Tuy anh suy yếu nhưng vẫn còn sức tranh cãi với mình, làm Thiệu Quân Lăng cũng thoáng nhẹ
nhàng thở ra, nhìn dáng vẻ đã không còn gì đáng ngại.
“Nếu em không trở lại, thì có bệnh nặng anh cũng không muốn nói cho em biết phải không?” Thiệu Quân Lăng hỏi hắn.
Doãn Sướng dừng một chút, giọng khàn khàn: “Phát sốt cảm mạo ai mà chẳng bị, nhóc xem anh khỏe hơn nhiều rồi đó thôi.”
Doãn Sướng đêm qua bị ác mộng tra tấn chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, thống khổ
nói mớ, cuối cùng là dựa vào cánh tay Thiệu Quân Lăng mới có thể bình
yên đi vào giấc ngủ. Thiệu Quân Lăng thầm mắng trong lòng hắn
là người qua cầu rút ván, khẩu thị tâm phi, nhưng ngoài miệng không nói
toạc ra vì chừa mặt mũi cho anh nó.
Kỳ
thật, nếu Thiệu Quân Lăng không trở lại, thì nói không chừng Doãn Sướng
cũng có thể chịu đựng, ba tháng là thời kì mấu chốt để vượt qua nỗi đau, qua được cột mốc này là có thể vân đạm phong khinh.
Vấn đề mấu chốt là Thiệu Quân Lăng đã trở về.
Tối hôm qua Doãn Sướng như được hồi sinh, một lần nữa rơi vào ôn nhu ngọt
ngào, sau này có muốn cai nghiện thì khó càng thêm khó.
Cho nên dù Doãn Sướng có vui vẻ khi gặp Thiệu Quân Lăng, thì trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Giải quyết xong chén cháo, Doãn Sướng đưa trả chén không cho Thiệu Quân Lăng, truy vấn hỏi: “Rốt cuộc là ai gọi nhóc về?”
Ngữ khí nghiêm nghị làm Thiệu Quân Lăng sửng sốt, nó lúc này mới mơ hồ phát
hiện, từ lúc trở về, anh mình đã có những khía cạnh mà mình không quen
thuộc……
“Không có ai gọi em về, em được nghỉ.” Thiệu Quân Lăng nói.
“Nghỉ?” Doãn Sướng chưa từng nghĩ đến lí do này, sinh hoạt từ nhỏ ở nước ngoài
đương nhiên Doãn Sướng biết Lễ Giáng Sinh sẽ được nghỉ, nhưng trong ấn
tượng của hắn thời gian bắt đầu nghỉ là trung tuần tháng 12, không phải
lúc này.
Hắn hoài nghi nhìn Thiệu Quân
Lăng, Thiệu Quân Lăng giải thích như lời mình đã nói với Lục Linh Quyên: “Trước kì nghỉ lễ không cần thi cuối khóa mà chỉ cần nộp bài là được,
em nhờ Vi Hoành Tuấn điểm danh giúp em.”
Doãn Sướng nhíu mày: “Vì sao muốn về sớm?”
Thiệu Quân Lăng nhìn thẳng hắn nói: “Em nhớ anh.”
Doãn Sướng: “……”
Đây là lần đầu tiên Thiệu Quân Lăng lộ liễu biểu đạt tình cảm của mình
trước mặt Doãn Sướng, nếu như là lúc trước thì Doãn Sướng sẽ vui mừng
lắm. Nhưng bây giờ trong mắt Doãn Sướng lại lóe lên một tia hoảng loạn,
tiếp theo là vui mừng và kháng cự, cuối cùng lại là sầu thương khó hiểu.
Thiệu Quân Lăng có chút kinh ngạc, nếu nói tối hôm qua nó chỉ thấy ngoại hình tiều tụy của Doãn Sướng, thì bây giờ nó rõ ràng thấy được cả nội tâm
của Doãn Sướng đã thay đổi theo.
Doãn Sướng là người ôn nhu, lương thiện, đặc biệt là sau khi cởi bỏ khúc mắc trong quá khứ, hắn hoàn toàn tín nhiệm bày ra tính cách chân thật, thậm
chí có đôi khi sẽ biểu hiện ra tính trẻ con, đáng yêu cho Thiệu Quân
Lăng xem. Nhưng hiện tại, cả người Doãn Sướng như bao trùm bởi một không khí u ám, chết chóc.
…… Chẳng lẽ bị Tào Phi ảnh hưởng chăng?
Tuy Thiệu Quân Lăng có học lịch sử, nhưng chỉ biết một chút về tiểu sử và cuộc
đời của Tào Phi mà thôi. Cũng may nó phát hiện được sự biến đổi trong
tính tình của Doãn Sướng sớm, kịp thời thay đổi kế hoạch. Thiệu Quân
Lăng tính đến biện pháp tiếp cận anh mình, nhưng không hề dễ tí nào.
Đứng dậy thu dọn chén đũa, Thiệu Quân Lăng nhắn tin bảo Lục Linh Quyên lên phòng được rồi.
Đo nhiệt độ cơ thể một lần nữa, xác nhận Doãn Sướng đã khôi phục bình thường,
Lục Linh Quyên vui vô cùng: “Có nơi nào không thoải mái hay không?”
“Em khỏe rồi,” Doãn Sướng hồi phục tinh thần, muốn xuống giường, “Chị nói với đạo diễn Ngô hôm nay em sẽ vào đoàn.”
Lục Linh Quyên nói: “Không cần gấp vậy chứ? Đạo diễn Ngô cho em nghỉ ba ngày lận mà, nghỉ thêm một ngày nữa đi em?”
Doãn Sướng không vui mà nhìn về phía cô, Lục Linh Quyên lập tức nói: “Chị đi chuyển lời liền đây!”
Doãn Sướng vẫn là kiên nhẫn giải thích với cô một câu: “Trạng thái của em lúc này có thể đóng cảnh bỏ tù ngày hôm qua.”
“……” Lục Linh Quyên xin giúp đỡ mà nhìn về phía Thiệu Quân Lăng, Thiệu Quân
Lăng lại ở bên cạnh nhún nhún vai, bộ dáng không giúp được gì.
Cô bất đắc dĩ ra ngoài hành lang gọi điện thọai cho đạo diễn Ngô, trở về
nói với Doãn Sướng: “Đạo diễn Ngô nói ok, bất quá cảnh diễn sáng nay đã
sắp xếp xong rồi, diễn viên cũng hoá trang xong xuôi, ông nói chiều nay
chúng ta qua là được.”
Doãn Sướng rửa mặt xong ra tới, mặc vào áo khoác nói: “Giờ đi luôn đi chị, xem người khác diễn để em tìm cảm giác.”
Lục Linh Quyên: “…… Được.”
Vừa ra đến trước cửa, Doãn Sướng mới nhìn về phía Thiệu Quân Lăng.
Thiệu Quân Lăng đã lấy ra notebook trong lúc bọn họ nói chuyện, nó ngồi ở
trước bàn làm việc chuẩn bị học tập. Thấy Doãn Sướng nhìn mình, nó nói:
“Anh đi đi, chút nữa em mới ngủ.”
Nó chưa quen múi giờ, tối hôm qua không ngủ, ban ngày ở đây là ban đêm ở bên đó.
Doãn Sướng gật gật đầu: “Buồn chán thì ra ngoài đi dạo.”
Doãn Sướng cùng Lục Linh Quyên đi rồi, Thiệu Quân Lăng ngồi ở bàn làm việc
phát ngốc một lát, rồi bắt đầu lên mạng tìm tòi tư liệu có liên quan đến Tào Phi.
Giữa trưa nhận được tin nhắn từ Lục Linh Quyên, hỏi nó có ở trong phòng không, để cô giao cơm trưa tới.
“Cưng còn chưa nghỉ nữa hả?” Lục Linh Quyên vào phòng hỏi.
“Ừm, em lên mạng tìm chút đồ.” Thiệu Quân Lăng khép lại notebook hỏi cô, “Anh em thế nào rồi? Thân thể chịu nổi không?”
“Hôm nay tinh thần không tồi…… Chút nữa quay rồi, cưng muốn đi xem không?” Lục Linh Quyên hỏi.
“Em đi được á?” Thiệu Quân Lăng hỏi.
“Chị mang vào thì được, có điều sợ anh em nổi giận thôi.” Lục Linh Quyên có chút thấp thỏm.
“Vì sao?” Thiệu Quân Lăng khó hiểu, những bộ phim Doãn Sướng
tham gia trước kia, Thiệu Quân Lăng cũng từng đi thăm ban, đã xem qua
cách hắn diễn rồi.
Lục Linh Quyên tố khổ
nói: “Haiz, đừng nói nữa, sáng nay vừa ra khỏi cửa, cậu ta đã hỏi có
phải chị gọi cưng về không, chị đâu dám giấu, liền nói là Diêu tổng
gọi điện thoại cho cưng, nhưng bọn chị không nghĩ tới cưng sẽ trở về……”
Thiệu Quân Lăng sửng sốt: “Ảnh mắng chị hả?”
Lục Linh Quyên: “Không có, nhưng nhìn không vui cho lắm.”
Thiệu Quân Lăng trầm ngâm, mở ra cơm hộp, vừa ăn vừa nói: “Ảnh trước kia không có như vậy.”
Lục Linh Quyên: “Sẽ không vui á?”
“Không, là đa nghi,” Thiệu Quân Lăng múc một muỗng cơm, “Sáng nay ảnh có hỏi em một lần mà em nói không có ai. Trước kia em nói gì anh cũng tin, không
có chuyện xác nhận với chị đâu.”
Lục Linh Quyên: “……”
Thiệu Quân Lăng nhanh chóng ăn hết hộp cơm, nói: “Chị Quyên, chiều nay em
không tới phim trường đâu, nhưng nếu chị có tới thì quay giùm em mấy
đoạn video ngắn được không?”
Yêu cầu này
đối với Lục Linh Quyên thì dễ thôi: “Cưng muốn xem video à? Di động chị
có nhiều lắm để chị gửi cho cưng, anh em diễn giỏi lắm á! Có điều em
không được truyền lung tung đâu nha, coi chừng bị kiện đó.”
Thiệu Quân Lăng nhận được mười mấy đoạn video ngắn, nó click mở nhìn nhìn,
trong đó có một cảnh diễn, đúng là Tào Phi bị Tào Tháo hiểu lầm, lại
chính mắt thấy phụ thân thiên vị em trai mình thế nào, ánh mắt thâm trầm của hắn làm Thiệu Quân Lăng xem xong cũng hãi hùng khiếp vía.
Lục Linh Quyên nói không sai, Doãn Sướng diễn rất hay, chỉ với mấy đoạn
phim ngắn này mà Thiệu Quân Lăng đã quên đó là anh của mình……
Buổi chiều, Thiệu Quân Lăng chỉ ngủ một lát, sau đó tìm kịch bản của Doãn Sướng trong bộ nhớ AI.
Thiệu Quân Lăng đại khái hiểu được tính cách của Tào Phi sau khi đọc được kịch
bản, nhưng cùng lúc đó, nó cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng hơn rất
nhiều.
Nếu anh thật sự nhập diễn quá sâu, thì chỉ sợ Doãn Sướng đã đóng cửa trái tim mình rồi.
Bởi vì đối với người bị áp lực cạnh tranh nghiêm trọng và thiếu tình thương gia đình như Tào Phi mà nói, nội tâm của hắn khô cằn như sa mạc,
một hai lời ngon tiếng ngọt chỉ như là cơn mưa phùn nhỏ giọt, trên căn
bản không thấm vào đâu.
Khó trách, câu nói “Em nhớ anh” không làm Doãn Sướng phản ứng như trong dự đoán của Thiệu Quân Lăng…
Thiệu Quân Lăng sợ hãi, nhanh chóng quyết định lật đổ kế hoạch vốn có của mình, quyết định tạm thời lấy bất biến ứng vạn biến.
Buổi tối, Doãn Sướng trở về khách sạn từ phim trường, Thiệu Quân Lăng đang
nằm ngủ ở trên giường hắn. Lúc đó, hắn vẫn còn đang đắm chìm trong vai
diễn, nhìn đến Thiệu Quân Lăng mới đột nhiên sửng sốt, quay về hiện
thực.
Doãn Sướng đi đến mép giường nhìn chằm chằm Thiệu Quân Lăng trong chốc lát, trong lòng tựa hồ có chút ấm áp.
Dưới ánh nhìn chăm chú của người khác, Thiệu Quân Lăng giật mình tỉnh dậy: “Anh về rồi sao?”
Doãn Sướng: “Ăn cơm tối chưa?”
Thiệu Quân Lăng nhìn thời gian: “Chưa ăn tối, nhưng mà em nên ăn sáng thì đúng hơn.”
Doãn Sướng bật cười, duỗi tay xoa xoa đầu Thiệu Quân Lăng, nói:
“Phải không?” Động tác sờ đầu này kể từ khi Thiệu Quân Lăng kháng cự năm mười lăm tuổi, thì Doãn Sướng rất ít khi làm. Nhưng lần này Thiệu Quân
Lăng cũng không né, mặc kệ cho anh nó sờ.
“Sau này không được làm vậy nữa.” Ngữ điệu ôn nhu mang theo mệnh lệnh không được cự tuyệt, xem ra, Doãn Sướng vẫn không tính toán chuyện nó bỏ học về
nước.
Tảng đá treo lơ lửng trong lòng Thiệu Quân Lăng rơi xuống đất, nó tiếp tục cúi đầu khom lưng: “Biết rồi.”
Buổi tối ăn cơm hộp vũ như cẩn, Thiệu Quân Lăng cũng không chê, dùng cơm với Doãn Sướng xong nó tự động mở notebook lo làm bài tập.
Doãn Sướng dựa vào trên giường hàn huyên chuyện sinh hoạt ở nước ngoài với nó, một lát sau mệt rã rời ngủ mất.
Nửa đêm, Thiệu Quân Lăng cảm giác Doãn Sướng ngủ không yên ổn, lặng lẽ
đi qua, noi theo ngày hôm qua, ôm đầu Doãn Sướng, để hắn gối đầu lên
cánh tay của mình, xoa xoa cái ót của hắn, Doãn Sướng quả nhiên ngủ say.
Cứ như vậy một tuần trôi qua, Thiệu Quân Lăng tựa như kim ốc tàng kiều, không bước một bước ra khỏi cửa chính.
Hôm nay, Doãn Sướng quay xong trở về, thấy Thiệu Quân Lăng còn ngủ, vỗ vỗ nó nói: “Dậy, anh mang nhóc đi ăn cơm.”
Phụ cận trường quay có không ít nhà hàng, quán bar cùng ktv phục vụ cho đoàn
làm phim, nhưng bởi vì ở đây không phải nơi riêng tư, cho nên, minh tinh như Doãn Sướng rất ít khi ra ngoài. Mấy lần trước ra ngoài đều toàn
cùng đoàn làm phim hay các diễn viên trong đoàn.
Đây là lần đầu tiên Doãn Sướng mang Thiệu Quân Lăng ra ngoài, hai người tới một nhà hàng lẩu nọ, Doãn Sướng cầm thực đơn đưa cho Thiệu Quân Lăng
nói: “Muốn ăn gì thì tự chọn đi.”
Những
lời này rất bình thường, nhưng với Doãn Sướng giờ phút này lại khí
phách khác lạ, cảm giác hắn vừa mới đưa cho em trai không phải là thực
đơn mà là bản đồ vương quốc, lời nói cứ như: “Muốn nơi nào, trẫm đánh
nơi đó cho ngươi.”
Thiệu Quân Lăng nhìn anh mình, cảm giác có hơi mới mẻ: “Bữa nay anh vui quá ha?”
Doãn Sướng cười cười: “Anh nhóc là Ngụy Vương.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
【 chuyện bên lề 】
Thiệu Quân Lăng đang định hướng tấn công anh trai…… Đột nhiên phát hiện: Đệt, anh lại thay đổi!
Vội vàng thu hồi móng vuốt, cầm lấy quyển sổ nhỏ nghiêm túc mà viết xuống tiêu
đề: 《Nhật ký quan sát giai đoạn thứ ba của anh yêu 》
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT