Vưu Lộc Minh trên đường đi vừa khóc vừa nháo, cuối cùng mệt quá lăn ra ngủ trên lưng Vương Thần.
Chờ Hoàng Hàn ôm Vưu Lộc Minh đi, Vương Thần như trút được gánh nặng, cả người lâng lâng, mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.
Thi đấu đồ, thứ tự đồ gì đó, y hoàn toàn không nghĩ tới, hiện giờ trong đầu y chỉ nghĩ đến một chuyện…… Y vẫn còn sống!
Mọi người thấy thế sôi nổi tiến lên dò hỏi, anh một câu “Có khỏe không”, em một câu “Thế nào”, tất cả đều là sự quan tâm chân thành đến từ mọi
người.
Vương Thần xua xua tay ý bảo “Không sao”, y đã không còn sức để nói nữa.
Tiết Tử Vấn giành hạng nhất vốn còn muốn khoe khang trước mặt cậu mình,
nhưng thấy bộ dáng thảm thương của Vương Thần, làm thằng bé có chút
không đành lòng. Cuối cùng, thằng bé còn dùng số điểm mình giành được
đổi thành một đống đồ ăn ngon, chia sẻ với Vương Thần.
Vương Thần vùi đầu vào mấy món ăn ngon trước mặt, lại nhìn cháu trai của mình, lệ nóng quanh tròng.
Thứ tự ra sao thì mọi người cũng tự hiểu.
Doãn Sướng mười điểm cộng với Thiệu Quân Lăng sáu điểm, tổng cộng là mười sáu điểm, xếp hạng nhất.
Nhân viên công tác còn khắc tên Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng lên chiếc
cúp, ý là hai anh em vinh dự đoạt được giải thưởng này. Khi Thiệu Quân
Lăng lên nhận cúp, nhóm tiểu bằng hữu đều hâm mộ mà xông tới.
Một người quay phim đề nghị nói: “Anh chụp cho mấy đứa tấm ảnh kỉ niệm nhé?”
“Dạ được dạ được!” Mọi người đều nhiệt tình phụ họa.
Thiệu Quân Lăng cầm cúp bị đẩy đến chính giữa, Doãn Sướng quì gối ngồi xổm
bên người thằng bé, một cánh tay đặt trên vai nó, mấy người còn lại vây
quanh bọn họ, dù đã mệt đến kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm, cả người đầy bùn
đất. Nhưng chính lúc này, tất cả đều để lại nụ cười sáng lạn, bao gồm
cả Thiệu Quân Lăng……
Người quay phim chụp ảnh xong, nhìn thành phẩm mà kinh ngạc nói: “Má ơi, Thiệu Quân Lăng biết cười nè!”
“Gì? Thiệu Quân Lăng cười á? Cho em xem……”
Mọi người như là đụng phải chuyện gì hiếm lạ, lại lần nữa vây quanh.
“Woa, thật sự đang cười!”
“Ôi trời ơi, Thiệu Quân Lăng cười rộ lên rất dễ thương đó! Manh chết tôi! Siêu đáng yêu!”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Camera thật vất vả truyền tới trên tay Doãn Sướng, hắn phóng đại màn hình
mà nhìn, lại liếc mắt nhìn Thiệu Quân Lăng bên cạnh đã sớm hồi phục
gương mặt than, cũng cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Cúp đã phát, ăn tối xong, ảnh cũng chụp rồi.
Xem thời gian không sai biệt lắm, lão La đi đến giữa bọn họ nói: “Hoạt động ngày hôm nay mọi người thật là vất vả! Thật sự không dễ dàng gì ha, tôi cảm thấy biểu hiện củamỗi người đều rất tốt. Vì để khen ngợi mọi người, tối hôm nay tổ tiết mục sẽ mời các bạn ngủ ở khách sạn, ngày mai cùng
đi du ngoạn!”
Mọi người nghe xong câu nói đều hoan hô kích động, không có gì bằng trước khổ sau ngọt càng làm cho người ta hạnh phúc.
Nhân viên công tác đã thay bọn họ thu thập hành lý, một đám người xuống núi, ngồi xe di chuyển đến nội thành.
Tổ tiết mục đặt phòng đôi cho bọn họ, tuy rằng ngày hôm qua có thay đổi
thành viên từng nhóm, nhưng tới khách sạn rồi cũng không cần làm nhiệm
vụ nên mạnh ai về nhà nấy.
Vưu Lộc Minh
vẫn còn ăn vạ Hoàng Hàn không chịu đi, Tần Tích Phong cũng không muốn
rời bỏ chị mình, vì thế nhóm tiểu bằng hữu tự mình trở về bên người anh
chị mình.
Doãn Sướng rất vui khi có thể “Đoàn tụ” với Thiệu Quân Lăng.
Bọn họ vào phòng liền mở máy lạnh, thoải mái rồi chạy vọt vào tắm rửa.
Doãn Sướng tắm xong trước, ra ngoài thì thấy Thiệu Quân Lăng đặt chiếc cúp vàng ở đầu giường, không nhịn được mỉm cười.
Chờ Thiệu Quân Lăng tắm xong đi ra, Doãn Sướng gọi thằng bé: “Lại đây.”
Thiệu Quân Lăng: “?”
Doãn Sướng nhìn chằm chằm nó vài giây, bỗng nhiên duỗi tay nhéo hai má, kéo ra hai bên: “Cười cho anh xem.”
Thiệu Quân Lăng: “…………”
Thiệu Quân Lăng theo bản năng giơ tay đánh Doãn Sướng, Doãn Sướng lập tức
buông tay phòng ngự, bị Thiệu Quân Lăng nắm chặt cánh tay ngoặt ra sau,
hắn còn ra vẻ bị thương mà tê liệt ngã xuống ở trên giường “A” một
tiếng.
Thiệu Quân Lăng lại chạy trốn.
Doãn Sướng tức giận đấm giường vài cái oán giận nói: “Nhóc rõ ràng biết cười mà! Cười rộ lên đáng yêu biết bao! Vì sao không cười cho anh xem!?”
Thiệu Quân Lăng bò đến giường mình, chui vào trong chăn trốn……
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.
Thiệu Quân Lăng ngây người trong chốc lát không nghe được tiếng vang,
liền bất an dò đầu ra ngoài, muốn xem Doãn Sướng đang làm gì.
Đúng lúc này, nó chỉ thấy cả người căng cứng, thì ra nó đã bị Doãn Sướng ôm chặt cả người lẫn chăn.
“Ha ha, xem nhóc trốn ở đâu!” Doãn Sướng cười xấu xa mà nhìn nó, tìm được khe hở, duỗi tay vào chọt lét nó.
Thiệu Quân Lăng không giữ được bình tĩnh nữa, thằng bé la hét giãy giụa,
nhưng Doãn Sướng vẫn không buông tha. Lúc đầu dùng chăn để trốn, giờ
phút này ngược lại thành trói buộc Thiệu Quân Lăng làm nó không còn
đường để trốn.
“Cười hay không cười? Cười hay không cười?” Doãn Sướng tiếp tục chơi xấu.
“A ha ha…… Ha……” Thiệu Quân Lăng chưa bao giờ biết mình sợ ngứa như vậy,
bởi vì từ nhỏ đến lớn chưa có ai chọt lét nó…… Cũng không có người
dám làm.
Lúc đầu Thiệu Quân Lăng còn kiên cường chống trả, nhưng với công lực cường thế của Doãn Sướng, nó căn
bản không chống đỡ được bao lâu, rất nhanh vặn vẹo xin tha: “Không, từ
bỏ…… Anh!”
Cho đến khi Thiệu Quân Lăng bị khi dễ đến nước mắt lưng tròng, sắp quạu đến nơi thì Doãn Sướng mới từ bỏ.
Sau đó, Doãn Sướng còn tủm tỉm cười nhéo nhéo mặt nó, nói: “Cười nhiều vào, anh thích.”
