Tiếng tranh cãi trong phòng khách vang lên được một lát thì chàng trai kia đòi về.

Doãn Sướng vội vàng tạo ra tiếng vang ở huyền quan, làm bộ như là mình vừa về đến nhà.

Thiệu Quân Lăng nghe được động tĩnh, bước nhanh ra, thấy Doãn Sướng đang cúi đầu đổi giày: “Anh?”

Doãn Sướng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Quân Lăng và chàng trai phía sau lưng nó: “Bạn nhóc hả?”

Chàng trai kia cao cỡ Thiệu Quân Lăng, hơi gầy, mặt mũi sáng láng.

“Ừ,” Thiệu Quân Lăng giới thiệu nói, “Đây là bạn học trường Đức Âm, Vi Hoành Tuấn, cậu ta…… Đi ngang qua, em mời cậu ấy vào nhà chơi.”

“Chào em,” Doãn Sướng gật đầu với Vi Hoành Tuấn, “Hoan nghênh, khó có dịp Quân Lăng mời bạn về nhà.”

Vi Hoành Tuấn khẽ nhếch miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm Doãn Sướng, một hồi lâu cũng không phản ứng, cho đến khi bị Thiệu Quân Lăng giựt cánh tay, cậu ta mới hoảng loạn mà dời đi tầm mắt, ậm ừ nói câu: “Chào, chào đại ca ạ.”

Doãn Sướng bị cái xưng hô này chọc cho bật cười, khách khí nói: “Ở lại ăn cơm chứ hả?”

Thiệu Quân Lăng lấy áo khoát cho hai người, mặt vô biểu tình mà thay Vi Hoành Tuấn cự tuyệt: “Không, cậu ấy phải đi.” Nói xong liền đẩy mạnh Vi Hoành Tuấn ra thang máy, “Em tiễn cậu ấy xuống dưới.”

Doãn Sướng: “……”

Vi Hoành Tuấn từ lúc vào thang máy vẫn luôn trầm mặc, chờ tới dưới lầu, cậu ta như là nghĩ thông suốt cái gì, sắc mặt phức tạp mà nhìn về phía Thiệu Quân Lăng: “Này, Thiệu Quân Lăng, mày có phải ……” Thiệu Quân Lăng mới vừa nhắn tin cho tài xế, giương mắt nhìn về phía Vi Hoành Tuấn, liền nghe Vi Hoành Tuấn hoảng hốt, run run phát ra hai chữ: “Thích…… Anh?”

Thiệu Quân Lăng: “……”

“Thì là, anh của mày khá là đẹp trai…… Không, anh ấy thật sự quá đẹp……”

Ngày thường Vi Hoành Tuấn cũng có xem quảng cáo với phim Doãn Sướng đóng, nhưng hôm nay gặp được chân nhân, làm cậu ta hoàn toàn đổ gục, “Tao gặp anh mày là bị đứng hình luôn, đẹp trai quá à! Nếu có một mỹ nam đưa ra yêu cầu ‘phải luôn bồi anh’, ‘đừng rời bỏ anh’ này nọ, tao bảo đảm là tao cũng sẽ không đi……”

Thiệu Quân Lăng: “…………”

“Cho nên tao hiểu được ý mày rồi…… Bất quá có một câu nói thế này nè, Thiệu Quân Lăng,” Vi Hoành Tuấn dùng ánh mắt đồng tình nhìn bạn mình, “Hiểu được không có nghĩa là đồng tình, tao thừa nhận, là người đều sẽ bị đồ vật xinh đẹp hấp dẫn, nhưng đại trượng phu chí ở phương xa, tao thấy người như mày không nên lụy vì sắc……”

Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi ngừng ở cửa tiểu khu, Thiệu Quân Lăng mở ra cửa ghế phụ, khom lưng nói với tài xế bên trong: “Chú Phúc, phiền chú chở bạn con tới nơi nó cần tới.”

Thiệu Quân Lăng nói xong, đứng thẳng nhìn về phía Vi Hoành Tuấn đang lải nhải, cho cậu ta ánh mắt đầy sát khí cùng với ngón giữa: “Câm miệng, cút!”

Vi Hoành Tuấn: “……”

Về đến nhà, Thiệu Quân Lăng xoay người đi phòng khách, thấy Doãn Sướng đã đổi bộ đồ thời trang, chỉ mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha cắt móng chân.

Cái động tác này có mười người thì hết chín có dáng vẻ thô tục, nhưng Doãn Sướng làm lại lộ ra vẻ ưu nhã khó cưỡng…… Thậm chí, bởi vì cúi đầu nên lộ ra phần gáy trắng ngần, gợi cảm.

“Bạn nhóc đi rồi à?” Doãn Sướng không ngừng động tác, hắn muốn làm cho bản thân thả lỏng một chút, không để Thiệu Quân Lăng nhìn ra manh mối.

“Ừ.” Thiệu Quân Lăng cảm giác máy sưởi trong phòng tựa hồ lại bị Doãn Sướng điều chỉnh cao hơn một chút, nó cởi áo lông vũ ra mà còn cảm thấy nóng.

“Quan hệ hai đứa tốt lắm hả?” Trừ bỏ Tiết Tử Vấn, đây vẫn là lần đầu tiên Doãn Sướng thấy Thiệu Quân Lăng mang bạn về nhà. Từ lúc Thiệu Quân Lăng liên tục nhảy lớp cũng ít liên lạc với Tiết Tử Vấn, tiểu thiếu gia nhà họ Tiết vẫn lên lớp đều đều như người thường, bây giờ đang học cấp hai.

“Cũng không tệ, thiết kế lập trình cho người máy để tham gia thi FRC là do cậu ta với em làm.” Thiệu Quân Lăng nói.

“Nếu quan hệ tốt như vậy, sao không kêu cậu ta ở lại chơi thêm một lát?” Doãn Sướng giả bộ không nghe thấy gì trước đó, còn trêu chọc thằng bé, “Thấy anh liền đuổi người đi, sao, thấy anh nhóc không được hả?”

Thiệu Quân Lăng liếc mắt nhìn Doãn Sướng, nói thầm trong lòng, là không thể gặp được đó anh hai, không tạo cơ hội cho người ta nói xấu anh đó.

Nhưng Thiệu Quân Lăng đương nhiên không thể nói như vậy, “Chút nữa cậu ta có việc, lúc anh về là cậu ta định đi đó chứ.” Thằng nhóc nói.

Doãn Sướng gật gật đầu, không hề hỏi nhiều.

Cắt móng tay xong, Doãn Sướng lấy mấy miếng khăn giấy trên bàn trà, cẩn thận lau kềm cắt móng, rồi lại đứng dậy đi rửa tay. Thấy Thiệu Quân Lăng còn ngồi ở trên sô pha xem di động, Doãn Sướng lại nói: “À đúng rồi, bạn của nhóc có đi du học không?”

Thiệu Quân Lăng ngẩn ra, tầm mắt có chút sắc bén mà quét về phía Doãn Sướng: “Anh nghe được gì rồi?”

“Nghe được cái gì?” Doãn Sướng giả ngu, tim đập nhanh, đứa nhỏ này hiện tại quá nhạy bén, không dễ lừa gạt tí nào.

“…… Không có gì,” Thiệu Quân Lăng cúi đầu, “Nó tới bàn chuyện du học với em thôi.”

Doãn Sướng không nghĩ tới nó sẽ thẳng thắn, rót cho mình cốc nước rồi ngồi xuống, vừa uống vừa truy vấn: “À? Nhóc nói như thế nào?”

Thiệu Quân Lăng vẫn là nói câu kia: “Em nói em không đi.”

Doãn Sướng hỏi: “Bạn của nhóc đều đi du học, sao nhóc không muốn đi hở? Thầy Hạ nói với anh, chuyên ngành của mấy đứa thì phải học ở nước ngoài, tiếng Anh của nhóc đâu có kém ai, còn sợ gì nữa chứ?”

Thiệu Quân Lăng nhìn về phía Doãn Sướng, nói: “Không phải.”

Doãn Sướng: “Vậy thì sao? Xin không được?”

Thiệu Quân Lăng không đáp, vẫn như cũ nhìn hắn, Doãn Sướng bị thằng bé nhìn chằm chằm làm cho hoảng hốt, đột nhiên cười hỏi: “Chẳng lẽ không muốn rời xa anh?” Khi nói lời này đôi mắt hắn tỏa sáng, giọng nói tràn đầy hài hước, thật sự là chẳng nghiêm túc tí nào.

Thiệu Quân Lăng hiếu thắng quả nhiên dời tầm mắt, không chịu thừa nhận: “…… Anh tự luyến quá đi!”

“Được rồi,” Doãn Sướng bất đắc dĩ nói, “Chỉ là du học mấy năm thôi mà, không phải không trở lại, thầy Hạ khuyên nhóc, bạn học khuyên nhóc, anh cũng khuyên nhóc, anh không biết vì sao nhóc lại cứng đầu như trâu thế này.”

“Anh khuyên em?” Thiệu Quân Lăng lại nhìn về phía Doãn Sướng, có chút ngạc nhiên, “Anh hy vọng em đi?”

“Đi du học là lựa chọn tốt nhất cho nhóc lúc này.”

“Vậy còn anh thì sao?” Thiệu Quân Lăng hỏi.

“Anh?” Doãn Sướng biết Thiệu Quân Lăng để ý suy nghĩ của mình, hung hăng thầm nghĩ, “Anh đương nhiên hy vọng nhóc tự lập, nhóc có đi thì anh mới có hai năm tự do tự tại chứ.”

“…… Tự do tự tại á?” Thiệu Quân Lăng không thể tin tưởng mà trừng mắt hắn.

“Không phải sao?” Doãn Sướng khoa tay múa chân nói, “Nhóc nghĩ xem, anh mười tám nhận nuôi nhóc, chiếu cố nhóc, bảo vệ nhóc, giáo dục nhóc, mỗi ngày còn phải lo lắng cho nhóc cái này cái kia, quả thực là không một phút ngơi nghỉ. Năm nay anh 24 tuổi, sáu năm nay ngoại trừ làm việc, tâm tư gì anh cũng đặt lên người nhóc hết, ra ngoài kiếm bạn gái cũng không có sức lực, tự biến mình thành hòa thượng còn gì. Nhóc giờ đã lớn rồi, cũng nên độc lập đi.”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Thiệu Quân Lăng biểu tình phức tạp, vài lần nó ở trước mặt Doãn Sướng cường điệu mình không đi đâu, không phải vì tạo áp lực cho Doãn Sướng, mà là muốn nhìn thấy phản ứng vui mừng của anh mình, tựa như lần đó……

Nếu anh có thể lại thành thật một chút, nói một câu “Thật tốt quá”, nó sẽ vui vẻ biết bao.

Cho tới bây giờ, nó rất hưởng thụ thái độ vui mừng của Doãn Sướng.

Nhưng những lời Doãn Sướng vừa mới nói ra, lại biểu lộ một ý khác —— mi là phiền toái, phải đuổi mi đi.

Thiệu Quân Lăng quay cuồng, lần đầu tiên hoài nghi có phải tự mình đa tình không? ……

…… Không, không nên là thế này.

Nó buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Ở bên nhau đã hơn hai ngàn ngày đêm, nó đã gặp qua vô số bộ dáng của Doãn , kiêu ngạo bừa bãi, thoải mái cười to, buồn bã mất mát, mẫn cảm yếu ớt…… Mỗi thời khắc ở chung với Doãn Sướng, nó đều để ý.

Sáu năm trôi qua, Thiệu Quân Lăng đã quá quen thuộc người này, quen thuộc đến mức dù nhắm mắt lại nó vẫn có thể cảm nhận được đối phương đang cao hứng hay là không cao hứng.

Chân thật là gì, là có thể tinh tường phân biệt giả dối —— bộ dáng thả lỏng chân chính có khác biệt rất lớn với làm bộ làm tịch, cũng như việc Doãn Sướng làm trò cắt móng chân trước mặt Thiệu Quân Lăng cũng thuyết minh là hắn không thật sự thả lỏng.

Mấy năm nay, tuy kĩ thuật diễn của Doãn Sướng tăng lên không ít, nhưng với Thiệu Quân Lăng, những thứ hắn tự cho là nguỵ trang thuần thục thì lại vụng về trong mắt thằng bé—— cứ giả bộ không biết đi, Thiệu Quân Lăng cũng lười chọc thủng, sợ người nào đó thẹn quá thành giận.

Tuy trong lời nói của Doãn Sướng muốn đuổi nó đi, nhưng mỗi một chữ đều lộ ra ý không muốn, bởi vì nói dối mà sinh ra “Bất an”.

Hắn đang tự lừa dối mình, Thiệu Quân Lăng chắc chắn.

Nhưng thằng bé không phải không có cảm tình, nghe được Doãn Sướng nói ra lời đó, Thiệu Quân Lăng cũng biết thương tâm, ủy khuất, thậm chí phẫn nộ.

Nó nhìn về phía Doãn Sướng, nhẫn nhịn, chung quy vẫn là không nói ra lời tàn nhẫn nào, chỉ là nhíu mày nói: “Em…… Suy xét một chút.”

Doãn Sướng thấy mục đích đạt thành một nửa, nhẹ nhàng thở ra.

Nửa tháng sau, Doãn Sướng lại nói bóng nói gió hỏi Thiệu Quân Lăng suy xét xong chưa. Thiệu Quân Lăng liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên hỏi một câu: “Anh hy vọng em đi thiệt hả?”

Doãn Sướng: “……” Hắn có hy vọng không??

Hắn vừa muốn phản bác, mới phát hiện mình suýt nữa bị Thiệu Quân Lăng cho vào tròng: “Không phải, chuyện này làm gì có quan hệ với việc anh hy vọng hay không chứ?”

Thiệu Quân Lăng hỏi như vậy khiến cho đối phương cảm thấy nó bị ép buộc ra khỏi nhà……

Bất quá, cũng không sai biệt lắm nhỉ?

Doãn Sướng nói: “Anh vừa nhận bộ phim mới.”

Thiệu Quân Lăng: “Ừ?”

Doãn Sướng: “Phim truyền hình lịch sử, tháng chín vào đoàn, quay trong tám tháng.”

Hắn không muốn sự tồn tại của mình làm ngáng đường Thiệu Quân Lăng, vậy thì chỉ có thể tự mình nghĩ cách, chặt đứt ý niệm của Thiệu Quân Lăng.

Thiệu Quân Lăng hơi hơi mở to hai mắt, trong ấn tượng của nó chưa bao giờ anh sẽ nhận loại phim này, cũng rất ít khi theo đoàn phim lâu như thế…… Chẳng lẽ là bởi vì mình sao?

Đúng rồi, Doãn Sướng vào đoàn, hai người cũng không thấy được mặt, chẳng khác gì nó đi du học đâu chứ?

Thiệu Quân Lăng hai ngày qua cũng do dự nhiều lắm, cũng sắp cho ra quyết định rồi, nhưng một câu của Doãn Sướng làm nó quyết định phải làm ngược lại.

Nhưng nó không muốn chìu theo ý nghĩ của Doãn Sướng, cố ý hỏi: “Anh diễn ai?”

Doãn Sướng: “Tào Phi.”

Thiệu Quân Lăng “Xích” một tiếng: “Đó là chính trị gia có lòng dạ thâm sâu, anh ngốc như vậy, diễn được không đó?”

【 chuyện bên lề 】

Doãn Sướng: Nhóc mau chóng đi du học giùm anh!

Thiệu Quân Lăng:…… Được, em đi.

—— Anh chờ đó, em muốn xem anh sẽ ra sao khi em đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play