầm, hắn rất quen mắt, không sai, hắn ta là Mộ Phàm, gương mặt giống y đúc Mộ Phàm.
Nhâm Thạch bỏ qua hắn nhanh chóng cùng Phương Ngạo tới bệnh viện, sau khi đưa vào cấp cứu, người đàn ông Mộ Phàm kia gấp gáp đi cùng với một ông già.
Người đàn ông vừa đi vừa nói: "Tình hình diễn ra quá nhanh, chúng tôi không thể ngăn lại kịp!"
Ông già rất tức giận, hơn nữa trong gương mặt lại còn lo lắng bất thường: "Để xảy ra chuyện là tránh nhiệm của cậu, Phương Ngạo nhỡ mà có mệnh hệ gì cậu sống không yên với tôi!"
Người đàn ông lặng lẽ cuối mặt: "Vâng! Thưa Tổng cục trưởng!"
Tổng cục trưởng? Nhâm Thạch cũng hết hồn, tổng cục trưởng cho người theo dõi Phương Ngạo, nhìn đoàn người xuất hiện nhanh như vậy, hẳn là đã theo dõi rất lâu rồi, vì tổng cục trưởng biết có ngày sẽ xảy ra nguy hiểm sao? Nhâm Thạch bái phục hoàn toàn.
Bạch Lam không có gì đáng ngại, còn Phương Ngạo thì hôn mê mãi vẫn không tỉnh, Nhâm Thạch thấy rất kì lạ, đến sáng hôm sau, cả cơ quan đều biết chuyện cùng với gia đình của Phương Ngạo, mới sáng ra đội của Phương Ngạo đã nháo nhào, làm ầm lên ở bệnh viện.
Cả bọn nhìn người canh gác ở hai bên thì thất thần khoa trương, khoa trương hơn nữa là bọn hắn vừa bước vào phòng đã thấy một lão già, theo tư duy mấy năm làm cảnh sát của bọn hắn, với lại gia thế của Phương Ngạo thì người này chính là Tổng cục trưởng.
Triệu Huy hơi sợ hãi, Chu Minh tiến lên chào hỏi, Tổng cục trưởng cũng đứng lên.
"Nếu các cậu đã tới rồi thì tôi về đây, một lát nữa rồi hãy liên lạc với người nhà Phương Ngạo!"
Chu Minh nói: "Vâng thưa Tổng cục trưởng!"
Khi Tổng cục trưởng mang người rời đi, không khí trong phòng mới giảm nhiệt.
"Dọa chết tôi rồi!"
Lục Dương mang đến rất nhiều đồ ăn, cứ tưởng Phương Ngạo đã tỉnh rồi, ai ngờ hắn vẫn nằm như chết vậy, đôi môi Phương Ngạo trắng bệch, khuôn mặt ngủ say lại nhăn nhó khó coi, bác sĩ đã khám, hiện giờ hắn không có vấn đề gì hết chỉ là bị uống quá nhiều nước bẩn.
Chu Minh mở rèm ra cho thoáng mát, tình trạng đại ngộ ở bệnh viện xa hoa này thật sự không tồi, phòng bệnh mà rộng y như khách sạn đầy đủ tiện nghi, Lục Dương còn lục ra được cả máy chơi game.
Chu Minh lại nói: "La Điền Phong cậu gọi người canh chừng Bạch Lam, đợi cô ta khỏe lên thì đưa về đồn!"
La Điền Phong xoay người đi ra, Bạch Lam chắc chắn có thể chịu trách nhiệm hình sự vì tội cố ý giết người nhưng không thành, đã đi chết còn kéo theo người khác, ngược lại tổng cục trưởng sẽ không bỏ qua cho Bạch Lam.
Đến khi Bạch Lam tỉnh dậy, thấy tay mình bị còng lại cùng với khung giường, bản thân mới biết mình còn sống, đột nhiên bật khóc, hơn nữa còn rất thê thảm.
Đội còn Chu Minh còn có việc ở cơ quan nên về sớm, chỉ còn lại một mình Lục Dương, cha mẹ Phương Ngạo đến, mẹ Phương Ngạo khóc ngất cả buổi trời, ba Phương Ngạo hết đường an ủi mới khỏe lại, nhà bọn họ mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Mẹ Phương Ngạo chịu không nổi đã nghĩ ngơi, Lục Dương định là tối nay sẽ ở lại coi chừng Phương Ngạo, ba Phương Ngạo khuyên hắn hết đường cũng không lay chuyển được Lục Dương, cho nên đỡ mẹ Phương Ngạo về nhà, ngày mai lại tới.
