Từ bờ suối đi đến giữa dòng không phải là chuyện dễ nên Doãn Sướng vội vàng ngăn cản Tiết Tử Vấn khi thấy thằng bé định bước xuống: “Từ từ đã.”

Hắn tự mình đi xuống tra xét độ sâu và xoáy nước trước, xác nhận an toàn xong hắn mới quay đầu lại hỏi: “Muốn xuống dưới đây chơi không?”

Tiết Tử Vấn: “Muốn! Muốn!”

Doãn Sướng đi lên bờ, bắt Tiết Tử Vấn cởi giày để trên bờ rồi ẵm thằng bé lên.

“Em nặng quá đó Tử Vấn, nhớ giảm béo đấy!” Doãn Sướng nói như vậy, nhưng vẫn ôm thằng bé một cách rất là nhẹ nhàng, nhìn qua không tốn chút sức lực nào.

Tiết Tử Vấn cười trộm, biết Doãn Sướng đang trêu chọc mình nên cũng không tức giận.

Ngày hè nắng chói chang, rừng mưa oi bức, Tiết Tử Vấn vừa tiếp xúc với nước suối liền vui vẻ dẫm lên, hét lên: “Nước thật là mát lạnh ha ha ha!”

Doãn Sướng lại quay đầu nhìn về phía Thiệu Quân Lăng: “Nhóc thì sao?”

Thiệu Quân Lăng trừng mắt với hắn không nói lời nào, hồi nãy nó thấy Doãn Sướng ẵm Tiết Tử Vấn thì trái tim như là bị thứ gì bắt lấy, rất hụt hẫng.

Kỳ thật Doãn Sướng cũng rất là chờ mong Thiệu Quân Lăng có thể giống với Tiết Tử Vấn, có thể biểu lộ tính trẻ con với mình một chút. Nhưng tính cách tiểu gia hỏa này biệt nữu đến mức làm người ta bị đau trứng, xem kìa, thằng bé lúc này cũng không rên một tiếng, một chút cũng không có bộ dáng của trẻ con bình thường tí nào. Cũng khó trách trải qua một thời gian dài như vậy mà Doãn Sướng cũng không biết Thiệu Quân Lăng vẫn luôn một mực để ý đến mình.

Hắn vừa đánh giá Thiệu Quân Lăng, vừa đi qua đó, vậy mà hắn phát hiện ánh mắt Thiệu Quân Lăng thay đổi, hình như là có một ít chờ mong.

Doãn Sướng ngồi xổm xuống, tự mình bắt lấy chân nó thay nó cởi giày ra.

Mặt Thiệu Quân Lăng đỏ bừng.

Nhưng Doãn Sướng cởi giày xong cũng không ẵm nó lên mà ngược lại ngẩng đầu nhìn thằng bé, hỏi: “Muốn anh ẵm lên không?”

Thiệu Quân Lăng há mồm, nhưng không nói tiếng nào.

Doãn Sướng bất đắc dĩ thở dài, chủ động ẵm thằng bé đến chỗ Tiết Tử Vấn, rồi nhéo nhéo lỗ tai nó: “Nói một từ ‘muốn’ khó lắm hả?”

Thiệu Quân Lăng khẽ hừ một tiếng…… Em không giống Tiết Tử Vấn đấy, được không?

Giúp Thiệu Quân Lăng xong rồi thì Doãn Sướng lại quay đầu nhìn Tần Tĩnh Sơn.

Tần Tĩnh Sơn liên tục xua tay: “Tớ tự xuống được!”

Doãn Sướng cười nói: “Tớ định nói nam nữ thụ thụ bất thân nên cậu tự xuống đi.”

Tần Tĩnh Sơn: “……”

Tần Tĩnh Sơn vừa chứng kiến một màn Doãn Sướng ẵm Thiệu Quân Lăng thì cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm…… Hay là do Doãn Sướng quá đẹp như tiên giáng trần chăng? Với loại người miễn dịch với trai đẹp như cô mà tim vẫn đập nhanh hơn bình thường thì có hơi……

Cô vội vàng lấy tay làm quạt để mình bình tĩnh lại.

Bốn người ở trong nước đùa nghịch một hồi lâu, bởi vì tổ tiết mục quy định lúc mang nước về, hai tổ chỉ có thể tự mình gánh thùng nước nên Doãn Sướng dù có thương nhưng không giúp gì được.

Một mình Doãn Sướng xách hai xô nước, không bắt Tiết Tử Vấn hỗ trợ. Mà Thiệu Quân Lăng bị anh mình dặn dò phải giúp đỡ Tần Tĩnh Sơn nên lúc này cũng một mình xách một xô nước.

Đi ở phía sau Doãn Sướng, Thiệu Quân Lăng chỉ nghe thấy tiếng Tiết Tử Vấn một đường ríu rít mà vỗ mông ngựa anh nó: “Anh Doãn Sướng ơi! Anh lợi hại quá à! Anh có mệt không? Có muốn em giúp không?…… Đừng thấy em béo mà lầm nhá, em mạnh lắm đó!”

Doãn Sướng cười nói: “Không cần, em cẩn thận nhìn đường mà đi, đừng té ngã là được rồi.”

Tiết Tử Vấn: “Ha ha! Em biết rồi! Anh Doãn Sướng, anh tốt quá đi!!”

Khóe miệng Thiệu Quân Lăng vừa giương lên, lại bỗng nhiên xúc động muốn đánh Tiết Tử Vấn.

Buổi tối, tổ tiết mục căn cứ vào nhiệm vụ mà phát bữa tối cho khách mời, sau khi ăn xong Tiết Tử Vấn liền chạy tới lều trại của Tần Tĩnh Sơn và Thiệu Quân Lăng cọ khí lạnh.

Tới giờ đi ngủ, Doãn Sướng đi tìm nó mà nó thì lại không muốn rời đi.

Doãn Sướng khom lưng đứng ở ngoài lều trại: “Vậy được thôi, để anh dắt Thiệu Quân Lăng về với anh, không cần em nữa.”

Tiết Tử Vấn vừa nghe thấy liền bò dậy, nó không muốn lưu lại ấn tượng xấu với anh Doãn Sướng tí nào.

Chờ Tiết Tử Vấn rời khỏi thì lều trại cũng chỉ còn Tần Tĩnh Sơn và Thiệu Quân Lăng.

Tần Tĩnh Sơn muốn trò chuyện với Thiệu Quân Lăng một lát, thứ nhất có thể giảm bớt xấu hổ, thứ hai có thể tạo dựng mối quan hệ, để bọn họ vui vẻ hợp tác vui vẻ, nhưng cô mới vừa nói hai câu thì Thiệu Quân Lăng chậm rãi nói: “Chị, em muốn ngủ.”

Tần Tĩnh Sơn: “???”

Sau đó, Thiệu Quân Lăng thật sự đi ngủ, Tần Tĩnh Sơn bị thằng bé chọc giận đến mức mất ngủ —— vì sao mị lực của mình không hề có tác dụng với Thiệu Quân Lăng nhỉ, cô tự hỏi?

Sáng sớm hôm sau, Doãn Sướng rời giường, đi xuống nhà cây, liền thấy Thiệu Quân Lăng ngái ngủ ngồi xổm trước cửa lều.

Doãn Sướng đi qua hỏi: “Sao nhóc ngồi ngoài đây?”

Thiệu Quân Lăng buồn khổ nói: “Chị thay quần áo, đuổi em ra ngoài.”

Doãn Sướng: “……”

Tuy rằng Thiệu Quân Lăng còn nhỏ, nhưng Tần Tĩnh Sơn dù sao cũng là con gái, lại là lần đầu qua đêm với con trai nên có chút bất tiện.

Doãn Sướng nói: “Tới đây, anh mang nhóc đi chơi.”

Thiệu Quân Lăng mờ mịt mà nhìn Doãn Sướng, đứng dậy đi theo.

Doãn Sướng dẫn thằng bé tới căn nhà cây mình ở, nhà cây có ba tầng, tầng thứ nhất là phòng ngủ của Doãn Sướng và Tiết Tử Vấn, nhưng theo cầu thang đi lên trên còn có ban công. Doãn Sướng mang Thiệu Quân Lăng ra ban công, tại đây có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh xung quanh.

“Thế nào, đẹp không?” Doãn Sướng ngồi ở bên cạnh thằng bé hỏi.

“Ừ.” Thiệu Quân Lăng nhìn ra xa một vòng, tầm mắt lập tức phóng cao, xa, cảm gíac thật là phi thường kỳ diệu.

Nó thấy lều trại của mình, Tần Tĩnh Sơn thay quần áo xong rồi đi ra, quay vòng vòng quanh căn lều như là đang tìm nó, còn gọi tên của nó.

Thiệu Quân Lăng và Doãn Sướng đều nghe thấy nhưng lại không lên tiếng, từ trên cao nhìn xuống Tần Tĩnh Sơn quay vòng vòng như dế.

“Nhóc sợ độ cao à?” Doãn Sướng hỏi.

“Cao như vậy, còn có thể.” Thiệu Quân Lăng tận lực khống chế bản thân không nhìn xuống dưới.

Doãn Sướng đoán nổi sợ độ cao của Thiệu Quân Lăng không quá nghiêm trọng, rèn luyện một chút hẳn là có thể khắc phục, liền dụ dỗ thằng bé nói: “Muốn thử đi lên tầng trên không?”

“…… Ách.” Thẳng thắn mà nói, Thiệu Quân Lăng có chút khẩn trương, nhưng thằng bé không muốn để Doãn Sướng nhìn ra nên cậy mạnh gật đầu.

Doãn Sướng duỗi tay trực tiếp ôm thằng bé lên ban công tầng ba.

Tầng này cao hơn mặt đất có hơn sáu, bảy mét, Doãn Sướng đứng ở dưới thì phải ngẩng đầu lên nhìn, hắn chậm rãi buông tay ra, hỏi: “Còn có thể không?”

Hai chân Thiệu Quân Lăng treo ở trên không, trong lúc vô tình nhìn xuống dưới một cái, nhất thời sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Thằng bé nắm chặt cầu thang, khiếp đảm mà kêu một tiếng “Anh”, cả người căng cứng không dám động đậy.

Doãn Sướng chỉ muốn rèn luyện cho thằng bé một chút, mà nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của thằng bé thì cư nhiên bị manh tới hỏng cả người.

Doãn Sướng không tới gần, cũng không đi xa, vẫn duy trì một chút khoảng cách với đối phương, đôi tay để bên hông, cười như không cười nói: “Muốn xuống dưới không?”

“……!” Thiệu Quân Lăng cảm giác như mình bị đùa giỡn, tức giận trừng mắt với Doãn Sướng, vào lúc này mà Doãn Sướng còn chơi xấu lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với thằng bé.

“Anh!” Thiệu Quân Lăng gấp đến độ lại kêu hắn một tiếng, đôi mắt đen láy xin giúp đỡ mà nhìn hắn, như là đang khẩn cầu hắn đừng rời khỏi.

Bởi vì thằng bé ý thức được, ở cái độ cao này nếu không có Doãn Sướng giúp đỡ thì chỉ dựa vào bản thân nó là không có khả năng đi xuống.

“Muốn nói gì với anh?” Doãn Sướng nhẫn nại hỏi.

Đôi mắt Thiệu Quân Lăng bắt đầu ướt át, lúc này đã hoàn toàn không rảnh lo mặt mũi mình nữa.

“Muốn ôm một cái……” Thằng bé thấp giọng khẩn cầu nói.

Doãn Sướng đối diện với Thiệu Quân Lăng, mỉm cười giang hai cánh tay ra phía trước, Thiệu Quân Lăng chờ không nổi mà nhào vào lòng ngực hắn, gắt gao ôm lấy cổ hắn, tay chân mềm nhũn tựa vào vai hắn.

Thân thể truyền đến chấn động làm Thiệu Quân Lăng biết anh mình cười có biết bao vui sướng, nhưng Thiệu Quân Lăng lại cắn răng, chấp nhận bị khi dễ.

Tiếng cười của Doãn Sướng rốt cuộc đưa tới sự chú ý của Tần Tĩnh Sơn, cô ngẩng đầu theo tiếng cười thì thấy Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng đang đứng ở ban công…… Chơi trò gì thế kia!?

Khóe mắt run rẩy, đầu đầy hắc tuyến…… Hai anh em này đang làm gì vậy nè!?

Sau khi dùng bữa sáng, người chủ trì triệu tập mọi người thông báo hoạt động cho buổi hôm nay, là thám hiểm rừng cây.

Năm tổ khách mời cử một đại diện rút một bản đồ rừng cây, trên bản đồ là tuyến đường bọn họ phải đi từ lúc xuất phát đến khi về đích.

Nhưng điểm xuất phát trên năm tấm bản đồ đều khác nhau, nhân viên công tác sẽ căn cứ vào địa điểm xuất phát của từng tấm bản đồ mà dẫn từng tổ đến vị trí đó, năm tổ khách mời sẽ xuất phát cùng một lúc, yêu cầu là thu thập ba món đồ vật đã được chỉ định, rồi sau đó đến điểm tập kết. Nhóm đầu tiên về đích sẽ được mười điểm, nhóm thứ hai được tám điểm, theo thứ tự giảm dần, nhóm cuối cùng chỉ có hai điểm.

Bởi vì lộ trình rất dài nên hoạt động này sẽ kéo dài cả ngày. Vì thế trên bản đồ còn có chỉ ra vị trí đặt đồ ăn, nếu tìm không thấy thì phải chịu đói.

Điểm thi đấu cuối cùng có thể dùng để đổi đồ ăn tối, cũng có thể chia sẻ với thành viên còn lại trong gia đình mình.

Được hướng dẫn rõ ràng qui tắc xong thì mọi người theo lệ thường oán giận, phun tào với tổ tiết mục.

Đặc biệt là Vương Thần, trải qua một đêm, y đã bị tiếng khóc của Vưu Lộc Minh làm cho sởn hồn: “Trời nóng bức thế này còn bày đặt vào rừng thám hiểm nữa, còn phải mang theo tiểu nha đầu mít ướt này khác gì muốn mạng tôi chứ!”

Hoàng Hàn áy náy nói: “Cậu à, nếu không được nữa thì phó mặc cho trời đi…… Tớ sẽ nỗ lực tranh thủ lấy hạng nhất, đến lúc trao đổi đồ ăn sẽ tiếp tế cho các cậu.”

Vương Thần thấy Tiết Tử Vấn tránh ở sau lưng Doãn Sướng làm mặt quỷ với mình, tức đến mức muốn cạp người, cạy mạnh nói lẫy: “Không cần! Tôi cũng sẽ nỗ lực!”

Lão La nghe mọi người thảo luận xong, bảo nhân viên công tác đem tới một cái cúp vàng lóng lánh, ông chỉ vào cái cúp kia cười nói: “Trừ bỏ quy tắc vừa nói thì còn có một chút —— hoạt động lần này các thành viên trong gia đình sẽ được cộng điểm, đội nào giành hạng nhất sẽ có thêm chiếc cúp này.”

Mấy tiểu tử kia nhìn chằm chằm cái cúp, đôi mắt long lanh, loại đồ vật này có lực hấp dẫn rất lớn với mấy bạn nhỏ.

Nhưng lão La vừa nói gì ấy nhỉ……

Các thành viên trong gia đình được cộng điểm á?

Lão La giải thích nói: “Ví dụ thế này, nếu như Hoàng Hàn và Quách Chi Hằng giành được hạng nhất, còn Vương Thần và Vưu Lộc Minh là cặp đôi đến cuối cùng, vậy thì điểm của Hoàng Hàn cộng với điểm của Vưu Lộc Minh, mười cộng hai là mười hai. Nếu Lang Cầm Chi và Tần Tích Phong đến thứ hai, vậy thì điểm của cặp anh em sinh đôi sẽ là mười cộng tám bằng mười tám. Anh em sinh đôi sẽ là cặp đôi giành được cúp vàng.”

Mọi người ồ lên, lão La nói quy tắc này trực tiếp đánh tan ý niệm đục nước béo cò của mọi người.

Tần Tĩnh Sơn cũng vui vẻ, như vậy thì Thiệu Quân Lăng không có cơ hội kéo chân mình nữa rồi.

Lão La lại nói: “Hơn nữa, thành tích xếp hạng lần này sẽ trực tiếp quyết định quyền chọn lựa phòng ở vào lần tới, cho nên, mọi người đều phải cố lên nha!”

————

【 chuyện bên lề 】

Doãn Sướng: Mở ra phương thức sử dụng em trai.

Điều 1. Yêu nó thì phải khi dễ nó. (* ̄︶ ̄)

Thiệu Quân Lăng: Anh chờ đó cho em!

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! (=’’=)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play