Lạc Tinh Vũ sống trên đời gần mười bảy năm, lần đầu tiên có loại cảm giác cả người giống như bị điện giật này.

Trái tim cậu đập thình thịch, tất cả các giây thần kinh dường như đang không ngừng thét gào, khiến cho mọi phản ứng bỗng chốc trở nên trì độn.

Cậu từ từ ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn người nọ, thấy hắn đi về phía trước vài bước, bàn tay đặt lên chiếc ghế bên cạnh: "Cậu tên gì?"

"Nguyên Dục."

Lạc Tinh Vũ hô hấp cứng lại — giọng nói này cũng dễ nghe quá đi mất!

Vỏn vẹn có hai chữ, lại được hắn nói đến êm tai như vậy! Trong sự mềm mại mang theo một chút lạnh nhạt, giữa nét dịu dàng lại tăng thêm một phần bạc bẽo, mặc dù khiến hắn có vẻ quái dị cùng lạnh lùng, nhưng rơi vào trong mắt Lạc Tinh Vũ, tất cả đều trở lên vô cùng ngọt ngào.

Nguyên Dục vừa vào cửa liền thấy có thứ gì bay ra ngoài, hắn nhìn cái bút màu đen nằm gọn trong góc tường, lại liếc mắt đến chiếc chân trái đang bị bó kín thạch cao của Lạc Tinh Vũ, khom lưng nhặt bút đặt lên bàn của cậu.

Một cử động nho nhỏ, ở trước mắt Lạc Tinh Vũ lại giống như được phóng đại vô hạn — Cậu chưa từng thích bất cứ ai, cũng không biết cảm giác thích một người là như thế nào, thế nhưng cậu có thể xác định trạng thái hiện tại của mình chính là thích.

Cậu thích Nguyên Dục ngay từ cái nhìn đầu tiên!

Hai mắt Lạc Tinh Vũ sáng lấp lánh tựa như chứa cả trời sao, không chút che dấu nhìn Nguyên Dục chăm chú. Sau khi Nguyên Dục ngồi xuống cũng không nhìn cậu nữa, hắn nhanh chóng lật tìm sách giáo khoa mà tiết học này yêu cầu.

"Tôi là Lạc Tinh Vũ, Tinh trong ngôi sao, Vũ trong vũ trụ." Cậu giới thiệu xong còn ngại không đủ, tiện tay vớ một tờ giấy viết ra tên của mình, đưa tới trước mặt Nguyên Dục, "Cậu nhìn này."

Nguyên Dục không thể không nhìn ba cái chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ở trước mặt, thuận tiện cũng thấy luôn ba chữ "bản kiểm điểm" ở trên cùng của tờ giấy.

Lạc Tinh Vũ hiển nhiên không chú ý tới ba chữ kia, tầm mắt của cậu vẫn luôn đặt ở trên mặt Nguyên Dục: "Tên cậu viết kiểu gì? Hai chữ nào thế?"

Nguyên Dục không nói chuyện, viết tên mình xuống phía dưới tên của cậu, nét chữ tinh tế, bút lực mạnh mẽ, so với Lạc Tinh Vũ thì không biết đẹp hơn bao nhiêu lần. Lạc Tinh Vũ cười ha ha lấy tờ giấy về, gấp lại rồi cất vào túi đựng bút của mình.

Giáo viên rất nhanh đã đi đến phòng học. Bọn họ bây giờ là học hè, vẫn chưa phải khai giảng chính thức, mấy ngày nữa sẽ có một buổi khai giảng trước khi thi khảo sát chất lượng, cho nên hiện tại chủ yếu là ôn tập lại kiến thức lớp 10.

Nguyên Dục không biết chuyện này. Thật ra hắn cũng có sách giáo khoa lớp 10, nhưng lại cất ở ký túc xá chứ không mang đến phòng học. Lúc hắn đang chuẩn bị lấy vở ra viết bài thì một cuốn sách được đưa tới trước mặt.

Nguyên Dục quay đầu, liền thấy người bên cạnh chống đầu nhìn mình, nở nụ cười để lộ ra tám chiếc răng trắng bóc. Gương mặt Lạc Tinh Vũ trẻ con, trông giống như là học sinh cấp hai, khiến người cảm thấy vô cùng thân thiết.

Ấn tượng của Nguyên Dục đối với cậu không tệ lắm, mặc dù hắn cũng không phải quá cần đến sách giáo khoa, nhưng vẫn lịch sự nói một câu: "Cảm ơn."

Lạc Tinh Vũ được đáp lại, trong lòng lập tức sôi trào, nói: "Có gì đâu mà phải cảm ơn, không phải chỉ là mượn quyển sách thôi sao? Tôi biết cậu không có sách, nhưng chẳng sao cả, tất cả sách vở của tôi đều để ở phòng học, cậu cứ dùng tự nhiên."

Nguyên Dục: "Ừm."

Lạc Tinh Vũ nói tiếp: "Bình thường tôi không nghiêm túc nghe giảng mà giáo viên cũng chẳng để ý đến cho nên cậu cứ xem sách một mình là được. Vở ghi chép cậu cũng tự nhiên dùng, dù sao thì tôi cũng có dùng đâu, tôi đưa sách cho cậu hết luôn cũng được."

Nguyên Dục: "Cảm ơn, không cần đâu."

"Đã nói không cần cảm ơn rồi mà, chúng ta bây giờ là bạn cùng bàn, cậu đừng có mà khách sáo với tôi. Về sau đồ của tôi cũng là đồ của cậu, cậu cứ dùng tự nhiên, cần tôi làm gì, cứ việc nói ra, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ làm với cậu. "

"...... Cảm ơn." Nguyên Dục nhớ lại vài phút ngắn ngủi hai người bọn họ ở chung, quan hệ hình như cũng không tốt đến mức có thể bất chấp nguy hiểm mà vào sinh ra tử như vậy. Hắn liếc nhìn giáo viên đứng trên bục giảng, giảng bài đến nhiệt huyết sôi trào, căn bản không thèm quản cái người đang không ngừng huyên thuyên ở bên cạnh hắn.

Nguyên Dục quyết định làm lơ cái máy phát thanh bên cạnh, đặt lực chú ý của mình lên bảng đen rồi viết vào trong sách một dòng ghi chú.

"Chữ cậu viết đẹp quá." Lạc Tinh Vũ nằm bò ra mặt bàn, nhìn chằm chằm vào cuốn sách rồi nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Dục, "Có thể viết tên tôi một lần không?"

Nguyên Dục hoàn toàn không muốn để ý đến cậu, tiện tay vẽ một ngôi sao năm cánh ở bên cạnh một đoạn trọng điểm.

Ngôi sao năm cánh kia rơi vào trong mắt Lạc Tinh Vũ, chẳng khác nào biệt danh tình yêu mà Nguyên Dục tặng cho cậu. Lạc Tinh Vũ hưng phấn giơ ngón cái với hắn: "Thật sáng tạo!"

Nguyên Dục: "......"

Ở chung một thời gian ngắn, Lạc Tinh Vũ cảm thấy cậu càng lúc càng thích Nguyên Dục mất rồi.

Cậu không nói chuyện nữa, lẳng lặng quan sát sườn mặt của Nguyên Dục. Nguyên Dục nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc viết bài, quả thực chính một loại cảnh đẹp ý vui khiến cho Lạc Tinh Vũ cảm thấy đi học dường như cũng trở nên thú vị hơn nhiều.

Cậu bắt đầu suy đoán đặc tính của Nguyên Dục.

Cậu không ngửi được mùi tin tức tố, chỉ có thể dựa vào mắt thường quan sát, nhưng gần như là không có bất cứ hiệu quả gì.

Không mở miệng dò hỏi đặc tính chính là sự tôn trọng cơ bản dành với người khác, bởi vì sự khan hiếm của Alpha với Omega mà có một số phần tử tự cho mình là cao quý hơn người, khinh thường những người khác, đặc biệt là nhóm Beta bởi vì bọn họ quá mức bình thường. Thậm chí còn xuất hiện tình trạng bị phân biệt đối xử.

Mặc dù Lạc Tinh Vũ là Beta, thế nhưng gia cảnh không hề kém, cũng chưa từng gặp phải những vấn đề này. Cậu không quan tâm đến đặc tính, nhưng vẫn hy vọng Nguyên Dục không phải là Alpha.

Alpha trời sinh đã có dục vọng chinh phục, đánh dấu là nhiệm vụ bọn họ bắt buộc phải hoàn thành trong đời, nếu cưỡng chế vi phạm sẽ tạo thành mối nguy hại nhất định đối với cơ thể, nghiêm trọng hơn chính là cái chết.

Mà tuyến thể của Beta chỉ là một vật trang trí, không thể nào thỏa mãn nổi Alpha cho nên có rất nhiều cặp tình nhân như vậy đến cuối cùng đều phải tan rã trong không vui. Mặc dù không có bất cứ công văn nào nói rõ ngăn cấm tình yêu của Alpha với Beta, thế nhưng điều này đã trở thành quy tắc chung trong lòng tất cả mọi người.

Chuông tan học vang lên, giáo viên thông báo tan học, Nguyên Dục đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, Lạc Tinh Vũ không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy tay hắn: "Cậu đi đâu thế?"

Đụng chạm bất ngờ khiến khuôn mặt của Nguyên Dục cuối cùng cũng lộ ra chút biểu cảm khác, nhưng trong nháy mắt đã bị con ngươi tối đen của hắn che lấp đi. Tay Lạc Tinh Vũ rất nóng, ngón tay ẩm ướt, Nguyên Dục khẽ gạt bàn tay kia ra, nhàn nhàn liếc nhìn cậu một cái, trong mắt người này rõ ràng không ý thức được việc không nên làm, có lẽ cậu hoàn toàn không cảm thấy không có chuyện gì lại đi nắm tay một người không thân thiết là một việc sai trái.

Nguyên Dục: "Nhà vệ sinh."

Lạc Tinh Vũ rất muốn đi cùng hắn, nhưng chiếc chân trái bị bó cứng thạch kia cao quá mức bất tiện, không đợi cậu lấy cái nạng, Nguyên Dục đã cất bước đi ra ngoài.

Cậu nhìn bóng dáng Nguyên Dục dần dần biến mất trong tầm mắt, không khỏi thở dài một hơi, lại nghe thấy Trương Viên Viên nói: "Rất khó hòa hợp đúng không?"

Lạc Tinh Vũ quay đầu nhìn Trương Viên Viên, thấy vẻ mặt lo lắng của y, chớp chớp mắt nói: "Không có đâu."

"Cậu không cảm thấy cậu ta rất lạnh lùng à?" Trương Viên Viên vừa nói vừa xoa xoa cánh tay, "Tôi ngồi ở phía trước mà vẫn có thể cảm nhận được khí thế của cậu ta, còn có tác dụng hơn cả điều hòa đấy."

"Là tin tức tố à?" Lạc Tinh Vũ lập tức có hứng thú, rướn người về phía trước, "Cậu ngửi ra được? Cậu ấy là Alpha hay Omega?"

"Không phải tin tức tố, cậu có nghiêm túc học môn sinh lý không vậy!" Trương Viên Viên giải thích nói, "Trong tình huống bình thường Alpha có thể tự do kiểm soát việc giải phóng tin tức tố. Sau khi Omega tiêm thuốc ức chế vào cơ thể cũng có thể hoàn toàn ức chế được mùi vị tin tức tố của mình, vì vậy không ai có thể ngửi được tin tức tố của người khác. Khí thế mà tôi cảm nhận được kia đơn thuần chỉ là khí chất trên người cậu ta mà thôi."

Lạc Tinh Vũ vẫn luôn đắm chìm trong sắc đẹp của Nguyên Dục, làm gì rảnh rỗi mà đi cảm thụ khí chất gì ở trên người hắn, cậu nghe Trương Viên Viên giải thích xong, có chút thất vọng mà nói: "Tôi là Beta, Beta không cần học môn sinh lý."

Cậu cảm thấy phải biết bằng được đặc tính của Nguyên Dục nhưng chỉ có thể chờ đến khi tan học trở về ký túc xá.

Giữa trưa, thời điểm sắp tan học, Lạc Tinh Vũ hỏi Nguyên Dục: "Cùng đi nhà ăn không?"

Nguyên Dục lắc lắc đầu: "Tôi không ăn ở nhà ăn."

"Vậy cậu ăn ở đâu?" Trường trung học phụ thuộc là trường nội trú, ngày thường không thể đi ra ngoài, Lạc Tinh Vũ rất nhanh đã phản ứng lại, "Cậu mua mang về phòng học?"

Nguyên Dục: "Ừ."

"Giúp tôi mua một phần đi." Lạc Tinh Vũ chỉ vào chân nói, "Thật ra tôi cũng không tiện xuống lầu, tôi không kén ăn đâu, cậu ăn cái gì thì tôi ăn cái đó. Cái chân này của tôi chắc phải mất một tháng mới khỏi được, mà cậu có biết tôi bị ngã thế nào không?"

Nguyên Dục đương nhiên không biết, hắn không nói chuyện, Lạc Tinh Vũ đang muốn mở miệng, chuông tan học liền vang lên, giáo viên thông báo tan học, cả lớp sôi nổi đứng dậy.

Lạc Tinh Vũ đành phải tạm thời thu hồi lại đề tài, nói: "Cậu đi mua trước đi, chờ cậu trở lại tôi lại nói cho cậu biết cái chân này của tôi bị gãy như thế nào."

Nguyên Dục nghĩ thầm tôi một chút cũng không quan tâm cái chân của cậu bị gãy như thế nào, ngoài miệng lại nói: "Được."

Lớp 12 phải tham gia huấn luyện quân sự, lớp 10 còn chưa đi học lại. Trong trường học chỉ có học sinh lớp 11. Mặc dù không có mấy người tụ tập đứng ngoài hành lang, nhưng trong nhà ăn thì vẫn rất đông người. Nguyên Dục vừa đi vào, lông mày liền nhíu lại, bên khu dạy học cấm giải phóng tin tức tố, nhưng ở nhà ăn thì không ngăn cấm cho nên các loại tin tức tố hỗn tạp đều trộn lẫn vào nhau. Điều này đối với học sinh bình thường thì không sao cả, nhưng lại khiến cho tinh thần Nguyên Dục nháy mắt căng thẳng.

Cảm thấy bản thân không duy trì được lâu, hắn liền trực tiếp đi đến cửa sổ ít người nhất gọi hai phần cơm hộp, nhìn cũng không buồn nhìn đã đóng gói rời đi. Lúc trở lại phòng học cũng không còn mấy người, Lạc Tinh Vũ vừa bắt đầu suy nghĩ về bản kiểm điểm đã thấy Nguyên Dục đặt cơm lên mặt bàn, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn: "Cậu đi nhanh thế?"

Nguyên Dục ngồi xuống, sắc mặt không tốt lắm: "Ừ."

Lạc Tinh Vũ lấy cơm ra, Nguyên Dục cũng mở phần còn lại của mình ra, nhìn đến đồ ăn thì dừng lại một chút.

"Cà chua xào bí đỏ?" Lạc Tinh Vũ nhịn không được cười một tiếng, nhìn về phía Nguyên Dục, "Có phải cậu mua ở cửa sổ mới không? Khó trách lại đi nhanh như vậy, hẳn là chẳng có mấy người xếp hàng đâu nhỉ?"

Nguyên Dục "Ừ" một tiếng, cầm đôi đũa gẩy gẩy hai cái, lại chậm rãi buông xuống. Trên mặt hắn có chút xấu hổ, nhìn qua Lạc Tinh Vũ chỉ thấy Lạc Tinh Vũ đã gắp mấy miếng vào trong miệng.

Lạc Tinh Vũ chú ý đến tầm mắt của hắn, hỏi: "Cậu không ăn à?"

Nguyên Dục không hé răng.

"Không thích ăn?" Lạc Tinh Vũ nghi ngờ hỏi, "Vậy sao cậu còn mua ở nhà này?"

"...... Ít người." Nguyên Dục dừng một chút, giải thích nói, "Tôi không thể ở chỗ đông người quá lâu."

Lạc Tinh Vũ nhớ lại Lưu Thiều nói hắn phải tạm nghỉ học một năm để dưỡng bệnh, nghĩ thầm có thể có liên quan đến tình trạng sức khỏe, nói: "Sao cậu không nói sớm, cậu muốn ăn cái gì? Tôi gửi tin nhắn cho Bánh Trôi Nhỏ, nhờ cậu ấy mua cho cậu một phần khác nhe."

"Cảm ơn." Nguyên Dục nghĩ nghĩ, "Đồ ăn bình thường là được rồi."

Lạc Tinh Vũ một tay bưng cơm, một tay còn lại cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Trương Viên Viên, bảo cậu ta mua một phần ở cửa sổ đồ ăn mà mình thích, sau đó mới cất điện thoại đi, hỏi: "Trước kia cậu mắc bệnh gì thế? Vì sao không thể ở lâu trong chỗ đông người?"

Nguyên Dục không trả lời, hắn không muốn nhắc đến chuyện này, cho nên mới im lặng.

"Không muốn nói thì thôi." Lạc Tinh Vũ cũng không hỏi nữa, lại chuyển đề tài nói, "Cậu có muốn biết tôi bị ngã thế nào không?"

Kỳ thật Nguyên Dục rất muốn nói là "không muốn", nhưng thấy đôi mắt sáng long lanh của Lạc Tinh Vũ, vừa nãy còn chủ động tìm người giúp mình mua cơm, liền hỏi: "Bị ngã thế nào?"

Lạc Tinh Vũ đặt hộp cơm xuống bàn, nói: "Cậu có biết trong trường chúng ta có một chỗ điểm mù, không lắp camera, chỗ đó có một hàng rào, phía bên ngoài chính là quảng trường Thái Dương."

Nguyên Dục mơ hồ cảm thấy nơi Lạc Tinh Vũ nói đến có chút quen thuộc, đợi cậu nhắc đến quảng trường Thái Dương thì mới nhớ ra đó là nơi hôm qua hắn đến. Tựa hồ đã đoán ra nguyên nhân Lạc Tinh Vũ bị thương ở chân nên có chút phức tạp mà nhìn cậu.

......Cái người bị ngã xuống từ trên tường hôm qua vậy mà lại là cậu ta?

"Dù sao cũng chính là chỗ đó, nếu cậu không biết thì đợi khi nào có cơ hội tôi sẽ dẫn cậu đến xem." Lạc Tinh Vũ nói về chủ đề chính, "Chỗ đó có hai cái cây, có thể trèo ra ngoài được. Tối qua tôi trốn ra ngoài chơi, lúc trở về thì thấy có người đứng đó hút thuốc, cũng không biết cậu ta hút loại thuốc gì nữa, lúc ngửi thấy cái mùi ấy cả người tôi mất hết sức lực, sau đó mới bị ngã từ trên xuống."

Lạc Tinh Vũ càng nói càng giận, "Nhưng tức nhất là lúc tôi gọi cậu ta giúp đỡ, cậu ta cứ vậy mà quay đầu bỏ đi! Lúc đó muộn lắm rồi, chờ đến khi tôi về đến ký túc xá cũng đã quá giờ giới nghiêm. Cô quản lý ký túc đưa tôi đến bệnh viện, kiểm tra xong xuôi còn phạt tôi viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ nộp cho cổ nữa, ôi chao, thảm quá đi mất! Cái thằng hút thuốc kia đã lén lút làm chuyện xấu lại còn thấy chết mà không cứu, tốt nhất là đừng bao giờ để tôi phải gặp lại nó!"

Nguyên Dục đã làm chuyện xấu còn thấy chết không cứu: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play