"Trên giá sách của anh, thứ tự sắp xếp trên hàng thứ tư và thứ năm thay đổi, mà trên đầu giường của anh đang đặt một quyến sách lúc trước đặt ở hàng thứ năm. Cho nên tôi đã dò hỏi hộ sĩ của anh và dì Trương."

Tiếu Uẩn ngẩn người, hắn không ngờ một chi tiết nhỏ như vậy lại làm mình lộ tẩy.

"Được rồi, thứ này là ai đưa cho anh?" Tiếu Thần cầm ống tiêm kia hỏi.

Tiếu Uẩn cúi đầu cười, thật sự có loại cảm giác thắng làm vua thua làm giặc.

"Không nói cũng không sao. Tới chỗ cảnh sát mà khai đi vậy." Tiếu Thần lấy điện thoại ra, trên giao diện điện thoại là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi của mình với Tiếu Uẩn.

Cậu ta gửi thẳng đoạn ghi âm cho Hứa Tinh Nhiên.

"Mày cho là cảnh sát có thể quản được bọn họ sao?"

Tiếu Uẩn dùng ánh mắt "Mày thật ngây thơ" để nhìn Tiếu Thần.

"Anh có phải đang nghĩ chỉ cần mình phối hợp với Eden, thì bọn chúng sẽ đưa trái tim của tôi cho anh không?"

Tiếu Thần cũng tặng lại cho đối phương một cái ánh mắt "Anh thật ngây thơ."

Tiếu Uẩn quả nhiên căng thẳng hơn, siết chặt nắm đấm của mình, hàm răng cũng cắn chặt.

"Để tôi nói cho anh biết mục đích Eden muốn bắt tôi là gì nhé." Tiếu Thần làm một động tác "Mời", để Tiếu Uẩn ngồi xuống cạnh bàn ăn trong phòng khách.

Cậu ta ở ngay trước mặt đối phương, rót nước nóng vào trong bát để mì ăn liền, đổ hết các gói gia vị vào rồi tiện tay cầm cuốn tạp chí "Chuyên gia tài chính" của Tiếu Hồng Văn đậy lên trên, sau đó co một chân lên lên ghế, tay gác lên đầu gối, mỉm cười nhìn Tiếu Uẩn.

Tiếu Uẩn đợi lâu sốt ruột, không chờ nổi mở miệng hỏi: "Mục đích của bọn họ là gì?"

"Anh cảm thấy pheromone của mình mạnh hơn, hay là của tôi mạnh hơn?" Tiếu Thần hỏi.

Sắc mặt Tiếu Uẩn lập tức trở nên khó coi, "Vấn đề này thì có liên quan gì?"

"Tất nhiên là có, để giúp anh nhìn nhận rõ vấn đề đó. Chúng ta cứ thoải mái mà nói đi — không chỉ anh mà toàn bộ nhà họ Tiếu này, không ai có nồng độ pheromone cao hơn tôi. Giá thị A của tôi càng cao, trong lòng các người càng khó chịu. Cho dù anh có lấy được trái tim của tôi cũng sẽ không có được nồng độ pheromone như tôi đang có, vậy Eden cần anh làm gì?" Tiếu Thần thò ngón tay nghịch nghịch bát mì.

"Vậy Eden muốn mày vì cái gì?"

"Thứ nhất, bất kể là muốn chế tạo golden apple hay là loại thuốc anh đang dùng bây giờ đều cần có aplus của alpha cấp cao. Chỉ riêng điểm ấy, tôi đã có giá trị hơn anh rồi."

Hầu kết Tiếu Uẩn nhúc nhích, Tiếu Thần dám xác định mình đã chọt trúng vào chỗ đau của hắn.

"Thứ hai, loại thuốc mới của bọn họ có thể giúp cho thân thể bị tổn thương của alpha khôi phục lại như cũ, thậm chí năng lực sau khi khôi phục lại càng mạnh hơn. Để chứng mình loại công hiệu này, bọn họ cần có người để tham chiếu. Mà tôi chính là hình mẫu tiêu biểu của alpha cao cấp, rất có giá trị đối chiếu. Anh tự nhìn lại mình đi... Hai chân có thể đi lại đã là tốt lắm rồi, ngay cả một quyền của tôi cũng không đỡ được, anh nghĩ mình có thể làm đối tượng tham chiếu cho bọn họ sao"

"Đừng nói nữa." Tiếu Uẩn nghiến răng nghiến lợi nói.

"À, tôi còn phải nhắc nhở anh một chút. Sau tối nay, giá trị lợi dụng của anh với Eden đã không còn một tẹo nào. Anh cảm thấy bọn họ sẽ làm gì?" Tiếu Thần dựa lưng về phía sau, nở nụ cười tựa như ác quỷ.

Tiếu Uẩn trầm mặc, chờ đến khi hắn thoát ra khỏi nỗi hận với Tiếu Thần mà tỉnh táo lại thì mới phát hiện bản thân đã ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Trước kia Hàn Lệ có thể dùng các mối quan hệ của nhà họ Hàn, thậm chí là cả của nhà họ Tiếu làm lợi thế để đàm phán với Eden, nhưng hiện nhờ hắn nào khác chó nhà có tang, "Eden" kêu hắn làm gì hắn cũng chỉ có thể làm đó.

"Ngày mai đến cục cảnh sát với tôi một chuyến đi. Làm nhân chứng, may ra thì còn được sống tiếp."

"Mày muốn tao phản bội Eden? Mày có biết kết cục khi phản bội bọn họ không?"

Tiếu Thần mỉm cười, mở nắp bát mì ra, "Phản bội Eden, khả năng là sẽ bị bọn họ cho một chiếc xe đâm chết. Còn ở lại, bọn họ sẽ vắt nốt giá trị thặng dư cuối cùng của anh, để anh đánh cùng những alpha, cho đến khi bị đánh chết mới thôi. Trước khi tôi ăn xong bát mì này thì tốt nhất anh nên cho tôi biết đáp án của mình."

Biểu tình trên mặt Tiếu Uẩn biến hóa không ngừng, xoắn xuýt, hoài nghi, sợ hãi dồn dập dâng lên.

Mãi đến khi Tiếu Thần ăn xong miếng mì cuối cùng, thỏa mãn thở dài một hơi: "Vẫn là đồ ăn liền ăn ngon nhất, sao rồi, có câu trả lời chưa?"

"Tao... Tao đi với mày..."

Tiếu Uẩn còn chưa nói hết câu, chuông cửa bỗng vang lên.

Vẻ mặt Tiếu Thần trở nên nghiên túc, đặt một ngón tay len môi ra hiệu tạm ngừng lại đề tài của bọn họ.

Cậu ta đi ra cửa, nghĩ thầm, giờ này hẳn là Tiếu Hồng Văn trở về, nhưng nếu là Tiếu Hồng Văn thì ông ta có thể tự mình mở cửa, đâu cần phải nhấn chuông.

Tiếu Thần mở camera theo dõi bên ngoài, phát hiện đang đứng ở cửa vậy mà lại là Tiếu Nam, tên này đang đút tay túi quần, một bộ rất sốt ruột.

Tiếu Thần mở cửa, lạnh nhạt hỏi: "Ha, trễ thế này mà vẫn nhớ thương ông anh họ của mình à?"

"Gì? Anh bắt nạt anh ấy?" Tiếu Nam một bộ muốn túm lấy cổ áo Tiếu Thần.

"Không có, tôi nào dám như vậy. Đã trễ thế này, cậu chạy tới đây có chuyện gì không?"

"Tôi để quên điện thoại của mình ở đây. Anh nghĩ ông đây muốn nhìn thấy cái bản mặt của anh lắm sao?" Tiếu Nam không buồn thay dép, đi thẳng đến chỗ ghế salon ở phòng khách, điện thoại của cậu ta vẫn nằm nguyên ở đó.

Lúc chuẩn bị rời đi, cậu ta mới đột nhiên nhận ra: "Anh Uẩn, sao anh lại ngồi đó? Anh... Xe lăn của anh đâu?"

Tiếu Nam bước nhanh đến trước mặt Tiếu Uẩn, lo lắng hỏi: "Anh Uẩn, có phải là cái tên kia..."

"Tôi? Cậu định nói tôi cõng anh Uẩn của cậu xuống đây, hay là bế anh Uẩn thân yêu của cậu xuống đây?" Tiếu Thần buồn cười đi tới, thu dọn bát mì của mình, cậu ta rất hứng thú muốn nhìn xem Tiếu Uẩn sẽ giải thích với em giai fan cuồng này mình có thể đi lại thế nào, rồi nửa đêm chạy xuống đánh lén người khác thế nào.

"Đêm hôm khuya khoắt, anh không để anh Uẩn nghỉ ngơi lại bắt anh ấy xuống đây làm gì? Có biết tim anh ấy không tốt không hả?" Tiếu Nam lớn tiếng chỉ trích.

Tiếu Thần chỉ khúc khích cười, "Cậu có muốn gõ thử đầu gối anh Uẩn của mình không? Đầu gối anh ta phản ứng tốt lắm đấy."

Tiếu Uẩn lộ ra vẻ mặt khó coi, hắn thấp giọng nói với Tiếu Nam: "Tiểu Nam, muộn rồi, em về trước đi. Anh không sao."

"Không sao? Vậy lời Tiếu Thần nói là có ý gì? Anh... Anh... Chân của anh khỏi rồi sao?" Tiếu Nam hỏi.

"Phải, anh có thể đi lại rồi." Tiếu Uẩn đáp.

"Bắt đầu từ khi nào vậy?" Tiếu Nam lại hỏi.

Tiếu Uẩn thở dài, "Có một ít nguyên nhân khiến anh không thể không che giấu chuyện mình đã đi lại được, nhưng không phải anh cố ý lừa gạt em. Bởi vì ở Tiếu gia... Chỉ có em là thực lòng đối xử tốt với anh."

Tiếu Nam lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi: "Lần trước lúc em tới thăm, chân của anh đã đi được rồi sao?"

Sắc mặt Tiếu Uẩn vô cùng khó coi, nói: "Hôm này muộn quá rồi, chuyện này chúng ta để sau hẵng bàn có được không?"

"Vậy lúc em đưa anh ra khỏi bệnh viện về nhà thì sao? Lúc đó anh đã đi được chưa?"

Kiểu người "Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng" như Tiếu Nam chắc chắn không chịu được chuyện Tiếu Uẩn lừa dối mình.

Tiếu Thần vốn không thích hóng hớt drama, nhưng kịch hay của Tiếu Uẩn và Tiếu Nam thì cậu ta lại thấy hứng thú vô cùng, không coi hết thì tối nay chắc chắn không ngủ ngon được.

Tiếu Nam lại tiếp tục hỏi: "Vậy lúc trước nữa thì sao? Lúc mẹ anh gặp chuyện, anh bị đưa đi bệnh viện, chân của anh đã đi được rồi à!"

"Tại sao em cứ muốn hỏi những vấn đề này? Có ý nghĩa gì sao? Hả?" Tiếu Uẩn vốn đã không kiên nhẫn, rốt cục không chịu nổi nữa mà quát lên.

"Em vì anh làm nhiều chuyện như vậy! Không ưa bất cứ ai làm dao động địa vị của anh, không ưa bất cứ ai mơ ước vị trí của anh! Không ưa bất cứ làm cho anh buồn! Anh hôm nay lại hỏi em có ý nghĩa hay không à!" Tiếu Nam rống lên.

Ngay cả Tiếu Nhạc đang làm bài tập ở trên nhà cũng nghe thấy động tĩnh, cô nhóc mở cửa phòng, đứng chỗ cầu thang hỏi: "Anh — Làm sao vậy ạ?"

Tiếu Thần ra hiệu cho cô nàng: "Vào trong đi, lát nữa kể cho em sau."

Tiếu Nhạc bĩu môi bĩu mỏ, "Rầm —" một tiếng, có nhóc không vui đóng sầm cửa lại.

"Đó là tự em muốn, anh chưa từng nói em phải làm như vậy, cũng chưa từng cầu xin em làm như vậy." Tiếu Uẩn cáu kỉnh, hắn chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đuổi Tiếu Nam về, chuyện liên quan đến "Eden" hắn còn chưa nói xong.

"Anh đúng là đồ khốn!" Tiếu Nam xông tới, đấm một quyền lên mặt Tiếu Uẩn.

Thành phần hóng hớt - Tiếu Thần ngây người, cậu ta không ngờ Tiếu Nam lại đánh Tiếu Uẩn thật.

Tiếu Uẩn lảo đảo lui về phía sau, ngã song soài trên mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy, quyền thứ hai của Tiếu Nam đã lại lao tới.

"Anh coi em là thằng ngu sao ——"

Tiểu Uẩn ngày thường quen sống thoải mái, lại vì có bệnh tim trong người mà không hay rèn luyện thể thao, sao hắn có thể chống đỡ được nắm đấm của Tiếu Nam chứ.

Hắn bị đánh, Tiếu Thần thấy rất vui. Nhưng mà lỡ bị đánh ra làm sao thì ngày mai ai đi cục cảnh sát làm chứng với cậu ta được nữa.

"Hey hey hey!" Tiếu Thần ngăn lại nắm đấm thứ ba của Tiếu Nam đang chuẩn bị hạ xuống, kéo cậu ta ra, "Được rồi, cậu muốn đánh chết anh ta đấy hả?"

Tiếu Nam cúi đầu đứng ở đó, hai vai run lên giống như đang khóc.

"Không đến nỗi đó chứ? Cậu vì người này mà khóc đấy hả? Không đáng..."

Lời còn chưa nói hết, Tiếu Nam đã đột ngột ra tay, một tia sáng lạnh lóe lên, Tiếu Thần hoàn toàn không có phòng bị, chỉ thấy trên tay nhói len giống như bị kim đâm.

Tiếu Nam ngẩng đầu lên, cậu ra nguyên bản không phải đang khóc mà là đang cười.

Nụ cười rất lộ liễu.

Tiếu Thần che chỗ cánh tay bị đâm của mình, Tiếu Nam tiện tay vứt ống tiêm trong tay mình đi, vừa vặn rơi lên mặt Tiếu Uẩn.

"Anh Uẩn, anh muốn phản bội Eden sao? Sẽ chết rất thảm đấy."

Tiếu Uẩn thất kinh gạt ống kim tiêm xuống, chống cùi chỏ chật vật lùi về phía sau.

Tầm mắt Tiếu Thần bắt đầu mở nên mơ hồ, cậu ta quờ quạng đứng không vững, không ngờ rằng mình tránh được Tiếu Uẩn lại vẫn bị Tiếu Nam đánh lén.

... Tiếu Nam mới là người của "Eden".

Nhìn phản ứng của Tiếu Uẩn, chắc hắn cũng không biết thân phận thật sự của Tiếu Nam. Chỉ sợ từ đầu đến cuối, Tiếu Uẩn đều là con cờ trong tay Tiếu Nam mà thôi.

Nhìn bề ngoài thì là Tiếu Uẩn giả bộ thanh cao, rộng lượng lợi dụng Tiếu Nam, nhưng thực tế lại là Tiếu Nam lợi dụng Tiếu Uẩn để xây dựng hình tượng "Ngu si tứ chi phát triển" cho mình.

Không được... Nhất định phải báo cho bọn Hứa Tinh Nhiên biết.

Tiếu Thần muốn lấy điện thoại của mình báo tin, nhưng Tiếu Nam lại mỉm cười ma quái đi đến bên cạnh, cầm điện thoại của cậu ta đi, đặt lên trên bàn, rồi ghé vào tai Tiếu Thần nói: "Đừng gây chuyện nữa nào, Nhạc Nhạc vẫn còn ở trên nhà đấy."

Lời nhắc nhở nhẹ nhàng này rơi vào trong tai Tiếu Thần lại như búa tạ đang đánh.

Cậu ta rốt cục không thể chống lại tác dụng của thuốc nữa, mê man ngã xuống.

Tiếu Uẩn vùng dậy chạy về phía cửa, vừa chạy vừa muốn hô hoán, Tiếu Nam nhếch mép cười, hai ba bước đã đuổi kịp đối phương, cầm bình hoa bên cạnh dứt khoát đập lên đầu Tiếu Uẩn.

"Rầm ——" một tiếng, Tiếu Uẩn ngã xuống.

Nhạc Nhạc ở trên lầu nghe thấy tiếng động, vội mở cửa ra: "Anh —— Anh—— có chuyện gì..."

Cô nhóc đứng trên cầu thang, đầu tiên chính là thấy Tiếu Thần đang nằm gục trên sàn, liền không nghĩ ngợi gì mà lao xuống.

"Anh! Anh ơi! Anh làm sao vậy!" Tiếu Nhạc không ngừng lay người anh trai, thế nhưng Tiếu Thần vẫn không có phản ứng nào.

Cô bé nhìn ra phía cửa, lại thấy Tiếu Uẩn cũng đã ngã ra sàn, xung quanh đầy những mảnh vỡ của lọ hoa. Tiếu Nam đứng ở bên cạnh, một bộ bị dọa cho choáng váng.

"Tiếu Nam! Rốt cuộc là có chuyện gì vừa xảy ra! Anh tôi bị sao vậy!"

Tiếu Nam lúc này mới hồi thần, "Chúng ta... Chúng ta nhanh gọi xe cứu thương tới!"

"Rốt cuộc là có chuyện gì!"

Tiếu Nam ôm lấy đầu của mình, "Tôi và... Tôi và Tiếu Uẩn đánh nhau, anh của cô muốn ngăn tôi lại, không ngờ Tiếu Uẩn lại tiêm cho anh ta cái gì đó... Sau đó chạy về phía cửa! Tôi nóng ruột liền lấy lọ hoa đập anh ấy..."

Tiếu Nhạc nghe xong vẫn không hiểu có chuyện gì, nhưng vẫn lập tức lấy điện thoại gọi xe cứu thương.

Nhân viên y tế tới nhà, mang Tiếu Thần đã té xỉu cùng Tiếu Uẩn máu me đầy đầu lên xe cấp cứu.

Không lâu sau, Hứa Tinh Nhiên cùng Cố Lệ Vũ nhận được điện thoại của đội trưởng Hồng.

Nội dung cuộc gọi không phải chuyện Tiếu Thần bị đưa đến bệnh viện mà là Tiếu Thần và Tiếu Uẩn đều đã mất tích.

Bởi vì sau khí Tiếu Thần bị xe cứu thương mang đi, khoảng năm phút sau lại có một chiếc xe cấp cứu nữa đi tới nhà họ Tiếu, Tiếu Nhạc bối rối, nếu đây mới là chiếc xe mà bệnh viện cử tới vậy chiếc xe cứu thương đã mang Tiếu Thần và Tiếu Uẩn đi lúc nãy là từ đâu ra?

Khi Cố Lệ Vũ mang theo An Lan chạy đến nhà họ Tiếu, cảnh sát cũng đã có mặt, đang tiến hành khám nghiệm hiện trường.

Đội trường Hồng đứng ở ngoài cửa nhà, vừa hút thuốc vừa nói chuyện với Hứa Tinh Nhiên. Lông mày Hứa Tinh Nhiên nhăn chặt, có vẻ như Tiếu Thần thật sự đã xảy ra chuyện rồi.

Tiếu Nhạc đứng bên cạnh đang không ngừng lau nước mắt, vừa nhìn thấy An Lan là chạy ngay tới chỗ cậu.

"Anh An Lan!"

An Lan ôm Tiếu Nhạc, xoa đầu cô bé nói: "Nhạc Nhạc đừng khóc, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiếu Nhạc nói hết những gì mình biết lại một lần nữa, bao gồm cả những câu mà Tiếu Nam đã nói với cô bé.

Lúc này Tiếu Nam đang ngồi trên bậc cửa trước nhà, có cảnh sát muốn dìu cậu ta đứng lên nhưng chân cậu ta nhũn ra không đi được, nên đành để cậu ta ngồi ở đó. Đội trưởng Hồng phái một viên cảnh sát ở lại chăm sóc, tiện thể hỏi Tiếu Nam xem đã có chuyện gì phát sinh.

Lúc này, xe của Tiếu Hồng Văn đã vội vã trở về, ông ta vẫn mặc nguyên bộ lễ phục trên người, rõ ràng là đã uống rượu, bước đi cũng hơi lung lay, ông ta đi đến chỗ đội trưởng Hồng, nắm lấy đối phương rồi hỏi: "Cảnh sát các người đã làm cái gì? Tại sao cả hai đứa con trai của tôi đều mất tích được? A Uẩn không thấy... A Thần cũng không thấy?"

"Ngài Tiếu, trước hết xin ngài hãy bình tĩnh... Dựa theo những gì chúng tôi được biết, Tiếu Uẩn rất có thể là người của tổ chức Eden. Cậu ta trợ giúp Eden bắt Tiếu Thần đi." Đội trưởng Hồng nói.

"Cái gì... Tiếu Uẩn... Có liên hệ với Eden sao? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể! Chân của nó không đi đứng được, tim cũng không tốt, nó sao lại dính đến Eden được?"

Nếu Tiếu Uẩn thực sự là người của Eden, đây sẽ là một đả kích trí mạng đối với nhà họ Tiếu, một khi có phóng viên biết được chuyện này, danh dự nhà họ sẽ mất hết.

"Chúng tôi sẽ không tùy tiện suy đoán bừa bãi nếu không có chứng cứ xác thực. sự việc hôm nay giữa Tiếu Thần và Tiếu Uẩn đã được ghi âm lại. Chân Tiếu Uẩn cũng đã hoàn toàn khôi phục, cậu ta giúp Eden là vì muốn có được trái tim của Tiếu Thần."

Đội trưởng Hồng vừa nói thế, Tiếu Hồng Văn đã hoàn toàn bấn loạn rồi.

"Thằng con bất hiếu Tiếu Uẩn kia có làm sao cũng không vấn đề gì! Nhưng A Thần nhát định phải trở về! Nó nhất định phải được tìm về! nhà họ Tiếu chúng tôi chỉ còn có mình nó! Chỉ còn có mình nó thôi! Các người mau liên hệ với cái tổ chức kia, muốn bao nhiêu tiền cũng được hết! Muốn bao nhiêu nhà tôi cũng đưa! Nhất định phải đưa A Thần trở về!"

Thấy cảnh này, một vài cảnh sát từng nói chuyện với Tiếu Thần đều liếc mắt nhìn nhau.

"Kỳ ghê ha, sao tôi nghe nói trước đây Tiếu Hồng Văn hoàn toàn không để tâm gì đến Tiếu Thần cơ mà? Giờ lại coi cậu ấy như bảo bối vậy?"

"Cậu không biết hả? Trước đây Tiếu Hồng Văn kỳ vọng nhiều vào đứa con lớn là Tiếu Uẩn hơn, bởi vì cậu ta có Hàn gia chống lưng. Nhưng giờ Hàn gia xong đời rồi, Tiếu Uẩn chân thì có tật, tim cũng có bệnh, Tiếu Hồng Văn lập tức coi cậu ta trở thành gánh nặng. Hơn nữa trong lớp người trẻ của nhà họ Tiếu chỉ còn mỗi Tiếu Thần là alpha cao cấp. Hứa con trai này mà không còn nữa..."

"Nhà họ Tiếu sẽ hoàn toàn sa sút?"

"Phí lời. Nhưng mà đây chính là báo ứng của nhà họ, ai nói Tiếu Hồng Văn có mắt không tròng. A Thần là đứa nhỏ tốt như vậy."

"Đúng thế đấy."

Lúc này An Lan hoàn toàn không có tâm trạng nghe Tiếu Hồng Văn biểu đạt "Tình thương người cha" của mình mà chỉ muốn biết chuyện này rốt cuộc là sao.

Khi cảnh sát tới bên cạnh, hiển nhiên Tiếu Nam vẫn chưa hoàn hồn, chỉ lặp đi lặp lại mỗi một câu, "Sao anh ấy lại gạt tôi? Sao anh ấy lại muốn gạt tôi?"

Hứa Tinh nhiên nắm được đại thể sự việc xong, thì tổng kết lại mọi việc đã xảy ra hôm nay nói cho Cố Lệ Vũ và An Lan biết.

"Cậu không phải nói đã xắp xếp người trông chừng ở nhà họ sao?" Cố Lệ Vũ hỏi Hứa Tinh Nhiên.

"Người của tôi thấy xe cứu thương rời đi đã lập tức bám theo, thế nhưng người lái chiếc xe đó đưa Tiếu Thần và Tiếu Uẩn đi rất có kinh nghiệm phản trinh sát, người của tôi mất dấu bọn họ. Hơn nữa bọn họ còn nửa đường đổi xe, đội trường Hồng đang kiểm tra các camera giám sát ở dọc đường.

Đội trưởng Hồng đi tới chỗ mấy người họ, nói: "Tôi biết mấy cậu cảm thấy bản lĩnh của mình rất tốt, tôi không quản các cậu muốn làm gì, nhưng từ giờ phút này trở đi, tôi không hi vọng các cậu lại gạt tôi bất cứ chuyện gì nữa."

"Tôi biết, anh yên tâm đi." Hứa Tinh Nhiên nói.

Tiếu Nhạc ôm An Lan không chịu buông tay, nức nở nói: "Anh An Lan, để em ở chỗ các anh có được không? Em không muốn ở lại đây!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play