Dương Na muốn đi gõ cửa phòng ngủ chính báo cho Doãn Sướng biết người của tổ tiết mục đã tới.

Đạo diễn thấy thế lập tức thủ thế im lặng với bà, thấp giọng nói: “Chút nữa bọn cháu sẽ bất ngờ vào phòng quay hai anh em…… Dì yên tâm đi, quay xong bọn cháu sẽ cho Doãn Sướng kiểm tra, nếu cậu ấy không đồng ý thì bọn cháu sẽ xóa.”

Dương Na không biết rõ quá trình quay phim, bà cho rằng đây là chuyện đương nhiên nên chủ động giải thích nói: “Vào trong có hai phòng, phòng của Doãn Sướng nằm ở bên phải còn Quân Lăng ngủ trong thư phòng ở bên trái.”

Nhân viên công tác nghe vậy ngẩng đầu: “Quân Lăng ngủ thư phòng à?”

Dương Na: “Nhà này trước kia có hai phòng ngủ, từ lúc tôi về từ nước ngoài thì tiểu Sướng cho tôi ngủ phòng dành cho khách, tiểu Sướng sửa sang một chút biến thư phòng thành phòng ngủ cho Thiệu Quân Lăng.”

Nhân viên công tác và đạo diễn đối mắt nhìn nhau, vội vàng ghi xuống sổ công tác.

Đạo diễn chỉ huy một camera quay phòng khách, vẫy tay với hai camera còn lại đi vào phòng ngủ.

Mấy người đó mở cửa ra, rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, một người đi hướng bên phải, người còn lại vào phòng bên trái.

Người vào phòng bên phải thấy có người nằm ngủ trên chiếc giường lớn, cánh tay, bả vai và chân dài của đối phương lọt ra khỏi chăn, xem ra người đó là Doãn Sướng.

Người còn lại vào phòng bên trái thì phát hiện không có ai ở đó.

Điều hòa trong phòng rất lạnh, màn cửa đóng kín nên trong phòng khá tối.

Doãn Sướng nghe thấy có tiếng động tưởng là Dương Na, theo bản năng dùng tiếng Anh hỏi một câu: “Fiona……what’s up……?” Giọng nói có vài phần lười biếng và ngái ngủ.

Đạo diễn đang buồn bực Thiệu Quân Lăng đang ở đâu thì thấy bên cạnh Doãn Sướng giật giật, một cái đầu trong đống chăn thò ra ngoài.

Hai anh em này…… Ngủ chung giường hả ta?

Tiểu gia hỏa mở mắt thấy có người lạ lập tức bừng tỉnh.

Phản ứng đầu tiên của nó không phải chui đầu vào chăn, cũng không phải đánh thức Doãn Sướng, mà là bò ra ngoài dùng chăn che kín thân thể Doãn Sướng, sau đó gọi một tiếng “Anh”, mặt đầy cảnh giác mà ngồi xổm bên người anh mình trừng mắt nhìn đám người quay phim.

Người quay phim: “……” Ánh mắt tiểu gia hỏa này…… Thật là đáng sợ!!!

Doãn Sướng cũng bị một loạt động tác của Thiệu Quân Lăng đánh thức, hắn ngồi dậy, thấy người tới, mơ màng nói: “Các anh……”

Đạo diễn cười ha hả chào hỏi: “Chào buổi sáng Doãn Sướng, bắt đầu quay thôi.”

Cả người Doãn Sướng còn mơ mơ màng màng tự hỏi mình ngủ quên sao? Sao tổ tiết mục ở trong phòng mình nhỉ?

Còn Thiệu Quân Lăng bên cạnh lại khẩn trương mà gọi một tiếng: “Anh.”

Thái độ của nó lúc này như là đang chờ mệnh lệnh từ Doãn Sướng, chuẩn bị chiến đấu.

Người quay phim: “Alexander!!!”

Doãn Sướng dời mắt nhìn đồng hồ mới phát hiện trò đùa từ tổ tiết mục, hắn cười khổ lúng túng nói: “Các anh…… Cũng sớm quá đi.”

Đạo diễn không dao động: “Ha hả, điều thứ chín trong hợp đồng có viết —— tổ tiết mục có thể tùy thời tập kích nhà khách mời để đảm bảo quay cảnh sinh hoạt một cách chân thật nhất—— Doãn Sướng không đọc kĩ điều kiện nên không thể trách bọn tôi nha.”

Doãn Sướng cười gượng một tiếng, dùng ngón tay cào cào chỉnh đốn đầu tóc mình rồi nói: “Mấy anh có thể ra ngoài trước được không? Cho tôi mười phút…… Mặc quần áo, rửa mặt……”

Đạo diễn lúc này mới hiểu lòng người, chỉ huy hai người quay phim khiêng camera chạy nhanh ra ngoài.

Mười phút sau, Doãn Sướng mặc quần áo đàng hoàng ra ngoài trước, khách khí chào hỏi bảy tám nhân viên công tác trong phòng khách: “Chào buổi sáng, mời mọi người ngồi.”

Dương Na ngượng ngùng ở bên cạnh giải thích: “Bọn họ không cho dì gọi con……”

Doãn Sướng xua xua tay ý bảo đừng ngại, ở trước mặt khách hắn rất ít khi tỏ thái độ khó chịu, cũng không dễ dàng nổi nóng. Huống hồ kể từ giờ phút này hắn đã bị thu hình không còn cách nào trốn tránh được nữa.

Doãn Sướng mơ hồ nhớ tới Lục Linh Quyên từng nhắc nhở mình rằng tổ tiết mục có khả năng quay chụp đột kích…… Hắn cứ nghĩ tổ tiết mục sẽ không có tập kích quá đáng vậy đâu, ai dè…

Chỉ chốc lát sau, Thiệu Quân Lăng cũng ra tới.

So sánh với Doãn Sướng điềm đạm thì tiểu gia hỏa này có vẻ khẩn trương hơn nhiều, nó như hổ rình mồi nhìn quét đám nhân viên công tác, hoàn toàn xem bọn họ như kẻ địch.

Doãn Sướng ra hiệu cho thằng bé ngồi xuống ăn sáng.

Trước khi ra khỏi phòng ngủ, Doãn Sướng đã dặn dò thằng bé để nó không gây chuyện làm trò cười cho bàn dân thiên hạ.

“Các anh dùng bữa sáng chưa?” Doãn Sướng cũng ngồi xuống trước bàn ăn, thong dong nói chuyện phiếm với nhân viên công tác, “Các anh muốn ăn cháo không?”

Hôm nay Dương Na nấu cháo trứng muối thịt nạc cho bọn họ, mùi hương thơm lừng len lỏi từ phòng bếp ra ngoài phòng khách.

“Ăn rồi, ăn rồi!” Nhóm camera thèm đến bụng đói kêu vang mà còn muốn làm bộ khách khí.

“Chưa ăn thì cùng ăn với bọn em đi, Fiona nấu cháo ngon lắm.” Doãn Sướng lại nói.

“Các cậu ăn đi, đừng để ý đến bọn tôi.” Đạo diễn chỉ huy người quay phim quay cảnh hai anh em ngồi ăn sáng.

Chỉ thấy hai anh em ngồi trầm mặc húp cháo, anh một ngụm, em một ngụm, cái gì cũng không nói.

Dương Na mang thêm một lồng bánh bao nhân sữa trứng từ trong phòng bếp ra, Thiệu Quân Lăng vừa ăn vừa trừng mắt với camera man, ăn một cái, trừng hai mắt, lại ăn một cái, lại trừng hai mắt, làm camera man quẫn bách giấu luôn đầu sau máy quay.

Thấy không khí quá nghiêm túc nên biên kịch tìm đề tài nói chuyện: “Doãn Sướng sao cậu ăn ít vậy?”

Doãn Sướng buồn bực: “Ít lắm ạ?”

Biên kịch: “Chị thấy em chỉ ăn một cái bánh bao, còn lại nhường cho Thiệu Quân Lăng hết kìa.”

Doãn Sướng ngước nhìn Thiệu Quân Lăng, cười nói: “Thằng bé đang phát triển cần ăn uống nhiều hơn em mà chị.”

Thấy Thiệu Quân Lăng vẫn giữ bộ dáng hung dữ gặm bánh bao làm Doãn Sướng phải nhắc nhở: “Chậm một chút.”

Thiệu Quân Lăng nghe thấy mới thay đổi thái độ, từ tốn hơn trước.

Biên kịch lại nói: “Nghe dì bảo mẫu nói Thiệu Quân Lăng ngủ ở thư phòng, mà hồi nãy tụi chị đi vào thì thấy em ấy nằm trên giường cậu…… Hai đứa bình thường cũng hay ngủ chung lắm à?”

Doãn Sướng: “Ngẫu nhiên thôi ạ.”

Biên kịch: “Cậu nói ‘ngẫu nhiên’ là dựa vào đâu?”

Doãn Sướng cười cười: “Nếu em ấy thích.”

Biên kịch: “Vậy là hoàn toàn dựa vào lúc em trai có muốn ngủ cùng cậu hay không đó à?”

Doãn Sướng: “Vâng.”

Nhưng lúc Thiệu Quân Lăng nghe xong lời này thì lại trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Doãn Sướng.

Biên kịch thấy chi tiết nhỏ này nên vội hỏi Thiệu Quân Lăng: “Em muốn nói gì không?”

Thiệu Quân Lăng còn ngặm bánh bao trong miệng, ngừng hai giây mới lắc đầu, tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng dưới ánh nhìn chăm chú của camera bắt đầu thu thập hành lý.

Mọi người chỉ thấy Doãn Sướng gọn gàng sắp xếp quần áo cần dùng trong mấy ngày vào trong vali. Còn Thiệu Quân Lăng thì hoàn toàn ngược lại —— quần áo vứt bừa bãi trong vali, còn có bộ võ phục Tae Kwon Do nữa chứ.

“Nhóc mang theo cái này làm gì?” Doãn Sướng nhíu mày nói.

“Muốn…… Luyện.” Thiệu Quân Lăng nghiêm túc nói.

Doãn Sướng cạn lời, tâm nói tiểu tử này quá si mê Tae Kwon Do đi, đi ra ngoài quay chương trình cũng không quên luyện tập nữa chứ.

“Quần áo sắp xếp gọn gàng cho anh xem, không được để bừa bộn như vậy, sẽ nhăn đó biết…… Hừ, nhóc tránh qua một bên cho anh.” Doãn Sướng nhìn không được, tự mình xếp đồ cho nó, còn giúp nó chọn thêm mấy bộ đồ cần thiết cho vài ngày tới, trả lại mấy bộ đồ không cần thiết cho Thiệu Quân Lăng.

“Anh trai rất cẩn thận.” Biên kịch ở bên cạnh cảm thán nói.

Tuy rằng tổ tiết mục tới sớm nhưng thời gian bọ họ bắt đầu hành trình cũng không khác biệt với kế hoạch.

Lục Linh Quyên theo kế hoạch đến chung cư sông Hoài hội hợp với bọn họ, sau đó đoàn người ngồi trên xe trực tiếp chạy đến địa điểm quay đầu tiên.

Doãn Sướng cũng không biết địa điểm cụ thể ở đâu mà chỉ có tổ tiết mục biết.

Xe ra khỏi Hải Thành chạy bon bon tới phía tây. Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng ngồi gần cửa sổ, lúc đầu còn được nhìn ngắm khung cảnh, nhưng không bao lâu sau, tổ tiết mục yêu cầu bọn họ mang lên bịt mắt.

Thiệu Quân Lăng muốn mang nhưng không nghe lời người khác nói, chỉ đến khi Doãn Sướng nói thằng bé mới mang vào.

Qua vài phút thì Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên kêu hắn: “Anh.”

“Ơi.” Doãn Sướng đáp.

Hai người trước khi lên xe đã được đeo thiết bị ghi âm, mỗi câu đối thoại của bọn họ đều bị thu vào, cho nên Doãn Sướng tận lực không cần thiết thì không nói, hắn nghĩ rằng làm như vậy sẽ không bại lộ vấn đề giữa hai anh em.

Thiệu Quân Lăng kêu hắn xong cũng không lên tiếng nữa.

Dựa theo nhịp đong đưa của xe làm Doãn Sướng mơ màng muốn ngủ.

Một lát sau, hắn lại loáng thoáng nghe thấy Thiệu Quân Lăng kêu mình.

Doãn Sướng không nhúc nhích, lười biếng mà “Ơi” một tiếng.

Lại không biết qua bao lâu, Doãn Sướng bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì đang chạm vào tay mình, hắn híp mắt hỏi một câu: “Thiệu Quân Lăng?”

“Anh……” Thiệu Quân Lăng nhỏ giọng kêu một chút, gắt gao nắm lấy tay hắn không buông ra.

Doãn Sướng bỗng nhiên nghĩ đến có lẽ tiểu gia hỏa không am hiểu quay chương trình là thế nào, bây giờ còn bị bịt mặt nữa nên chắc là rất bất an, vì thế Doãn Sướng trở tay đem móng vuốt của thằng bé nắm vào trong lòng bàn tay mình, trấn an nói: “Ngoan, sắp tới rồi……”

Thiệu Quân Lăng rốt cuộc an phận.

Mấy nhân viên công tác ngồi trước và sau bọn họ thấy một màn này cũng không dám lên tiếng.

Xe dừng lại sau ba giờ chạy.

Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời, nhưng lúc hai người xuống xe lại thấy bốn phía là một ngọn núi lớn không người ở, trước mắt chỉ có một con đường núi cong cong quẹo quẹo, xe cũng không chạy vào được.

…… Đây là nơi nào?

Doãn Sướng đang muốn tìm di động tra định vị thì thấy một người đàn ông đầu đội mũ rơm xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Người đàn ông cười tủm tỉm nói với bọn họ: “Xin chào quý khách, tôi là lão La, người dẫn chương trình 《 siêu cấp sinh hoạt 》, cũng là người dẫn đường cho các bạn. Tôi yêu cầu các bạn nộp lên di động, từ giờ trở đi trong vòng 3 ngày, thời gian của các bạn đều thuộc về chương trình, chúng tôi hy vọng các bạn sẽ tận hưởng từng phút từng giây khi tham gia chương trình này.”

Doãn Sướng: “……”

Đây không phải là chương trình giải trí hả ta??? Sao bọn họ giống bị bắt cóc bỏ tù quá nè!?

Người chủ trì lại nói: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ đưa di động của các bạn cho cô Lục bảo quản, nếu có chuyện gì khẩn cấp thì cô ấy sẽ báo với cậu.”

Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể tuân theo an bài.

Tiếp theo, người chủ trì dán một cái vòng tròn viết số III trước ngực Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng, ý là bọn họ thuộc tổ thứ ba.

“Được rồi, mời gia đình số 3 lên núi.” Anh ta chỉ chỉ đường núi phía sau.

Lúc bọn họ chuẩn bị cất bước thì phía sau có ba chiếc xe nối đuôi nhau tới đây, khoảng mười mấy người bước xuống, có camera, có nhân viên công tác, phối trí giống với tổ công tác của bọn họ, cả nhóm người xoay quanh một chàng trai và một cô bé con ở giữa.

Chàng trai nhìn qua không lớn hơn Doãn Sướng là bao, diện mạo khí chất rất ôn hòa. Cô bé con nhỏ hơn Thiệu Quân Lăng khá nhiều, có lẽ mới năm, sáu tuổi, vẫn còn là một baby.

Doãn Sướng lục tài liệu trong đầu mình, rất nhanh nhận ra hai vì khách mời này là ai—— đây là hai anh em cùng mẹ khác cha, người thanh niên là con trai của nghệ sĩ nổi tiếng Mạnh Thanh với người chồng trước, tên là Hoàng Hàn, cô bé là con gái của Mạnh Thanh với người chồng hiện giờ, tên là Vưu Lộc Minh.

Vưu Lộc Minh thấy có quá nhiều người lạ trước mặt, khiếp đảm mà túm chặt ống quần của anh trai, nãi thanh nãi khí mà gọi “Anh ơi”.

Hoàng Hàn khom lưng bế con bé lên, ôn nhu nói: “Tiểu Lộc không sợ, anh ở đây nè.”

Con bé ôm chặt cổ anh trai, như là tìm được chỗ dựa nên đảo mắt tò mò nhìn xung quanh.

Doãn Sướng thu hồi tầm mắt, cúi đầu thấy Thiệu Quân Lăng cũng chờ mong ngẩng cổ nhìn mình.

Doãn Sướng: “???” Thằng nhóc này mấy tuổi rồi biết không, còn muốn đòi mình bồng lên nữa à?

————————

【 chuyện bên lề 】

Thiệu Quân Lăng: Quay tiết mục thật là nguy hiểm, đang ngủ mà còn bị người ta xông vào phòng nữa…… Không biết phải đối phó với bọn họ thế nào đây, cũng may là mình dậy sớm!

A, công tác bảo vệ anh trai thật là vất vả, phải tiếp tục cố lên!

o( ̄ヘ ̄o)

Người quay phim: Run bần bật orz…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play