Là một khu dân cư xa
hoa nên chung cư sông Hoài có hệ thống bảo vệ chặt chẽ, ở garage ngầm
phải dùng thẻ từ mới vào được thang máy.
Bất quá, nơi này là nơi ở của Doãn Đông, số lần Dương Gia Giai tới cũng có
thể đếm được trên đầu ngón tay, Doãn Đông cho hắn thẻ từ phụ để phòng
ngừa bất trắc. Ngày thường người phụ trách đưa đón Doãn Đông là một trợ
lý sinh hoạt khác, mà vị trợ lý kia cũng bất hạnh tử nạn khi đi với Doãn Đông đến Kenya.
“1806, là căn phòng này,” Dương Gia Giai đưa chìa khóa cảm ứng cho Doãn Sướng, “Em cầm cái này đi.”
Sau đó, Dương Gia Giai dựa vào ký ức mang Doãn Sướng đến phòng dành cho
khách: “Phòng cho khách có nhà vệ sinh riêng, em nhanh tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Trước khi đi Dương Gia Giai nói:
“Đúng rồi, anh nghe chị Diêu nói chuyện em về nước đã bị paparazzi phơi
bày, hiện tại tin tức anh Đông vẫn còn nóng hổi nên hai ngày này em có
thể không ra cửa thì đừng đi, có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại
cho anh, anh tới đây dễ hơn.”
“Dạ biết.”
Nhìn theo hướng Dương Gia Giai rời đi, Doãn Sướng lảo đảo đi đến bên
giường nằm xuống, chưa đầy vài phút đã mệt mỏi ngủ mất.
Khi mở mắt ra thì trời đã sáng, Doãn Sướng nheo mắt nhìn đồng hồ, phát hiện mình ngủ không đến bốn tiếng. Hắn giật mình ngồi dậy trên giường, lúc
này mới để ý đến khăn trải giường có hình Transformers, hơn nữa gối đầu, chăn, đều là nguyên bộ.
…… Phòng này là
Doãn Đông chuẩn bị riêng cho mình sao? Tối hôm qua hắn thấy giường liền
ngã đầu ngủ, cũng chưa phát hiện ra điều này.
Doãn Sướng khi còn nhỏ cực kỳ mê luyến Transformers, mỗi lần Doãn Đông đi
thăm hắn, hỏi hắn muốn cái gì, hắn đều nói muốn Transformers, làm cho
mấy năm tiếp theo Doãn Đông toàn mua đồ có hình Transformers cho Doãn
Sướng. Nhưng đây đều là chuyện thật lâu trước kia, sở thích hiện giờ của hắn đã sớm thay đổi.
Có lẽ có rất nhiều người sẽ hâm mộ hắn có một người cha như vậy, nhưng
Doãn Sướng lại không ngừng ảo tưởng, nếu Doãn Đông không phải là ảnh đế
thì tốt rồi, như vậy ba có thể có rất nhiều thời gian làm bạn với mình.
Bất quá, hiện thực tàn khốc nói cho hắn biết làm người vĩnh viễn không thể có lòng tham.
So với Doãn Đông công tác bận rộn, một năm cũng không thấy mặt được hai lần thì thế nào?
Tháng trước Doãn Sướng vừa tròn mười tám tuổi, Doãn Đông ngày đó còn ở trong
điện thoại hứa hẹn với hắn, xong việc sẽ trở về đền bù sinh nhật cho
hắn.
…… Dường như đây chỉ là giấc mơ, nháy mắt một cái người liền không còn nữa.
Doãn Sướng cười khổ khi thấy vật dụng trong nhà vệ sinh toàn dán hình hoạt
họa…… Hắn đã bao lớn rồi mà Doãn Đông còn nghĩ hắn là đứa con nít sao?
Rửa mặt xong Doãn Sướng đi ra ngoài tìm nước uống, thuận tiện tham quan căn nhà này một chút.
Căn nhà không lớn, hơn một trăm mét vuông, hai phòng một sảnh, phòng khách
còn tính là ngăn nắp sạch sẽ, nhưng trên sô pha tùy ý bày biện tạp chí
thời trang cùng quần áo chưa giặt, có thể thấy được nơi này rõ ràng có
hơi thở sinh hoạt.
Phòng ngủ của Doãn
Đông khai thông với phòng để quần áo và thư phòng, Doãn Sướng nhìn quanh một vòng, nhớ tới lời tối hôm qua luật sư Vương nói, hai từ “Nuôi
dưỡng” vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hắn vào thư phòng, muốn nhìn xem
cha hắn có để lại “Di vật” gì có liên quan đến xuất xứ của hắn không, ví dụ như vật phẩm bên người của mẹ hắn, hoặc là thư từ gì đó.
Trên bàn gỗ để vài quyển sách, Doãn Sướng nhìn thấy tựa đề trên mấy quyển sách thì không khỏi sửng sốt.
Đó không phải là sách liên quan đến diễn xuất hay là kịch bản gì hết, cũng không phải sách triết học canh gà cho tâm hồn, mà là một bộ “Tâm lý trẻ vị thành niên”. Doãn Sướng cầm lên một quyển, phía dưới còn có hai cuốn khác, một là “Làm sao để hòa đồng với trẻ ngỗ nghịch” cùng với “Nhiệm
vụ của phụ huynh”……
Sách rõ ràng có dấu
vết lật mở, còn bị đánh dấu góc, Doãn Sướng tùy tay lật mở vài trang,
vừa lúc mở đến một chương “Giải thích tâm lý phản nghịch của con trẻ”,
bên trong có không ít giấy nhớ viết lời bình.
“Con trẻ đến tuổi dậy thì là giai đoạn hoàn thiện tính cách, tính tình hay
thay đổi cũng như dễ xúc động là hiện tượng bình thường……”
“Có vài đứa trẻ vì thăm dò chính mình, sẽ biểu hiện một số hành vi không
hợp qui củ trong mắt người lớn, nhưng ở nhiều thời điểm, đây chỉ là
phương thức tìm hiểu……”
Một đầu Doãn
Sướng đầy hắc tuyến, hắn sớm đã qua tuổi phản nghịch, hơn nữa, từ đó tới nay hắn vẫn luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, như lời Fiona bảo mẫu của hắn
nói, trên đời này không có đứa trẻ nào nghe lời hơn hắn. Doãn Sướng khó
hiểu, ba mình xem mấy cuốn sách này làm gì.
Doãn Sướng đang buồn bực thì nhìn thấy một chồng kịch bản để trong góc, một ý nghĩ chợt lóe lên —— a, có lẽ là gần đây Doãn Đông muốn quay một bộ
phim nhựa có liên quan đến con trẻ dậy thì chăng, cho nên ba hắn tìm
chút tư liệu làm bài tập đi……
Buông sách
xuống, Doãn Sướng lại kéo ra một ngăn kéo để xem bên trong có gì, bên
trong ngoại trừ vài vật dụng liên quan đến kịch bản thì không có gì liên quan đến hắn.
Tìm trong chốc lát thì điện thoại vang lên, là từ Dương Gia Giai.
“Doãn Sướng, em dậy chưa?”
“Dạ, em dậy rồi.” Doãn Sướng khép lại ngăn kéo, không tìm được chứng cứ
chứng minh thân thế của mình, hắn có chút mất mát, cảm giác uể oải khi
nghĩ đến lời nói đêm qua của luật sư Vương.
“Tối hôm qua thật trễ mới trở về nên anh lo em đói bụng, gọi cho em sớm như
vậy vì không biết em thích ăn cái gì, kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây anh
đều mua, khoảng nửa giờ là đến, bảo vệ chung cư sẽ đem lên cho em. Sau
khi ăn xong thì em nghỉ ngơi thêm tí nữa đi, hơn 10 giờ anh sẽ tới đón.” Dương Gia Giai ở bên kia điện thoại nói.
“Dạ được, cám ơn anh.” Doãn Sướng từ bỏ tìm kiếm, ngồi dậy nhìn lướt qua thư phòng, liền cầm di động đi ra ngoài.
Chẳng được bao lâu, bảo vệ trực tiếp đưa cơm hộp tới cửa.
Ở cửa tiếp nhận hai túi giấy, Doãn Sướng cúi đầu thì thấy một đôi dép đi
trong nhà dành cho trẻ con, duỗi chân so đo kích cỡ, cảm giác là đứa trẻ mười mấy tuổi, vẻ mặt Doãn Sướng đầy hồ nghi.
Doãn Sướng mới vừa ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách thì bị hấp dẫn bởi một vật trên bàn trà —— hộp nhạc.
Ở nước ngoài, không phải đứa trẻ nào cũng thích hộp nhạc, nhưng có không
ít người trưởng thành sưu tầm thứ đồ chơi này, nhưng Doãn Sướng cho rằng Doãn Đông không phải là người yêu thích món đồ như vậy.
Doãn Sướng vừa mở hộp cơm, vừa miên man suy nghĩ.
Dương Gia Giai thực chu đáo, chuẩn bị hai túi đồ ăn, một túi là đồ ăn sáng
kiểu Trung, có cháo trắng, sủi cảo chiên và sữa đậu nành, túi còn lại là sandwich và nước trái cây. Doãn Sướng lột cái sandwich, di động lại
vang lên, lần này không phải điện thoại, mà là skype từ bạn thân.
Nhấn trả lời cuộc gọi, trong màn hình xuất hiện một người thanh niên tóc vàng tuổi xấp xỉ với Doãn Sướng.
“Hi bro, cậu về nước rồi hả? Hiện tại ở đâu?”
Người này tên là Ivan, là đứa trẻ mà năm đó từng xảy ra tranh chấp với Doãn
Sướng, hai người không đánh không quen nhau, từ chuyện đó mà trở thành
bạn tốt. Ivan cũng là bạn học duy nhất biết rõ thân phận thật sự của
Doãn Sướng.
“Tới rồi, tớ đang ở nhà ba ba.” Doãn Sướng giơ lên di động để Ivan nhìn căn nhà.
“Nhìn trống rỗng à, có ai ở với cậu không?” Ivan biểu tình cùng ngữ khí tràn đầy quan tâm.
“Không có, cũng chỉ có mình tớ thôi.”
“Cậu nhìn rất mệt mỏi.”
Doãn Sướng không phủ nhận: “Là rất mệt.”
Ivan vẻ mặt đồng tình: “Poor you, bro, tớ xin chia buồn với cậu…… Nhưng
người đều phải tiến về phía trước nha, ngày thường thì cậu và ba ba mình ít khi gặp mặt nhau, cậu cứ coi như ông ấy còn sống đi, chỉ là ông ấy
phải đi đến nơi nào đó thôi, đúng rồi, ông ấy lên thiên đường thôi…… Cậu đừng quá đau buồn nha.”
“Tớ biết,” Doãn
Sướng cắn miếng sandwich, nhớ tới mấy chi tiết kì quái kia, nhịn không
được nói hết với bạn thân, “Tớ cảm thấy trong nhà ba ba có chút không
thích hợp.”
Ivan: “Không đúng chỗ nào?”
Doãn Sướng liếc liếc mắt nhìn hộp nhạc trên bàn: “Nơi này có một ít đồ vật không phải của người đàn ông trưởng thành.”
“Không phải đồ người đàn ông trưởng thành dùng……” Ivan cười quái dị nói, “Vậy
là đồ của nữ giới hả? Chẳng lẽ ba ba cậu có bạn gái hả?”
“Không phải.” Nếu là phụ nữ thì Doãn Sướng còn cảm thấy yên tâm. Hắn vẫn luôn
cảm thấy Doãn Đông quá cấm dục, nhiều năm như vậy vẫn luôn lẻ loi một
mình, tin đồn bạn gái đều không có. Doãn Sướng tình nguyện để Doãn Đông
tìm mẹ kế cho hắn, trước kia hắn cảm thấy Diêu Mạn Hòe chính là đối
tượng rất tốt, bất quá hai người tựa hồ cũng không liên lạc gì nhiều.
Ivan truy vấn: “Không phải đồ của phụ nữ thì là đồ của ai?”
“Đồ chơi con nít,” Doãn Sướng nhắm camera tới hộp nhạc, lại nói, “Trong nhà có dép lê con nít, trong toilet còn có ly đánh răng hoạt hình, tớ nghĩ, những cái đó hẳn là không chuẩn bị cho tớ.”
Ivan cười nói: “Yo, có khi nào ba ba cậu giấu cậu có đứa con khác không?”
Doãn Sướng mới vừa cắn một ngụm sandwich thiếu chút nữa phun ra ngoài. Ivan
xác thật nói ra hoài nghi trong lòng của hắn, Doãn Sướng ngẩn người hai
giây, ngẫm lại lại thấy buồn cười: “Mấy thứ này là cho con nít sáu tuổi
trở lên dùng, trừ bỏ cậu trước kia gặp qua Samatha ( Diêu Mạn Hòe ) thì
ông ấy có gặp người phụ nữ nào nữa đâu, đâu ra đứa con lớn như vậy chứ?”
Doãn Sướng tựa hồ là tự mình thuyết phục bản thân, lại nói với Ivan: “Hơn
nữa, tuy rằng trong phòng có mấy thứ này, nhưng căn nhà không giống như
có con nít sống ở đây, nếu không cũng sẽ không quạnh quẽ như vậy.”
Ivan: “Fine, có lẽ là con của bạn ba ba cậu thì sao?”
“Chắc là vậy.” Doãn Sướng cũng cảm thấy khả năng này có lí hơn.
Ivan hỏi: “Chừng nào cậu về lại đây?”
Doãn Sướng nói: “Tớ tạm thời không về được, bên này có quá nhiều công việc cần tớ xử lý.”
Ivan: “Chúc mừng cậu, rốt cuộc không được làm đứa con nít vô ưu vô lo nữa rồi.”
Doãn Sướng cười khổ: “Cậu đừng chọc tớ nữa, tớ có còn con nít nữa đâu.”
Ivan: “Tốt tốt, cậu là gentleman…… Nói chuyện với tớ có vui hơn tí nào chưa?”
Doãn Sướng lạnh mặt, khẩu thị tâm phi: “Cảm ơn, cũng không có.”
Ivan: “……”
Ngắt điện thoại, Doãn Sướng xác thật cảm thấy dễ chịu hơn chút, tuy rằng
Ivan không giúp gì nhiều, nhưng đơn giản nói hết cũng có thể giảm bớt
nỗi bất an trong lòng hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT