“Vào năm ngoái ạ, sau khi thử kính cho V.I không bao lâu.” Doãn Sướng kể lại lượng tin tức
nhỏ giọt mà mình biết cho Diêu Mạn Hòe nghe, bao gồm cả số điện thoại
ma, còn nói mình đã thử hỏi Thiệu Quân Lăng vài lần, nhưng thằng bé lại
lãng tránh.
Doãn Sướng lúc ấy cũng không
trông cậy vào Thiệu Quân Lăng vẫn còn nhớ những chuyện đã xảy ra với nó
trước năm tuổi, lại nói Diêu Mạn Hòe vì điều tra thân thế củaThiệu Quân
Lăng mà dùng hết tất cả phương pháp mà mình có thể làm, nhưng vẫn
không tra được gì, vì thế Doãn Sướng cũng không ôm hy vọng gì nhiều.
Chẳng qua, bọn họ đều cho rằng Thiệu Quân Lăng là con riêng của Doãn Đông với một người phụ nữ nào đó, mà Doãn Đông lựa chọn giấu diếm có thể là
vì lo lắng việc này nếu tuồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự của
mình…… Nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, đằng sau còn có sự tích rợn người như thế.
Nếu Thiệu Quân Lăng
thật là con trai của Thiệu Vinh và Sở Vân Tử, thì thằng bé chẳng những
không phải là con riêng của Doãn Đông mà rất có thể không có chút quan
hệ huyết thống nào với Doãn Đông ……
Một
khi đã như vậy, vì sao Doãn Đông còn muốn nhận nuôi Thiệu Quân Lăng?
Chẳng lẽ đơn thuần chỉ là vì đứa nhỏ này có gương mặt giống với mình?
……
Những việc này không quan trọng với Doãn Sướng, nếu Doãn Đông đã quyết
định chọn Thiệu Quân Lăng là lễ vật tặng cho Doãn Sướng, thì mặc kệ
Thiệu Quân Lăng là con của tội phạm giết người hay là con của tội phạm
cưỡng gian thì Doãn Sướng đều sẽ nhận người em trai này.
“Con không muốn mạo hiểm như vậy.” Doãn Sướng nhìn về phía Diêu Mạn Hòe, kiên định nói.
Diêu Mạn Hòe lầm bầm lầu bầu trầm ngâm nói: “Dì biết con không muốn tổn
thương Thiệu Quân Lăng…… Nhưng mà, chúng ta không có cách nào biết
được paparazzi có chứng cứ nào chứng minh Thiệu Quân Lăng chính là Thiệu Quân.”
Doãn Sướng: “Ý dì là sao?”
“Dì nói đây có thể là mồi nhử,” Diêu Mạn Hòe chỉ vào tư liệu trong tay Doãn
Sướng, nói, “Trên đó nói, bảy năm trước Thiệu Quân biến mất ở thôn Thạch Khê, thằng bé đã đi đâu, từ bốn tuổi đến năm tuổi đã làm gì? Làm thế
nào thằng bé từ Thiệu Quân ở thôn Thạch Khê biến thành Thiệu Quân Lăng ở Viện Phúc Lợi? —— nếu paparazzi không thể giải thích điểm này thì nó
hoàn toàn vô dụng với chúng ta.”
Doãn Sướng nhíu mày: “Nhưng bức ảnh trong thư phòng của ba ba có thể chứng minh Thiệu Quân Lăng là Thiệu Quân mà.”
Diêu Mạn Hòe hỏi lại: “Bức ảnh vẫn ở trong tay con đúng không, paparazzi nhìn qua chưa?”
Doãn Sướng: “……”
Diêu Mạn Hòe: “Năm ngoái, dì hao hết sức lực vẫn không tìm được manh mối nào hữu ích, dì không tin paparazzi đi một chuyến đến thôn Thạch Khê là có
thể tìm được…… Nếu dễ dàng tìm được như vậy thì không chỉ có một người
gian trá với chúng ta.”
Doãn Sướng: “Ý của dì là bọn họ không chỉ có một người?”
Diêu Mạn Hòe gật đầu: “Con nghĩ lại xem nếu chúng ta kí hợp động mua đứt tin tức thì chỉ có thể bảo đảm người này sẽ không nói ra bên ngoài. Nhưng
lỡ như ngày mai lại có một paparazzi khác, cũng tìm được chứng cứ tương
tự thì chẳng lẽ chúng ta đều phải đưa tiền cho từng người sao?”
Doãn Sướng gật đầu, chính là đạo lý này.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hắn hỏi.
Diêu Mạn Hòe: “Con đừng vội, nếu đến bước đường cùng kia thì chỉ cần sử dụng tiền để giải quyết vấn đề, cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng
chuyện cần thiết bây giờ là chúng ta phải nghĩ cách điều tra chuyện này
trước, như vậy sẽ dễ dàng nắm quyền chủ động trong buổi đàm phán, không
thể để bọn paparazzi dắt mũi.”
Đúng vậy,
biết người biết ta trăm trận trăm thắng —— với phương diện này, kinh
nghiệm của Diêu Mạn Hòe còn phong phú hơn bất kì người nào.
“Dạ.” Doãn Sướng cưỡng bách làm cho mình bình tĩnh lại.
“Con về trước đi, nhanh chóng tìm số điện thoại của người họ Hình kia cho dì,
đây có thể là điểm đột phá của chúng ta.” Diêu Mạn Hòe nói.
Khi Doãn Sướng về đến nhà, Thiệu Quân Lăng đang làm bài tập trong thư phòng.
Hắn nhẹ nhàng bước qua, nhíu mày đứng ở cửa phòng nhìn khuôn mặt của thằng
bé qua ánh đèn bàn ấm áp, trong lòng đột nhiên dâng lên ý chí bảo vệ
mãnh liệt……
Thiệu Quân Lăng tựa hồ nhận thấy được hắn trở về, xoay đầu, ánh mắt sáng lên, ngoan ngoãn kêu một tiếng “Anh”.
Doãn Sướng lập tức giãn mày, tủm tỉm cười như ngày thường đi qua, xoa xoa đầu thằng bé: “Viết bài xong chưa?”
“Chỉ còn bài này là xong rồi anh.” Thiệu Quân Lăng nói.
“Nhóc viết xong bài này thì ra ngoài chơi một lát, anh muốn tìm đồ ở trong đây.” Doãn Sướng ra vẻ bình tĩnh nói.
“Vậy em ra ngoài làm tiếp.” Thiệu Quân Lăng ôm sách bài tập ra bàn trà ngoài phòng khách.
Doãn Sướng nhìn theo bóng dáng của thằng bé, nhớ tới tư liệu mình đọc được ở văn phòng Diêu Mạn Hòe, đau lòng không thôi.
Nếu những chuyện đó là sự thật thì cũng khó trách Thiệu Quân Lăng không muốn nhớ lại kí ức đau lòng đó……
Doãn Sướng tìm được quyển sổ cũ của Doãn Đông, gửi số điện thoại cho Diêu
Mạn Hòe, lại nói: “Con đã từng gọi, nhưng không có người trả lời.”
Diêu Mạn Hòe hồi phục: “Không trả lời không có nghĩa là không tra được chủ
nhân số điện thoại, nếu không được thì dì tìm biện pháp khác.”
Đêm đó, Diêu Mạn Hòe vận dụng mối quan hệ tra xét người đã từng sử dụng số
điện thoại này, thật đúng là tra được một người họ Hình, tên là Kiến An.
Có tên thì mọi chuyện dễ làm hơn nhiều, Diêu Mạn Hòe tiếp tục nhờ người
trong Cục Cảnh Sát tìm kiếm, cho nên thân phận, chức nghiệp, địa chỉ
liên lạc của Hình Kiến An lần lượt hiện lên trước mặt cô.
Nhưng ngoài ý muốn của cô, bản thân Hình Kiến An cũng là một cảnh sát, hơn
nữa là cảnh sát ở Hải Thành, từng công tác ở đồn công an Hoa Đình, ba
năm trước chuyển tới đồn công an Khúc Phương.
…… Đồn công an Hoa Đình ư?
