Đêm qua Lương kinh đổ tuyết, sáng sớm hôm sau hạ nhân trong phủ vội quét dọn
Trầm Thanh Lê nghe được động tĩnh liền thức tỉnh, hai mắt còn ngái
ngủ, trên người nàng đắp chăn kín mít, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng
của gió lạnh bên ngoài. Nàng đang muốn đứng lên lại thấy Lục Hoài Khởi
từ ngoài đi vào, ăn mặc chỉnh tề, xiêm y màu đen thêu lá trúc bên viền
áo, thân hình cao ngất tuấn lãng, vừa mỉm cười vừa đi về phía nàng,
trong mắt như có sao sa, sáng rỡ
Hắn đi đến bên giường, đỡ nàng ngồi dậy “tỉnh rồi sao? Không ngủ thêm chút nữa đi” Hắn nghe Chu thị nói nữ nhân có thai thường ham ngủ nên
sau khi thức dậy cũng không đánh thức nàng
Trầm Thanh Lê cười đáp “mặt trời đã lên cao còn chưa chịu dậy, lười
biếng như thế sẽ không tốt cho hài tử” Nàng muốn xuống giường nhưng lại
không thấy hài của mình đâu, có chút nghi hoặc
Lục Hoài Khởi cười nói “ngươi chờ chút, ta mang giày đặt bên lò sưởi
cho ấm chút, hiện hẳn đã tốt, sẽ lấy mang đến cho ngươi” Nói xong đi đến bên lò sưởi mang hài đến, tự nhiên nàng mang vào “sáng mùa đông luôn
lạnh, đi giày ấm áp sẽ khiến ngươi không bị cảm lạnh”
Trầm Thanh Lê hai má ửng hồng, được hắn che chở chu đáo như vậy lại
không biết nên làm thế nào, vội rút chân lại nhưng Lục Hoài Khởi không
cho, sau khi xác nhận nàng đã mang giày, nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, cười nói “đã thành thân lâu như vậy, A Lê vẫn dễ dàng đỏ mặt nha”
Trầm Thanh Lê lại nghĩ cũng không biết ai thành thân lâu như vậy vẫn không đứng đắn, luôn thích trêu chọc nàng
Rửa mặt xong, Trầm Thanh Lê ngồi xuống trước bàn trang điểm, đang
tính gọi Nhiễm Mặc vào chải đầu cho nàng. Lục Hoài Khởi đã đứng sau lưng nàng, nói “đừng gọi Nhiễm Mặc, hôm qua ta đã phân phó, sáng nay tất cả
mọi việc của ngươi đều do phu quân ta đây tự mình làm hết”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, cho rằng hắn lại trêu đùa nàng nhưng nhìn
thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, tim liền đập nhanh, vội rũ mắt
Lục Hoài Khởi cầm lấy lược gỗ đàn, đưa tay vén tóc nàng, nhìn thấy
sợi tóc khô vàng, ánh mắt liền tối lại, đây đều do khoản thời gian ở
trong ngục mà ra, mà những cái này cũng vì hắn giả chết khiến nàng bị
thương tổn. Tay cầm tóc nàng không khỏi chặt hơn
Trầm Thanh Lê ngoái đầu nhìn, thấy thần sắc hắn không đúng, vội hỏi “sao vậy?”
Hắn lắc đầu cười cười, bắt đầu chải tóc cho nàng, động tác nhẹ nhàng chậm chạp sợ làm đau nàng.
Trầm Thanh Lê không khỏi cười thầm, xem ra hắn chưa bao giờ giúp nữ
nhân chải tóc, chậm chạp như thế e là đến trưa còn chưa xong. Rốt cuộc
nhịn không được nói “vẫn nên kêu Nhiễm Mặc vào đi”
Lục Hoài Khởi vẫn kiên trì, cuối cùng cũng búi được một kiểu tóc hết
sức đơn giản, lại cắm một cây tram ngọc, xem như đại công cáo thành
Trầm Thanh Lê nhìn búi tóc một lời khó diễn tả, tự động viên mình,
nam nhân này luôn bận rộn việc triều chính đại sự, đâu có am hiểu việc
này, làm được như thế đã là không tệ
Lục Hoài Khởi nhìn nàng dáng vẻ khó nói lại tự an ủi bản thân, trong
lòng cảm thấy buồn cười nhưng không nói ra. Nhìn cái bụng hơi hở của
nàng, hài tử cũng đã được tám tháng, hài tử sắp ra đời mà hắn không ở
bên cạnh từ những ngày đầu, hắn làm phụ thân không xứng chức. Hắn đột
nhiên khom người, nghiêng tai đặt lên bụng nàng lắng nghe động tĩnh của
hài tử.
Trầm Thanh Lê nhìn hành động trẻ con của hắn, trong lòng mềm mại, che miệng cười khẽ, thấy hắn bộ dáng kinh ngạc, liền nói “hài tử đá ta”
Lục Hoài Khởi ngạc nhiên “còn chưa ra đời đã vậy sao?” Thấy nàng gật đầu, liền cười nói “xem ra là hài tử thích vận động”
Trầm Thanh Lê nghĩ tới những ngày ở trong ngục, hài tử cũng theo nàng chịu khổ không ít, trong lòng không khỏi áy náy tự trách, nhớ tới Phật
Âm tự vừa hoàn thành một tòa kim thân phật tượng, hương khói cường
thịnh, liền đề nghị “hôm nay ngươi có việc gì không?”
Lục Hoài Khởi đứng lên, lắc đầu đáp “không có, ta vừa từ Bắc Tề trở
về, trong triều cũng không có đại sự gì cần ta xử lý, dù có cũng ở cùng
ngước rồi tính sau”
Trầm Thanh Lê lại sợ làm hắn trễ nãi chính sự “nếu có việc cần xử lý thì cứ làm trước đi”
Lục Hoài Khởi ôm vai nàng, nhìn thẳng vào nàng, nói “rất nhiều ngày
không được thấy ngươi, bây giờ đối với ta, không chuyện gì quan trọng
hơn ngươi”
Trầm Thanh Lê bị ánh mắt chuyên chú của hắn làm rung động, cười nói
“thực ra ta muốn hôm nay chúng đi cùng đi chùa dâng hương, cầu phúc cho
hài tử chúng ta”
Lục Hoài Khởi lập tức đồng ý, hắn cũng có ý đó
Phật Âm tự ở ngoại ô phía nam kinh thành, xe ngựa chậm rãi đi hết nửa canh giờ mới tới, bên ngoài chùa có rất nhiều người đến dâng hương,
đúng là hương khói cường thịnh
Lục Hoài Khởi đỡ Trầm Thanh Lê xuống xe ngựa, vào chùa, Trương Lực ở ngoài trông xe
Chùa miếu nhiều người nhiều phức tạp, vì không để người chú ý rước
lấy phiền toái, Lục Hoài Khởi trước khi ra cửa đã cố ý mang đấp lạp mỏng màu đen, Trầm Thanh Lê cũng khoác áo choàng, che hơn nửa khuôn mặt
Thắp xong nén nhang cúng Phật, Trầm Thanh Lê quỳ trên bồ đoàn, nhìn
tượng phật trước mặt vẻ mặt thương xót nhân từ, trong lòng nàng cũng an
hòa, nhắm mắt cầu nguyện “tín nữ Trầm Thanh Lê thành tâm quỳ lạy, nguyện ngã phật từ bi phù hộ hài nhi và phu quân ta cả đời bình an trôi chạy;
nguyện mẫu thân vui vẻ khỏe mạnh; nguyện cho bọn họ họ cả đời bình an”
Cầu xong còn cúi lạy, sau đó mở mắt ra, được Lục Hoài Khởi dìu đứng lên, cùng nhau ra khỏi đại điện
Bọn họ vừa đi, trong điện liền xuất hiện một người. Nam tử trang phục phú quý, khuôn mặt tuấn nhã, ánh mắt âm hàn, chẳng ai khác chính là Lạc Nam. Hắn nhìn theo phương hướng hai người, ánh mắt mang theo âm hàn và
khinh thường, hồi lâu mới thu hồi, khóe miệng lộ ra nụ cười cổ quái càng làm cho vẻ mặt hắn thêm âm độc
Phật Âm tự xây dựng trên sườn núi, phía sau có hoa viên để khách hành hương du ngoạn ngắm cảnh.
Lục Hoài Khởi mang theo Trầm Thanh Lê ra đến cửa chùa liền trông thấy vị hòa thượng từ hướng đối diện đi tớ. Hắn mắt mũi hiền lành khiến
người ta thấy thân thiết, chắp tay nói “A Di Đà Phật, hai vị thí chủ,
hôm nay trong tự có chuẩn bị trà và trái cây cùng cơm chay ngon miệng để khoản đãi khách hàng hương, chi bằng hai vị ở lại dùng cơm chay rồi hãy xuống núi?”
Lục Hoài Khởi nhìn thoáng qua Trầm Thanh Lê, trong lòng nảy sinh cảnh giác, không phải hắn hoài nghi thiện ý của lão hòa thượng này mà vì
nàng đang mang thai, hắn không muốn mạo hiểm một chút nào, muốn nói lời
cự tuyệt
Đúng lúc này có tiếng hài đồng non nớt vang lên “Phương trượng, ngươi mau tới nhìn, Huệ Thanh lại ăn vụng trái cây sây dành cho khách hành
hương, ngài mau đến quản hắn”
Trầm Thanh Lê nhìn qua, thấy một tiểu hòa thượng chừng tám tuổi vừa
cau mày vừa vui vẻ chạy về phía bọn họ, vì vừa chạy vừa nói chuyện, thở
gấp, hai má đỏ ửng trên khuôn mặt trắng nõn, nhìn khả ái vô cùng. Nàng
vừa nhìn thấy hắn liền sinh hảo cảm
Tiểu hoàng thượng đi tới, nhìn thấy bọn họ, hai mắt đen tròn sáng lên “gặp qua hai vị thí chủ, các thí chủ cũng tới đây dùng cơm chay? Cơm
chay trong chùa chúng ta rất nổi tiếng, hai ngươi mau theo ta đi nếm thử đi” Nói xong nhe răng cười, để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu
Trầm Thanh Lê bị hắn làm nảy sinh hứng thú, Lục Hoài Khởi thấy nàng
thích, trong lòng tuy bất đắc dĩ nhưng cũng gật đầu, nàng muốn đi thì
hắn sẽ theo nàng, hắn luôn bên cạnh nàng, sẽ không để nàng chịu bất kỳ
nguy hiểm nào
Phía sau chùa rất náo nhiệt, khách hành hương tụ tập uống trà nói chuyện
Trầm Thanh Lê vừa ngồi xuống, tiểu hòa thượng liền nói ‘thí chủ chờ một lát, ta đi mang trà bánh đến”
Không lâu sau hắn cùng Huệ Thanh tiểu hòa thượng mang thức ăn đến,
Trầm Thanh Lê cầm đũa nếm thử, quả thật thanh đạm ngon miệng, môi lưỡi
lưu hương
Tiểu hoàng thượng vẻ mặt mong đợi hỏi “nữ thí chủ? Thức ăn chay chùa chúng ta có hợp ý ngài?”
Trầm Thanh Lê không tiếc lời khen tặng, tiểu hòa thượng được khích
lệ, cười đến vui vẻ. Nàng nhìn hắn tươi cười, đột nhiên trước mắt hoảng
hốt, trong trí nhớ mông lung dường như nàng cũng đã thấy một đứa nhỏ
cười như thế trước mặt nàng. Cẩn thận nhớ kỹ, nàng kinh ngạc phát hiện
đứa bé kia chính là tiểu hoàng đế hiện nay
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT