Vấn Đông lái xe về đến nhà thì trong người đột nhiên hơi mệt mỏi, không hiểu sao buổi sáng vẫn còn tốt, anh lái vào gara, ngoài trời xế chiều rồi, thân ảnh hình như không chống đỡ nổi, Vấn Đông là người thích hoạt động anh không phải là dạng người thích nằm một chỗ, sức khỏe của anh tương đối tối rất ít khi bị ốm, không ngờ hôm nay khiến anh phải mở mang tầm mắt.

Người có khỏe đến đâu cũng không thể chống lại bệnh tật, mấy tháng này đối với anh nhìn như thể chẳng có gì to tát nhưng áp lực lại tương đối lớn, có thể do anh nghĩ nhiều quá, mọi chuyện phải được giải quyết tốt cho nên não mới trở nên căng thẳng, thái dương hơi nhức mỏi.

Nhưng vẫn còn sức leo lên phòng, dự định của anh lập tức bị đánh tan, tối nay chuyển nhà e rằng không được rồi, nhàm chán thay một cái áo phông với quần dây thun rộng thùng thình cùng với người mặc âu phục hoàn toàn khác nhau.

Chắc là cơ thể hơi mệt, cảm thụ không tốt, bị cơn lười nhát xâm chiếm, anh tùy tiện chế mỳ gói, vừa ăn một mình trong căn phòng rộng, chỉ phát ra tiếng sì sụp chẳng còn gì khác.

Chán ngắt đặt bát vào bồn, leo lên giường ngủ, mọi khi ăn xong anh phải hoạt động một chút, nhưng hôm nay anh chỉ nhớ thương chiếc giường thân yêu thôi.

Sáng sớm bị tiếng chuông báo đánh thức, anh mở mắt ra nhìn chằm chằm vào trần nhà, để mình tỉnh táo hẳn rồi mới ngồi dậy, nằm trên giường đang nửa tỉnh nửa mê không nên vùng dậy quá nhanh, sẽ ảnh hưởng đến não, gây choáng đầu.

Cơn mệt mỏi hôm qua như thể không can hệ đến hôm nay, mất không còn tăm hơi, anh chạy bộ, hoàn tất một vòng tuần hoàn sáng nào cũng vậy.

Anh muốn hôm nay phải chuyển nhà liền, chung cư anh muốn để lại, không muốn bán, bản thân ghé siêu thị mua một ít đồ, tới nhà người ta phải mua gì đó không thể tới một thân mình được.

Nhưng ông trời rất biết làm mệt con người, anh vừa đến siêu thị chưa lâu thì nhận một cuộc điện thoại lạ hoắc, anh chưa biết là ai, người ta đã nói không đầu không đuôi.

『Sao mày đổi số điện thoại vậy, tao phải gọi qua danh thiếp của công ty mày mới gọi điện được đó!』

Vấn Đông tay xách đồ ngờ vực hỏi: 『Ai vậy?』

『Tao nè, Chấn Động!』

Vấn Đông rơi vào trầm tư, anh nhất thời không nghĩ ra người tên Chấn Động là thằng nào, mãi một lúc sau mới từ trong kí ức tám đời nhớ ra được, quả thật làm anh "chấn động".

『Mày...vẫn còn sống à?』

『Mày nói quỷ yêu gì vậy, vẫn còn sống và đẹp trai nhé!』

Chấn Động là thằng bạn mẫu giáo đến cấp hai của anh, từ khi lên cấp ba đột nhiên biệt tích tự nhiên nổi bão gọi cho anh làm gì?

Mãi lúc sao mới hắn mới nói: 『Lần này tao về một bữa nên muốn mời bọn bây họp lớp chung vui, tối tao bận nên trưa nay triển liền luôn』

『Không...』Chữ không đi vừa mới bật ra, Chấn Động đã bồi thêm một câu như đâm một nhát vào lòng anh.

『Trần Lập cũng tới nữa!』

Nghe thấy cái tên này, Vấn Đông tự nhiên thấy ngờ nghệch, tâm trạng tốt liền thành không tốt, nhưng không hiểu sao anh không có cách nào nói thêm một từ gì nữa, cuốn họng khô khốc, Chấn Động nói một hồi địa chỉ, bên đầu dây chỉ còn tiếng tút dài, anh bất động một lúc, mới bỏ điện thoại vào túi quần, thanh toán tiền, lái xe từ siêu thị tới địa chỉ Chấn Động mới đưa.

Anh lái xe mặc cảm xúc, cảm giác giống như không thể tưởng tượng được, hoặc có lẽ anh muốn biết người nọ bây giờ trở thành người thế nào rồi, sự muốn biết của anh quá lớn đánh tan lý trí cuồng nộ không cho phép của anh.

Địa điểm tất nhiên là một nhà hàng Ý sang trọng, bọn chung lớp ngày xưa với anh đứa nào cũng thành đạt, nhưng chung lớp từ mẫu giáo đến cấp ba có Chấn Động, chung lớp từ cấp hai đến cấp ba có Trần Lập, còn một số người khác hình như hơi mơ hồ với anh, anh chỉ nhớ những người cần nhớ.

Anh có thể tưởng tượng được Chấn Động mời rất nhiều đứa, nhưng anh đã lầm, theo chân nhân viên nhà hàng, hắn đặt chỗ khá kín đáo, sự có mặt của Vấn Đông khiến đám người ngỡ ngàng mà anh cũng ngỡ ngàng.

Chấn Động đứng lên vẫy tay với anh, Vấn Đông tiến lại gần, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng nhìn người kia một thoáng bỗng nhiên đưa ánh mắt đi, không muốn nhìn lâu.

"Vấn Đông mày thay đổi nhiều quá tao thiếu chút nữa nhìn không ra!"

Vấn Đông xấu hổ bồi một câu: "Tao già đi à!"

Anh nhìn chỉ có bảy người, ngoài hai người "bạn thân" thì năm người còn lại có ba nam, hai nữ, đều quen mặt hết chỉ là không thân lắm.

Một người nữ lên tiếng: "Tớ cũng suýt thì nhận không ra!"

Vấn Đông cười ngồi xuống, Chấn Động nói: "Tao mời nhiều đứa lắm mà chúng nó không ở nước ngoài thì cũng bận, dạo này công ty của mày vẫn làm ăn phát đạt chứ?"

Vấn Đông bỗng im lặng, thằng Chấn Động ở nước ngoài nhiều năm mới về nước cho nên không biết sự kiện của anh nhưng sáu người còn lại thì rất biết, chẳng phải đưa tin lên báo ti vi đấy sao, anh không tính giấu diếm, chưa kịp nói người kia đã dành nói trước.

"Cậu ấy mới vừa tới mày hỏi dồn dập làm gì!"

Chấn động tức khắc im lặng, cười hề hề nhìn Trần Lập, nhưng Vấn Đông đến một ánh mắt cũng không không nhìn về phía hắn, ai biết chuyện của anh đều không nhắc tới tình hình hiện tại trớ trêu của anh, anh đương nhiên âm thầm cảm kích, đều đã trưởng thành hết rồi, phải để chút mặt mũi cho nhau chứ.

Món được gọi lên, trong khi mọi người nói cười kể chuyện gia đình, anh thì chẳng có chuyện gì để nói, không biết anh đến đây đa phần là rảnh rỗi hay tự rước nhục cho mình nữa.

Là mẹ đang rước khó khăn cho cậu, Đinh Trì vò tóc, phải bỏ cả buổi sáng lên ruộng chờ người đại gia kia tới, nhưng chờ đến trưa quá trưa ngay cả cái bóng cũng không thấy, chẳng lẽ bỏ trốn rồi, nghĩ xong mới thấy mắc cười, bỏ trốn bỏ luôn năm mươi triệu, điên quá điên.

"Mẹ không phải nói tối hôm qua, nhưng tối hôm anh ta không hề tới, hôm nay cũng không tới!"

Mẹ Ly ngồi lên bàn tách từng hạt bắp không để ý lời của Đinh Trì: "Người ta ở thành phố nhiều việc, con không cần khẩn trương như vậy!"

Đinh Trì há hốc mồm, ngồi xuống ghế đá: "Con mà khẩn trương á!"

Cậu chỉ muốn biết người ta ra sao mới yên tâm chứ, ai mà biết được, anh ta hai mươi sáu tuổi mà mẹ cậu còn rất trẻ mới ba mươi lăm tuổi...ầy, Đinh Trì không nghĩ nữa, nắm trái bắp lên hành hạ nó.

Điều làm anh hối hận là không tự chủ được đến đây, tình huống lúng túng này khiến anh không thoải mái chút nào.

Chấn Động cạn sạch ly rượu hạng sang của hắn hình như đã ngà ngà say, Vấn Đông thấy mình như kẻ lạc loài, tốn thời gian nhiều chi bằng đi về.

"Tôi còn có việc, lúc khác gặp lại!"

Lúc khác chắc đối với anh là không bao giờ, họ có cuộc sống chạy theo tiền tài của họ, anh đi đường tự do buông thả của anh.

Chấn động không có cản anh lại, mà Trần Lập đi theo anh, đến khi anh ra xe mới biết hắn ta theo anh nãy giờ, ừm, tình cảnh này có hơi khó chấp nhận, Vấn Đông không muốn ôn lại chuyện cũ gì hết, anh vội vàng lên xe, nào ngờ Trần Lập không để anh đi, hắn chặn cửa xe anh, nét mặt mơ hồ có chút lãnh đạm nhìn anh, anh không thể nào nhìn thấu được hắn, nhưng có một thứ anh nhìn thấu được, chính là sự bất lực cùng cực trong mắt hắn, ý gì đây?

Trần Lập rốt cuộc lên tiếng: "Đông! Chúng ta nói chuyện một chút đi!"

Vấn Đông nét mặt bình tĩnh nhìn hắn: "Tôi đang vội, không có chuyện gì tôi đi đây!"

Thấy anh có vẻ tránh né hắn, Trần Lập nói thẳng: "Chuyện công ty cậu có ổn không? Nếu có chuyện gì cứ gọi cho tôi!"

Hắn chưa kịp đưa tờ danh thiếp ra Vấn Đông đã dùng sức lực lớn đẩy hắn ra ngồi lên xe, Trần Lập nhanh tay lên chặn cửa kính lại, nếu như Vấn Đông nhẫn tâm, anh sẽ chắn nghiền tay hắn, nhưng anh không làm vậy.

Trần Lập bất lực có chút chán nản nhìn anh, hắn thật sự rất muốn nói chuyện tử tế với anh, nhưng anh lại không muốn nói chuyện với hắn, hắn không thể cản anh được, nhưng có câu này hắn phải nói.

"Vấn Đông, nếu như ngày đó cậu nhất quyết giữ tôi lại, tôi nửa bước cũng sẽ không đi!"

Hệt như rút cạn chân tình mà nói đột nhiên khơi lại chuyện ngày xưa, Vấn Đông ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, ngoài chấn động ra thì không còn gì khác.

Chỉ là một đoạn tình cảm thời trẻ người, muốn tìm chút mới lạ, anh đâu phải chỉ có mình hắn là người yêu, nhưng tình đầu là một thứ gì đó vừa mông lung vừa tê dại, Trần Lập chính là tình đầu của anh, nhưng bây giờ ngoài cảm giác khó chịu ra thì chẳng còn lại gì khác, anh đột nhiên đẩy bàn tay chặn kính xe, bỏ lại một câu rồi chạy thẳng.

"Cậu muốn đi thì ai cản cậu được, quên đi nhé, bởi vì tôi chưa từng nhớ!"

Trần Lập chết trân nhìn chiếc xe chạy khuất, cảm xúc nóng bức trên tay vẫn còn đọng lại, vô cùng khó để cảm thụ.

Tiếc nuối mới là thanh xuân, tình dang dở thì tình mới đẹp thôi.

Vấn Đông không nghĩ nhiều, bụng lên cơn đói, bởi vì anh chỉ uống rượu chứ không ăn gì cả, muốn quẹo chỗ nào đó ăn một chút, đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe đỏ lòe loẹt chạy như bán mạng lao tới chắn ngay trước mặt anh, da đầu anh căng thẳng, phải chửi thề mấy tiếng, nhưng chiếc xe quen thuộc này, Vấn Đông có mắt nhắm mắt mở cũng đoán ra được chủ xe là ai.

Sao hôm nay toàn gặp tình cũ thế nhỉ? Anh cũng dở khóc dở cười, có khi cả ngày hôm nay sẽ toàn gặp "Định Mệnh" của anh nhỉ!

Bên đường có hai thằng nhóc mặt đồng phục học sinh nhìn thấy một màn này, đột nhiên chết trân.

____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play