Diêu Mạn Hòe sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới, năm đó người mang Thiệu Quân Lăng đến Cục Dân Chính đăng ký chính là một vị cảnh sát họ Lương ở đồn Hoa
Đình —— có lưu lại ở Cục Dân Chính, bọn họ còn đến hỏi thăm vị cảnh sát
họ Lương đó, anh ta khẳng định Thiệu Quân Lăng chính là trẻ mồ côi mà
người ta phát hiện ở bên thùng rác.
Nhưng vì sao Doãn Đông lưu lại số điện thoại của Hình Kiến An chứ?
Hơn nữa, từ thời gian sử dụng số điện thoại này biết được, khi Doãn Đông
tiếp xúc với Viện Phúc Lợi thì Hình Kiến An liền chính thức gạch bỏ số
điện thoại này.
Cô đánh cược tìm thời gian thích hợp gọi cho số điện thoại của Hình Kiến An mà mình vừa có được.
Điện thoại được thông, Diêu Mạn Hòe đi thẳng vào vấn đề nói: “Chào cảnh sát
Hình, mạo muội quấy rầy. Tôi họ Diêu, là người đại diện lúc trước
của Doãn Đông tiên sinh, cũng là người giám hộ trên pháp luật của Thiệu
Quân Lăng.”
Đầu kia điện thoại lâm vào trầm mặc, lâu lắm mới có đáp lại: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Ngữ khí của đối phương rất là lạnh lùng, thậm chí mang theo đề phòng rõ ràng.
Từ lúc nắm giữ được tin tức, Diêu Mạn Hòe nhận định đối phương là người biết được thân phận thật sự của Thiệu Quân Lăng.
Cô hít vào một hơi thật sâu, quyết định thẳng thắn, thành khẩn đánh cuộc một
phen: “Như thế này cảnh sát Hình, gần đây tôi nhận được một số thông tin về thân phận thật sự của Thiệu Quân Lăng, gần như là bị uy hiếp. Vì
để bảo vệ cuộc sống sinh hoạt cho Thiệu Quân Lăng nên thật sự bất đắc dĩ mới quấy rầy đến anh, tôi muốn tìm anh để hỏi một số vấn đề liên quan
tới thằng bé.”
Phía đối diện lại lần nữa
trầm mặc, trong lúc tim của Diêu Mạn Hòe đập càng lúc càng nhanh thì
Hình Kiến An trả lời: “Đường xxx, quán trà xx, đúng ba giờ chiều ngày
mai cô mang theo con trai Doãn Đông tới gặp tôi.”
Diêu Mạn Hòe ngạc nhiên: “Anh nói Doãn Sướng?”
Hình Kiến An: “Đúng.” Nói xong ông ta cúp điện thoại.
Diêu Mạn Hòe không rõ vì sao Hình Kiến An còn muốn gặp Doãn Sướng, trong
lòng thấp thỏm một phen, nhưng cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Doãn
Sướng, đem yêu cầu của Hình Kiến An nói cho hắn.
“Con đi.” Doãn Sướng không chút do dự đáp ứng, còn gọi cho Lục Linh Quyên hủy bỏ kế hoạch ngày mai.
Buổi chiều ngày hôm sau, Doãn Sướng cùng đi với Diêu Mạn Hòe, mang kính râm, khẩu trang, trang bị hạng nặng đến quán trà đã hẹn.
Diêu Mạn Hòe lúc đầu còn lo lắng minh tinh như Doãn Sướng xuất hiện ở quán
trà sẽ gây ra náo loạn, nhưng không ngờ nơi đó tương đối ẩn nấp, hai
người vừa đến liền thoáng nhẹ thở ra.
Hình Kiến An chờ bọn họ trong căn phòng riêng, ông là một người đàn ông hơn
bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, mặc thường phục nghiêm chỉnh, nam tính
nghiêm túc.
Doãn Sướng ngồi xuống trước mặt ông, tháo mắt kính cùng khẩu trang, không tự chủ được mà cung kính nói: “Chào chú Hình.”
Hình Kiến An hút thuốc, cẩn thận đánh giá bọn họ, sau đó móc ra dụng cụ gì đó từ trong túi quần, bật lên.
Diêu Mạn Hòe có chút cảnh giác mà nhìn chằm chằm món đồ đó, Hình Kiến An
giải thích nói: “Đừng khẩn trương, chỉ muốn xem các người có đem theo
máy ghi âm không thôi.”
Diêu Mạn Hòe & Doãn Sướng: “……”
Hình Kiến An búng búng tàn thuốc, hỏi: “Các người đã nghe những gì?”
Rõ ràng ngồi ở trước mặt ông là CEO công ty giải trí, người còn lại là
minh tinh có giá trị triệu bạc, nhưng ông lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngữ khí ngược lại như là đang thẩm tra phạm nhân.
Diêu Mạn Hòe rút tư liệu từ trong túi ra, đưa cho ông xem.
Hình Kiến An nhìn lướt qua, lại hỏi: “Các người tìm được tôi bằng cách nào?”
Doãn Sướng lặp lại chuyện số điện thoại Doãn Đông lưu lại trong sổ tay cho ông ta nghe.
Hình Kiến An gật gật đầu, tắt điếu thuốc, liếc mắt nhìn hai người: “Tôi biết Thiệu Quân bằng cách nào biến thành Thiệu Quân Lăng, nhưng tôi đã hứa
với Doãn Đông thay anh ta giữ kín chuyện này, đây là các người đang ép
tôi làm trái lời thề của mình.”
Doãn Sướng há miệng thở dốc, nhất thời không biết nói tiếp thế nào.
Nhưng Diêu Mạn Hòe lại lập tức tỏ thái độ: “Chúng ta đều là người thân của Thiệu Quân Lăng, sẽ không thương tổn nó.”
Hình Kiến An nhíu mắt nhìn cô: “Thằng bé có bối cảnh như vậy mà các người
còn cho nó lên TV, để nó xuất hiện trước công chúng, chẳng khác gì các
người tự tìm phiền toái cho mình.”
Diêu Mạn Hòe: “……”
Hình Kiến An thở dài: “Bất quá, cũng trách không được các người, các người
xác thật không biết quá khứ của thằng bé. Nếu Doãn Đông còn trên đời,
khẳng định sẽ không làm như vậy.”
Doãn Sướng nghe xong chỉ trích từ Hình Kiến An, nhịn không được nắm chặt nắm tay dưới gầm bàn, tự trách không thôi.
Hắn khẽ cắn môi, bỗng nhiên nhìn Hình Kiến An nói: “Cho nên vì để bảo vệ
tốt cho thằng bé, cháu hy vọng chú Hình sẽ nói rõ chân tướng cho cháu
biết.”
Hình Kiến An giật mình, khuôn mặt
đang căng cứng đột nhiên thả lỏng, nói: “Được, vì cậu là con trai Doãn
Đông nên tôi phá lệ một lần, tôi có thể nói chân tướng cho cậu biết,
nhưng tôi cũng chỉ có lời nói, không có bằng chứng xác thực.”
Đôi mắt Doãn Sướng sáng ngời: “Không sao đâu ạ.”
Hình Kiến An: “Thật ra tôi không quen biết gì Doãn Đông hết, Thiệu Quân là
do một đồng đội cũ ở Hoa Đình mang tới Hải Thành. Sau khi cha mẹ thằng
bé xảy ra chuyện, hai người chúng ta xuất phát từ thương hại và đồng
tình quyết định giấu đi quá khứ của nó, thay nó tạo thân phận mới. Nhưng hai năm trước, người anh em của tôi nói đại ảnh đế Doãn Đông bỗng nhiên đến thôn Thạch Khê tìm con trai của Thiệu Vinh để nhận nuôi, Doãn Đông
là thông qua người anh em tìm đến tôi.”
Doãn Sướng buồn bực: “Vì sao ông ấy lại muốn tới thôn Thạch Khê tìm và nhận nuôi Thiệu Quân Lăng hả chú?”
Hình Kiến An nhìn về phía Doãn Sướng: “Tôi nghe nói Thiệu Vinh là em trai ruột của Doãn Đông.”
————
【 chuyện bên lề 】
Doãn Đông: Bí mật đã được bật mí, kinh hỉ không, bất ngờ không!?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT