Thiệu Quân Lăng vội
lui một bước nhỏ sau khi nghe được câu đó, tối hôm qua Doãn Sướng vừa
xin lỗi vừa trấn an nó sau khi tìm được, nó còn tưởng vụ này sẽ trôi vào quên lãng, nhưng không nghĩ tới mới qua một đêm, Doãn Sướng lôi chuyện
cũ ra để nói.
“Ngồi ở đây nè,” Doãn Sướng kiên nhẫn vỗ vỗ chỗ ngồi kế bên mình, hắn cũng không vội, dù sao ba
ngày này bọn họ cũng ở nhà, Thiệu Quân Lăng sớm muộn gì cũng phải đối
mặt với hắn, “Chúng ta phải nói chuyện cho rõ, anh sẽ không nổi giận với nhóc đâu.”
Thiệu Quân Lăng rối rắm lắm nhưng nó biết mình không còn đường lùi nào hết, mới chậm rì rì mà ngồi xuống bên cạnh.
Tối hôm qua sau khi bắt được Thiệu Quân Lăng ở bồn hoa, Doãn Sướng phỏng
đoán thằng bé chưa từng rời khỏi chung cư sông Hoài. Nhưng hắn cùng mấy
người bảo vệ tìm nửa ngày, lật tung từng ngóc ngách viên gạch cũng không tìm được thằng bé, hắn lúc này không khỏi tò mò: “Nhóc hôm qua trốn ở
đâu?”
Thiệu Quân Lăng chậm rãi, cứng đờ mà nói: “Cầu thang.”
Doãn Sướng buồn bực: “Nhóc vẫn luôn ở chân cầu thang hả? Nhưng anh có thấy nhóc đâu.”
Hắn không chỉ đi một lần mà tận mười lần, tìm kiếm mọi ngóc ngách từ tầng
mười tám xuống tầng trệt, một góc cũng không buông tha, đến bây giờ thì
hai cái đùi nhức mỏi không thôi đây này…… Chẳng lẽ tên tiểu tử này biết
thuật ẩn thân hả ta?
Thiệu Quân Lăng giải thích nói: “Phía dưới, cửa sổ.”
“Nhóc ở dưới cửa sổ hả?” Doãn Sướng nhớ lại cửa sổ dưới chân cầu thang, nghĩ không ra nơi nào có thể giấu người.
Thiệu Quân Lăng lắc đầu.
Doãn Sướng nhíu mày: “Nhóc nói nghiêm chỉnh cho anh nghe coi.”
Thiệu Quân Lăng khoa tay múa chân, gian nan giải thích: “Bên trong, bên ngoài, bồn hoa, anh tới, em đi……”
Doãn Sướng nghe thằng bé ấp úng nói nửa ngày, mới hiểu được đại khái.
Thiệu Quân Lăng nói “Phía dưới” là chỉ lầu một, chỗ đó có cái cửa sổ, nhảy ra ngoài vừa vặn là bồn hoa, lúc Doãn Sướng dùng thang máy xuống lầu thì
Thiệu Quân Lăng còn chưa kịp chạy ra ngoài, bởi vì lối thoát hiểm có rất ít người dùng, rất an tĩnh nên nếu có một chút tiếng động thì Thiệu
Quân Lăng có thể nhận ra được, lúc nghe được Doãn Sướng bứơc vào thì
thằng bé trèo ra ngoài cửa sổ trốn ở chỗ bồn hoa, chờ Doãn Sướng bỏ đi
thì thằng bé lại tiến vào. Mà bồn hoa vừa lúc không nằm trong phạm
vitheo dõi, cho nên không có người phát hiện ra nó.
Thiệu Quân Lăng dùng một mẹo nhỏ mà xoay đám người lớn bọn họ như chong chóng.
…… Quả nhiên…… Đứa nhỏ có chỉ số thông minh cao có khác.
Dù đã nói mình sẽ không tức giận nhưng mà Doãn Sướng suy nghĩ kĩ một hồi
thì cơn giận nghẹn trong lòng đến nội thương, hắn thì vội vã tìm người
còn Thiệu Quân Lăng chơi trò mèo vờn chuột ở chân cầu thang với hắn á!
Doãn Sướng cố nén buồn bực hỏi: “Vậy sao ngày hôm qua nhóc thấy anh đi tìm nhóc mà không nói tiếng nào hết hả?”
Thiệu Quân Lăng cúi đầu không nói lời nào, Doãn Sướng hỏi: “Giận anh à?”
Thiệu Quân Lăng mếu máo “Ừ” một tiếng.
Nhìn không ra tên tiểu tử này giận dai lắm nha……
Doãn Sướng hỏi hắn: “Rồi sau này anh chọc nhóc giận nữa thì sao? Vẫn cứ trốn anh vậy hả?”
Thiệu Quân Lăng lại không nói.
Doãn Sướng thầm nghĩ, xem ra vẫn nên lập quy củ cho nhà này, nếu không với
chỉ số thông minh của tên tiểu tử này thì có ngày nó ngồi lên đầu mình
luôn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Chuyện
quá khứ anh không truy cứu nữa, nhưng để tránh cho sau này phát sinh
chuyện làm hai đứa không thoải mái thì anh nghĩ mình nên lập ra quy định với 3 điều kiện.”
Thiệu Quân Lăng nghi hoặc mà nhìn hắn.
Doãn Sướng dựng thẳng lên ngón trỏ: “Thứ nhất, cho dù có chuyện gì xảy ra,
nhóc không được trốn ra khỏi nhà, mặc kệ là chạy trốn trước mặt anh, hay là trộm bỏ trốn thì tuyệt đối đều không được.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng giải thích: “Tuy rằng hai chúng ta không có quan hệ huyết thống,
cũng không phải là anh em trên giấy tờ, nhưng nếu ba ba đã thành tâm
muốn nuôi nhận nhóc thì anh nhận nhóc là em trai. Anh mang nhóc về là đã xem nhóc là người nhà của mình. Nếu nhóc muốn, nếu có ai hỏi, nhóc cứ
nói anh là anh hai của nhóc. Anh sẽ cố gắng chăm sóc cho nhóc cho đến
khi nhóc mười tám tuổi.”
Thiệu Quân Lăng ngẩn người.
Doãn Sướng hỏi: “Có vấn đề gì?”
Thiệu Quân Lăng bẻ ngón tay tính tính: “Còn có tám năm.”
Doãn Sướng: “Đúng, còn có tám năm. Trong tám năm này, anh sẽ phụ trách ăn,
mặc, ở, đi lại, giáo dục cho nhóc, nếu có người khi dễ nhóc, anh sẽ bảo
vệ nhóc, nếu nhóc cần giúp đỡ thì anh sẽ xuất hiện ngay lập tức. Anh sẽ
tận tình dạy bảo nhóc cũng như chỉ ra những việc nhóc làm sai để nhóc
làm lại cho đúng…… Những chuyện này đáng lẽ là trách nhiệm của ba ba,
nhưng ba ba không còn nữa, cũng chỉ còn anh phụ trách mà thôi.”
Thiệu Quân Lăng nhìn hắn: “Về sau thì sao?”
Doãn Sướng: “Về sau?”
Thiệu Quân Lăng nhìn chằm chằm Doãn Sướng: “Tám năm, về sau.”
Doãn Sướng: “À, chờ nhóc đến mười tám tuổi đã là vị thành niên, đến lúc đó
nhóc phải tự chịu trách nhiệm cho chính bản thân mình. Chuyện có liên
quan đến nhóc thì nhóc sẽ tự quyết định, nếu nhóc làm chuyện sai lầm thì phải tự gánh vác hậu quả. Đương nhiên, có thể lúc đó nhóc vẫn còn đi
học, chuyện kinh tế thì là chuyện khác nữa.”
Tuy rằng Doãn Sướng đã quyết định đem tài sản cố định của Doãn Đông giao
lại choThiệu Quân Lăng, nhưng Thiệu Quân Lăng bây giờ còn nhỏ, có thể
không có khái niệm gì với chuyện tiền nong này nọ, Doãn Sướng không hy
vọng thằng bé để bụng tới chuyện này, chờ đến khi thằng bé lớn hơn một
chút, trưởng thành hơn một chút thì nói vẫn chưa muộn.
Vừa mới giải thích xong, Doãn Sướng tiếp tục xác nhận điều kiện thứ nhất
với Thiệu Quân Lăng: “Anh nói không được trốn khỏi nhà đó, nhóc đồng ý
không?”
Thiệu Quân Lăng còn đang do dự, Doãn Sướng nói thầm trong bụng nhà ngươi còn do dự hả? Chẳng lẽ đang cân nhắc chạy trốn nữa ha!
“Có thể hay không?” Hắn đen mặt ép hỏi một câu.
Thiệu Quân Lăng lúc này mới biệt nữu gật gật đầu.
Thấy thằng bé không nói gì hết, Doãn Sướng tiếp tục nói: “Thứ hai, muốn sống cùng anh…… Anh là lần đầu tiên làm anh trai, tất nhiên sẽ có nhiều sơ
sót, nếu anh mắc lỗi thì anh sẽ sửa. Nhưng nếu anh không ý thức được,
như chuyện xảy ra ngày hôm qua, anh không phải cố ý hiểu lầm nhóc, trách cứ nhóc, nếu như nhóc không thích thì phải nói cho rõ ràng không được
giận lẫy, rộng lượng tha thứ cho anh được chưa?”
Thiệu Quân Lăng: “…… Ừ.”
Doãn Sướng dựng thẳng ba ngón tay nói: “Thứ ba, có câu nói là quân tử……”
Thiệu Quân Lăng: “?”
Doãn Sướng vốn muốn nói “Quân tử động khẩu bất động thủ”, kết quả tưởng
tượng đến Thiệu Quân Lăng còn cắn người, nhanh chóng đình chỉ, xấu hổ mà nuốt nước miếng, nói: “Có câu nói là quân tử không đánh người, bắt
người, cắn người…… Cho nên sau này nhóc không được bắt nạt người ta
nữa.”
Yêu cầu này làm Thiệu Quân Lăng
không muốn, có thể là trước kia đã bị người ta khi dễ nên Thiệu Quân
Lăng nắm bàn tay nhỏ hỏi lại: “Người khác, đánh em thì sao?”
“Ừ thì, nếu là người khác cố ý khi dễ nhóc, nhóc có thể đánh trả, nhưng
chỉ giới hạn trong phòng thân, không thể đánh đến quá phận, đặc biệt là
cào, cắn loại này, loại này……” Doãn Sướng cũng không tìm được từ thích
hợp, dù sao ở trong lòng hắn đây đều là thủ đoạn bỉ ổi không thể chấp
nhận được, là nam nhân thì phải đánh sao cho đẹp chứ, “Dù sao thì về sau tuyệt đối không thể đánh hay cắn người ta, nếu nhóc có hứng thú với võ
thuật thì anh có thể mang nhóc đến võ quán hoặc là quyền quán học đấu
pháp chính qui, dùng để phòng thân.”
Hai mắt Thiệu Quân Lăng sáng rực lên: “Được.”
Đây là đoạn đối thoại Thiệu Quân Lăng trả lời nhanh nhất, dứt khoát một
lần, Doãn Sướng ngẩn ra, nhịn không được lại nhớ lại lời nói của mình,
nhưng không tìm ra sơ hở nào cả.
Con trai học một chút võ thuật, chẳng những bồi dưỡng dương cương chi khí, còn
có thể đề cao tố chất thân thể—— đây là lời mà Doãn Đông đã nói với hắn
khi học thái quyền, Doãn Sướng bị ảnh hưởng cũng muốn dạy dỗ như thế với Thiệu Quân Lăng.
Nói xong ba điều kiện,
Doãn Sướng nhẹ nhàng thở ra, hắn nuốt nước miếng, nghiêng đầu lại thấy
Thiệu Quân Lăng còn nghiêm túc mà nhìn mình.
Doãn Sướng khó hiểu, không phải tên tiểu tử này muốn mình dẫn đến võ quán ngay bây giờ chứ?
“Nhóc muốn nói cái gì?” Doãn Sướng hỏi nó.
Thiệu Quân Lăng chỉ vào chính mình: “Em thì sao.”
Doãn Sướng: “Nhóc cái gì?”
Thiệu Quân Lăng chỉ chỉ hắn, nghiêm trang nói: “Anh, ba cái, em cũng, ba cái.”
Doãn Sướng: “???”
Ý gì đây, chẳng lẽ Thiệu Quân Lăng cho rằng “Ba điều kiện” là giao dịch
mua bán, còn phải chú ý anh thuận tôi bán nữa hả? Hắn đã nói mình sẽ lo
chuyện ăn uống, chiếu cố nó, bảo vệ nó, còn có nghĩa vụ dạy dỗ nó, vậy
nó còn muốn gì nữa chứ?
Dù sau đây cũng là chuyện tốt, tốt xấu gì xem như Thiệu Quân Lăng lần đầu tiên chủ động thảo luận với mình há.
Doãn Sướng cười nhướng mày: “Được thôi, anh ba điều nhóc ba điều, nhóc có
điều kiện gì thì nói đi.” Hắn thật ra muốn nghe xem đối phương có yêu
cầu gì với mình.
Thiệu Quân Lăng nói một
từ trước: “Trường học.” Sau đó dừng lại, Doãn Sướng nhịn không được
đoán, không muốn đi học? Vậy thì tuyệt đối không thể.
Kết quả Thiệu Quân Lăng nghẹn trong chốc lát mới nói: “Ở trường học, không thích.”
“Nhóc muốn về nhà?” Doãn Sướng nhíu mày, “Anh bắt đầu làm việc rồi đến tối
khuya mới về.” Hắn có thể an bài tài xế mỗi ngày đúng giờ đón đưa Thiệu
Quân Lăng, nhưng Fiona không ở đây, Thiệu Quân Lăng về nhà cũng không có người nấu cơm cho nó ăn.
“Như vậy đi,”
Doãn Sướng suy nghĩ biện pháp, “Nhóc hiện tại không phải còn muốn học bù sao? Chờ đến khi nhóc không cần học bù nữa thì anh đón nhóc về nhà.”
Hắn phỏng chừng chuyện học của Thiệu Quân Lăng còn phải mất một thời gian nữa, đến lúc đó Fiona cũng đã tới.
Thiệu Quân Lăng nghĩ nghĩ, nói: “Nói chuyện, giữ lời.”
“Giữ lời.” Doãn Sướng đáp ứng yêu cầu của thằng bé, còn thuận tiện đưa ra mục tiêu cho nó.
Hắn lại hỏi: “Còn gì nữa?”
Lúc này đây, Thiệu Quân Lăng qua thật lâu cũng chưa mở miệng, biểu tình còn có vẻ có chút khốn khổ, Doãn Sướng vốn tưởng rằng đối phương có điều gì khó nói, không nghĩ tới thằng bé rối rắm nửa ngày, tới một câu: “Chưa
nghĩ ra.”
Doãn Sướng té xỉu.
Thiệu Quân Lăng vội vã bổ sung: “Thiếu.”
Doãn Sướng quả thực dở khóc dở cười, vật nhỏ này thật là tấc đất cũng không cho a!
Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.
Doãn Sướng ngẩn ra, đứng dậy đi đến cửa nhìn camera, trong màn hình xuất
hiện mặt của bảo vệ—— “Doãn tiên sinh, ở đây có bốn thùng đồ từ nước
ngoài gửi tới, chuyển lên cho ngài chứ?”
Doãn Sướng: “Vâng, đưa đến đây đi.”
Chỉ chốc lát sau, mấy người bảo vệ khiêng lên mấy thùng đồ có chứa quần áo, đồ chơi tới, chỉnh chỉnh tề tề mà đặt ở gần huyền quan.
Doãn Sướng tìm kéo mở thùng giấy, Thiệu Quân Lăng giờ đây có chút thân thiết với hắn, tò mò mà đứng bên cạnh mấy cái thùng.
Chờ mở ra hai thùng đồ chơi, Doãn Sướng liền nói với thằng bé: “Lại đây nhìn xem.”
Thiệu Quân Lăng thò đầu qua nhìn, đôi mắt tức khắc mở to thiệt to, hết sờ sờ
hộp này, lại ôm hộp kia, tuy rằng không kêu to cười to như những đứa trẻ đang vui sướng khác, nhưng cũng có thể nhìn ra được thằng bé vô cùng
hưng phấn.
Doãn Sướng cười nói: “Cho nhóc đó, thích không?”
Thiệu Quân Lăng dùng sức gật đầu.
Doãn Sướng lại hỏi: “Còn muốn nói gì nữa không?”
Hắn chờ mong Thiệu Quân Lăng nói tiếng cảm ơn với mình, không ngờ rằng
Thiệu Quân Lăng nhìn về phía hắn, từ từ nói: “Tha thứ anh.”
“???”Gì?
Doãn Sướng sửng sốt nửa ngày mới phản ứng, chẳng lẽ Thiệu Quân Lăng cho
rằngmình mua những món đồ chơi này là vì mình muốn nó tha thứ sao??? Hả? Gì kì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT