Cao Vân Trạm vừa trở về Minh Tân lâu, nơi hắn ở tạm thì Lãnh Phong đã đến tìm hắn
Cao Vân Trạm dựa mình trên ghế, nét ôn hòa trên mặt đã thay thế bằng
vẻ gian tà, khóe môi cong lên. Thấy vậy, Lãnh Phong liền hiểu “nhìn biểu cảm của ngài thế này, nhất định đã hạ Uyên Ương hương với Trầm Thanh
Lê đúng không?”
Uyên Ương hương, tên như ý nghĩa, người có tiếp xúc thân mật với
người trúng loại độc này cũng sẽ bị lây nhiễm. Nếu Trầm Thanh Lê trúng
loại tình độc này, mà nàng có tiếp xúc với Lục Hoài Khởi, củi khô lửa
bốc, có khi còn kích thích hơn so với việc Trầm Thanh Lê trúng tình độc
lúc trước
“Có điều, chủ tử, Tây Hán Đô đốc Lưu Trực mấy năm qua luôn bị Lục
Hoài Khởi áp chế, lần này hắn thực sự có thể làm theo bố cục mà ngài nói sao?” Lãnh Phong hoài nghi
Cao Vân Trạm nhíu mày. Kế hoạch của hắn rất chu toàn, chỉ cần theo đó mà làm, Lục Hoài Khởi chắc chắn không trốn khỏi tội khi quân phạm
thượng. Huống chi, hắn còn dùng thân nam tử lừa gạt Tây Lương Trưởng
công chúa giải độc, đám quan viên có thù với hắn không phải chỉ biết ăn
cơm, khẳng định sẽ đánh cho hắn tơi tả tả tơi
Cao Vân Trạm không lên tiếng, Lãnh Phong lại không tự chủ mà nhìn về
đồng hồ cát mạ vàng đặt trong phòng. Cát bên trong đang nhỏ dần từng
giọt.
Không biết qua bao lâu, Lãnh Phong mới nghe Cao Vân Trạm âm trầm lên
tiếng ‘Lãnh Phong, thời gian của Trầm Thanh Lê không cò nhiều lắm ah”
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, đồng tử của Lãnh Phong kịch liệt co
rút “dạ. Lúc trước ngài giúp nàng nghịch thiên cải mệnh, làm cho nàng
một ngôi mộ chôn di vật và quần áo để được khởi tử hồi sinh, Quốc sư đã
từng nói người đi ngược luân hồi cùng lắm chỉ sống được hai năm mà nàng
đã trải qua một năm rưỡi rồi. Thời gian đúng là không còn nhiều lắm”
Bọn họ luôn coi Trầm Thanh Lê là công cụ để lợi dụng, nên chưa từng
nói cho nàng biết việc này, bây giờ đột nhiên nghe Cao Vân Trạm nhắc tới khiến Lãnh Phong có rất nhiều nghi hoặc. Thấy tâm tình của Cao Vân Trạm tốt, hắn mới cẩn thận dò hỏi “chủ tử, thuộc hạ nhớ khi đó Quốc sư đã
xem bói cho Trầm Thanh Lê, từng phêm mệnh chú giải cho nàng là mệnh cách kỳ lạ, có mệnh hoàng hậu. Đây cũng là cơ sở để ngài chú ý tới nàng,
giúp nàng cải tử hồi sinh. Nhưng nếu mệnh của nàng thực sự kỳ lạ như
Quốc sư nói, sao có thể dễ dàng bị thiêu chết?hơn nữa nàng chỉ còn sống
được nửa năm, thứ cho thuộc hạ ngu dốt, thuộc hạ cảm thấy nàng không có
khả năng làm hoàng hậu”
Cao Vân Trạm nhướng mày “Lãnh Phong, có một số việc nói ra lúc này có lẽ hơi sớm, có điều cũng chưa chắc nàng không có mệnh hoàng hậu, tỷ
như…”tỷ như hắn lợi dụng nàng diệt trừ Lục Hoài Khởi xong có thể cưới
nàng để đoạt lấy giang sơn Tây Lương quốc, như vậy không phải Trầm Thanh Lê sẽ trở thành hoàng hậu của Bắc Tề, thậm chí là của cả Tây Lương quốc sao. Tất nhiên mọi việc phát triển theo đúng dự tính của hắn thì giả
thiết này mới thành hiện thực, mà Trầm Thanh Lê chỉ còn sống có nửa năm, chưa chắc đã có khả năng làm hoàng hậu. Nhưng nàng chỉ là một quân cờ
của hắn, dùng tốt thì là dệt hoa trên gấm, hết giá trị thì có chết cũng
không quan trọng.
Lãnh Phong nghe vậy càng thêm nghi hoặc, cung kính nói “chủ tử, nếu
ngài muốn cưới Trầm Thanh Lê cũng phải đợi Minh Hoài đế tỉnh lại đáp ứng mới được, nhưng ngự y của chúng ta vừa chẩn bệnh cho hắn, nói dù hắn đã dùng Cửu chuyển kim long đan thì khả năng phục hồi cũng không cao”
Không có Minh Hoài Đế chưởng khống toàn thì cả Tây Lương quốc không
có mấy người có thể áp chế Lục Hoài Khởi, mà với cảm tình của hắn cùng
Trầm Thanh Lê, chủ tử muốn kết hôn với Trầm Thanh Lê là không có khả
năng
Cao Vân Trạm mắt hồ ly lóe lên ánh sáng tà quyệt, mỉm cười đầy bí
hiểm “Lãnh Phong, Lục Hoài Khởi dám đưa ra chiếu thư truyền khôi thì
nhất định sẽ không để Minh Hoài đế tỉnh lại. Có điều không phải Quốc sư
có đưa cho chúng ta tà dược, ngươi cũng biết thuốc kia rồi, muốn Minh
Hoài đế trường mệnh trăm tuổi thì khó chứ sống một hai tháng vẫn có thể”
Lãnh Phong không biết gì về tà dược kia nhưng Cao Vân Trạm khẳng định chắc như đin đóng cột như thế, chắc là đã có cách khiến Minh Hoài đế
tỉnh lại
Cao Vân Trạm nhìn đồng hồ cát trong góc phòng “Lưu Trực kia không
biết hiện đã đưa người tới Cảnh Lam điện chưa? Không biết người của
chúng ta có nói cho hắn biết bí mật của Lục Hoài Khởi chưa?Lãnh Phong,
ngươi đi xem một chút đi, mau chóng báo lại tin tức trong cung cho ta
biết”
Lãnh Phong lĩnh mệnh lui ra
Lúc này trước Cảnh Lam điện trong hoàng cung
“Dừng lại” Tây Hán Đô đốc Lưu Trực quát bảo một tiểu thái giám đang lén lút muốn bỏ chạy
Tiểu thái giám kia bị gọi, nơm nớp lo sợ dừng bước
“Tạp gia hỏi ngươi, không phải Đại công chúa trúng độc sao? sao trong Cảnh Lam điện lại không có người hầu hạ Đại công chúa?” Lưu Trực chỉ
tay vào mặt tiểu thái giám, ngữ khí căm phẫn “đừng tưởng rằng Trưởng
công chúa vừa được nhận về thì nô tài các ngươi liền không coi nàng là
chủ tử. Tạp gia nói cho ngươi biết, Trưởng công chúa nếu có gì không hay xảy ra, nô tài các ngươi liền chôn cùng nàng đi”
Tiểu thái giám vội quỳ xuống, nói “khởi bẩm Lưu đô đốc, là… Lục đô
đốc bảo nô tài đứng canh chừng ở cửa điện. Lục đô đốc nói không được để
cho người khác quấy rầy hắn và Trưởng công chúa”
“Lục Hoài Khởi hồ nháo! Trưởng công chúa trúng độc, không mời ngự y
chữa trị cho Trưởng công chúa lại cho cung nhân lui ra, hắn đây là đang
tính toán cái gì?” nói tới đây, Lưu Trực quay đầu nói với đám quan viên
đứng phía sau hắn “các vị đại nhân, Lục đô đốc làm người thế nào, mọi
người đều biết. Trưởng công chúa đã chịu rất nhiều đau khổ, chúng ta
không thể để cho Lục đô đốc tiếp tục làm gì với nàng. Như vậy đi, các vị đại nhân cùng tạp gia đi vào điện xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì”
Đám quan viên vốn không ưa gì Lục Hoài Khởi, nghe vậy đương nhiên gật đầu phụ họa
Đoàn người lập tức đi vào Cảnh Lam điện. Lưu Trực vốn đi đầu, nhưng
khi hắn sắp bước chân vào cửa thì từ xa, một người bộ dáng thị vệ vội
vàng chạy tới, thì thầm bên tai hắn. Đồng tử Lưu Trực lập tức co rút, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa ngạc nhiên
Điều này sao có thể?
Hắn dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn thị vệ kia, thị vệ kia lại nói
nhỏ bên tai hắn vài câu, biểu cảm trên mặt Lưu Trực dần chuyển sang mừng như điên. Nhưng thấy mọi người đang nhìn hắn, tròng mắt khôn khéo xoay
chuyển một vòng, nhanh chóng thu hồi biểu cảm trên mặt.
“Trở về nói với chủ tử các ngươi, chuyện của Lục Hoài Khởi, tạp gia
nhất định sẽ như một con sói đói cắn chặt hắn không buông” Lưu Trực cười đầy gian trá, nói nhỏ vài câu với thị vệ kia
Thị vệ này vốn là người Cao Vân Trạm xếp vào trong hoàng cung Tây
Lương quốc, muốn hắn ngay lúc Lưu Trực đưa người đến Cảnh Lam điện thì
tố cáo chuyện Lục Hoài Khởi là thái giám giả, cũng muốn Lưu Trực dùng
chuyện này đến diệt trừ Lục Hoài Khởi
Tâm tình của Lưu Trực lúc này đúng như Cao Vân Trạm dự đoán, từ
khiếp sợ chuyển sang vui sướng không nói nên lời. Hắn vội vàng cất bước
đi vào Cảnh Lam điện
Trong điện cửa sổ được mở ra, rèm che bay phấp phới theo gió. Lục
Hoài Khởi toàn thân cương ngạnh đến sắp tê dại nhưng so với thể xác,
tinh thần của hắn còn bị hành hạ nhiều hơn. Trầm Thanh Lê như rắm không
xương quấn lấy hắn, hành động to gan lớn mật như thế vốn đã khiến nam
nhân rất khó kháng cự, mà cố tình tiểu cô nương này lại bị dược vật
khống chế,chỉ ngây ngốc cọ cọ trên người hắn. Hành động ngây ngô của
nàng, có vài nam nhân cảm thấy không thú vị nhưng với hắn thì khác. Hắn
hít sâu vài cái mới có thể áp chế được lửa nóng trong lòng, cẩn thận đặt Trầm Thanh Lê xuống giường
Trầm Thanh Lê vẫn đang hôn mê, toàn thân như bốc lửa, nơi duy nhất
làm hắn thấy mát mẻ cũng chỉ có hắn. Nàng khó chịu nhíu mày, đưa tay
cuốn lấy hắn
Trầm Thanh Lê ý thức hỗn độn vẫn mơ hồ hiểu được hắn gạt nàng. Nàng
có chút không thích hắn dùng giọng điệu dỗ tiểu hài tử để dỗ nàng, nàng
mất hứng gạt tay hắn ra. Lục Hoài Khởi bị bất ngờ, bàn tay vô ý kéo búi
tóc nàng xổ ra, mái tóc đen tựa như thác nước xõa tung
Tóc đen, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn,hai má ửng hồng, đôi môi đỏ tươi…
Thân mình Lục Hoài Khởi lại nóng lên, xao động vất vả lắm mới bị hắn
áp chế lại bùng lên như cỏ dại sau mưa. Hắn rũ mi nhìn nàng, ánh mắt
nóng rực tha thiết. Tiểu cô nương này chắc chắn là khắc tinh của hắn
rồi. Hắn cũng không muốn làm Liễu Hạ Huệ, đối diện với nàng tươi đẹp như thế, hắn sẽ kìm lòng không đậu mà cùng nàng có da thịt thân cận
Trầm Thanh Lê như sợ tòa “băng sơn” này sẽ rời khỏi nàng, hai tay
vòng lên cổ Lục Hoài Khởi, kéo hắn bổ nhào. Trời đất quay cuồng, đến khi hắn phục hồi tinh thần đã phát hiện bị Trầm Thanh Lê khống chế. Nàng
trên, hắn dưới, mà nàng còn cười đắc ý, cao hứng như tướng quân đã chế
phục được kình địch của mình
Lục Hoài Khởi lật người, đổi lại thành hắn ở trên, nàng dưới “ A Lê,
ta nhớ trước kia ngươi từng hỏi có phải ta có muội mội hay không. Ta đã
trả lời không có, đó là sự thật nhưng có một số việc ta đã không nói
thật với ngươi. Ta không có muội muội nhưng suýt nữa đã có một đệ đệ
cùng mẹ” hơi thở của hắn nóng như lửa khiến Trầm Thanh Lê cau mày, không muốn hắn lại gần nhưng nàng cũng không đẩy hắn ra
“Đệ đệ ở trong bụng nương ta được sáu tháng đã bị người ta mổ bụng
moi ra, một xác hai mạng” toàn thân hắn như bốc lửa nhưng hắn vẫn cố
nén. Vì thích cho nên phải khắc chế, hiện nàng ý thức hỗn độnnhưng hắn
vẫn muốn chia sẻ cùng nàng chuyện của đời hắn, hắn không muốn giấu nàng
chuyện gì
“Thực ra ta cũng không phải là thái giám, ta…”lời còn chưa ra khỏi miệng, nơi nào đó trên người đã có phản ứng trước
Trầm Thanh Lê chớp chớp đôi mắt ngập nước nhìn hắn, nàng toàn thân
rất nóng, thân của hắn cũng vậy. Nàng muốn rời xa hắn, hắn lại gắt gao
giữ chặt nàng trong ngực. Hai người tạo thành thế giằng co
Lục Hoài Khởi cảm giác mạch máu trên người sục sôi, cả người như muốn nổ tung, nghĩ tới Trầm Thanh Lê muốn rời xa hắn, làm hắn vừa bất đắc dĩ lại khó chịu. Hắn cúi đầu điểm nhẹ lên môi nàng, nhỏ giọng nói “A Lê,
nương ta từng nói, nam tử hán đại trượng phu phải dùng đầu óc để làm
việc,không được dùng thân thể để hành sự. Giống như hiện tại, ta muốn
ngươi cũng do đầu óc ta muốn vậy” không phải chỉ có thân thể muốn ngươi
Trầm Thanh Lê căn bản không hiểu hắn đang nói gì, thấy miệng hắn hết
đóng lại mở, nàng không thoát được khỏi hắn, liền dứt khoát cắn lên môi
hắn, cho hắn khỏi nói nữa.
Hành động của nàng đối với Lục Hoài Khởi chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, dưới thân căng thẳng, tên chuẩn bị rời dây cung
“Ah” đám người Lưu Trực vừa đi vào đại sảnh đã nghe bên trong truyền
ra tiếng kêu thống khổ của Trầm Thanh Lê, bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau, bước chân vội vã hơn
“Lục Hoài Khởi, ngươi đã làm gì Trưởng công chúa?” Lưu Trực cao giọng hô to
Minh Hoài đế vốn đang hôn mê bất tỉnh cũng đột nhiên mở mắt
Tiểu thái giám đang hầu hạ bên cạnh, vui mừng hô lên “Hoàng thượng, ngài rốt cuộc cũng tỉnh lại”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT