Nói về Quý Thừa ấy mà hắn chính là thằng bạn chí cốt duy nhất của cậu, hơn nữa nhà lại gần nhau, cậu và hắn quen nhau kể cũng lạ, từ khi mẹ Hứa Trác kết hôn lần nữa, mang theo anh em cậu đến nơi xa lạ này, bọn họ là bạn chung đến nay cũng được năm năm rồi, do một lần lên lớp bảy, cô không phân cho cậu ngồi với bạn nữ mà lại phân cho cậu ngồi với Quý Thừa, bực tức không sao tả được, thế nên ngày hôm đó, cậu quyết chiến với hắn luôn, hắn thì dập máu mũi còn cậu thì thảm hơn, cả má trái với mắt trái bầm tím một mảng, thằng quỷ này ra tay rất ác, bây giờ Hứa Trác nghĩ lại không khỏi cười to, chuyện quyết đấu trẻ con như vậy chỉ có những kẻ hỉ mũi chưa sạch mới làm thôi.

Đấu không lại Quý Thừa cho nên phải nhường nhịn rồi, kể từ đó không biết từ khi nào đã dính với nhau, nhà Quý Thừa cũng không phải dạng khá giả, nhưng hoàn cảnh tốt hơn nhà cậu nhiều, nhà hắn sát bên mở cửa phòng ra là có thể nhìn thấy vườn dây leo trước nhà cậu.

Quý Thừa ngày một trường thành, ít nói hơn rất nhiều, khuôn mặt còn dễ nhìn, điều khiến Hứa Trác không bao giờ quên đó chính là lúc mẹ cậu chết, Quý Thừa ở bên cậu cả đêm, hắn chẳng nói lời dư thừa nào, cứ ngồi vậy, cũng đủ khiến Hứa Trác nhận thấy mình không cô đơn, Quý Thừa là vậy, ngoài mặt thì làm bộ làm tịch, thanh lãnh, thần thần bí bí, nhưng trong mắt Hứa Trác, hắn chính là có một không hai.

Chính là bạn thân nha!

Hứa Trác thôi nghĩ, chân bước tiếp tới, cửa nhà tối om không có một ai làm cậu không nhìn thấy gì, ông ta vẫn vô tâm như vậy, xác cậu chưa thối rữa bao lâu ông ta đã chứng nào tật nấy, chắc lại quanh quẩn trong xó nào đánh bài rồi, Hứa Trác không bước vào mà quay đầu chạy vào siêu thị nhỏ gần đó, mua một đống đồ đạc ăn được, vội vàng không có ai bỏ trước nhà, rồi vụt chạy.

Lịch sử trước đây của Triển Dịch không quang minh cho lắm, đúng là còn nhỏ mà xấu xa hết chỗ nói, Hứa Trác đứng trước gương nhìn cả nữa tiếng đồng hồ vẫn không thể hấp thu nỗi khuôn mặt xa lạ này, không phải là xấu đến không nhìn nổi vả lại Triển Dịch cũng có chút nhan sắc, tóc còn nhuộm nâu nhạt, cái bộ dạng của cậu ta có vẻ hơi thiếu đánh, cà lơ phất phơ, Hứa Trác nhìn cũng muốn đấm một phát huống hồ gì người khác, từ cái lúc cậu ta gọi điện thoại giữa đường kia, Hứa Trác có như thế nào cũng không ngờ được nhận lấy kết quả chết chóc không lối thoát này.

"Con thay đồ xong chưa, xuống ăn sáng!"

Hứa Trác nghe thấy tiếng của mẹ Triển Dịch hối thúc, có chút không tình nguyện cởi áo thun ra mặc đồng phục vào.

"Con xuống liền đây!"

Bây giờ cậu phải sắm vai Triển Dịch, đương nhiên phải làm cho tốt, không biết hôm nay học môn gì, thôi cứ bỏ đại quyển vở, vở vạn năng mà, trước đây Hứa Trác cũng như vậy, mang cặp xuống lầu, đã nghe mùi thức ăn thơm phức, ngồi xuống ghế, không tự nhiên mở miệng.

"Chào buổi sáng!"

Mẹ Triển Dịch nhìn cậu như người ngoài hành tinh, cách chào của Hứa Trác lại giống như robot, nhưng cũng làm bà vui: "Chào buổi sáng con trai!"

Hứa Trác yên lặng ăn phần mình, chắc ba Triển Dịch đã đi làm rồi, biết được ông làm bất động sản gì đấy, bán nhà bán đất đương nhiên rất giàu, dư sức nuôi hai mẹ con Triển Dịch, nuôi ra được đứa con hư hỏng này cũng quá tội nghiệp cho bọn họ.

Hứa Trác ăn xong mang giày, mẹ Triển đã đợi ngoài xe trước, quả nhiên khi Hứa Trác hết bệnh bà vẫn còn lo lắng cho cậu lắm, cho nên việc Hứa Trác đi học sẽ do bà đưa đi đưa về.

Khi cậu tới trường, bà căn dặn đủ điều, nói con phải học cách kiềm chế bản thân, nếu đánh giáo viên nữa, chuyển trường bất lợi lắm, cậu chỉ cười trừ cả đoạn đường.

"Con đi đây!"

Hứa Trác chào bà rồi đi vào, trường này quá đủ quen thuộc với cậu rồi, không cần phải dòm ngó gì, ngôi trường này không phải lớn nhất ở đây, chỉ là trình độ dạy học tương đối tốt, mà trình độ học của Hứa Trác lại tương đối nát bét, không đội sổ thì cũng hạng hai từ dưới lên, xem ra Hứa Trác đến quá sớm, trong trường chỉ lát đát vài đứa, cậu mang cặp ra sau trường ổn định một chút, lớp học thì cậu vẫn học lớp cũ, hồi tưởng một chút đi.

Sáng nay trời có lẽ ít lạnh, mây rất nhiều, cậu nhìn áng mây phía chân trời, gần ngay trước mắt mà chẳng thể với tới, Hứa Trác đứng lặng người một chút, ánh mắt lơ đễnh nhìn mấy thằng mà cậu quen học chung lớp với cậu nhưng rất ít khi qua lại, bọn chúng đang hút thuốc, hơn nữa bộ dạng lén lút, áo đồng phục bị hắn ta quấn ngang hông, thằng kia rít một hơi, quả mặt mê mang đăm chiêu, trông chả phải thành phần đứng đắn gì, cậu cũng từng hút thuốc nhưng lúc đó bị sặc cho ra bả rồi bị Quý Thừa chửi không còn một mống, cho nên không dám động tới nữa.

Hứa Trác lười nhìn nhưng cũng không tránh khỏi bản mặt bọn hắn, người nọ nhìn thấy cậu, vẻ mặt đột nhiên dữ tợn: "Nhìn cái gì? Nói với giáo viên là con chừng tao!"

Hứa Trác nhìn cũng lười bố thí, quay người đi, thật sự tìm một chỗ tĩnh tâm cũng không được, chuông vang ầm ầm trên đầu phiền muộn đi tới lớp cần tới, chuông vào lớp rồi dãy hành lang chẳng có ai, Hứa Trác tới lớp quen thuộc đứng đực ở cửa, chẳng nói gì.

Giáo viên ở trong thấy cậu lấp ló ở đó mới nhớ ra cậu là học sinh mới, nhưng khi thấy thái độ và tác phong của cậu thì ánh mắt liền không tốt.

"Còn đứng đó làm gì? Vào đây!"

Nhóm học sinh bên trong nghe như vậy ánh mắt dáo dác nhìn ra ngoài cửa tìm kiếm bóng hình cậu.

Hứa Trác thở dài, bước chân nhanh hơn, cậu cũng chẳng phải trò ngoan học giỏi gì, chỉ là phiền phức ba cái thủ tục rườm rà này, cho nên chưa đợi thầy nói gì Hứa Trác đã nói trước.

"Triển Dịch, mới chuyển tới!"

Vừa nói xong thân thể đã tự động đi xuống, trong khi bản thân đang phán đoán phải ngồi chỗ nào thì ánh mắt lia tới bàn cuối góc phải, cả người hoàn toàn chấn động.

Cả lớp đã nháo nhào, kẻ mới tới mà nghênh ngang như thế thật chướng mắt, nhưng mà mấy đám đàn bà con gái kia thấy trai chuyển về thì mắt như muốn dán hết lên người cậu ta, xoi xét từ trên xuống dưới xem cậu ta có mấy cọng lông, đôi mắt ướt ao phập phồng kia có mà tức chết đám con trai.

Kẻ phách lối tự tìm đường chết!

Cả người cậu cứng đơ, cả bắp thịt cũng thấy căng thẳng, tròng mắt nóng lên, cư nhiên phía góc phải bên cạnh Quý Thừa đang ngồi, chính là chỗ trước kia cậu ngồi, nay lại đặt lên đấy một khung ảnh nhỏ, trong hình chính là Hứa Trác mang đồng phục cười rạng rỡ, kế bên còn có hoa cúc trắng còn tươi, không biết từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của Hứa Trác lúc này, cậu đã cố kiềm chế, đã lên tới đây thì cố gắng lột bỏ Hứa Trác đi, sống bằng cái lốt là Triển Dịch nhưng khi nhìn tới khung ảnh này cậu không thể kiềm chế được.

Cực kì kì diệu, là đang để tang cậu sao? Vẫn nhớ đến Hứa Trác sao? Hốc mắt bỗng dưng nóng đến lợi hại, chân đã run rẫy đến mức không nhấc lên nổi.

Thấy Hứa Trác đứng yên như vậy trong lớp thoáng chốc rơi vào im lặng, một cậu học sinh mới lên tiếng nói.

"Nơi đó cậu không thể ngồi được!"

Ngay sau khi cậu ta nói câu đó, Quý Thừa nằm ngủ trên bàn liền tỉnh dậy, hắn thoáng dụi mắt, ánh mắt mệt mỏi không có một tí sức sống nào nhìn Hứa Trác chằm chằm, Hứa Trác như ảo giác rằng cái nhìn này như đâm thủng cậu, lạnh đến thấu xương, Quý Thừa sao đột nhiên lại trở nên như vậy, chỉ thấy rất nhanh sau đó Quý Thừa không nhìn cậu nữa, trưng ra bộ dáng không quan tâm, bàn tay trắng toát của hắn sửa lại khung ảnh, Hứa Trác sửng sốt, không nhìn nữa bản thân ngồi xuống bàn cuối cùng hàng hai, gần với Quý Thừa.

Chắc chắn là có quỷ mới nghĩ cái tay sửa khung ảnh đó vô cùng dịu dàng, nhưng trong thân tâm cậu cũng cảm động không ngớt, trên cái bàn đó chắc chắn ngày nào cũng có hoa, tuy rằng cậu vẫn sống sờ sờ nhìn vào có chút khó chấp nhận nhưng vẫn cảm thấy ấm áp khó tả, miệng không chịu được đột nhiên nở nụ cười nhỏ.

Nụ cười này rơi vào trong tròng mắt của mấy cô nữ sinh nhìn lén cậu, tim bay phấp phới, vô cùng đẹp trai nha.

Hứa Trác đương nhiên chẳng chú ý tới, tiết đầu tiên là tiết toán của thầy Ngô, thầy thì quyết tâm chiến khí bừng bừng học sinh thì nằm lên nằm xuống chẳng có ý chí học hành gì hết, Hứa Trác đương nhiên cũng như vậy, mắt cậu bây giờ cứ nhíu hết lại, buồn ngủ lợi hại, đương nhiên việc cần làm bây giờ chính là ngủ.

Cậu cũng muốn làm quen lại với Quý Thừa lắm nhưng hắn toàn thân tỏa ra sát khi biết người chớ tới gần nếu không chết không toàn thây, cậu chưa bao giờ thấy Quý Thừa này trước đây, bạn tốt ơi là bạn tốt, bây giờ thành kẻ lạ mặt, có chút bối rối nhỉ.

Ngủ!

Hứa Trác không nghĩ nhiều nữa, gục mặt xuống bàn mơ màng ngủ đến giờ ra chơi, nhưng cũng không liên quan gì đến cậu, cậu vẫn ngủ được dù ở trong hoàn cảnh không tốt.

Giờ ra chơi tới, đợi giáo viên ra, lớp vỡ ào như cái chợ, lũ con gái lũ lượt rủ đi vệ sinh, bọn con trai chân gác đông gác tây ra dáng lão đại, trong đó có một kẻ là Trí Tiết Lâm bộ dáng cứ lia tới Hứa Trác đang ngủ ngon lành thật chướng mắt, Hứa Trác để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp, hơn nữa cậu còn thấy bọn hắn hút thuốc khi sáng, e rằng không động chạm gì thì ngứa tay chết, nói rồi nó đứng dậy, tiếng động không hề nhỏ, bọn con trai ồ lên, chọc tới Trí Tiết Lâm coi như không dễ sống, nó có tiếng phách lối, cứ thích hành động ngông cuồng, nhưng mà trong mắt cậu nó như thằng trẩu tre vậy.

Trí Tiết Lâm lại gần, bộ mặt nhàm chán thúc vai Hứa Trác đang ngủ ngon lành, thúc đến nổi Hứa Trác cũng phải tỉnh dậy, ánh mắt không tình nguyện nhìn tới Trí Tiết Lâm, cái thằng chó đệt này ức hiếp ma mới đây mà, mình mà là Hứa Trác chân chính đã thúc vào hạ bộ của nó vài cái rồi.

Thấy vẻ mặt của Hứa Trác cứ ngờ nghệch, Trí Tiết Lâm có vẻ không vui, hắn nói: "Người mới phải làm một chút nghi lễ nhập môn chứ!"

Nhập môn mẹ mày! Hứa Trác phiền phức quá chừng nói: "Mày muốn gì!"

"Mày bây giờ đi mua thuốc cho bọn tao, chuyện này coi như xong!"

Hứa Trác nhíu mày: "Nếu không thì sao?"

Trí Tiết Lâm hơi sửng sốt: "Nếu không thì tao đánh chết mẹ mày!"

"Số 230, Đường N, mẹ tao ở nhà đó!"

Cậu này nói ra triệt để chọc giận Trí Tiết Lâm, nó gằn lên, định nắm lấy đầu Hứa Trác bị Hứa Trác nhanh tay hơn, đá ghế dưới bàn, trúng ngay khuỷu chân nó, khuỷu chân gập lại, bộ mặt hắn đỏ lên ngút trời, nắm mặt bàn, muốn hét lên mà không hét nổi, Hứa Trác phiền chán ngáp một cái, không để ý đột nhiên cổ áo bị níu lấy, Hứa Trác sửng sờ người trước mặt cậu, Quý Thừa hung hăng như muốn nuốt cậu vào bụng, cào cổ áo cậu bóp muốn nghẹt thở.

"Tôi còn thấy cậu dám đạp ghế lung tung nữa thì đừng trách tôi!"

Hứa Trác cứng đờ toàn thân, Quý Thừa đã bỏ tay ra, thì ra màn đạp ghế của cậu trúng bàn của hắn làm khung ảnh tươi cười của cậu ngã xuống, Quý Thừa dựng lại ngay ngắn, Hứa Trác hơi khó hiểu hắn phản ứng mãnh liệt như vậy làm gì, biểu cảm đáng sợ đó Hứa Trác đã thấy lạnh sống lưng.

Đúng là rời đi lâu rồi, ai cũng thay đổi!

_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play