Trời tối cũng đã trễ một mảnh, Lục Dương buồn ngủ đến nổi mắt nhíu lại, hắn lấy gối chăn, nằm trên sofa, Nhâm Thạch thì nhảy lên giường của Phương Ngạo ngồi đã từ sáng tới giờ.
Bất thình lình Phương Ngạo đột nhiên mở mắt, Nhâm Thạch hết hồn, đưa mặt tới, mừng không thể tả, Lục Dương đã ngủ như chết hoàn toàn không biết gì, Nhâm Thạch rất muốn gọi bác sĩ nhưng cậu không thể gọi được.
Nhâm Thạch nôn nóng nói: "Cậu có sao không, làm tôi lo muốn chết!"
Phương Ngạo biểu cảm rất khác lạ, một mảnh âm u bao phủ gương mặt hắn, hắn không nghĩ là mình đã còn sống, hắn nghĩ hắn đã chết vì giấc mơ kì lạ kia, Phương Ngạo đánh ánh mắt nhìn vật thể trước mặt, giấc mơ đó rất chân thật, chân thật đến nổi làm hắn không thể thoát ra được, một mảnh mờ mịt bịt mù trí óc loạn nhào một mảnh của hắn.
Hắn rốt cuộc là ai?
Phương Ngạo nhìn "Trì Thanh" yếu ớt mở miệng, giọng nói khàn đặt như mắc xương trong cuống họng: "Là...anh cứu...tôi sao?"
Nhâm Thạch mơ hồ gục đầu: "Tôi sợ không thể cứu được cậu, cậu bị ma nước kéo đi, khó khăn lắm mới lấy cậu ra được!"
Phương Ngạo im lặng không nói gì, trong ánh mắt như chứa muôn vàng mâu thuẫn, lời cảm ơn cũng khó thoát ra khỏi khuôn miệng, hắn không biết hắn bị làm sao?
"Anh trước...đây có tên riêng..phải không?"
Tên riêng?
Nhâm Thạch kì quặc nghĩ Phương Ngạo hôn mê đến lú rồi sao? Đang định nói là tôi làm gì có tên riêng thì mắt Nhâm Thạch lại trợn trừng.
"Cậu...!"
Có phải Phương Ngạo lại nhớ ra cái gì không? Ví dụ như kiếp trước.
Nhâm Thạch thử thăm dò: "Sao cậu biết tôi có tên riêng?"
"Vậy tên riêng của anh là gì!"
Nhâm Thạch nhìn sắc mặt của Phương Ngạo, hơi run rẩy thốt ra hai chữ: "Nhâm Thạch!"
"Ừ!"
Nhâm Thạch: "..."
Ừ là ừ thế nào? Nhìn gương mặt của Phương Ngạo không hề biến đổi, Nhâm Thạch trông đợi đến não nề, chút hy vọng mong manh đều bị dập tắt, Phương Ngạo hỏi câu này rất khiến người nổi sung, mẹ nó! Chơi cậu à!
Đến sáng ngày mai, Lục Dương mới biết Phương Ngạo đã tỉnh cuống cuồng gọi bác sĩ, bác sĩ kiểm tra qua một lượt nói là không sao, nghỉ ngơi thêm một ngày nữa có thể xuất viện.
Phương Ngạo dưỡng thương thêm hai ngày nữa, cảm thấy chán đến tận cổ một hai đòi về, sức khỏe của hắn cũng không đáng ngại gì, có thể xuất viện được, ba mẹ hắn không yên tâm, cho nên hắn đành phải ở nhà ăn không ngồi rồi thêm một ngày, ngày thứ hai đã bắt đầu đến cơ quan.
Phương Ngạo nhìn đồng hồ, bây giờ đã trễ lắm rồi, hơn chín giờ sáng, bị ba mẹ hắn níu mãi, lo lắng hắn xảy ra chuyện, bây giờ đến nơi vừa vặn có thể xem qua phiên tòa đã diễn ra một nữa.
Phương Ngạo ngồi taxi cho nhanh, tới nơi diễn ra phiên tòa, Phương Ngạo liếc nhìn Trì Thanh một cái, tổng thể vẫn bình thường, nhưng bây giờ hắn nhìn Trì Thanh lại không như cái nhìn lúc xưa nữa, mấu chốt sự việc này là hắn vẫn đang xác nhận, giấc mơ kì quái kia, không tối nào là không quấy nhiễu hắn, Phương Ngạo rất ít khi gặp ác mộng, hầu như là không có, vậy mà gần đây hắn hay gặp ác mộng, tỉnh dậy mồ hôi nhiễu hết cả quần áo, ác mộng không hề đáng sợ nhưng tâm náo loạn của hắn càng đáng sợ hơn.
Giống hệt như trong cơ thể hắn đang giấu một con ác thú, chực chờ nuốt chửng hắn, Phương Ngạo không nghĩ nữa.
Nhâm Thạch tâm trạng hôm nay rất kém, bởi vì Phương Ngạo rất khác lạ, bây giờ rất ít khi nói chuyện với cậu, một câu cũng tiết kiệm lời nói, chỉ "à" "ừ" giống hệt như khinh thường cậu vậy, Nhâm Thạch cũng không buồn nói, suy nghĩ có khi nào Lôi Khổng đang chiếm hết cả bộ não của hắn không, bởi vì đến bây giờ Lôi Khổng cũng chưa từng xuất hiện, gã đã khôn ngoan hơn, Nhâm Thạch định khi nào sẽ thăm dò thử.
Tiến vào nơi diễn ra phiên tòa, chủ tịch Bạch thị có ngày phải ngồi lên ghế bị cáo, lão ta hình như ăn cơm trạm giam cho nên hơi tiều tụy, gò má cao lên tóp một mảnh, khóe mắt thâm quầng, một bên còn có luật sư liên tục thao thao bất tuyệt, nội dung chính chủ yếu là tẩy trắng.
Phương Ngạo từ hôm ở cùng với Bạch Lam chính cô ta đã đưa cho hắn sấp giấy tờ cùng với ổ USB không biết là thật hay giả, nhưng bây giờ cũng không sử dụng được, nó đã chìm xuống đáy sông, Phương Ngạo sẽ tính hết lên đầu của Bạch Lam.
Phương Ngạo lựa một góc ngồi xuống, Phương Ngạo sẽ tin là Bạch thị sẽ thắng kiện dù cho có chứng cứ xác thực đi nữa, lão ta cũng sẽ ở tù một, hai năm, có khi còn mấy tháng, nhưng không hề, tròng mắt hắn lọt vào một gương mặt rất quen mắt, hơn nữa còn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn, Phương Ngạo có hơi khẩn trương, người trong giấc mơ hắn không những không quên còn nhớ đến rõ ràng, gã này rất cao, xấp xỉ hắn.
Gã là ai?
Nhâm Thạch một bên bình thản nhìn, không phải Mộ Phàm thì còn ai? Hôm đó cậu tưởng mình nhìn lầm, Mộ Phàm là người của Tổng cục trưởng sao?
Kết thúc phiên tòa, mức án mà chủ tịch Bạch thị phải chịu cao hơn hắn nghĩ, đến Phương Ngạo cũng cảm thấy không tiếp thu được.
".....Bị cáo Bạch Đông về tội nhận hối lộ, tịch thu tài sản, mức án 20 năm tù giam, về tội tham nhũng, mức án 7 năm tù giam, tổng cộng 27 năm tù giam...."
Án của Bạch thị được đẩy lên cao nhất, 27 năm hết một đời người, lão ta sắc mặt trắng bệch, không chịu nổi cho nên ngất xỉu tại chỗ, được người ta đưa đi, Phương Ngạo ra khỏi phiên tòa thì nhận được một cuộc điện thoại, là Lục Dương gọi tới.
『 Mày đang ở đây vậy? 』
『 Tao đang ở phiên tòa... 』
Lục Dương suýt xoa: 『 Mày rảnh quá ha! Về cơ quan đi, chuyện Bạch Lam khó chơi rồi đó! 』
『 Là sao? Mày nói rõ hơn đi! 』
『 Bạch Lam giả điên, mày về gấp cho tao! 』
Phương Ngạo cất điện thoại, định bắt taxi về cơ quan thì bên cạnh có người, người này còn thúc vào vai hắn.
Phương Ngạo xoay người qua hơi sửng sốt, người kia đã nói.
"Chào ngài, Phương Ngạo!"
Không ai khác chính là gã trong phiên tòa khi nãy: "Anh là...?"
Y đưa tay ra nói: "Tôi là người của tổng cục trưởng, anh cần tôi giúp gì cứ nói với tôi một tiếng!"
Phương Ngạo không biết tư vị của mình lúc này là gì, cũng không có ý định đưa tay ra, y cũng không ngại ngùng thả tay xuống.
"Tổng cục trưởng gọi anh đến đây?"
"Đúng vậy?"
Phương Ngạo lại nói: "Chúng ta...có phải từng gặp nhau?"
Người kia hơi ngẩn người, đáy mắt vụt lên một tia gì đó không tên, vội nở nụ cười: "Hôm nay tôi mới gặp anh!"
"À!"
Phương Ngạo bắt được taxi, chào y một cái rồi ngồi lên.
Y đứng nhìn một lúc lâu rồi mới xoay người lên một chiếc xe khác.
__________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT