“Lục Trầm Thị thân là thên tử của Lục Hoài Khởi, cũng xem như có tội. Lục Hoài Khởi là tội nhân của Tây Lương ta, hài tử của hắn sao có thể
thể tồn tại. Theo ý Cô, đợi hài tử xuất thế, nếu là nam, giết chết ngay
tại chỗ; nếu là nữ, đưa cho kỹ nữ nuôi dưỡng, cả đời là kỹ nữ” Tiểu
hoàng đế nói xong mấy câu này, cảm thấy mệt mỏi, gằn giọng hỏi “như thế, các khanh gia nghĩ thế nào?”
Lạc Nam nhăn mày, thầm nghĩ tiểu hoàng đế sao lại không chịu giả
quyết Trầm Thanh Lê cho dứt khoát mà lại dây dưa, lúc trước hắn không
như thế, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì khiến
hắn đổi ý?
Chúng quan viên lại hô to “Hoàng thượng anh minh” Bọn họ nghe ra ngữ
khí của tiểu hoàng đế không cho phép cự tuyệt, nào dám phản đối, huống
chi phán quyết này cũng khiến mọi người hài lòng
Ánh mắt Lạc Nam lóe lên vẻ hung ác, nham hiểm nhưng vẫn cùng các quan viên hành lễ
Tiểu hoàng đế nhìn thần tình của Lạc Nam, biết người nhẫn tâm quyết
đoán như y sẽ không hài lòng với quyết định này, nhưng hắn cũng chỉ có
thể làm như thế. Hắn không muốn trước khi chưa xác định thân phận của
Trầm Thanh Lê lại xử trí nàng quá nặng
Trầm Thanh Lê nghe tiểu hoàng đế tuyên án, cảm giác như rơi vào hầm
băng, cả người đông lạnh. Đây là không muốn cho hài tử của nàng một
đường sống mà, hài tử là vô tội, còn chưa ra đời thì uy hiếp được giang
sơn Tây Lương cái gì, chằng qua là Lục Hoài Khởi từng ở trên triều đình
Tây Lương quá mức uy phong, đám quan viên kia càng là nhân cơ hội này
quan báo tư thù, chà đạp lên tôn nghiêm của nàng và hài tử trong bụng để làm đá kê chân cho tương lai của mình mà thôi. Nàng lạnh mắt nhìn mỗi
người trên đại điện, nhìn bọn họ vẻ mặt dối trá diễn trò, trong lòng
càng thêm bi thương và lạnh lẽo, vì Tây lương có một đám quan viên hư
tình giả ý mà cảm thấy châm chọc, vì Lục Hoài Khởi lại giao tiếp cùng
đám tiểu nhân này nhiều năm như vậy mà thấy bi thương. Nàng cúi đầu nhìn mặt đá cẩm thạch trơn bóng, đôi con ngươi đen bóng tĩnh lặng, nhìn
không ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có khóe môi khẽ cong lên, như châm chọc lại như chế giễu
“Lục Trầm Thị, tội phụ như ngươi còn dám cười? Mau nói xem ngươi vì
sao mà cười? Ta rất muốn biết ngươi mặt dày vô sỉ đến mức nào lại có thể đứng trước mặt bệ hạ mà cười được” Một quan viên nghĩa chánh ngôn từ
đứng ra chất vấn Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê cảm thấy buồn cười, hờ hững đáp trả “ta cười, chiến sự
biên quan đang căng thẳng nhưng các vị đãi nhân vẫn ở đây uống rượu cười đùa. Xin hỏi đại nhân, ngài làm quan là vì cái gì? Chẳng lẽ không phải
là vì xã tắc tận tâm, vì hoàng thượng cống hiến, sao lúc này lại rối rắm với việc tội phụ ta cười điều gì? Việc nhỏ này cũng nằm trong suy nghĩ
của ngài sao?”
Tiểu hoàng đế nghe vậy, ánh mắt nhìn quan viên kia trở nên tối tăm
Quan viên kia vừa tức vừa thẹn “tội phụ ngươi bớt nói xạo đi, ngươi…” Nhìn thấy chúng quan viên đang cười trộm mình, hắn vội vàng suy nghĩ
đối sách, cầm chén rượu đi đến trước mặt Trầm Thanh Lê, cười lạnh nói
“ngươi nói biên quan chiến sự căng thẳng, vậy ngươi có biết tại sao đại
quân Tây Lương ta thất bảm thảm hại đến vậy? Còn không phải vì phu quân
Lục Hoài Khởi của ngươi sao” Vừa dứt lời tạt chén rượu trên tay vào mặt
Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê chớp mắt, thản nhiên đưa tay áo lau mặt, ánh mắt nhìn
viên quan kia hoàn toàn trầm tĩnh, không chút gợn sóng, khiến hắn bị
nhìn đến cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ phải tìm cách sỉ nhục nàng nhiều
hơn nữa.
Hắn khom người, nói với tiểu hoàng đến “Hoàng thượng, vi thần có ý kiến”
Tiểu hoàng đế nhíu mày, không biết Cừu Tư Dương lại tính giở trò gì “nói”
Cừu Tư Dương khinh miệt liếc Trầm Thanh Lê, không hảo ý nói “cảm tạ
Hoàng thượng. Vi thần thấy cung yến đêm nay có rượu ngon món ngon lại
chẳng có ca múa làm bạn, vậy chẳng phải thiếu sót sao? Mà Lục Trầm thị
hiện đang ở đây, thần nghe nói nàng biết vũ đạo, chi bằng để nàng múa
mua vui. Chân mang theo xiềng xích mà múa cũng có một phen phong tình
khác”
Tiểu hoàng đế hận Lục Hoài Khởi là chuyện mọi người đều biết, như vậy nhục nhã nữ nhân của y, hẳn tiểu hoàng đế sẽ long tâm đại duyệt. Nào
ngờ hắn nghĩ sai rồi
Tiểu hoàng đế đen mặt nhìn xiềng xích nơi chân Trầm Thanh Lê, thầm nghĩ không biết nên xử trí nàng thế nào
Đúng lúc này một thanh âm mang chút tang thương vang lên “Hoàng
thượng, thần cảm thấy đề nghị này không ổn. Cung yến lần này là vì mừng
dân chúng thoát thiên tai, nếu để một tội phụ múa trợ hứng, thần cảm
thấy không thích hợp”
Cừu Tư Dương không vui, liếc mắt liền thấy người vừa lên tiếng làm hắn mất hứng là Phù Lĩnh Thăng
Tiểu hoàng đế thở phào một hơi, làm như bất đắc dĩ, nói ‘Phù khanh
gia nói có lý, nếu đã vậy, thôi đi” Giống như là hắn không thể từ chối
đề nghị của Phù Lĩnh Thăng
Lạc Nam cầm ly rượu nhấp một ngụm, chẳng lẽ là ảo giác? Sao hắn cảm
thấy tiểu hoàng đế đêm nay không bình thường, thái độ đối với Trầm Thanh Lê đột nhiên thay đổi
Trầm Thanh Kiểu cũng thấy tiểu hoàng đế có chút kỳ lạ, cơ hội để nhục nhã Trầm Thanh Lê tốt như vậy mà hắn lại bỏ qua, dễ dàng đồng ý với đề
nghị của Phù Lĩnh Thắng. Hắn như thế làm nàng mất đi tín nhiệm, cũng
nhìn chằm chằm hắn, muốn từ thần tình trên mặt hắn tìm ra gì đó
Tiểu hoàng đế thấy phu thê Lạc Nam nhìn mình chằm chằm, trong lòng cả kinh, vội tỉnh táo lại, biết bọn họ đã nhận ra sự khác thường của hắn
với Trầm Thanh Lê, bắt đầu hoài nghi hắn. Hắn hiện không thể xác định
được Trầm Thanh Lê có phải là Đại hoàng tỷ hay không đã dễ dàng buông
lỏng đề phòng với nàng, nghĩ lại đúng là có chút qua loa. Mà hai người
kia lại giúp ích rất lớn cho hắn trong việc củng cố hoàng quyền, hắn
không thể bọn họ hoài nghi mình, vì vậy âm thầm ra quyết định
Đêm nay đối với Trầm Thanh Lê là vô cùng thống khổ, một số quan viên
vì nịnh bợ tiểu hoàng đế và Trầm Thanh Kiểu mà thay phiên nhục nhã nàng
“Lục Hoài Khởi đã bỏ mình, Trầm Thanh Lê ngươi là phu nhân của hắn
sao lại chẳng thấy có chút đau buồn, quả nhiên là phu thê, cũng máy lạnh vô tình vô nghĩa như hắn ah”
“Nghe nói Lục Trầm thị là đích tiểu thư của Nam Đàm tướng quốc phủ,
coi như là thiên kim tiểu thư khuê các, sao lại để cho người nhục mạ
cũng không chút phản ứng?”
“Có lẽ vì ở trong tù đã lâu, lây dính phẩm tính thấp kém của các tù nhân trong đó, đã không biết thế nào là liêm sỉ”
“Tội phụ vô liêm sỉ, phu quân làm hại vài tòa thành thất thủ, khiến
dân chúng không nhà để về, hắn chết cũng coi như xong, phu nhân của hắn
tính tình y chang, hoàn cảnh cũng gi6o1ng sao còn sống tạm trên thế gian mà không chết đi để giữ danh tiết?”
Vô số lời nhục mạ tuôn ra, ào ào đổ vào tai Trầm Thanh Lê nhưng nàng
chỉ đứng yên lắng nghe, mi mục trầm tĩnh như nước, giống như những lời
nói đó không ảnh hưởng gì tới nàng. Nàng cứ thẳng lưng mà đứng, tựa như
đóa sen trắng không vương bùn vẫn ngão ngễ mặc gió táp mưa sa
Trầm Thanh Kiểu thấy Trầm Thanh Lê như vậy, đố kỵ, hờn ghen lại dâng
cao. Trầm Thanh Lê bày ra dáng vẻ không quan tâm, không hơn thùa là có ý chê cười nàng sao. Thấy cung yến cũng sắp kết thúc, nàng không thể cứ
vậy mà bỏ qua cho Trầm Thanh Lê, vội đứng dậy nói “Hoàng thượng, thiếp
nghe nói dân gian có hình phạt, nữ tử phạm tội liền bị giam trong chuồng heo, cùng ăn cùng ngủ với súc sinh. Thiếp cho rằng dùng cách này để
trừng phạt Lục Trầm thị cũng là đúng tội”
Chúng quan viên đều bị đề nghị của nàng làm sửng sốt, lại nhỏ giọng
nghị luận, cảm thấy Trầm Thanh Kiểu đêm nay xuất hiện ở đây là để nhằm
vào Trầm Thanh Lê
Tiểu hoàng đế chợt thấy buồn bã trong lòng, nhìn chằm chằm Trầm Thanh Kiểu đang cười đầy âm hiểm, hắn không ngờ nàng ta lại ngoan độc đến như vậy, biện pháp như thế cũng có thể nghĩ ra
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT