Đinh Trì nói gì anh vẫn ghi tạc trong lòng, anh nghĩ nhiều lắm, thật ra khi Đinh Trì nói xong anh đã giật mình, nhìn chú Năm khuôn mặt hiền lành như thế, sao lại nỡ đánh con cái, ngay cả bố mẹ anh cũng chưa bao giờ đánh anh, anh cũng chưa bao giờ đánh Vấn Nghiệp, nghĩ lại một chút nếu chú Năm không đánh chắc là người khác đánh, anh nghĩ nhiều bởi vì cứ luôn nhớ tới ánh mắt đó, sâu hút nặng nề.

Anh không đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra làm mài mòn con người đến mức độ đó, quá kinh khủng quá đáng thương.

Sáng ra thức dậy, anh dậy trễ hơn mọi ngày, chắc do hôm qua làm cả buổi với bác Năm, anh không quen nên cảm thấy hơi mệt.

Chị Ly sáng nào cũng làm bữa sáng tươm tất, vả lại còn không hề giống mọi ngày, rất kiên trì, lúc đầu còn cứ tưởng do có anh, hỏi ra mới biết, làm cho Đinh Trì sáng nào cũng vậy, lúc đó ngượng chết anh rồi.

Ăn sáng xong, nhìn Đinh Trì rảnh rỗi pha trà anh cứ nhìn đăm đăm, chị Ly tách bắp ngồi kế bên, mỗi lần như thế vang lên tiếng động nho nhỏ, hoa Bằng Lăng liên tục rơi, sáng nào cũng quét.

Cậu pha xong ấm trà, xung quanh từ lỗ thông hơi tỏa ra khói mỏng liên tục, đánh vào khứu giác của Vấn Đông, anh ở đây được gần một tuần, không câu nệ như ở công ty, ăn mặc cũng thoải mái hơn, anh mặc cái phông trắng, quần thể thao rộng, do nóng quá anh kéo lên tới gần đầu gối, giây thun trắng chỗ lưng quần xả xuống, anh để tùy ý như vậy không có thắt.

Đinh Trì suốt ngày mặc đồ đen, áo đen quần cũng đen nốt, cậu rót cho anh một chén trà.

"Anh uống đi!"

Vấn Đông không ngần ngại uống một ngụm, trà còn nóng nhưng thơm lắm, mắt Đinh Trì lơ đãng nhìn bắp chân trắng bóc của anh, tự nhiên có mấy dấu vết đo đỏ li ti phủ đầy bắp chân, mắt cậu mở to, một lúc lại nói.

"Anh bị muỗi đốt sao không nói em?"

Vấn Đông nghe cậu nói, lập tức nhìn xuống chân mình, giờ anh mới để ý mà, hôm qua đi hái sen muỗi ăn may lắm hút lấy hút để, không thấy ngứa gì hết, mấy hôm lại lặn.

Nhưng Đinh Trì lại nói: "Anh không sợ bị sốt xuất huyết à, ở đây nhiều muỗi lắm, anh phải nói em chứ?"

Hôm qua hai chân của Đinh Trì dính bùn quá trời muỗi đương nhiên không cắn rồi, lựa cặp chân ngon ơ của anh nhè ra cắn.

Ly tách bắp nghe thằng con trai nói liền thò đầu ra: "Ơ kìa, em bị muỗi cắn à?"

Vấn Đông thấy không có gì to tát đành nói: "Dạ không có gì đâu, vài hôm lại lặn!"

Đinh Trì đứng dậy ra sau nhà, một chốc đi ra trong tay cầm thứ gì đó, nhìn kĩ hình như là nha đam, cậu mắt nhìn anh lắc đầu, cái người thành phố này thật không biết lo cho mình, mấy tháng trước trong thôn của cậu còn có hai ca bệnh sốt xuất huyết nghiêm trọng lắm, không thể coi thường được, cậu để nha đam lên định bảo Vấn Đông tự làm nhưng sợ anh không biết, cậu đành ngồi xuống trước chân anh, gở miếng nha đam ra, tay còn lại xoắn quần anh lên đầu gối làm Vấn Đông hết hồn.

"Em làm gì vậy?"

Chưa kịp gì hết, chân đã thấy mát lạnh, miếng nha đam nhỏ đắm lên mấy vết muỗi đốt, vừa mát vừa ngưa ngứa, chân Vấn Đông không có một tí lông chân nào, Đinh Trì còn định nói mấy câu trêu chọc nhưng nghĩ lại nên thôi.

"Nha đam trị muỗi đốt tốt lắm, em định lấy tỏi nhưng sợ da anh có chỗ bị trầy xước như vậy rát lắm!"

Vấn Đông có chút bất ngờ, lúc sau lại cười, từng tuổi này rồi anh còn được một thẳng nhóc chăm lo như vậy, có hơi buồn cười, anh với tay giữ lại miếng nha đam.

"Em ngồi lên đi anh giữ cho, không phiền tới em!"

Ly bưng rỗ bắp lại gần nói: "Lần sau đi đâu nhớ mặc quần dài tối màu đó!"

Vấn Đông gật đầu nói với Đinh Trì: "Sáng nay em định đi đâu?"

"Sáng nay rảnh, lên đồi thôi!"

Thế là Vấn Đông vẫn đi theo Đinh Trì lên đồi, lần này anh chở cậu, mấy lần trước đau mông quá, thật ra Đinh Trì cũng thấy đau nhưng không lên tiếng, xe cà tàng này từ đời ông nội cậu, ông mất tới bố cậu giờ truyền lại cho cậu, đi làm kiếm tiền cho mẹ, không dám mua đồ nhiều, xe còn đi được mua phí tiền quá.

Vấn Đông chạy tới dốc thì dừng lại, anh dắt xe lên dốc, tới khu căn cứ nhỏ của bọn Đinh Trì, thấy hai thằng Bá Điền đã ngồi đó, Đinh Trì tự dưng không vui cho lắm.

Vấn Đông chào hai đứa, kì quặc là bọn nhóc còn làm lơ anh, Vĩ Thành chào qua loa cho có lệ, Bá Điền nhiệt tình hơn nhiều, anh có nghĩ nhiều gì đâu, đợi Đinh Trì lên dốc dắt bò qua, nhìn thằng nhóc lội cỏ tay giữ chặt dây, buồn cười quá chừng.

Đinh Trì cột xong lại gần đây, Vấn Đông ngồi dưới sạp gỗ, hôm nay cậu có đem điện thoại, bây giờ anh mới thấy, không nhỏ nhưng từ trên xuống dưới bị nứt màn hình, nứt te tua trông thảm lắm, Đinh Trì vẫn bấm được, thấy không có gì trở ngại.

"Anh lưu số đi!"

Đinh Trì đưa điện thoại qua, anh nói xin số điện thoại hai hôm rồi hôm nay cậu mới đưa, Vấn Đông không ngại nhận lấy bấm số, điện qua điện thoại anh, nhạc chuông mặc định vang lên, Vấn Đông đưa lại điện thoại cho cậu.

Đinh Trì không nói gì nhận lấy, Vấn Đông vẫn nhìn điện thoại cậu chằm chằm mở miệng nói.

"Em không rảnh thì đưa điện thoại cho anh, anh ra thị trấn sửa màn hình cho em!"

Đinh Trì nhìn điện thoại: "Không có gì đâu, vẫn dùng được không trở ngại gì!"

Cậu ít đem điện thoại đi bởi vì làm việc để đâu cũng không tiện, rơi mấy lần, không còn là cái điện thoại nữa.

Cậu đã nói như vậy rồi anh không miễn cưỡng làm gì.

Bá Điền ở bên chìa điện thoại ra nói: "Không ấy, anh Đông sửa giúp em đi!"

Điện thoại của Bá Điền cũng nát bét như vậy, Vấn Đông cười định nhận lấy bị Đinh Trì nhíu mày một tay đánh ngang, điện thoại trên tay nó rơi xuống, nát càng thêm nát.

"Mày bớt đi, đừng lợi dụng người ta!"

Bá Điền nhăn mày nhưng không có tức giận: "Lợi dụng gì đâu, anh tình nguyện mà phải không anh Đông?"

Vấn Đông cười: "Ừ! Anh sửa cho!"

"Đó! Thấy chưa!"

Vậy mà Bá Điền không đưa điện thoại ra, cậu chỉ nói chơi rồi cười lấy lệ.

Một tiếng anh Đông hai tiếng anh Đông nghe bắt gớm, Đinh Trì không chịu nổi, cậu còn chưa bao giờ gọi như vậy.

Ngồi một lát, điện thoại Vấn Đông vang lên tiếng báo tin nhắn, anh liếc nhìn thử, Triệu Từ Ngôn điện cho anh không được, chuyển sang nhắn tin.

- Cậu đang ở đâu?

Vấn Đông không có ý định trả lời, Triệu Từ Ngôn không dừng lại liên tục nhắn tin.

- Tôi bắt được Vấn Nghiệp rồi! Cậu không trả lời là tôi giết nó đó!

Vấn Đông thoáng ngạc nhiên, nhắn lại một câu tuyệt tình.

- Giết nó đi!

- ...

Anh sống cho anh thôi, quản nhiều chuyện anh mệt.

Vĩ Thành hình như mẫn cảm với điện thoại của anh lắm, nãy giờ ngồi lù lù chẳng nói một lời gì, Vấn Đông thấy kì lạ muốn hỏi, điện thoại anh lại reo, là thằng Ngôn nhắn còn kèm hình ảnh.

Trong ảnh chính xác là Vấn Nghiệp, hình như bị Triệu Từ Ngôn đánh thật, máu me đầy mặt, anh thở dài, giờ cuộc đời của nó liên quan gì đến anh chứ, anh mà quản nữa già trước tuổi mất, định bụng tắt máy, tay đột nhiên theo quán tính lướt qua phải, Vấn Đông giật mình muốn hất bay điện thoại.

Nhịp thở cũng phập phồng, tắt tin nhắn mở vào hình ảnh, đáy mắt xoáy chùm như giông bão kéo đến, Vấn Đông thật sự không tin vào mắt mình, lướt qua lướt lại đều cùng kiểu hình dâm dục như thế này, anh tức đến nổi đứng bật dậy, trong đầu chỉ nghĩ đến Triệu Từ Ngôn.

Anh không nói một lời, tức giận đi ra đứng ngoài nắng, làm Đinh Trì khó hiểu nhìn theo anh, hình như sắc mặt không được tốt, điện thoại trực tiếp cho hắn, Triệu Từ Ngôn được anh gọi mà vui quá bắt máy ngay lập tức.

『Cuối cùng cậu cũng điện cho tôi, tôi biết là cậu...』

Vấn Đông ngắt lời hắn: 『Là cậu phải không?』

Triệu Từ Ngôn dừng lại một lúc mới nói: 『Là tôi cái gì? À không phải tôi đánh nó đâu...』

Vấn Đông hỏi một đường, hắn trả lời một nẻo, anh tự nhiên khó nói nổi, thật sự bực mình, điện thoại của anh không đặt mật khẩu chỉ có mình Triệu Từ Ngôn gần anh nhất, chính là hắn không ai hết.

『Cậu...lưu hình trong điện thoại của tôi...phải không?』

『Hình gì ta...』Triệu Từ Ngôn bên đầu giây suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì cười sằng sặc nói: 『Chỉ lưu vài ảnh chọc cậu vui thôi mà, sao nào đẹp không, trong người có rạo rực không?』

Triệu Từ Ngôn vẫn chưa biết anh đang nổi điên, hắn đang chọc vào ổ kiến lửa của anh, nếu hắn ở gần thì người từ tốn lãnh đạm như anh cũng phải đạp một cước cho hả dạ.

『Cậu...cô độc cả đời đi!』

Vấn Đông tuyệt tình phán một câu nguyền rủa, chuyện thật sự chẳng có gì to tát chỉ là anh không thích hắn lưu mấy ảnh dâm dục như thế này trong máy anh, Triệu Từ Ngôn chưa kịp thốt lời nào, anh đã cúp máy, hiển nhiên mặt của hắn bây giờ điêu đứng hệt như chó mặt xệ, muốn khóc đến nơi vì câu nói này của anh, hắn còn chưa đủ cô đơn sao? Tình nhân thì nhiều nhưng người thật sự chẳng có một ai.

Anh xóa mất tấm ảnh trong máy, mấy tấm ảnh lướt qua không để lại hồi ức gì, hình đàn ông khỏa thân không mặc gì, còn uốn éo mấy tư thế khác nhau, phần gì không nên lộ đã lộ ra hết rồi, khuôn mặt anh rất khó nhìn.

Anh dù có khát khao đến mấy cũng chưa bao giờ xem mấy bộ phim này, lưu ảnh lại càng không, đời sống tình dục của Triệu Từ Ngôn quá buồn chán đến mức phải ngắm mấy bức ảnh đồi bại này.

Anh quay lại, Đinh Trì mới đánh ánh mắt đi, anh hơi sửng người bước lại gần, Bá Điền với Vĩ Thành đang chơi điện thoại chỉ mình cậu vẫn ngồi đó.

Anh tới gần ngồi xuống, không nhịn được hỏi nhỏ: "Em...nghe thấy rồi?"

Không hiểu sao anh lại hỏi như có tật giật mình vậy, Đinh Trì sắc mặt kì quặc: "Sao em nghe thấy gì được!"

Vấn Đông mới thở hắt ra, đột nhiên sống lưng cảm thấy lạnh thấu, nhớ lại ánh mắt Vĩ Thành từ hôm mượn điện thoại anh đến giờ luôn trốn tránh thứ gì đó, anh đột nhiên thấy khó xử tột cùng, hình như bọn nó đã thấy những gì không nên thấy rồi, bọn nó còn nhỏ như vậy, vậy mà anh đầu độc bọn nó, chắc nghĩ anh là thằng già đồng tính dâm tặc, Vấn Đông vò đầu mình, muốn mở lời nhưng chẳng biết mở lời như thế nào, lỡ như bọn nó chưa thấy gì thì sao, tự anh làm mệt anh thôi, nhưng không giải thích gì chắc anh điên mất.

Biết mà làm như không biết mới ghê.

Anh oan quá!

__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play