Tần Nhược Thủy nhìn thái độ thận trọng của Trang Yến, bỗng có cảm giác có lẽ sự thật không trầm trọng như hắn nghĩ, hắn cũng nắm lấy bàn tay Trang Yến, nhẹ nhàng nói với đối phương: "Nói đi."

Trang Yến cúi đầu, bắt đầu kể lại đoạn hồi ức ly kỳ giữa mình và người cá: "... Khi ấy em bị bọn chúng bỏ vào bao tải ném xuống biển, em không còn tỉnh táo, cảm thấy loáng thoáng như là mình nằm mơ, giấc mơ này rất lộn xộn, nhiều chuyện không còn nhớ rõ, cảm giác mình giống chiếc thuyền nhỏ ngoài biển, thân thể bị giam cầm, dập dềnh giữa sóng biển cuồn cuộn, đến khi em tỉnh mộng, nhận ra mình đang ở trong một không gian vắng vẻ, bốn bề đều là nước, nhưng lạ là em có thể thở bình thường, còn có thể nói, lúc đầu em tưởng mình đã chết rồi, về sau mới biết, chắc là em được người cá cứu."

Tần Nhược Thủy từ từ phân tích lời kể của Tần Nhược Thủy, nói cách khác khi ấy mình không hề quan tâm đến nguyện vọng của Trang Yến, mà đã trực tiếp làm này nọ với đối phương, Tần Nhược Thủy căng thẳng một chút, quả là mình bị thời kỳ động dục phá hỏng đầu óc rồi.

Trang Yến thấy sắc mặt Tần Nhược Thủy càng thêm nặng nề, cậu nói: "Tự dưng nhớ ra lúc đó em còn mơ thấy anh, hình như anh giao dịch gì đấy với em, bảo rằng nếu nguyện ở bên anh, anh sẽ cứu em, em còn nghĩ, đời này có chuyện tốt vậy sao, em không kiềm được lòng hôn anh một cái, lúc đó em đã thích anh rồi."

Cậu vừa nói mặt vừa ửng đỏ, Trang Yến vốn định giấu chuyện này cả đời, nhưng hôm nay cậu muốn dỗ Tần Nhược Thủy vui, hình như dưới đáy biển cậu đã mơ thấy Tần Nhược Thủy rất nhiều lần, mà lần nào Tần Nhược Thủy cũng đều đứng nơi ấy như người bình thường, chẳng lẽ từ trước tiềm thức mình đã cảm nhận được hai chân Tần Nhược Thủy không có vấn đề sao?

Chuyện này đã nằm ngoài phạm trù kiến thức của cậu, Trang Yến không thể giải đáp.

Tần Nhược Thủy siết chặt bàn tay Trang Yến, hắn cảm giác lờ mờ được rằng, mộng mà Trang Yến cho là mộng, có lẽ cũng không phải một giấc mộng thật.

Trang Yến thấy vẻ mặt Tần Nhược Thủy miễn cưỡng coi như không quá tệ, không đen sì hay xám xịt, cậu mới tiếp tục: "Người cá vẫn luôn không nói năng gì, nhưng có thể nghe hiểu lời em nói, em hỏi anh ấy mấy câu, bảo anh ấy vẽ hình tròn lên tay thay cho câu trả lời, như vậy em và anh ấy cũng có thể trao đổi đơn giản, hình như, anh ấy có bày tỏ sẽ cần em ở lại nửa tháng, hết thời gian sẽ đưa em lên bờ, anh ấy cũng nói lời giữ lời, nửa tháng trôi qua, một ngày nọ, khi tỉnh dậy em đã nằm ở bãi đá trên bờ cát rồi."

Trang Yến nói tắt tình tiết ăn ở với người cá, cậu sợ nói ra sẽ chọc thủng hũ giấm của Tần tiên sinh.

Tần Nhược Thủy lặng im hồi lâu, đoạn hỏi: "Em có hận gã không?"

"Hận anh ấy điều gì?"

Hận gã cưỡng ép em.

Hận gã bỏ em lại không nói lời nào.

Dường như Trang Yến đọc hiểu đáy lòng Tần Nhược Thủy, cậu thở dài: "Chính người cá đã cứu em, nếu không có anh ấy, hẳn là em đã chôn thây nơi đáy biển, hơn nữa không chỉ cứu em, mà còn chữa lành hết vết thương trên người em nữa, em có thể trở lại võ đài, thật phải cảm ơn anh ấy."

Hơn nữa quãng thời ấy thực ra cậu cũng có hưởng thụ, nhưng có điên với nói thế với Tần Nhược Thủy.

Để thể hiện quan hệ giữa mình và người cá chẳng qua chỉ là đền ơn, Trang Yến còn nói: "Lúc rời khỏi biển em còn định mua tặng người cá một con búp bê bơm hơi, nhưng lại sợ chưa đưa được đến tay đối phương đã bị coi như rác thải đại dương mà mang đi xử lý.

Tần Nhược Thủy: "..."

Sắc mặt hắn đẹp lên một chút, nhưng mà hắn chưa thể hoàn toàn bỏ qua được chuyện này, hắn nói với Trang Yến: "Gã làm em mang thai, cuối cùng còn bỏ em lại."

Nếu không gặp lại mình, Tần Nhược Thủy thật sự không dám tưởng tượng, kết cục gì sẽ xảy đến với Trang Yến còn mang đứa trẻ.

Có lẽ trứng cá sẽ bị xử lý ngay khi vừa mới phát hiện ra trong bệnh viện, cũng hoặc có lẽ Trang Yến sẽ vì không có người cá giống đực an ủi trong thời kỳ mang thai, mà ngày càng tiều tụy.

"Chuyện này..." Trang Yến sờ cằm, "Em nghĩ anh ấy cũng không ngờ em có thể mang thai đâu."

Dù bây giờ mình mang thai thật, nhưng mỗi lần Trang Yến tự mình nói ra mấy chữ này, vẫn cảm thấy khá là túng quẫn.

Tần Nhược Thủy cũng hiểu, nếu không tận mắt chứng kiến, hắn cũng không tin người cá và con người có thể tạo ra đứa trẻ, không những thế người mang thai đứa trẻ lại còn là đàn ông.

Đây là một đòn đả kích nặng nề đối với kiến thức sinh học hắn được thiết lập từ trước.

Biết rõ Trang Yến không thống hận người cá kia như mình tưởng tượng, rốt cuộc Tần Nhược Thủy cũng yên lòng, lại nghĩ Trang Yến chịu khổ nhiều như vậy, không khỏi xót xa, nếu hắn có thể gặp Trang Yến sớm hơn một chút, thích cậu sớm hơn một chút, thì hắn đã có thể bảo vệ đối phương thật an toàn.

Hắn bèn ôm Trang Yến.

Trang Yến bị ôm bất ngờ, một lát sau mới nhấc tay, ôm ngược lại Tần Nhược Thủy, cậu cảm giác lờ mờ Tần Nhược Thủy chưa hoàn toàn khôi phục bình thường, rốt cuộc anh ấy có vấn đề gì? Trang Yến vuốt lưng cho Tần Nhược Thủy, lặng lẽ vỗ về, thời gian chầm chậm trôi đi, bóng đêm buông rèm ngoài cửa sổ, sân cỏ bát ngát thắp lên ngàn vì sao sáng, rất lâu sau, Tần Nhược Thủy mới buông lỏng hai tay, hắn đứng dậy, xoa đầu Trang Yến.

Trang Yến bị xoa không hiểu gì, cậu ngẩng đầu, nhìn hắn, sau một hồi nhìn thẳng vào mắt nhau, cậu cất tiếng hỏi: "Tiên sinh, sao bỗng dưng hôm nay anh muốn hỏi chuyện này?"

Bởi vì tôi chính là tên người cá ấy.

Những lời này cuồn cuộn trong vòm miệng Tần Nhược Thủy, nhưng nhìn đôi mắt xám tro của Trang Yến, không biết tại sao cuối cùng vẫn chẳng thể nói ra.

Thấy Tần Nhược Thủy không nói, Trang Yến cũng không tiếp tục hỏi, cậu bổ sung: "À đúng rồi, miếng vảy em đưa cho anh, chính là do người cá đưa em đấy."

"Là gã cho em?"

Trang Yến gật đầu.

Tần Nhược Thủy thật sự không ngờ tiểu mỹ nhân ngư trong miệng Trang Yến ban đầu lại chính là mình, rõ ràng mình đã tìm được miếng vảy này, tại sao còn muốn trao nó cho Trang Yến?

Tần Nhược Thủy cảm thấy, có lẽ mình cũng không tồi tệ như trong suy nghĩ, có lẽ khoảng thời gian ấy còn những chuyện mà Trang Yến không biết đến, mà những chuyện này chỉ có thể chờ mình và Trang Yến hoàn thành nghi thức, mới có thể được vén màn.

Tối nay lúc giúp Trang Yến giải tỏa Tần Nhược Thủy đặc biệt gắng sức, Trang Yến kêu đến khàn cả giọng, Tần Nhược Thủy cũng không hề có xu hướng chậm đi, hắn đè eo Trang Yến, hôn từ trán, xuống cằm cậu, nhẹ giọng gọi đối phương: "Yến Yến..."

Trang Yến rừ rừ, thật sự là không kêu nổi nữa, Tần Nhược Thủy không giống mọi ngày, dưới ánh đèn vàng ấm áp, con ngươi xanh thẫm của hắn tuyệt phẩm như thạch anh ma thuật, vạn phần dụ dỗ, cậu nhấc hai tay, câu lấy cổ Tần Nhược Thủy.

Tần Nhược Thủy bỗng như được cổ vũ, Trang Yến nghĩ bụng, giờ thả tay ra liệu có còn kịp không.

Không biết bọn họ làm loạn bao lâu, Trang Yến mệt mỏi vô cùng, ngủ mê man, Tần Nhược Thủy rửa ráy cho cậu, tắt đèn, ngồi một bên, lẳng lặng nhìn cậu.

Trong bóng tối hắn vẫn có thể nhìn thấy từng cử động, từng biểu cảm của Trang Yến, những đêm trước, mỗi khi hắn nhìn Trang Yến như vậy, hắn sẽ đều có một loại cảm giác, dường như rất lâu trước đây hắn đã từng làm thế này, bây giờ cuối cùng Tần Nhược Thủy đã có thể xác định, đấy không phải chỉ là suy nghĩ chủ quan của bản thân.

Có lẽ trong những ngày dưới đáy biển, hắn đã có vô số lần ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn nhân loại, giống như bây giờ.

Khi đó mình đã nghĩ điều gì?

Tần Nhược Thủy cẩn thận áp tay lên bụng Trang Yến, trứng cá cảm nhận được hơi thở của Tần Nhược Thủy, vui vẻ nhảy lên, nó không biết chuyện bên ngoài, chỉ biết môi trường sinh hoạt của mình càng ngày càng thư thái.

Tần Nhược Thủy cảm nhận trứng cá tung tăng dưới lòng bàn tay, đây là đứa trẻ người cá có máu mủ của mình.

Trước đây hắn vẫn luôn tưởng rằng, mình sẽ trải qua cả đời cô độc, không có ái nhân, cũng chẳng lưu con cháu.

Nhưng hiện giờ, hắn có người yêu, có cả đời sau của mình.

Tần Nhược Thủy có chút xúc động, hắn cúi người, đặt lên trán Trang Yến một nụ hôn, những điều này đều là Yến Yến của hắn trao cho hắn.

Hắn may mắn như vậy, có thể gặp được cậu.

Tần Nhược Thủy ngả lưng bên người Trang Yến, Trang Yến cũng mơ màng nhận ra, cậu trở mình, nằm nghiêng hướng mặt về phía Tần Nhược Thủy, khoác tay lên hông Tần Nhược Thủy.

Tần Nhược Thủy không hề buồn ngủ, hắn vén tóc xóa trước trán cho Trang Yến, rồi lại nhéo nhéo dái tai cậu một cái, Trang Yến rầm rì một tiếng, cũng không bị tỉnh giấc, Tần Nhược Thủy nghĩ, hắn không thể để trứng cá sinh ra không biết bố trứng là ai.

Bất kể Trang Yến có thể chấp nhận chuyện này hay không, hắn cũng đều phải nói cho cậu sự thật.

Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, nói ra sớm, chưa chắc đã không phải chuyện lành đối với hắn và Trang Yến.

Hắn thở dài một hơi khe khẽ, bên trong phòng ngủ lớn rộng, tiếng thở dài ngân lên phá lệ ưu sầu, ngày mai sẽ cho em ấy vậy, Tần Nhược Thủy định sẵn ngày tháng trong lòng, dù thế nào ngày mai cũng phải nói.

Kết quả là sáng hôm sau Trang Yến vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu, đã nhận được điện thoại từ Bao Tử, bảo rằng câu lạc bộ quyền anh có chuyện, cậu mau đến xem chút, Trang Yến ăn sáng qua loa, gần như không trò chuyện gì với Tần Nhược Thủy, đã lái xe đến câu lạc bộ, Tần Nhược Thủy ở nhà trông mòn chờ mỏi, giống như dâu thảo ngóng mong chồng mình đi làm sớm trở về, thế rồi chờ tới chờ lui, chờ đến khi Trang Yến đánh cú điện thoại, bảo rằng tối cậu không về ăn cơm.

Tần Nhược Thủy: "..."

Lúc Trang Yến về đến nhà đã là hơn chín giờ, cả người uể oải, kế hoạch của Tần Nhược Thủy chỉ có thể ngâm nước.

Tối nay Tần Nhược Thủy không dựng flag nữa, mai cứ được chăng hay chớ đi thôi.

Quả nhiên hôm sau không gặp chuyện gì, Trang Yến ăn sáng xong liền đi tập luyện như thường ngày, Tần Nhược Thủy ngồi trong phòng làm việc viết một bức thư, để Tần quản gia trao vào tay Trang Yến khi Trang Yến nghỉ ngơi.

Trang Yến tập với huấn luyện viên hơn nửa tiếng, vừa ngồi xuống không lâu, Tần quản gia đã men theo lời dặn của Tần Nhược Thủy, giao lá thư cho Trang Yến, nói với cậu: "Tiên sinh gửi cháu."

Trang Yến nhìn phong thư trên tay, nghĩ thầm tiên sinh cũng thật là có tình, có lời không nói mà muốn tạc trong tim.

Cậu tìm một chốn không người, cẩn thận mở phong thư, đây là lá thư đầu tay Tần Nhược Thủy viết cho cậu, xem xong cậu nhất định phải cất giữ cẩn thận.

Trong thư Tần Nhược Thủy thật thà nói với cậu hắn là một người cá, giờ đang chờ cậu ở bể bơi tầng hai.

Nói thật, Trang Yến cũng không coi nội dung bức thư là thật, cậu cho rằng Tần Nhược Thủy canh cánh trong lòng chuyện mình và bạn giường trước, nên cố tình muốn chơi sắm vai, lát nữa có khi còn muốn kéo mình xuống nước làm mấy chặp, e là phải xin Proust nghỉ lâu lâu một chút.

Proust vừa nghe Tần Nhược Thủy tìm Trang Yến, đã lập tức xua tay, bảo rằng: "Đi đi đi đi."

Trang Yến đến bên ngoài bể bơi, nghĩ bụng lần trước tới đây mình còn ngồi đoán hai chân Tần Nhược Thủy không tốt thì sẽ vầy nước thế nào, lúc ấy mình đúng là còn trẻ dại.

Trang Yến đẩy cửa, bước vào, quả nhiên là Tần Nhược Thủy đang ở trong bể bơi, nửa thân trên để trần, tường bể bơi trong suốt, cậu có thể nhìn thấy chiếc đuôi cá màu bạc đang đung đưa khe khẽ theo làn nước gợn.

Tần Nhược Thủy nghe tiếng bước chân, xoay đầu nhìn Trang Yến, trong khoảnh khắc ấy, bể bơi trước mắt như biến thành cung điện hoa lệ châu Âu thời trung cổ, mà người ở giữa bể bơi, giống như yêu tinh biển dụ dỗ tâm trí con người trong truyện cổ tích, Trang Yến bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, cứ nhìn ngơ ngác, đuôi cá màu bạc chói mắt dị thường dưới ánh đèn trắng rực.

Trang Yến dùng sức cấu tay mình một cái, hít một hơi khí lạnh, đuôi cá này làm thật quá rồi, vảy cá làm từ cái gì không biết, còn lấp lánh dưới ánh đèn, thoạt trông không rẻ, cứ như được phủ thêm một tầng bột ngọc trai xa hoa óng ánh.

Giàu thì kinh rồi!

Giàu thì kinh rồi.

Trang Yến còn chưa mở miệng, đã lại thấy đuôi Tần Nhược Thủy mơ hồ phát sáng.

Trang Yến ngờ vực, là sao? Mô phỏng đuôi cá chưa đủ, còn phải gắn bóng đèn lên à? Có phải Tần tiên sinh đầu tư hơi quá tay cho phi vụ này không?

Tuy nhiên rất nhanh sau đó Trang Yến đã không nghi ngờ nổi nữa, bởi vì Tần Nhược Thủy vừa gây ra một câu chuyện thần kỳ thời hiện đại chỉ bằng vào sức của chính mình.

Trang Yến đã hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ, cậu chỉ cứ thế trơ mắt nhìn đuôi cá của Tần Nhược Thủy biến thành hai chân loài người, chậm rãi đi về phía mình.

Mình đang mơ?

Đuôi Tần Nhược Thủy đi đâu rồi? Vào nước mới biến ra à? Nhưng rõ ràng vừa rồi chân trần ngâm nước lâu như vậy?

Bao giờ mới tỉnh giấc mộng này?

Tựa như rất lâu, mà cũng lại tựa như chớp nhoáng, Tần Nhược Thủy đã rời khỏi bể bơi, hắn tiến đến trước mặt Trang Yến, hắn gọi khẽ: "Yến Yến? Yến Yến?"

Trang Yến vẫn chưa hoàn hồn, còn đang sững sờ, không rõ chiếc đuôi vừa rồi là hư hay là thực.

Mà tình huống này có vẻ là rất quen, mấy ngày trước khi Tần Nhược Thủy nhận ra trứng cá trong bụng Trang Yến khả năng là của mình, cũng sừng sững đứng đây hóa thân thành pho tượng thế kỷ.

Vì cũng là người từng trải, thế nên Tần Nhược Thủy có thể hiểu đại khái trạng thái hiện giờ của Trang Yến, hắn không vội lay tỉnh Trang Yến, mà chỉ kiên nhẫn chờ cậu tiếp thu chuyện này.

Tần Nhược Thủy biết nếu nói thẳng thừng từ đầu đến cuối cho Trang Yến nghe, có lẽ Trang Yến sẽ không tiếp nhận nổi, thế nên trước khi để Trang Yến nhìn thấy hình dạng này, hắn mới viết cho cậu bức thư, để cậu có thời gian chuẩn bị tâm lý, chỉ có điều xem ra cậu vẫn chưa chuẩn bị xong.

Không biết đã trôi qua bao lâu, mãi Trang Yến mới hoàn hồn, cậu quan sát Trang Yến khắp một lượt từ chân lên đầu, nghĩ đến bức thư vừa nhận, cuối cùng hỏi Tần Nhược Thủy một câu khô khốc: "Đuôi là thật à?"

Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, gật đầu, thấy Trang Yến có chút không tin, liền hỏi: "Có cần tôi đổi cho em xem lại không?"

Trang Yến nhấp môi, hồi lâu miệng mới văng ra hai chữ: "Cũng được."

Tần Nhược Thủy ngồi xuống bên thành bể bơi, chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, hai chân của hắn biến thành đuôi cá xinh đẹp một lần nữa, Trang Yến chớp cũng không dám chớp mắt, sợ mình bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào, nhưng khi nhìn thấy Tần Nhược Thủy biến hình như siêu nhân vậy, cậu vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.

Chiếc đuôi ngâm trong nước, càng thêm hoa lệ dưới làn nước trong veo, Trang Yến ngồi xuống bên người Tần Nhược Thủy, dè dặt nhấc tay, vuốt ve những chiếc vảy ánh bạc.

Vảy lạnh buốt, mang đến cảm giác quen thuộc không thể nói rõ.

Lúc này Trang Yến mới hoàn toàn hiểu ra tại sao Tần Nhược Thủy hiểu nhiều về người cá đến thế, tại sao chỉ sờ bụng cậu một cái cũng biết cậu mang thai, thì ra là vậy, thì ra là thế này.

Tần Nhược Thủy mặc cho cậu ngẩn người, tầm mắt của hắn rơi trên cánh tay trái đối phương, ban nãy Trang Yến tự nhéo mình một cái, hiện giờ nơi đó tím bầm, Tần Nhược Thủy không khỏi nhíu mày, hỏi hẳn đầy vẻ trách cứ: "Sao lại dùng sức như vậy?"

Trang Yến cũng quên lúc nãy mình thô bạo ra sao, tay cậu chưa chịu rời khỏi chiếc đuôi của Tần Nhược Thủy, thuận miệng đáp một tiếng: "Em sợ nhẹ thì không tỉnh nổi."

Tần Nhược Thủy không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bầm tím trên tay Trang Yến, chính hắn cũng không dám để lại dấu vết quá nặng nề trên người Trang Yến như vậy, mà bản thân cậu ra tay lại không chút nể nang.

Thấy Trang Yến vuốt ve đuôi cá của mình rất nhập tâm, dường như rất thích nó, Tần Nhược Thủy không nhịn được cong cong khóe miệng, người cá không giống con người, đa số vừa gặp đã yêu của loài người đều là nhìn mặt, mà người cá thì lại là cái đuôi, Tần Nhược Thủy luôn cảm thấy đuôi của mình rất đẹp, tiếc rằng không có ai thưởng thức được nó, bây giờ xem Trang Yến thích đuôi của hắn như vậy, dĩ nhiên hắn cũng rất vui vẻ.

Mượn năng lượng từ sự vui vẻ này, Tần Nhược Thủy trực tiếp thẳng thắn cùng Trang Yến: "Người cá em gặp dưới đáy biển cũng là tôi."

Trang Yến hơi khựng lại đôi lát, toàn thân như video đang phát một nửa thì nghẽn mạng, kẹt cứng, cậu đang tiêu hóa ý nghĩa trong những câu chữ Tần Nhược Thủy vừa nói.

Qua một hồi lâu, mạng thông, Trang Yến ngẩng đầu, cậu liếc xuống mình một cái, rồi lại nhìn cái đuôi của Tần Nhược Thủy, sau đó Tần Nhược Thủy nghe thấy đối phương hỏi mình: "Thế nghĩa là, chờ cho trứng cá trong bụng em ấp nở, đuôi cá cũng có thể biến thành chân người nhỉ?"

Em trầm tư lâu như vậy, chỉ để hỏi tôi một câu thế này à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play