Thiệu Quân Lăng súc ở trong lòng ngực Doãn Sướng, nắm chặt nắm tay, đầy suy
tư: Chờ về sau, chờ về sau…… Nhất định phải báo thù……
Ngày kế, một đám người theo tổ tiết mục đi tham quan, du ngoạn, chụp ảnh,
vui vui vẻ vẻ qua nửa ngày, dùng bữa trưa rồi chia tay về nhà.
Vài ngày sau, tập thứ hai《 siêu cấp sinh hoạt 》phát sóng.
Tập này bắt đầu bằng cảnh nhóm khách mời đang được hướng dẫn trồng cây.
Tới ruộng bắp, hậu kỳ còn đặc biệt đánh dấu nơi này là “Thiệu Quân Lăng
bẻ bắp trộm cho Doãn Sướng”, để mọi người biết bắp là từ đâu ra.
Cũng là ở đây, Doãn Sướng rốt cuộc biết được lí do xung đột giữa Tiết Tử Vấn và hai anh em sinh đôi.
Lúc ấy, tổ tiết mục đưa ra cuộc thi nho nhỏ cho các nhóm khách mời ở ruộng
dưa, ai tìm được quả dưa hấu lớn nhất thì sẽ được đem về chia sẻ với mọi người.
Theo lý thuyết thì đây là nhiệm
vụ độc lập, nhưng khi đó, Vương Thần mới vừa nhận thức Tần Tĩnh Sơn, hai người vừa đi vừa trò chuyện, không để ý đến xung quanh. Tiết Tử Vấn
chuyên tâm tìm dưa, bất tri bất giác rời xa Vương Thần, nhưng lại tiến
gần hai anh em sinh đôi.
Trong ruộng dưa
có nhân viên công tác, có camera, nhiều người đi qua đi lại, ồn ào. Tiết Tử Vấn khá lùn, đưa lưng về phía hai anh em sinh đôi nên không phát
hiện lẫn nhau.
Lúc ấy Tiết Tử Vấn đúng là tìm được một quả dưa rất lớn, nó hưng phấn vô cùng, dùng hết sức ôm dưa lên, kết quả đúng lúc này, Lang Cầm Chi đi tới, không cẩn thận đụng
trúng nó.
Dưa hấu rơi xuống đất vỡ nát.
Tiết Tử Vấn còn chưa kịp khoe với cậu mình mà một chậu nước lạnh từ trên
trời giáng xuống, dập tắt niềm vui của nó làm nó rất là tức giận, xoay
người đẩy tay Lang Cầm Chi: “Sao anh đẩy em!”
Nó ở nhà ngang ngược quen rồi, là điển hình đứa nhỏ thấy cả thế giới đang nợ mình đây mà.
Nhưng Lang Cầm Chi nào phải là quả hồng mềm dễ bị người nắn bóp, bị Tiết Tử
Vấn chạm phải cũng nổi giận đùng đùng. Hắn duỗi tay đẩy Tiết Tử Vấn một
phen, lớn tiếng nói: “Mi ngang ngược quá đi!”
Tiết Tử Vấn nhỏ hơn Lang Cầm Chi sáu tuổi, bị người ta đẩy mạnh như vậy làm
mất trọng tâm, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất. Nó ủy khuất khóc lớn.
Lang Cầm Chi hoảng hốt, Quách Chi Hằng lập tức tiến lên một bước, bênh vực
người nhà mình, giải thích với Tiết Tử Vấn: “Anh ấy không thấy em, không cố ý đụng em đâu mà!”
Tiết Tử Vấn gào khóc: “Anh ta cố ý! Anh ấy đụng rớt dưa của em! Còn cố ý đẩy em nữa!”
Lang Cầm Chi cảm thấy rất oan uổng, như em trai nói, hắn căn bản không phát
hiện Tiết Tử Vấn, hơn nữa lúc hắn đẩy Tiết Tử Vấnn cũng là do Tiết Tử
Vấn đẩy hắn trước mà.
Vương Thần đang ở nơi rất xa, nhân viên công tác thấy thế liền chủ động nhúng tay giải quyết chuyện này.
Nhưng nhân viên công tác không phải là vai chính của chương trình, khi lên
sóng, một đoạn này được phụ đề nhắc nhở “Nhân viên công tác thuyết phục
Lang Cầm Chi chủ động nói xin lỗi với Tiết Tử Vấn trước, hai bên bắt
tay giảng hòa”.
Nhưng khúc mắc của Tiết
Tử Vấn vẫn chưa được giải quyết, bởi vì thái độ của Lang Cầm Chi lúc bấy giờ không thật lòng, cao cao tại thượng.
Mà sau đó Tiết Tử Vấn không tìm được quả dưa nào lớn như trước, còn bọn Lang Cầm Chi lại tìm được.
Xong việc, bọn Lang Cầm Chi còn bổ dưa chia sẻ với mọi người, còn nhận được
lời khen ngợi và cảm ơn từ người chủ trì và nhóm khách mời.
Ra khỏi ruộng dưa, Tiết Tử Vấn liền đuổi theo Vương Thần cáo trạng: “Cậu ơi,
anh Lang Cầm Chi thật là quá đáng, anh ấy đụng rớt dưa hấu của con!
Dưa của chúng ta lớn nhất đó! Nếu không phải bọn họ đụng rớt dưa của con thì bọn mình đạt giải nhất rồi!”
Vương
Thần ban đầu còn an ủi nó vài câu, nhưng Tiết Tử Vấn không từ bỏ, còn
lặp đi lặp lại ở bên tai Vương Thần, cuối cùng Vương Thần thật sự chịu
không nổi nữa, dỗi nó một câu: “Ok ok, con đừng nói nữa được không?”
Tâm tình ủy khuất không có người giãi bày, Tiết Tử Vấn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng mệt. Khi bọn họ nấu cơm tối, nó lại giãi bày những khúc mắt
trong lòng cho Thiệu Quân Lăng.
Những người khác đều không để ở trong lòng, nhưng Thiệu Quân Lăng lại có thể lí giải.
Thằng bé nghe xong lời tố khổ của Tiết Tử Vấn, híp mắt nói: “Tớ cũng không vừa mắt hai người đó.”
Tiết mục lúc này còn chiếu lại đoạn Thiệu Quân Lăng tranh giành đồ ăn với
hai anh em sinh đôi, cho thấy Thiệu Quân Lăng đã sớm có oán khí với cặp
anh em đó.
Tiết Tử Vấn lập tức xúi giục
nói: “Lão đại, Tae Kwon Do của cậu không phải rất lợi hại sao?
Hay là chúng ta cùng đi báo thù đi, mở rộng tầm mắt cho bọn họ!”
Thiệu Quân Lăng ném quả cà chua được rửa sạch sẽ vào rổ: “Được.”
Tiết Tử Vấn: “Tớ thay cậu hẹn người ta! Cậu nói xem mấy giờ thì được?”
“Chờ buổi tối, trời tối đi,” Thiệu Quân Lăng cúi đầu, vừa tiếp tục rửa dưa
chuột, vừa nghiêm túc nói, “Không thể, để anh tớ biết.”
Bọn họ sao mà nghĩ đến, bí mật nho nhỏ này của mình, bị camera thu lại toàn bộ, phát sóng cho khán giả xem.
————
【 chuyện bên lề 】
Thấy Thiệu Quân Lăng ôm chiếc cúp sáng lấp lánh làm Tiết Tử Vấn phi thường hâm mộ.
Thằng bé vòng quanh chiếc cúp, mắt trông mong hỏi: “Tớ sờ chiếc cúp này một chút được không?”
Người lớn tư tưởng không thuần khiết: “……!”
Thiệu Quân Lăng do dự trong chốc lát, nói: “Cho cậu sờ một chút.”
Tiết Tử Vấn kích động: “Cảm ơn!”
Các đại nhân: “……” Tiểu hài tử thật là đơn thuần, thật tốt! (〒▽〒)
————
Thiệu Quân Lăng ( vẻ mặt nghiêm túc ): Không thể để anh em biết nghe chưa!
Chương trình phát sóng……
Thiệu Quân Lăng ( phát hỏa): Ngại ngùng play!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT