Tình hình là trôi qua hai phút, nhìn gương mặt phóng đại của nhau, bọn họ đầu tiên chẳng ai nhận ra nhau đâu, nhưng con mắt nhạy bén của Vấn Đông cho biết anh đã gặp người này ở đâu rồi, sau đó anh chẳng cần suy nghĩ nhiều, cái sự việc mỗi khi nhớ lại còn tặng kèm thêm mùi hôi đó, anh liền nhớ ra là thằng nhóc này, nhưng lúc đó khoảng cách khoảng hai mét, không ngờ đứng gần nhau thằng nhóc này còn cao lớn ngang bằng anh, lực tay cũng rất lớn.

Đinh Trì thì vẫn chưa nhận ra anh là ai, cậu kinh ngạc bởi vì gương mặt thuộc về giới tính nam có thể đè bẹp mọi tiêu chuẩn bó hẹp của cái xóm nhỏ này, người đàn ông này là người mà Đinh Trì thấy chói mắt nhất, nhìn thì hơn tuổi cậu rất nhiều nhưng tròng mắt lại để lộ sự ngang tàng khó nói, còn có một chút gì đó khoa trương.

Vấn Đông không vờn với cậu ta nữa, vì đứng nãy giờ anh cũng mệt rồi, với lại muỗi ở đây như ong vò vẽ, anh nãy giờ hiến cũng rất nhiều máu rồi, nhưng trước khi bỏ cậu ra, anh cười nói.

"Xin chào! Tôi là người thuê nhà cậu!"

Quả nhiên tròng mắt Đinh Trì để lộ sự kinh ngạc, thấy cơ thể mình được giải thoát, cậu vẫn cứ đứng yên như vậy.

Vấn Đông không biết làm sao mà giải thích tình cảnh này, sau đó anh chỉ thấy thằng nhóc không nói gì, mò chìa khóa mở xích chó ra, tiếng động leng keng rất lớn, Đinh Trì chỉ hé ra một chút, quay lại nhìn Vấn Đông, sau đó mới nhìn kĩ thứ bên cạnh anh, là một cái vali không phải bao tải giết người, cậu cũng đoán ra được phần nào, đợi cả buổi sáng không thấy, tối lại mò đến, làm cậu hoang tưởng một hồi, còn bị làm cho mất mặt.

"Anh...thật là người thuê nhà?"

Nghe thấy cậu hỏi, Vấn Đông để lộ cặp mắt chín chắn của mình, xung quanh toát ra mùi hơi thở trầm lắng của người trưởng thành mới có, nhưng trong mắt Đinh Trì lại phát ra mùi tiền nồng nặc, nồng hơn cả mùi sữa dừa.

Vấn Đông hoàn toàn không biết suy nghĩ của Đinh Trì, đương nhiên nói: "Tất nhiên rồi, cậu nghĩ tôi ở đây làm gì? Kẻ trộm sao?"

Ừ! Đúng đó, câu này Đinh Trì không nói, mở cửa ra, trong nhà liền rơi vào một mảnh tối thui, ở quê hay tiếc kiệm điện, điển hình là mẹ cậu, khi nào cần thiết mới bật, Đinh Trì hôm nay làm trái quy tắc bật đèn lên, bởi vì mẹ đang ngủ nên rất nhẹ nhàng, Vấn Đông cũng biết điều đó, ánh sáng tuy rằng bật lên nhưng lại không sáng hẳn, mà mờ mờ, cái bóng đèn này có lẽ sắp hỏng hay là bản chất nó mờ ảo như vậy rồi, anh bỏ qua để vali qua một bên.

Đinh Trì khi đó vẫn một mực lén nhìn anh, cử chỉ gì của anh đều lọt vào trong mắt cậu, khuôn mặt này hình như đã nhìn thấy qua đâu đó mà không thể nhớ nỗi, không nhớ nỗi thì Đinh Trì không có làm khó bản thân, không nghĩ nữa, chỉ là cảm thấy có phần khó chịu khi có người lạ mặt vào nhà, không biết anh ta là người thế nào, có khi là tôi phạm truy nã giả danh thành phần tri thức chưa biết chừng.

Vấn Đông đứng như trời trồng chờ chỉ định của thằng nhóc chủ nhà.

"Anh ăn cơm tối chưa?"

Vấn Đông nhìn cậu, anh ngủ từ chiều đến tối, vội vàng lên xe liền tới đây, vẫn chưa ăn gì hết, nhưng tới giờ ngủ của người ta, anh không dám làm phiền.

"Tôi...ăn rồi...!"

Ngay sau khi anh vừa nói xong, bụng réo lên một cơn biểu tình phản đối, anh xấu hổ sờ sờ mũi, Đinh Trì nhìn anh bằng con mắt phức tạp, sau đó liền đi ra sau nhà.

Vấn Đông không nhìn theo ngồi xuống cái bàn tròn, trên bàn có để cái ấm trà vẫn còn nghi ngút hơi nóng, ắt hẳn vừa mới nấu không lâu, anh đói bụng quá rói cho mình một ly nước, nước trà đậm đặc mùi thơm xộc vào mũi anh, anh không ngần ngại hớp mấy ngụm, vừa thơm vừa ngọt một cách kì lạ, không biết là trà gì.

Anh uống xong hai ly trà nóng, trên bếp vang lên hàng loạt các tiếng bát đũa va chạm, anh không muốn nghĩ nhiều, sợ không giống như ý muốn.

Sau đó anh thấy cái cậu này bước ra, bê ra một bát gì đấy nóng hổi, cậu để bát lên bàn anh mới thấy thì ra là mỳ gói với trứng rán đắp lên, nghe mùi rất thơm với người đang đói như anh nữa.

Đinh Trì nhìn anh, anh nhìn cậu, sau đó cậu chẳng nói chẳng rằng ngồi vào bàn, bắt đầu động đũa.

"..."

May là anh không làm ra hành động đáng xấu hổ nào, vả lại anh không mong đợi nhiều, nhìn cậu ta ăn ngon lành anh không nhìn thẳng nữa, áp lực quá.

"Chỗ ngủ của tôi ở trên lầu phải không?"

Đinh Trì động một đũa lớn, ăn xong mới trả lời anh, không hề ngẩng đầu lên: "Trên gác đó, vả lại anh thích làm gì làm đi, đói bụng thì vào bếp mà nấu, dù sao tiền đặt cọc của anh...!"

Vấn Đông không nghe nữa, ngắt lời cậu: "Tôi lên gác!"

Đến khi anh đi lên, Đinh Trì mới ăn xong, mắt không kiềm được nhìn nơi người nọ vừa đi, mới thu dọn bát chén, mệt mỏi lao vào phòng, đồ ăn nhà hàng cho khách ăn thì rất ngon còn cho nhân viên ăn như cơm thừa canh cặn, ăn căn bản nuốt không trôi tí nào, cậu đói bụng muốn lòa mắt rồi hơi đâu nấu cho người ta nữa.

Phòng của Vấn Đông trên gác, còn phòng của cậu vừa vặn ở dưới anh, trong phòng không có gì đặc biệt, chủ yếu là rất nhiều sách, cả hàng tủ bên trái góc cạnh cửa sổ đều là sách, cái tủ đóng thủ công bằng gỗ cân được cả đống sách, Đinh Trì là một thằng thất học, nhưng sách thì lại không thiếu, không phải sách giáo khoa học hành các kiểu mà là toàn sách về cây cỏ, nhân sinh triết học gì đó, mấy quyển triết học của ba cậu để lại, cậu không hiểu chỉ trưng cho đẹp.

Bên trên nữa có cái khung ảnh nhỏ xíu, hai người cười tươi trong ảnh một bên là Ái Ly một bên là Đinh Trì, chụp trên cánh đồng lúa.

Cậu cởi áo để thân trần nằm thẳng lên giường, ngủ một giấc đến hừng đông.

Còn Vấn Đông thì không quen với hoàn cảnh tràn ngập bóng tối này lắm, ánh sáng trong phòng rất mờ, cái bóng như hết công suất không sáng ra nổi, trên giường hình như mới vừa được đổi chăn nệm mới tanh, màu xám rất hợp với anh, trên bàn nhỏ còn để một miếng bưởi khô, đoán là chị Ly kia chuẩn bị.

Vấn Đông không nhìn nữa, anh để cửa sổ mở, tùy thời có thể thấy nửa vầng trăng khuyết sáng ngời ngoài kia, tiếng động của tự nhiên thì không thể thiếu, anh bật máy quạt cũ phút chốc cơn mát mẻ truyền đến, anh để thân trần ngủ vì thời tiết vô cùng nóng.

Và anh cũng không ngờ là mình sẽ đưa ra lựa chọn lạ lùng như vậy, có thể do điên nhất thời, nhưng anh chắc sẽ không để mình hối hận, nếu như chán nản với không gian này anh sẽ rời đi đến một nơi khác, bây giờ anh mới thấy mình giống hệt như bố mẹ, giống bọn họ ở chỗ không thích bó buộc mình ở một địa phương.

Cứ tưởng lạ chỗ anh sẽ thức cả đêm, nhưng không anh vừa nằm chẳng nghĩ ngợi gì đã bị cơn buồn ngủ làm mắt nặng trịch nhíu rít lại.

Trời chưa sáng hẳn, tiếng gà gáy cùng với tiếng chó sủa điên cuồng làm anh thức giấc, Vấn Đông mò mẫm điện thoại, ánh đèn của điện thoại sáng chói, anh nhíu chặt lông mày hé mở một góc ra nhìn, mới hơn bốn giờ, anh bị ánh đèn điện thoại làm cho tỉnh luôn, anh không có thói quen ngủ nướng, ngay sau tiếng gà gáy anh liền ngồi dậy, mò mẫm lấy bàn chải đánh răng, leo xuống gác, có lẽ vẫn chưa thích ứng được, anh vẫn cứ tưởng mình đang ở tòa chung cư.

Anh vừa xuống liền gặp chị Ly, Ly kinh ngạc nhìn anh, anh hé ra nụ cười giải thích tối qua này nọ.

Ly mới nói: "Vậy mà cái thằng Trì chẳng nói gì với chị hết!"

Vấn Đông cười không nói, đánh răng rửa mặt, nhìn ra màn sương đêm trôi nổi trong không khí, làm cho người ta cảm thấy hơi lạnh, ngược lại không khí rất trong lành, anh chạy dọc hai bên đường vừa vặn đón ánh rạng đông lên, ánh sáng đỏ nhu hòa mờ ảo lóe sáng xa tít chân trời, anh chạy đã cảm thấy mệt, bắt đầu đi bộ, nhìn hai bên ruộng mọi người đã dậy rất sớm làm việc, anh nhìn rất lâu, còn thỉnh thoảng đưa điện thoại ra chụp vài tấm, mãi cho đến khi về nhà.

Liền chạm phải Đinh Trì mới ngủ dậy đi ra, ánh mắt vẫn chưa tỉnh táo lắm, Vấn Đông cười lên tiếng.

"Chào!"

Đinh Trì hình như vẫn chưa làm quen với việc có người lạ xuất hiện trong nhà mình, đáp lại: "Chào!"

Vấn Đông ngồi xuống cái bàn đá cạnh cây bằng lăng trổ bông tím ngắt.

Lại là mùi trà tỏa ra thơm phức, anh tự rót uống, cũng giống như hôm qua rất thơm, với một người yêu trà như anh, anh liền hỏi: "Trà này là trà gì vậy?"

Đinh Trì ngáp dài ngáp ngắn ngồi xuống, rót cho mình bằng ly nhỏ: "Trà hoa sen mẹ tôi nấu!"

Trà hoa sen, thật rất thơm nha!

"Em tên gì?"

Cậu giới thiệu tên mình: "Đinh Trì!"

"Anh là Vấn Đông!"

Đinh Trì hỏi vấn đề mà mình luôn thắc mắc: "Tại sao anh lại đến đây?"

Anh cười: "Vì một lần tới trót dại yêu thương!"

Vấn Đông nói ra mới nhắc đến kí ức mơ hồ nào đó, đến khi tìm ra được trọng điểm nào đó, tròng mắt nóng lên thì mẹ cậu ở trong bếp bê ra cái mâm lớn, Đinh Trì tự nhiên thấy xấu hổ đứng lên phụ mẹ bê ra, tránh nhìn ánh mắt anh, coi bộ anh ta nhận ra mình rồi.

Ly nấu một nồi cháo với nấm rơm vừa nóng hổi vừa thơm, Vấn Đông nhìn ra được hai mẹ con nhà này rất nhiệt tình, đặc biệt là chị Ly, múc cho anh một chén lớn, sau đó mới múc cho Đinh Trì.

"Anh thử có hợp khẩu vị của em không? Chị nấu theo khẩu vị của thằng Trì!"

Anh ăn một muỗng, ngược lại cảm thấy ngon bất ngờ: "Thơm lắm!"

Ly nhiệt tình hơn hẳn: "Nhà chị chỉ có hai mẹ con, nay thêm em nữa, chị ở nhà cũng đỡ buồn chán hơn!"

Vấn Đông mới hỏi: "Em còn đi học không? Sao giờ chưa đi học?"

Đinh Trì nghĩ thật ra chuyện Vấn Đông hỏi không có gì to tát nói: "Tôi nghỉ học rồi, năm nay vừa vặn mười sáu tuổi!"

Vấn Đông kinh ngạc lớn, không đi học: "Sao lại nghỉ học?"

"Ở nhà nhiều việc, học tốn tiền!"

"Vậy hôm qua em đi làm về đấy à?"

"Đúng vậy!"

Vấn Đông không hỏi nữa, chuyện này ở đây chắc có không gì đáng bất ngờ, có lẽ do cuộc sống khó khăn, hoặc Đinh Trì muốn kiếm tiền nuôi mẹ, có rất nhiều lý do, chỉ là anh cảm thấy hơi tiếc thôi, Đinh Trì có thể học đại học sau đó lên thành phố kiếm việc, thay vì chọn lưu lại đây.

__________



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play