Kể lại chuyện đó
xong, Lục Linh Quyên lén nhìn về phía Doãn Sướng, hoài nghi mục đích hắn xin nghỉ phép là để chơi với em trai —— chắc không phải Thiệu Quân Lăng muốn cậu ở nhà chơi với nó đâu, là do Doãn Sướng tự biên tự diễn thôi……
Nhưng thấy ấn đường của Doãn Sướng nhíu lại, Lục Linh Quyên biết hắn đã ý thức được tầm quan trọng của Thiệu Quân Lăng với bản thân,
nên cũng không nói gì thêm.
Doãn Sướng
đúng là đang trầm tư, cơ mà không phải lo lắng chuyện em trai đi du học
thì mình sẽ ra sao, mà là đang cố nhớ lại chuyện bữa tối hôm đó…… Thiệu
Quân Lăng tới đón hắn ra sao thì hắn không nhớ, nhưng hắn mơ hồ nhớ rõ
đêm đó đúng là Thiệu Quân Lăng có chiếu cố hắn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thiệu Quân Lăng đã đi tắm rửa, nhưng hai tấm chăn lại lộn xộn ở hết trên người Doãn Sướng.
Tháng tám trời nóng, mà Doãn Sướng lại sợ nóng, nên máy lạnh trong phòng mở ở mức thấp nhất, cho dù mùa hè cũng phải mặc áo lông dày giữ ấm.
Chờ Thiệu Quân Lăng từ phòng tắm ra tới, Doãn Sướng hỏi nó có phải mình đã đoạt hết chăn rồi không?
Lúc ấy Thiệu Quân Lăng phản ứng thế nào nhỉ?
—— “Anh chỉ nhớ đoạt chăn thôi á?” Trên người thiếu niên mang theo hơi
nóng sau khi tắm xong, gương mặt phiếm hồng, trong giọng nói ẩn chứa xấu hổ tức giận.
Nhưng Doãn Sướng lại không
thèm để ý cảm xúc của em trai mình, hắn biết Thiệu Quân Lăng rất ít
khi nổi giận với mình, vì thế ha ha xin lỗi, lại nhắm mắt chìm vào giấc
ngủ.
Giờ nghĩ lại thì có lẽ Thiệu Quân Lăng biết Doãn Sướng đã quên hết chuyện đêm đó rồi nhỉ?
Doãn Sướng cười khổ, hai năm qua rồi, chắc là mọi người sẽ không để trong
lòng đâu ha, còn hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện xấu hổ đó nữa.
***
Kết thúc ngày làm việc cuối cùng trước kì nghỉ phép, Doãn Sướng sung
sướng, dung dăng dung dẻ về nhà, bữa tối dùng cơm hỏi Thiệu Quân Lăng:
“Nhóc có muốn đi đâu chơi không? Hay là có chuyện gì muốn làm với anh
không?”
Thiệu Quân Lăng dừng đũa, yên lặng nhìn về phía hắn.
Doãn Sướng tự cho là mình đoán đúng: “Anh được nghỉ hai tháng!” Hắn giương
mắt, đôi mắt đẹp lóe sáng, chờ đợi phản ứng từ em trai.
Nhưng Thiệu Quân Lăng lại không biểu hiện gì, còn hỏi ngược lại: “Không phải tháng chín anh vào đoàn à, không cần đối diễn?”
“…… Muốn chứ.” Doãn Sướng sửng sốt, không ngờ Thiệu Quân Lăng lại hiểu mình đến vậy, hắn nói: “Không phải, hai tháng này anh có quyền quyết định —— nhóc trả lời câu hỏi của anh trước đi.”
“Không có yêu cầu gì hết. Trước khi đi em cũng còn nhiều việc phải làm lắm,
không có rảnh,” Thiệu Quân Lăng chém đinh chặt sắt cự tuyệt, cúi đầu
tiếp tục gắp đồ ăn, “Anh cũng nên học thuộc kịch bản đi.”
Doãn Sướng: “……”
Thiệu Quân Lăng dừng một chút, nghĩ đến cái gì, nói: “Chừa ngày sinh nhật ra cho em là được rồi.”
Doãn Sướng bực bội bởi thái độ của Thiệu Quân Lăng, hắn buông đôi đũa, không thể nhịn được nữa mà kêu một tiếng: “Thiệu Quân Lăng!”
Thiệu Quân Lăng nghe Doãn Sướng kêu tên mình, do dự hỏi: “Muốn em đối kịch bản với anh không?”
Doãn Sướng: “…………”
Cái gọi là đối kịch bản, chính là để người ta đóng vai nhân vật khác đối
diễn với mình, giúp diễn viên thuộc kịch bản nhanh hơn, đây là một trong những phương pháp mà giáo viên dạy cho hắn. Lúc Doãn Sướng vừa mới bắt
đầu đóng phim, hắn đều tìm Lục Linh Quyên đối diễn với mình. Nhưng
không phải lúc nào Lục Linh Quyên cũng ở bên cạnh, mà Doãn Sướng chỉ có
thể đọc kịch bản vào buổi tối, vì thế Thiệu Quân Lăng tự nhiên trở thành người lính xung phong……
Số lượng lời
thoại trong《 quyền mưu tam quốc 》vượt xa mấy bộ phim Doãn Sướng từng
đóng, muốn trong thời gian ngắn nhất nhớ hết lời thoại thì đối kịch bản
là điều không thể thiếu.
Doãn Sướng tưởng rằng Thiệu Quân Lăng sẽ rất vui khi hắn nói sẽ có hai tháng nghỉ ngơi
để chơi với nó, vậy mà Thiệu Quân Lăng lại tạt một gáo nước lạnh với
hắn, làm hắn cảm thấy mất mát lắm.
Nhớ lại tiểu gia hỏa nào đó sáu năm trước còn đòi đi Thụy Sĩ với mình, mà giờ lại thế này……
Ôi, càng lớn càng không đáng yêu!
Trước khi đi ngủ, Doãn Sướng lại chưa từ bỏ ý định hỏi Thiệu Quân Lăng, muốn
hắn đi nước Mỹ với nó không? Giữa tháng tám Thiệu Quân Lăng phải vào
học, vậy là đầu tháng tám phải qua, khi đó Doãn Sướng còn chưa tiến
vào đoàn phim, có thể đi với nó mấy ngày rồi trở về.
Thiệu Quân Lăng không cần suy nghĩ liền cự tuyệt nói: “Đừng đi.”
Doãn Sướng: “……”
Bất thình lình bị người ta từ chối làm Doãn Sướng khó chịu, Thiệu Quân Lăng
nhìn thấy vẻ mặt bi thương của anh mình, thầm thở dài, giải thích nói:
“Mấy bữa nay anh ngủ không được ngon, đi với em thì sẽ bị jetlag, còn
thảm hơn nữa.”
Thiệu Quân Lăng quan tâm
hắn, nhưng ý tốt của Doãn Sướng năm lần bảy lượt bị cự tuyệt, trong lòng sớm đã có tức giận, căn bản không nghĩ tới ý tốt của đối phương, mà chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai anh em ngày càng xa.
Nửa đêm, Doãn Sướng híp mắt sờ di động, mở ra WeChat, nhắn tin cho Mễ Tu bằng emoji ánh mắt thâm quầng.
Mễ Tu: “…… Lại mất ngủ?”
Doãn Sướng: “Ừ.”
Mễ Tu: “Biết ngay mà…… Mất ngủ mới tìm đến anh.”
Doãn Sướng: “Chỉ có anh mới thức vào giờ này.”
Mễ Tu: “Em gần đây bị gì thế?”
Doãn Sướng: “Không biết.”
Mễ Tu: “Đừng nói không biết, không có không biết, chỉ có không muốn nói.”
Mễ Tu: “Thời giờ của lão tử tính bằng vàng, đánh nhanh rút gọn, nói.”
Doãn Sướng: “Có thể là bởi vì thằng em sắp đi du học.”
Mễ Tu: “……”
Mễ Tu nghe Doãn Sướng đề cập đến chuyện này từ rất sớm, trong lúc Doãn Sướng
tích cực khuyên nhủ Thiệu Quân Lăng đi du học thì anh ta đã thấy ngờ
ngợ.
Sáu năm trước, anh đã từng thấy
Thiệu Quân Lăng đeo bám Doãn Sướng thế nào, cách đây hai năm, anh chứng
kiến cảnh Doãn Sướng say rượu đòi Thiệu Quân Lăng tới đón mình, đều làm
Mễ Tu cảm thấy mối quan hệ giữa hai anh em này có chút quá mức thân mật.
Nói thật, Mễ Tu vẫn luôn cho rằng, Doãn Sướng dành quá nhiều tâm tư cho gia đình sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp, cho nên, anh ta mới hết sức kiến nghị
đối phương nhận vai trong phim 《 quyền mưu tam quốc 》. Thiệu Quân Lăng
sẽ sớm ra ngoài tự lập nên sớm muộn gì Doãn Sướng cũng phải đi đến bước
này thôi.
Tình thế biến hóa bây giờ làm Mễ Tu có chút khó hiểu: “Cho nên em thường xuyên mất ngủ…… Là vì thằng em đó hả?”
“Chắc là vậy.” Doãn Sướng cũng không nghĩ được lý do nào khác.
Mễ Tu: “Nó còn chưa đi mà em đã bắt đầu mất ngủ, nó đi rồi thì em sẽ ra sao hả?”
Doãn Sướng: “Không biết.”
Mễ Tu: “Mày xong rồi, em ơi.”
Doãn Sướng: “Đừng nói quá vậy chứ, chắc là em không quen thôi.”
Mễ Tu: “Em còn nhớ anh đã từng nói ‘anh biết vì sao em sẽ diễn tốt《 nghĩ sai thì hỏng hết 》 ’ không?”
Doãn Sướng chau mày, nhớ tới Mễ Tu đã từng gửi Wechat cho hắn sau bữa tiệc
mừng công lần đó. Hắn hỏi nguyên nhân, nhưng Mễ Tu lại không trả lời.
Doãn Sướng: “Yeah, vì sao?”
Mễ Tu: “Bởi vì ngòai đời em chính là nam chính của《 nghĩ sai thì hỏng hết 》, Thiệu Quân Lăng chính là con gấu của em.”
Doãn Sướng: “……”
Lúc Doãn Sướng đóng phim xác thật có tưởng tượng con gấu thành Thiệu Quân Lăng,
nhưng hắn không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn. Thay vật thành người cũng là một trong những phương pháp cơ bản để đóng phim.
Mễ Tu: “Nhưng cái khác biệt giữa hai người là, nam chính biết đây là bệnh tâm lý của mình, còn em thì cho là việc đương nhiên.”
Doãn Sướng: “= =”
Doãn Sướng đang muốn giảo biện, chợt nghe tiếng Thiệu Quân Lăng vang lên bên tai: “…… Anh, anh chưa ngủ à?”
Hắn vội vàng giấu di động, thấp giọng nói: “Ừ, có người nhắn tin cho anh.”
Thiệu Quân Lăng mơ mơ màng màng quờ quạng tìm bàn tay Doãn Sướng, nắm chặt, thấp giọng nói: “Đừng xem nữa, đi ngủ sớm một chút.”
Chỉ có một câu ngắn ngủi, một động tác đơn giản, đã đánh tan bực tức trong lòng Doãn Sướng .
Hắn cầm lại tay Thiệu Quân Lăng, nhắm mắt liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì không phải làm việc, nên ngày hôm sau Doãn Sướng nằm nướng đến tận lúc mặt trời lên cao.
Tỉnh lại không thấy Thiệu Quân Lăng, hắn hỏi Dương Na, bà nói thằng bé đã đến trường.
Dương Na bưng đồ ăn ra tới: “Con hỏi nó xem có về nhà ăn trưa không.”
Doãn Sướng vừa tính nhắn tin cho Thiệu Quân Lăng thì cửa thang máy mở ra.
Tháng bảy trời nắng nóng, trên trán Thiệu Quân Lăng có lớp mồ hôi mỏng, nó đi rửa mặt rồi ngồi xuống dùng cơm trưa với Doãn Sướng.
Doãn Sướng hỏi nó: “Không phải nhóc nói được nghỉ hè rồi sao, lên trường làm gì?”
Thiệu Quân Lăng: “Là đến phòng thực hành của trường.”
Doãn Sướng: “Tới tổ người máy đó hả?”
Thiệu Quân Lăng: “Ừ.”
Doãn Sướng hiểu rõ cả ngày nghỉ mà Thiệt Quân Lăng vẫn thường xuyên lên
trường, có nghĩa là thằng bé rất thích việc mình làm. Vừa vui vì thằng
bé có nền tảng giáo dục tốt, vừa mừng vì mình đã làm đúng.
Buổi chiều, Thiệu Quân Lăng không ra ngoài, mở notebook không biết đang làm cái gì.
Doãn Sướng dựa vào trên giường xem kịch bản đến mệt mỏi, nhớ tới gì đó nên
đi ra ngòai, vừa lúc Dương Na xay sinh tố cho hai anh em. Doãn Sướng
nhận lấy đem đến thư phòng cho Thiệu Quân Lăng, đứng ở cửa nhìn thoáng
qua notebook của nó, toàn là chữ số…… Xem không hiểu.
“Cầm này,” Doãn Sướng đặt ly sinh tố vào tay nó, thuận miệng hỏi, “Đây là cái gì?”
“Trình tự mã hóa,” Thiệu Quân Lăng đang nói, trong màn hình bỗng nhiên bắn ra cửa sổ tin nhắn, “x gia nói nửa tháng làm không được, nhanh nhất phải một
tháng.”
Tin nhắn liên tiếp hiện lên, Thiệu Quân Lăng đột nhiên hoảng loạn, nhanh chóng khép lại màn hình.
Doãn Sướng không thể hiểu được, hắn chỉ thấy câu đầu tiên mà thôi.
Thiệu Quân Lăng uống sinh tố, nghiêng đầu hỏi Doãn Sướng: “Anh, anh học lời thoại đến đâu rồi?”
Doãn Sướng cầm theo kịch bản trong tay, nghe vậy tức nghẹn, rút ra gõ đỉnh đầu Thiệu Quân Lăng: “Không cần nhóc phải nhọc lòng.”
Mấy ngày liền, Thiệu Quân Lăng rời nhà từ rất sớm, không đến trường học thì cũng là võ quán. Về nhà ăn cơm trưa xong thì không ra ngoài nữa.
Buổi tối thì thường xuyên thay đổi, sẽ đối diễn với Doãn Sướng, xem TV,
hoặc là chơi vài game đã lâu chưa chơi.
Doãn Sướng xem như là nhìn thấu qui luật của nó, cảm thấy mỗi ngày trôi qua
như vậy rất là thoải mái. Ra ngoài chơi cũng phiền phức, không những bị
paparazzi chụp hình, còn bị fans tới gần.
Cũng do nguyên nhân này, hiệu suất Doãn Sướng học lời thoại tiến bộ rất nhanh,
không đến nửa tháng đã học xong. Nhưng đối diễn chỉ là bước đầu tiên,
sau đó còn phải cân nhắc tâm lý nhân vật, tự suy diễn phương thức, còn
phải tốn nhiều tinh lực hơn.
Trung tuần tháng 7, đêm trước sinh nhật của Doãn Sướng, Thiệu Quân Lăng hỏi hắn: “Anh, ngày mai anh không có bận gì chứ?”
Doãn Sướng: “Không, sao?”
Thiệu Quân Lăng ngã người vào ghế dựa, nói: “Trưa mai em mời anh một bữa.”
Doãn Sướng cười cười: “Định tổ chức sinh nhật bất ngờ cho anh à? Anh biết hết rồi.”
“Biết hết rồi?” Thiệu Quân Lăng ngẩn người.
Một tuần trước, Doãn Sướng nhận được tin nhắn từ Mễ Tu, nói là Lục Linh Quyên
lặng lẽ tổ chức sinh nhật cho hắn, tính mời thêm mấy người bạn tới, làm
sinh nhật bất ngờ. Doãn Sướng biết được lập tức gọi điện thoại cho Lục
Linh Quyên, bắt cô hủy bỏ. Hàng năm đều làm phiền nhiều người như vậy
làm Doãn Sướng cảm thấy quá mệt mỏi.
Thiệu Quân Lăng nói dành một ngày mừng sinh nhật với hắn, Doãn Sướng cho rằng chỉ là đãi tiệc ở nhà, cho nên nghe được ra ngoài ăn thì suy nghĩ quá
mức.
Nhưng Thiệu Quân Lăng lại nhìn hắn nói: “Chỉ có anh và em thôi.”
————
【 chuyện bên lề 】
Thiệu Quân Lăng: Anh chưa ngủ?
Doãn Sướng: Có người nhắn tin cho anh.
Mễ Tu: Ai nhắn tin cho ai hả????
————
Mễ Tu vẫn đang thao thao bất tuyệt, còn Doãn Sướng bị Thiệu Quân Lăng cưỡng ép bắt đi ngủ.
Mễ Tu: Dùng người xong rồi vứt tôi lăn lốc thế à!
————
Doãn Sướng không phát hiện lịch sử trò chuyện.
Vi Hoành Tuấn: “x gia nói một tháng làm không kịp, nhanh nhất phải hai tháng.”
Vi Hoành Tuấn: “Nhà cung ứng nào tao cũng mò đến, làm có một cái nên không ai chịu hết á.”
Vi Hoàn Tuấn: “x gia thủ công khá tốt, điều kiện cũng phù hợp, vì cái
gì phải làm xong trước ngày 17 tháng 7 hả, không phải chúng ta ngày 19
tháng 8 mới đi sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT