Ông Văn và bà Văn thấy Trang Yến xuất hiện mà sợ hết hồn, bọn họ theo bản năng cho rằng Trang Yến đến trả thù, ông Văn giơ tay muốn gọi bảo vệ, nhưng ngay sau đấy ông ta thấy Trang Yến xoay người đi ra.

Ông Văn cau mày, lấy làm kỳ lạ, về lý thuyết Trang Yến không có thư mời thì không thể tiến vào, chẳng lẽ ban nãy ông ta nhìn nhầm.

Ông ta quay đầu, nhìn được sự hoài nghi tương đồng trong mắt vợ, rất nhanh ông Văn đã nhận được đáp án, khi Trang Yến trở vào một lần nữa, tay cậu đẩy xe lăn, trên xe lăn đang ngồi chễm chệ một người.

Là Tần tiên sinh.

Là Tần tiên sinh khiến cho tất cả mọi người vừa kiêng kỵ vừa muốn lấy lòng.

Sao Trang Yến có thể dính líu đến cậu ta?

Trong một khoảnh khắc, tất cả âm thanh trong đại sảnh đều biến mất, các khách mời đồng loạt quay đầu nhìn hướng cửa ra vào, những cặp mắt sáng chói như ánh đèn pha đặc biệt ưa chuộng Tần Nhược Thủy, dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của hắn như một vị thần từ trên trời giáng xuống.

Tần Nhược Thủy thường xuyên phải đối mặt với tình cảnh này, người đời đều tầm thường như vậy, chỉ coi trọng bề ngoài, kẻ sau lưng hắn cũng vậy, đã thế còn không biết xấu hổ bày tỏ thèm khát thân thể của hắn.

Trang Yến nhìn thái độ phiền muộn trong nháy mắt của Tần Nhược Thủy, thầm nghĩ nhất định là quan sát những người này làm hắn cảm thấy không dễ chịu.

Lấy lòng, nịnh nọt, ái mộ, ghen tỵ... Các loại ánh mắt dừng trên người hắn, ông Văn và bà Văn bước tới, sau khi cất tiếng chào hỏi Tần Nhược Thủy, hai người đồng loạt dồn tầm mắt lên người Trang Yến phía sau.

Ông Văn mở miệng: "Vị này là?"

Trang Yến: "Tôi là quản gia của Tần tiên sinh, xin chào, ông Văn."

Vẻ mặt ông Văn có chút vặn vẹo, nhưng dù gì thì cũng là cáo già tu luyện nhiều năm, lập tức bình thường trở lại, ngược lại là bà Văn bên người ông ta biểu hiện không lấy gì làm tốt lắm.

Thái độ của bọn họ không thể thoát khỏi ánh mắt Tần Nhược Thủy, giữa Trang Yến và nhà họ Văn có điều gì hắn không biết à?

Qua hồi lâu các vị khách khứa trong buổi tiệc mới khôi phục trạng thái ban đầu, bầu không khí trong đại sảnh được hâm nóng lại, mọi người đàm luận tán gẫu, nhân viên phục vụ sơ mi trắng gilet đen chuyển động nhanh chóng giữa đám đông, ánh mắt bọn họ không tự chủ trôi lên người Tần Nhược Thủy.

Ngại thân phận và địa vị của Tần Nhược Thủy, các tân khách không dám tùy tiện tiến lên, sợ chọc hắn không vui, vả lại bây giờ Tần Nhược Thủy không tìm vảy nữa, bọn họ không tìm ra nổi lý do đến gần.

Trang Yến đẩy Tần Nhược Thủy đi dọc tấm thảm đỏ đến vị trí trống trải phía trước, dừng chân, đây là nơi Tần quản gia đã dặn dò cậu từ trước, người mời Tần Nhược Thủy cũng biết thói quen của hắn, để lại cho hắn một không gian nhỏ nhỏ riêng tư trong buổi tiệc.

Ông Văn nối gót một đường, mỗi lần nhìn Trang Yến đều mang biểu cảm muốn nói lại thôi, Trang Yến luôn giữ vẻ mặt lãnh đạm, đặt toàn bộ sự chú ý lên người Tần tiên sinh, làm như chưa từng nhìn thấy ông ta, ông Văn kiềm nén vô cùng khó chịu.

Nếu Trang Yến thật sự ôm được đùi Tần Nhược Thủy, đây tuyệt đối không phải tin vui đối với nhà họ Văn, ông Văn bắt đầu hối hận khi nghe lời bà Văn để thuốc cho Văn Vũ Thuấn. Ông Văn không thể trách vợ mình, bèn đẩy tất cả trách nhiệm lên người Văn Vũ Thuấn, lòng oán trách cậu ta càng ngày càng sâu đậm.

Tần Nhược Thủy đến nơi xong đưa mắt nhìn quanh, tương đối hài lòng với sự sắp đặt của nhà họ Văn, chỉ là ánh mắt ông Văn nhìn Trang Yến làm hắn không được vui cho lắm, cứ như có thứ gì đè lên ngực.

"Văn tiên sinh làm chuyện của mình được rồi."

Ông Văn đáp một tiếng, dẫn bà Văn xoay người đi chào hỏi các vị khách khác, khi rời đi bà Văn vẫn còn quay đầu nhìn Trang Yến một cái.

Tần Nhược Thủy không xã giao cũng không trò chuyện, không lo không lắng ngồi yên tại đó, hoàn toàn cô lập với toàn bộ buổi tiệc.

Đằng trước cách đấy không xa, người mặc âu phục trắng chơi dương cầm, vài người mặc áo đuôi tôm màu đen kéo vĩ cầm. Âm nhạc du dương lưu chuyển trong toàn đại sảnh, đèn pha lê treo trên đỉnh đầu ánh chiếu rực rỡ, gạch lát cẩm thạch trắng tinh dưới chân như chiếu hình thu nhỏ của một thế giới khác, ở đó thấp thoáng bóng người, qua qua lại lại.

Trang Yến giao tay trước bụng, đứng nghiêm, Tần Nhược Thủy hơi nghiêng người, híp mắt đánh giá cậu. Tiếng nhạc, tiếng cười đùa, và cả tiếng ly chén va chạm, dường như đã tách xa khỏi cậu.

Ánh đèn mơ màng, trong phút chốc, Tần Nhược Thủy cảm thấy con ngươi màu xám tro của Trang Yến giống như đá quý dưới đáy biển sâu, hắn còn chưa kịp nghĩ ngợi, một câu nói đã bật thốt thành lời: "Tối ăn cơm chưa?"

Trang Yến cúi đầu chớp mắt mấy cái, không biết tại sao Tần Nhược Thủy lại hỏi vấn đề này, cậu lắc đầu: "Vẫn chưa."

"Cậu qua bên kia ăn chút gì đi."

Trang Yến mềm hết cõi lòng, có chút cảm động, Tần Nhược Thủy bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong mới ấm áp làm sao, cậu chối từ: "Không cần, tôi ở đây chăm sóc tiên sinh."

Tần Nhược Thủy giương mắt, ánh mắt thâm sâu, hết sức ngang ngược: "Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai."

Trang Yến há miệng một cái, cuối cùng vẫn nuốt trôi lời muốn nói, quyết định không phụ ý tốt của Tần Nhược Thủy, chọn một vị trí không cách Tần Nhược Thủy quá xa, cậu đứng ở đó cũng có thể thấy hắn.

Tần Nhược Thủy nhìn chằm chằm bóng lưng Trang Yến rời đi, eo cậu rất nhỏ, chân cũng dài, hoàn toàn khác biệt những tay võ sĩ quyền anh cao to vạm vỡ hắn từng thấy, không rõ là hắn hiểu biết về quyền anh quá ít, hay là cậu quá đặc biệt.

Hắn dời mắt, ngón tay gõ nhịp trên tay vịn theo tiếng nhạc êm du.

Trang Yến đứng bên bàn buffet, thật ra cậu không đói lắm, không có cảm giác thèm ăn với các loại sơn hào hải vị bày la liệt trên bàn, cậu lo sau khi mình rời đi Tần Nhược Thủy sẽ bị quấy rầy, cho nên tầm mắt vẫn một mực dán lên người hắn.

Mà dán lên người Tần Nhược Thủy còn có một loại công dụng giải độc thi thú khác.

Trang Yến cầm một miếng bánh ngọt nhỏ, vừa muốn bỏ vào miệng, đột nhiên nhận ra có người đến gần phía sau lưng, cậu quay phắt đầu, đối diện với một người đàn bà trung niên trang điểm lòe loẹt.

Là Lý Hiểu Đan, ả xem là mẹ nuôi Văn La Thần, dĩ nhiên cũng nhận được lời mời, bận váy áo lộng lẫy đến tham dự yến tiệc.

Lý Hiểu Đan đang giơ tay, trông như muốn nhổ tóc cậu.

"..."

Muốn tóc cậu làm gì? Hàng đầu thuật à?

(*một loại vu thuật)

Trang Yến thả miếng bánh trong tay xuống, lạnh giọng hỏi: "Bà Lý, bà muốn làm gì?"

Lý Hiểu Đan hậm hực thu tay, ả nghe nói sau buổi tiệc này có khả năng người nhà họ Văn sẽ dẫn La Thần đến bệnh viện xét nghiệm huyết thống, muốn mượn thêm sợi tóc nữa trên đầu Trang Yến mà thôi: "Không có gì, muốn đến chào hỏi con."

Trang Yến rũ mắt, động tác vừa rồi của bà ta không được giống chào hỏi cho lắm.

"Trang Yến, không ngờ có thể gặp con ở đây."

Ông Tần cách đấy không xa đang trò chuyện với một vị phu nhân khác, xem nét mặt miễn cưỡng có thể coi là hài lòng, sẽ không qua bên này sớm, Trang Yến thuận miệng đáp: "Phải, tôi không chết làm bà thất vọng rồi."

Lý Hiểu Đan hơi biến sắc, trách cứ Trang Yến: "Sao lại nói thế chứ thằng bé này."

Trang Yến không quan tâm ả, Lý Hiểu Đan tự tìm chủ đề: "Mẹ rất nhớ con, có thời gian đến thăm nhà chút."

Lúc mình vừa đến cái nhà đấy, bà ta chỉ hận không thể vác dao phay ra chém chết mình, bây giờ còn mời mình đến nhà bà ta, Trang Yến ghé mắt, cười lên, cặp mắt đào hoa dưới ánh đèn càng phá lệ mê người, lại có thêm mấy phần giống với bà Văn.

Lý Hiểu Đan như bị kích thích, chợt giơ tay bứt tóc trên đầu Trang Yến.

Trang Yến bắt cổ tay bà ta, lạnh lùng nói: "Bà Lý, nếu tinh thần bà có vấn đề, đề nghị bà chạy chữa cho sớm."

Bà Văn đi đến, đúng lúc nghe được những lời này, bà ta không rõ quan hệ giữa Lý Hiểu Đan và Trang Yến, chỉ mơ hồ biết được Lý Hiểu Đan từng là mẹ nuôi Trang Yến, bà ta chỉ trích Trang Yến: "Bà ấy nói thế nào cũng là mẹ cậu, cậu không nên nói với bà ấy như vậy."

"Bà Văn, hình như ở đây không có việc của bà."

Bà Văn bị Trang Yến phản bác cho nghẹn họng, đối diện với ánh mắt như cười như không của Trang Yến, nhất thời không nói nên lời, bà ta cũng thấy mình điên rồi, mỗi lần nhìn thấy Trang Yến đều rất muốn tiếp cận, mặc dù biết rõ Trang Yến cũng không thích bà ta.

Lý Hiểu Đan không lấy được tóc, trong lòng vốn đang nén giận, bây giờ nghe Trang Yến châm chọc mình như vậy, lại thấy Trang Yến đứng cạnh bà Văn, không nhịn được thở hổn hển chửi bới: "Đồ có mẹ nuôi mà không có mẹ dạy."

Giọng bà ta quá lớn, khách khứa chú ý bên này, rối rít quay đầu nhìn sang, không ai tiến lên, không ai muốn rước lấy phiền toái.

Tuy nhiên ai cũng ngờ vực trong lòng, người đàn bà này là ai, thô lỗ như vậy, đã thế còn dám đắc tội người của Tần Nhược Thủy.

Vẻ mặt Trang Yến dửng dưng, liếc Lý Hiểu Đan một cái, cậu nhẹ giọng nói: "Bà Lý nói sai rồi, tôi cũng không có mẹ nuôi."

Bà Văn vừa định mở miệng, nhưng nghe Trang Yến nói lời này, chẳng biết tại sao trong lòng đau nhói, ánh mắt nhìn Trang Yến rỉ ra mấy phần tâm tình không nói rõ.

Văn Vũ Thuấn bước đến sau lưng bà Văn, lúc nhìn thấy Trang Yến con ngươi hơi rụt lại, "Anh Trang Yến, anh không nên nói với mẹ và cô Lý như vậy, hai người cũng xem như mẹ anh mà."

Trang Yến nở nụ cười nhạo báng, thầm nghĩ mẹ này của cậu đúng là chẳng đáng một xu.

"Ồ?" Trang Yến nhướng mày, "Vậy tôi nên nói thế nào?"

Lời chỉ trích của những kẻ này đúng là khiến người ta phải bật cười, lúc tiễn cậu xuống suối vàng cũng chẳng nhận mình là mẹ cậu, đến giờ lại từng người chạy ra đòi làm mẹ.

"Thái độ của anh nên kính cẩn hơn."

Trang Yến cười lạnh, hỏi vặn lại Văn Vũ Thuấn: "Dựa vào đâu? Vào việc bọn họ chưa từng nuôi tôi, lại còn muốn tôi chết à?"

Bà Văn đau nhói lòng, hốc mắt ướt át, cảm giác gần như sắp rơi lệ.

Người xem kịch xung quanh ngày càng nhiều, bọn họ cũng tò mò không biết nhà họ Văn và vị này của Tần tiên sinh có quan hệ thế nào, khách khứa thì thầm to nhỏ, xì xào bàn tán.

Văn Vũ Thuấn nghẹn lời, nhưng nhiều người đứng xem như vậy, cậu ta không thể nhận thua luôn được.

Cậu ta vừa thay đồ bên trong, không thấy Trang Yến đi cùng Tần Nhược Thủy, thấy bà Văn sắp khóc, cậu ta bèn ra vẻ một đứa con ngoan muốn bảo vệ mẹ mình, đứng chắn trước mặt bà ta, nói với Trang Yến: "Sao anh có thể nói vậy? Nơi này không chào đón anh, anh rời khỏi đây đi."

Mọi người vây xem không thể không dành lời khen ngợi cho sự dũng cảm của Văn Vũ Thuấn, dám đuổi người của Tần tiên sinh, can đảm dư thừa.

Văn Vũ Thuấn vừa dứt lời, "Cậu Văn, nhà các cậu bắt nạt người của tôi như vậy, hình như không được tốt lắm", giọng nói của Tần Nhược Thủy truyền tới từ bên ngoài đám đông.

Đám đông tự động tản bớt, nhường ra một lối đi, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Tần Nhược Thủy tiến đến bên người Trang Yến, hỏi cậu: "Sao mà lâu vậy?"

Hình như cũng không lâu lắm, tuy nhiên không cãi lời chủ nhân mới là đạo lý làm quản gia, đây là bí kíp Tần quản gia mới nói cho cậu mấy ngày trước.

Nhưng còn chưa đợi Trang Yến mở miệng xin lỗi, Văn Vũ Thuấn đã nhảy ra ngoài trước tiên, cậu ta nghĩ chắc chắn là Trang Yến dùng vảy cá mới có thể ở lại bên người Tần tiên sinh, lập tức chen mồm: "Tần tiên sinh, anh đừng để anh ta lừa gạt, vảy anh ta đưa đến là của tôi-----"

"Không liên quan gì đến cậu," Tần Nhược Thủy ngắt lời Văn Vũ Thuấn, quay đầu lạnh lùng nói với ông Văn, "Ông Văn, công tử nhà ông hình như hơi nhiều lời."

Ông Văn trừng Văn Vũ Thuấn một cái, cười đáp: "Tôi chắc chắn sẽ về giáo dục lại nó."

Tần Nhược Thủy cười lạnh một tiếng, cũng không tin hai chữ giáo dục trong miệng ông Văn: "Ông Văn, xem ra chỗ các ông cũng không chào đón tôi, tôi vẫn nên xin phép từ biệt."

"Tần tiên sinh-----"

"Đi thôi." Tần Nhược Thủy nhìn Trang Yến một cái, cũng không quan tâm ông Văn giữ lại.

Trang Yến đẩy xe lăn, dọc theo thảm đỏ lúc đến, đẩy hắn rời khỏi đại sảnh tiệc tùng.

Khách khứa xem kịch lúi húi nhìn nhau, không biết nên đi hay nên ở, cũng may ông Văn tạ tội với bọn họ một phen, mọi người mới nể mặt ông ta không ra về, chỉ là lẽ ra buổi tiệc này còn có thể náo nhiệt hơn bây giờ nhiều nữa.

Lúc nhìn thấy Tần Nhược Thủy đi cùng Trang Yến ông Văn đã thấy không ổn, chẳng ngờ cuối cùng vẫn đắc tội Tần Nhược Thủy.

Ánh mắt nhìn Văn Vũ Thuấn và Lý Hiểu Đan của ông ta càng thêm tàn độc, Lý Hiểu Đan rụt người một cái, núp sau Văn La Thần, mà Văn Vũ Thuấn thì nắm chặt tay bà Văn.

Bà Văn cất tiếng xoa dịu tình hình: "Hôm nay là sinh nhật La Thần, không nên tức giận."

Văn La Thần nhìn theo bóng lưng Trang Yến rời đi, Lý Hiểu Đan đã kể toàn bộ câu chuyện năm xưa cho cậu ta, cậu ta và Văn Vũ Thuấn đều không phải con cái nhà họ Văn, người tên Trang Yến này mới là con trai ruột của bà Văn.

Để né tránh lấy máu, cậu ta bịa thêm cho mình một chứng sợ máu, chỉ là cậu ta không ngờ về đến nhà họ Văn rồi mà vẫn phải làm thêm một lần xét nghiệm huyết thống.

Văn La Thần nhìn Lý Hiểu Đan, Lý Hiểu Đan lắc đầu với cậu ta, dưới tình cảnh vừa rồi, ả căn bản không có cách nào lấy được tóc từ đầu Trang Yến.

Sau khi rời khỏi buổi tiệc, Tần Nhược Thủy nói với Trang Yến: "Câu tôi vừa nói cậu đừng cho là thật."

Ánh trăng vằng vặc, như có sợi bạc rải lên rãnh nước hai bên, Trang Yến có chút bối rối: "Câu nào cơ?"

Đương nhiên là câu "người của tôi", Tần Nhược Thủy giật giật môi, cuối cùng lựa chọn biện pháp im lặng, bây giờ mình mà nói ra, chẳng khác nào so đo từng li từng tí, mãi không quên được.

Trang Yến không nhận được câu trả lời, ôm một bụng nghi vấn lên xe cùng Tần Nhược Thủy, cảnh đêm phồn hoa lướt qua tầm mắt phía ngoài cửa xe, cậu cúi đầu, vô cớ nghĩ đến anh cá dưới đáy biển.

Không biết không có mình trò chuyện liệu đại ca người cá có thấy cô đơn không nữa.

Lúc xuống xe, Tần Nhược Thủy đột nhiên mở miệng, hỏi Trang Yến: "Khi nào sinh nhật cậu?"

Giọng hắn rất dịu, cho nên ban đầu Trang Yến còn tưởng cậu gặp ảo giác, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Nhược Thủy, Tần Nhược Thủy cũng nhìn cậu, dưới ánh đèn vàng ấm áp, con ngươi xanh thẫm tịch mịch như nước.

"Hai ba tháng tư." Trang Yến nói.

Sinh nhật thật sự của cậu đã không còn ai nhớ, ngày này là ngày đầu tiên cậu đến nhà họ Trang.

Tần Nhược Thủy không lên tiếng, cũng không biết có nghe hay không, xe đỗ bên ngoài biệt thự, Trang Yến xuống xe trước, mở cửa xe, nhấc tay định đỡ Tần Nhược Thủy.

Tần Nhược Thủy liếc xéo một cái, nhân loại này đang định nhân cơ hội tiếp cận mình đây mà, hắn hất cằm, đi qua người Trang Yến, ngồi lên xe lăn.

Trang Yến không cảm thấy có gì, cậu cũng đoán Tần Nhược Thủy không cần sự giúp đỡ của mình, Tần tiên sinh thật sự là một người vừa kiên định vừa kiêu hãnh.

Tần Nhược Thủy trở lại phòng ngủ mở điện thoại, phát hiện Trang Yến đã đáp mình một câu [Tại sao không thấy trong trang viên] không biết từ bao giờ.

Tần Nhược Thủy hừ lạnh trong lòng, quẳng điện thoại qua một bên, mặc kệ cậu ta!

...

Từ lúc nhận được trái ngon quả ngọt sau khi tiếp nhận phỏng vấn lần trước, Triệu Vĩ ngày càng thêm tích cực bôi nhọ Trang Yến, cậu ta còn muốn viết một cuốn sách, tên cũng nghĩ xong rồi, gọi là [Huynh đệ của tôi], chờ tương lai quyển sách này nổi tiếng, chưa biết chừng có thể làm thành trò chơi điện tử hay thành truyền hình điện ảnh, lúc đấy có nằm mơ cậu ta cũng có thể cười đến tỉnh.

Người hâm mộ quyền anh cho rằng Triệu Vĩ phát tài nhờ người chết khá là thất đức, nhưng loại người như Trang Yến cũng chẳng đáng cảm thông, hơn nữa đây coi như một loại cảnh báo, nói cho những kẻ bán độ biết được, mặc dù người đã chết, nhưng cũng sẽ bị treo lên mà sỉ nhục, tiếng xấu muôn đời.

Giải quyền anh cúp Thái Dương được công bố với người hâm mộ vào một buổi sáng trời quang mây tạnh, danh tiếng giải đấu này không lớn lắm, vả lại cũng cách ngày bắt đầu giải đấu một khoảng thời gian, tạm thời chưa có nhiều người hâm mộ chú ý, số ít người hâm mộ mở danh sách ra khi còn chưa tỉnh ngủ, chỉ có điều khi nhìn thấy tên Trang Yến, tất cả đều đồng thời dụi mắt, mỗi tội cái tên này vẫn nằm trơ trơ không hề biến đi đâu.

Mình là đang hoa mắt, hay là chưa tỉnh ngủ không biết.

Không phải người này chết rồi à? Tại sao xã hội hài hòa còn có ma quỷ lộng hành?

Người hâm mộ chụp màn hình, đăng lên diễn đàn, khoanh đỏ cái tên Trang Yến.

Người hâm mộ trên diễn đàn vừa khiếp sợ vừa cuồng loạn, không phải vừa mới báo tử mấy ngày trước à? Vậy người trong danh sách rốt cuộc là ai.

Bọn thảo luận sôi nổi một phen, nhìn chung đều cho rằng người chết không thể sống lại, vậy chỉ có thể là trùng tên.

Tuy nhiên bọn họ đề nghị tuyển thủ này nên đổi tên sớm sớm, dù sao thì cái tên này xui muốn chết, có khi còn bị tạt a-xít giữa đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play