Chạng vạng cùng ngày, nhóm nhân viên công tác xếp một hàng bàn dài cùng với vật dụng nấu ăn ở quảng trường để nhóm khách mời chuẩn bị nấu cơm.
Năm tổ khách mời xách những gói rau quả mà mình đã nhặt được về tới quảng
trường, tự bọn họ phải phân ra ai có nhiệm vụ nấu cơm hay xào rau,
yêu cầu duy nhất là từng người trong bọn họ phải làm một công việc,
không ai có thể ngồi chơi chỉ huy người khác làm.
Lúc này, cả nhóm cần phải có một người đội trưởng đứng ra an bài nhiệm vụ
cho từng người. Trong tình huống bình thường thì người lớn tuổi nhất sẽ
được nhận trọng trách này.
Tính theo tuổi tác thì Tần Tĩnh Sơn và Vương Thần là lớn nhất vì bọn họ đều hơn mười chín
tuổi, nhưng tính theo bối phận thì Vương Thần vẫn lớn hơn tất cả, vì thế mọi người cùng nhau hò reo đẩy Vương Thần ra làm đội trưởng.
“Anh làm chỉ huy á?” Vương Thần ngốc lăng nói, “Nhưng anh không biết nấu ăn! Mấy đứa biết không?”
Khẳng định là không trông cậy được vào đám nhỏ kia rồi đó, Vương Thần nhìn về phía Tần Tĩnh Sơn, Tần Tĩnh Sơn bất lực buông tay bên vỉa hè, nàng cũng là người mười ngón tay không dính nước mà.
Vương Thần bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, chỉ vào Doãn Sướng trong đám người kích
động nói: “Cậu cậu cậu! Cậu biết nấu cơm đúng không?”
Doãn Sướng: “Tôi không……”
Vương Thần: “Không phải đâu! Tôi có xem phỏng vấn của cậu rồi, cậu nói là mình biết làm bánh ngọt mà!”
Doãn Sướng không phủ nhận: “Tôi chỉ biết làm bánh ngọt.”
Tần Tĩnh Sơn nghe xong thì rất là kinh ngạc, hỏi lại một câu: “Cậu biết làm bánh ngọt à?”
Doãn Sướng giải thích nói: “Yeah, tôi có học làm bánh ngọt kiểu Âu……”
Vương Thần buồn bực: “Vậy sao không biết nấu cơm? Không sai biệt lắm mà?”
“Nấu cơm và làm bánh ngọt là hai việc khác nhau……” Doãn Sướng không biết
giải thích như thế nào. Nếu hắn biết nấu cơm thì không cần tới Dương Na, cũng sẽ không cùng Thiệu Quân Lăng gọi cơm hộp mỗi ngày. Hơn nữa, một
hai phải nói cho hai người này biết hắn chỉ dùng lò nướng để nướng bánh, nhưng hiện giờ không có công cụ cũng như đồ dùng hiện đại như thế ở
đây.
Mọi người nhìn một đống nguyên liệu
nấu ăn mà không biết đường nào xoay xở, chẳng lẽ tối nay bọn họ phải ăn
rau trộn dưa muối sao?
Doãn Sướng nói: “Trừ bỏ xào rau, mấy cái khác tôi cũng làm được, luộc trứng hay luộc bắp gì đó……”
Lúc này, Hoàng Hàn bỗng nhiên giơ tay nói: “Ờ thì tôi biết làm cơm rang trứng …… Không biết có tính là nấu cơm không nữa.”
Mọi người đồng thời nhìn về phía cậu ta, hai mắt lóe sáng nói: “Tính!!!”
Hoàng Hàn lập tức bị đẩy ra làm đầu bếp chính của buổi hôm nay.
Để con gái và đám nhỏ cầm dao thì không an toàn nên Doãn Sướng chủ động đề
nghị mình sẽ cắt rau, còn Tần Tĩnh Sơn xung phong đi vo gạo, nhóm con
nít thì Vương Thần sai đi hứng nước, rửa rau.
Phân công xong thì mọi người lập tức bắt đầu hành động. Lần đầu tiên nếm thử thành quả của mình làm một đám người lớn lớn nhỏ nhỏ đều cảm giác rất
mới mẻ.
Vương Thần tuy không có nhiệm vụ
chính, nhưng vì làm đội trưởng nên bị một đám tiểu gia hỏa hô tới gọi
đi, cũng mệt mỏi đến quá sức. Hơn nữa, không biết từ lúc nào, mọi người
bất tri bất giác học theo Tiết Tử Vấn gọi y là “Cậu”.
“Cậu ơi! Hành tây rửa xong rồi để đâu?”
“Cậu ơi! Em đánh trứng xong rồi thì làm sao nữa?”
“Cậu ơi! Rau có sâu á á á……”
Lúc đầu Vương Thần còn cảm thấy rất vui, nhưng đến khi Tần Tĩnh Sơn cũng
bắt đầu gọi y là cậu thì y bỗng nhiên hoảng loạn hô to: “A a a bối phận
của anh không lớn vậy đâu nha, đừng gọi anh là cậu nữa mà!”
Mọi người: “Ha ha ha ha ha ha……”
……
Trước khi xào rau thì Hoàng Hàn lên tiếng: “Xào mà ăn không được thì
đừng trách tôi nha, lần gần nhất tôi làm cơm rang trứng là 5 năm trước
rồi á.”
Mọi người tỏ vẻ không sao, Doãn Sướng đang cầm dao phay ở bên cạnh cũng khuyến khích cậu ta: “Cố lên!”
Hoàng Hàn: “Cậu, cậu đừng cầm dao đứng bên cạnh tớ được không, tớ sợ……”
Doãn Sướng: “À xin lỗi.”
Một tiếng xèo vang lên, đồ ăn đổ vào chảo dầu, mùi hương từ đồ ăn lập tức lan tỏa khắp nơi.
Một đám tiểu gia hỏa hưng phấn xông tới, sôi nổi kêu “Thơm quá, thơm quá”.
Khi cắt rau, Doãn Sướng cũng lưu ý hành động của Thiệu Quân Lăng.
Hắn chỉ thấy Thiệu Quân Lăng và Tiết Tử Vấn ngồi xổm cùng nhau rửa dưa chuột,
hai đứa vừa rửa vừa lầm bầm lầu bầu gì đó. Xem ra hai đứa nhỏ này có
không ít chuyện để nói làm Doãn Sướng cũng yên tâm.
Nhưng giờ phút này, nhân viên thu âm nghe được nội dung đối thoại của Tiết Tử Vấn cùng Thiệu Quân Lăng thì khẩn trương lên không ít, lập tới gọi tổng đạo diễn tới……
Một đám người bận rộn làm việc suốt hơn một giờ, cuối cùng cũng dọn được một bàn đầy đồ ăn.
Tuy rằng có vài món có khẩu vị rất kì lạ, nhưng bởi vì là tay làm hàm
nhai nên mọi người ăn rất ngon. Trên quảng trường đầy tiếng cười đùa của bọn nhỏ, đến cả cô bé Vưu Lộc Minh lúc đầu còn ngại ngùng mà giờ đây
cũng tham gia đùa giỡn.
Sau khi ăn
xong thì buổi quay hôm nay liền kết thúc. Các nhóm khách mời về phòng
nghỉ ngơi, Doãn Sướng cũng mang theo Thiệu Quân Lăng quay về gian nhà
tranh của bọn họ.
Hôm nay chạy cả một
buổi sáng, buổi chiều còn cào đất nên cả người hai người đều là mồ hôi
cùng bùn đất, Doãn Sướng nghĩ đến Thiệu Quân Lăng tối hôm qua không rửa
mặt liền ngủ, vội thúc giục thằng bé đi tắm trước.
Nơi này tuy rằng không có vòi sen, nhưng trong lu nước cũng có gáo, có thể tắm rửa gội đầu được.
“…… Anh tắm trước đi.” Thiệu Quân Lăng ngượng ngùng nói.
Doãn Sướng khó hiểu nhìn Thiệu Quân Lăng, ai trước ai sau mà chẳng giống nhau, việc này mà cũng nhường qua nhường lại làm gì.
Doãn Sướng dặn dò Thiệu Quân Lăng tìm quần áo để tắm rửa xong thì vào tắm
trước, nhưng mà đợi đến khi hắn tắm xong ra ngoài lại phát hiện không
thấy bóng dáng Thiệu Quân Lăng đâu.
Hành lý của đối phương mở
ra, bên cạnh ném lại bộ quần áo thằng bé mặc ngày hôm nay…… Tiểu tử kia
thay quần áo rồi à!? Nhưng mà người đâu rồi?
Doãn Sướng xoa tóc đi ra, muốn hỏi nhân viên công tác, lại thấy bên ngoài
hai camera man chỉ còn một người, sắc mặt người đó lại không tốt.
“Em trai em đâu ạ?” Doãn Sướng có chút khẩn trương.
Hắn bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, vội quay về phòng kiểm tra hành lý —— không thấy bộ đồ Tae Kwon Do của tiểu tử này!
…… Damn it, Thiệu Quân Lăng mặc võ phục đi ra ngoài làm gì!?
Doãn Sướng vội quăng khăn lông rồi đuổi theo.
“Thiệu Quân Lăng! Thiệu Quân Lăng!” Hắn lớn tiếng kêu gọi tên Thiệu Quân Lăng.
Lúc này đã gần 7 giờ tối, màn đêm buông xuống, sắc trời đã có chút tối tăm.
Thấy Doãn Sướng sốt ruột như thế nên nhân viên rốt cuộc nhịn không được nói
cho hắn biết: “Em trai chạy đến hướng cửa thôn đó, nó với Tiết Tử Vấn
hẹn hai anh em song sinh đánh nhau……”
Doãn Sướng: “???”
Chuyện từ khi nào!? Vì sao muốn đánh nhau!? Bọn nhỏ không phải rất hòa hợp sao!?
Doãn Sướng dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới cửa thôn, quả nhiên nhìn thấy bốn
tiểu gia hỏa kia đang giằng co ở cửa thôn, đứa nhỏ đang mặc đạo
phục đúng là Thiệu Quân Lăng!
Mấy tiểu tử kia hoàn toàn không phát hiện ra một đám nhân viên và camera man đang trốn sau lùm cây.
Đúng lúc này, Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên triển khai tư thế, người anh trai trong hai anh em song sinh cũng thủ thế phòng thủ……
Doãn Sướng hít ngược một hơi khí lạnh, nhanh như điện chớp mà bay đến
sau lưng Thiệu Quân Lăng, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc dùng hết sức
nhéo sau cổ thằng bé, xách cả người nó lên!
Thiệu Quân Lăng đang dồn hết sức lên đùi phải, tính bay lên một chân, kết quả bỗng nhiên bị người nắm lên nên trong nháy mắt mất đi cân bằng.
Cũng không biết mình là bị ai bắt nên Thiệu Quân Lăng tức giận giãy giụa trên không trung: “Buông tao ra!”
Doãn Sướng nào dám thả, nếu hắn tới muộn một phút thôi thì tiểu tử này gặp biết bao rắc rối rồi.
“Nhà ngươi muốn làm gì?” Giọng Doãn Sướng vang lên phía sau đầy giận dữ.
Cả người Thiệu Quân Lăng cứng đờ, giãy giụa hai cái rồi không dám động nữa.
Lang Cầm Chi và Quách Chi Hằng thấy Thiệu Quân Lăng bị khống chế, lúc đầu còn có
chút vui sướng khi thấy người gặp họa, kết quả mới cười một tiếng, đã bị Doãn Sướng lạnh lùng liếc mắt một cái.
Cái liếc mắt này có uy lực thật lớn, khi hai người đối mặt với Thiệu Quân Lăng
và Tiết Tử Vấn còn ỷ vào ưu thế ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng đối mặt với Doãn
Sướng có thể xách Thiệu Quân Lăng lên một cách dễ dàng thì theo bản năng nảy sinh sợ hãi —— đặc biệt khi đối phương mặt lạnh như tiền, cả người
đầy sát khí.
Doãn Sướng thả Thiệu Quân Lăng xuống, để hai chân nó chấm đất, nhưng vẫn nắm sau cổ nó không buông.
“Hôm nay dừng quay phim rồi mấy đứa ở đây làm gì?” Doãn Sướng lạnh giọng chất vấn bọn họ một câu.
Lang Cầm Chi cùng Quách Chi Hằng theo bản năng mà lui một bước, ngượng ngùng nói: “Không, không có gì.”
“Không có việc gì thì trở về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Dù nói như vậy nhưng biểu tình cùng khẩu khí của Doãn Sướng lại không điềm đạm như ngày
thường, ngược lại còn có khí thế sắc bén.
Hai anh em song sinh nghe vậy liến biến đổi sắc mặt quay đầu bỏ đi.
Doãn Sướng lại hỏi Tiết Tử Vấn: “Tiết Tử Vấn, em ra đây một mình cậu có biết không?”
Tiết Tử Vấn sớm bị Doãn Sướng từ đâu bay tới dọa sợ tới mức ngây ra như
phỗng, bị đối phương hỏi mới phản ứng, nghiêng ngả lảo đảo chạy mất.
Trò khôi hài sắp phát sinh bị Doãn Sướng thình lình xuất hiện làm cho gián đoạn.
Doãn Sướng nén giận mang ủ rũ cụp đuôi Thiệu Quân Lăng về nhà tranh.
Trên đường về, hắn đã nỗ lực khuyên mình bình tĩnh lại, tự nhủ mình không nên phát hỏa với Thiệu Quân Lăng, nơi này còn có rất nhiều nhân viên công tác……
Nhưng vừa vào cửa, Doãn Sướng liền cảm giác ngọn lửa trong lòng từ từ
bùng phát…… Hắn hít sâu vài cái, nỗ lực làm cho cảm xúc
của bản thân bình tĩnh hơn một chút, tính hỏi Thiệu Quân Lăng chuyện gì
đã xảy ra.
“Nhóc nói cho anh nghe rốt cuộc là chuyện như thế nào.” Doãn Sướng xoa trán nói.
Thiệu Quân Lăng vội la lên: “Là bọn họ khi dễ người trước!”
Doãn Sướng nhướng mày: “Bọn họ khi dễ nhóc thế nào?”
Thiệu Quân Lăng: “Bọn họ đẩy Tiết Tử Vấn, còn quăng ngã rổ dưa của Tiết Tử Vấn!”
Có thể là trong lòng sốt ruột nên Thiệu Quân Lăng nói chuyện không cà lăm cũng không ngập ngừng, nhanh nhẹn đến không ngờ.
Doãn Sướng sửng sốt, đúng là chiều nay bọn họ có đi hái dưa hấu, lúc ấy tổ tiết mục còn bắt bọn họ tham gia một trò chơi làm thế nào để tìm một quả dưa to nhất trong vòng mười phút, tổ nào thắng là có thể mang dưa
hấu về ăn.
Tìm được quả dưa lớn nhất là
hai anh em sinh đôi, nhưng bọn chúng không có độc hưởng mà trực tiếp đem dưa tới chỗ ăn cơm để mọi người cùng nhau chia sẻ.
Hơn nữa toàn bộ hành trình trong buổi chiều Thiệu Quân Lăng toàn ở bên hắn, cũng không có xung đột gì với hai anh em nọ.
Doãn Sướng buồn bực nói: “Cho nên nhóc ra tay giúp Tiết tử Vấn à?”
Thiệu Quân Lăng: “Đương nhiên!”
Lần trước hai anh em cũng đoạt lấy hộp đồ ăn của bọn họ, Thiệu Quân Lăng
vốn dĩ không để bụng, thế mà hôm nay Tiết Tử Vấn lại tố khổ với thằng bé nên nó không chịu được nữa.
Doãn Sướng nhíu mày nói: “Tiết Tử Vấn bị khi dễ, sao nó không tìm cậu của nó?”
Thiệu Quân Lăng: “Nó có tìm mà cậu nó không thèm nghe.”
Doãn Sướng không thể tưởng được tiểu gia hỏa này còn rất trọng nghĩa khí……
Một đoạn chuyện xưa khẳng định đã bị tổ tiết mục quay được rồi, phỏng chừng đến lúc phát sóng chương trình thì hắn có thể biết được chi tiết. Biết
được không phải Thiệu Quân Lăng chủ động khiêu khích, Doãn Sướng cũng
hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, cảm xúc đã ổn định hơn rất nhiều.
“Được, vậy chuyện này không phải lỗi của nhóc,” Doãn Sướng bình tĩnh lại, kiên nhẫn mà khuyên nhủ thằng bé, “Nhưng lần sau gặp được tình huống tương
tự thì nhóc phải bàn với anh, không được hành động như vậy nữa…… Đây là
quay tiết mục đó, nhóc có biết mấy hành động vừa rồi đã bị người ta quay hết rồi không?”
Doãn Sướng chưa dứt lời thì Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng mà trừng mắt với hắn.
“…… Nhóc muốn làm gì?” Doãn Sướng khó hiểu nhìn thằng bé, không biết mình đã chạm vào dây thần kinh nào của nó nữa.