Trong ngự thư phòng, Tây Lương ngồi trước ngự án nhìn từng chồng tấu chương, vẻ mặt không tối tăm như trước kia
Hắn đọc tới tấu chương của Binh bộ thị lang Hà Mẫn Tân, trong mắt
liền lóe lên vẻ hung ác nham hiểm, hắn nhớ rõ người này tự tiến cử đầu
nhận dưới trướng của Lục Hoài Khởi, là một tên cỏ đầu tường. Liễu qúy
phi từng mắng hắn ta vì thấy Lục Hoài Khởi chức vị cao, là cây đại thụ
có thể dựa vào nên hắn ta mới xu nịnh bám lấy, khiến không ít quan viên
trong triều cũng khinh thường hắn ta. Hắn ta còn vì lấy lòng Lục Hoài
Khởi mà hủy hôn ước của nữ nhi mình, tính toán đưa nàng làm thiếp cho
Lục Hoài Khởi nhưng Lục Hoài Khởi không chút lưu tình mà cự tuyệt, khiến cho mặt mũi hắn ta mất hết nhưng hắn ta vẫn da mặt dày bám lậy Lục Hoài Khởi nịnh nọt, không hề để ý tới tôn nghiêm và cốt khí của nam tử. Mà
nay người này càng không hổ với danh hiệu cỏ đầu tường, tin tức Lục Hoài Khởi chết trận vừa truyền về, hắn ta đã nhanh chóng phủi sạch quan hệ,
còn dâng tấu chương ninh bợ hoàng thất. Nhìn từng câu từng chữ a dua
nịnh hót trên tấu chương, Tây Lương đế nhíu mi, trong lòng lại thấy thư
sướng, khóe môi cong lên. Quả nhiên ah, đại thụ Lục Hoài khởi vừa đổ, cỏ dại phụ thuộc vào hắn liền rối loạn trận tuyến. Nếu Hà Mẫn Tâm đã khẩn
cấp vứt bỏ Lục Hoài Khởi mà thể hiện trung tâm với hắn, hắn sẽ cố thu
nhận phần tâm ý này. Binh bộ thị lang nắm giữ việc tuyển dụng võ quan
toàn quốc và binh tịch, quân giới, quan lệnh, đối với hắn cũng có chỗ
dùng.
Đặt tấu chương của Hà Mẫn Tân xuống, trong lòng đã có chủ ý, Tây
Lương đế lại cầm lên tấu chương của Tán trật đại thần Phù Lĩnh Thăng.
Người này thuộc phái trung hòa, chưa từng kết giao với bất kỳ quan to
quý nhân nào, không thích kết bè kéo cánh, làm quan cũng coi như thanh
liêm, là một người cổ hủ. Cũng chính vì thế mà hắn không có hảo cảm với
quyền thần như Lục Hoài Khởi, thậm chí có thể nói là nhìn không vừa mắt. Thế nhưng làm mọi người bất ngờ là Phù Lĩnh Thăng lại dâng tấu đề nghị
điều tra tung tích của Lục Hoài Khởi, hơn nữa trong câu chữ còn mơ hồ lộ ra ý tứ mong Lục Hoài Khởi bình an vô sự. Tiểu hoàng đế nhíu chặt mày,
không hiểu rốt cuộc Phù Lĩnh Thăng đây là có ý gì, trong lòng vô cùng
khó chịu. Đại gian thần như Lục Hoài Khởi lại được lão cổ hủ kia ủng hộ?
Hắn tức giận ném tấu chương lên bàn, tựa người vào ghế, nhăn mày suy
nghĩ. Hồi lâu lại lấy một tấu chương khác ra xem, nào ngờ càng nhìn càng khiến hắn thêm tức giận. Tấu chương này do Sở Trình,một thành viên
trung tâm trong phe cánh Lục Hoài Khởi dâng lên, thỉnh cầu hắn phái
người đến biên quan truy tìm tung tích của Lục Hoài Khởi, cũng bày tỏ
tin tưởng Lục Hoài Khởi vẫn còn sống, mong hoàng thượng hắn hết lòng
tương trợ.
Càng nhìn tấu chương, nộ khí trong mắt tiểu hoàng đế càng lớn, vò nát tấu chương ném qua một bên, vội vàng lật xem các tấu chương khác, lại
phát hiện có hơn phân nửa là của vây cánh Lục Hoài Khởi, số còn lại bảo
trì thái độ trung dung, chỉ đề cập đến chiến sự biên quan căng thẳng nên giải quyết thế nào, chỉ có hai, ba tấu chương là thể hiện muốn đứng về
phía hắn
Tây Lương đế vừa giận vừa không cam tâm. Lục Hoài Khởi là gian thần
gây tai họa cho giang sơn Mộ thị, vì cái gì hắn đã chết mà vẫn cò người
ủng hộ hắn ta?
Hắn tay nắm thành quyền, thấp giọng mắng ‘ngu xuẩn” Trong mắt hắn,
những người đó đều là kẻ ngốc bị Lục Hoài Khởi mê hoặc nhưng hắn lại
quên lúc đầu hắn cũng tin tưởng Lục Hoài Khởi
Càng nghĩ, hắn càng thấy tức giận, đứng vụt dậy, đi đi lại lại trong phòng để bình ổn nộ khí trong lòng
Đúng lúc này một tiểu thái giám mang theo chén canh tuyết liên đến,
tuyết liên trắng nõn như bạch ngọc, bên trên còn điểm xuyết vài cánh
hoa, nhìn lóng lánh trong suốt, vô cùng đẹp mắt cũng khiến người ta có
cảm giác thèm ăn. Tuy nhiên tiểu hoàng đế chỉ liếc nhìn một cái rồi
thôi, hắn đang nộ khí xung thiên, làm gì còn có tâm tình uống canh
Tiểu thái giám tay cầm chén run run, mẫn cảm nhận ra tâm tình hoàng
đế hiện đang không tốt, dù hắn không có làm chuyện gì chột dạ nhưng vẫn
thấy e sợ
Tiểu hoàng đế đang không có chỗ trút giận, vừa lúc tiểu thái giám này tự nộp mình, hắn lập tức cầm cái chén quăng đến trước mặt tiểu thái
giám, cả giận nói “cẩu nô tài, dám mang thứ này cho Cô ăn”
Tiểu thái giám vội quỳ xuống, cầu xin tha thứ “Hoàng thượng thứ tội,
nô tài đáng chết” Tuy vậy hắn cũng không biết thực ra mình đã làm sai
cái gì lại khiến tiểu hoàng đế nổi giận lớn như vậy. Có lẽ do hắn tới
không đúng lúc, trở thành bao cát cho tiểu hoàng đế trút giận thôi
Tây Lương đế nhìn tiểu thái giám quỳ rạp trên đất không dám thở mạnh, trong lòng rốt cuộc cũng hòa hoãn lại, cười lạnh mắng “một hoạn qua nho nhỏ lại không biết đúng mực, thứ gì cũng dám đem đến trước mặt Cô, thật nghĩ Cô nhân tự như vậy? Ngươi đã không biết quy củ, coi rẻ hoàng uy,
Cô cũng không chấp nhận được ngươi” Lại cất cao giọng hô “người tới, kéo tiểu thái giám lớn mật này xuống cho Cô” Hắn dừng lại, nhìn biểu tình
run sợ của tiểu thái giám, hài lòng tuyên bố hình phạt “xử tử” Hai từ
này nói ra như trú hết mọi phiền muộn của hắn, khiến hắn vô cùng khoái ý
Thị vệ nhanh chóng tiến vào lôi tiểu thái giám đi. Tiểu thái giám kia không ngừng cầu xin “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng. Nô
tài biết sai”
Nhưng mặc hắn cầu xin thế nào, tiểu thái giám vẫn bộ dáng thoải mái
vui sướng, an nhàn ngồi trước bàn, đuôi mày khóe mắt đều lộ ra vẻ đắc ý
Tổng quản Từ Phúc Lộc tay nắm phất trần, nhìn bên ngoài điện, cảm
thán “gió nổi lên ah” Cái hắn nói đương nhiên không phải thời tiết mà là giang sơn Tây Lương chỉ thể sẽ đổi chủ. Tây Lương đế làm con rối lâu
như vậy rốt cuộc cũng thoát khỏi sự kềm chế, uất ức và dã tâm chắc chắn
sẽ nhanh chóng bành trướng.Tây Lương đế cũng không phải người thiện tâm, Lục Hoài Khởi lại đã chết, e rằng mọi phẫn uất và không cam tâm của hắn sẽ trút lên người thân nhân của Lục Hoài Khởi
Tây Lương đế không biết tâm tư của Từ Phúc Lộc, mà dù biết hắn cũng
sẽ chỉ cười nhạt, hắn luôn không ưa Từ Phúc Lộc. Nhìn tấu chương hỗn độn trên đất, trên mặt hắn hiện lên vẻ âm lãn không hợp tuổi. Từ giờ trở
đi, hắn sẽ dùng biện pháp tàn nhẫn thống khổ nhất để đẩy toàn bộ tay sai của Lục Hoài Khởi vào tuyệt cảnh, khiến bọn họ nhận mọi tra tấn mà chết đi. Tuy nhiên để làm được những điều này, hắn phải mau chóng với tâm
phúc kia, mà nhắc tới chuyện này, hắn lại thấy buồn bực. Tâm phúc luôn
bày mưu tính kế cũng không thành thật cho mấy, dường như không phải là
một quan viên bình thường, hoặc có thể nói người nọ không phải là triều
thần của hắn. Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn liền có chút thay đổi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT