*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Ruby

- ----------------

Viên Tinh Châu nghe thấy hắn thối rắm mà khoe khoang làm vai chính thần tiên, cũng không nhịn được nữa, phá lên cười ha ha.

Diệp Hoài vẻ mặt hoài nghi nhìn cậu.

"Anh thật là đáng yêu, Hoài ca." Viên Tinh Châu cười lại gần sát bên, cùng hắn dính lấy, "Yêu anh ghê."

Diệp Hoài: "..."

Diệp Hoài sắc mặt ửng đỏ, liếc mắt nhìn phía trước. Tiểu Lữ lập tức vuốt thẳng khóe miệng cười toe toét, vẻ mặt nghiêm nghị mắt nhìn phía trước, nỗ lực hạ thấp độ tồn tại.

"Chúng ta buổi chiều làm gì, " Viên Tinh Châu cảm thấy mình da mặt càng ngày càng dầy, hoàn toàn không quản trên xe còn có người khác, chỉ thấy Diệp Hoài, "Nếu không liền ở khách sạn đi."

"... Không được." Diệp Hoài hiếm thấy cự tuyệt một lần, lôi kéo tay cậu quơ quơ: "Cùng em đi ra ngoài đi một chút."

Giữa hè mùa, thành phố quay phim sở tại đang mùa cao điểm du lịch, hai người bọn họ người cũng không thể ăn mặc cho mình võ trang đầy đủ như mùa đông. Hai người ngoại hình vốn là xuất chúng, vừa ốm vừa cao, Viên Tinh Châu lại đặc biệt trắng, hai người cùng nhau ra ngoài, rất khó không bị người qua đường vây xem.

Trên thực tế một năm này, đặc biệt là thời gian nửa năm gần đây, Viên Tinh Châu đã rất ít đi ra ngoài đi dạo phố. Cậu đối với đề nghị Diệp Hoài tự nhiên rất động lòng, chỉ là không biết như thế nào mới có thể thực hiện.

Lại nghĩ một chút, hiện tại ngôn luận trên mạng còn không biết ra sao, giả như hai người vùi ở trong khách sạn, Diệp Hoài loại yêu thích tìm tên tìm anti-fan của mình, chắc chắn sẽ nhìn thấy fan xé bức...

"Vậy thì đi dạo phố." Viên Tinh Châu cười cười, trong lòng nghĩ đến lát nữa trước tiên đăng thanh minh, sớm một chút cuốn việc này đi.

Nhưng mà sau khi hai người trở lại khách sạn, Diệp Hoài lại hoàn toàn không cho cậu cơ hội đăng thanh minh —— trong khách sạn còn chờ một vị khách đặc biệt.

"Xin chào, Viên lão sư, chúng ta lại gặp mặt nha!" Cô gái kia nhìn thập phần nhìn quen mắt, thấy cậu tiến vào, cười lên chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Viên lão sư càng đẹp trai hơn!"

"Là cậu?" Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, vội cùng người nắm tay, "Chào cậu!"

Cô gái này chính là tiểu muội trang điểm trong đoàn phim《 Mê Thành 》, fan Diệp Hoài. Viên Tinh Châu không biết cô vì sao lại ở đây, chào hỏi với người ta, vừa nhìn về Diệp Hoài ở phía sau.

" Vì để chuẩn bị đi dạo phố." Diệp Hoài cười đóng cửa lại, xoa nhẹ trên đầu cậu, "Em không phải yêu thích đi khu náo nhiệt à."

Viên Tinh Châu: "!!!"

Viên Tinh Châu trợn to mắt, khó có thể tin nhìn mấy người.

"Vậy chúng ta bây giờ bắt đầu hay là đợi lát nữa?" Cô gái mở hòm hoá trang ra, lại để cho Tiểu Lữ dịch bàn đến vị trí thích hợp, điều chỉnh tia sáng, "Để trang dung thoạt nhìn tự nhiên một ít, nếp nhăn chúng ta cũng không cần trang điểm dầy..."

Viên Tinh Châu lần trước thời điểm cùng cô gái này hợp tác, người nọ còn có chút non nớt. Nhưng mà lúc này mới ngắn ngủi mấy tháng, đối phương dĩ nhiên đã có kiểu mẫu của chuyên gia trang điểm đại bài, ánh mắt kiên định, ra tay gọn gàng, khi tình cờ xem xét cậu, kiểu tự tin mà đánh giá kỹ, khiến Viên Tinh Châu rất là bất ngờ.

"Viên lão sư càng ngày càng anh tuấn, " cô gái vẽ nếp nhăn trên trán cho cậu, cười nói, "Lần trước lúc hoá trang cho anh, cảm giác mắt hai mí không sâu như vậy, lông mi cũng dài rất nhiều."

" Cám ơn." Viên Tinh Châu chân thành nói, "Cậu cũng rất không giống trước, gầy hơn năm ngoái nhiều quá, tôi đều không dám nhận. Xưng hô cậu như thế nào?"

Cô gái cười cười: "Gọi em Tiểu Khúc là được."

"Được, vậy cậu liền gọi tôi một tiếng Viên ca đi, tôi hẳn là lớn hơn cậu vài tuổi. Tôi đi..." Viên Tinh Châu trợn to mắt, hướng trước gương nhích lại gần, "Cậu đây cũng thật lợi hại đi!"

Trong gương cậu đã hoàn toàn thay đổi dáng dấp, thoạt nhìn như là hơn năm mươi tuổi. Viên Tinh Châu ngạc nhiên nhìn chung quanh, cơ hồ muốn trợn tròn mắt.

Kỳ thực cậu tại trong đoàn phim, đối với đặc hiệu chuyên gia trang điểm cũng không xa lạ gì, đặc biệt là khuôn mặt trang dung hiệu quả loại thương tổn, cơ hồ mỗi bộ phim đều có. Trang điểm đầu trọc, lão niên càng là thông thường, mà trang dung đặc hiệu của đoàn phim tiêu tốn thời gian đều tương đối lâu, hơi một tí mấy tiếng. Viên Tinh Châu liền vẫn luôn đóng vai anh chàng đẹp trai, tiểu mỹ nam, chính mình đóng vai xấu vẫn là lần đầu tiên, thấy thế nào đều cảm thấy kinh ngạc.

" Yêu cầu của ống kính đối với chi tiết nhỏ tương đối cao, cho nên tiêu tốn thời gian dài." Tiểu Khúc nhìn cậu vẻ mặt khiếp sợ, cười tiếp tục tiến hành trang điểm tỷ mỉ, đồng thời giải thích, "Mà ra ngoài chơi mà nói, trừ phi người khác trước tiên chú ý tới anh, bằng không không có nhìn kỹ chằm chằm. Như vậy trang dung liền đủ dùng."

Cô vừa cẩn thận điều chỉnh tia sáng, tại Viên Tinh Châu mặt tăng thêm hai nếp nhăn khóe miệng tự nhiên, thêm mấy chấm, "Màu da sẽ không chỉnh quá nặng, miễn cho chảy mồ hôi nhiều hơn sẽ không tự nhiên."

Cô nói xong liền quan sát một chút, sau đó cào cào tóc Viên Tinh Châu, cho cậu đội lên cái mũ đánh cá (*): "Mũ lưỡi trai sẽ nổi bật hình dáng khuôn mặt, cằm Viên ca quá đẹp, mang mũ đánh cá mềm mềm rũ xuống che một chút, vừa vặn che nắng. Xong rồi, thế nào?"

(*) mũ đánh cá



Diệp Hoài luôn luôn tại bên cạnh vừa nhìn, lúc này ngạc nhiên vòng quanh Viên Tinh Châu quay một vòng, nở nụ cười: "Thật sự là soái lão đầu!"

Viên Tinh Châu cười hì hì, quay về gương nhìn tới nhìn lui.

"Vậy tôi mặc cái gì?" Trang dung này quá giống như thật, Viên Tinh Châu trừng mắt nhếch miệng, làm mấy biểu tình, thấy hướng đi nếp nhăn đều rất tự nhiên, nhất thời trở nên hưng phấn, "Hiện tại liền đi sao?"

"Nếu như em không sợ nhìn thấy tin tức tiểu thịt tươi họ Diệp nào đó bên cạnh phú lão đầu..." Diệp Hoài nói "Đi bây giờ cũng được."

Viên Tinh Châu: "..."

Mấy người bên trong bắt đầu cười ha hả. Viên Tinh Châu cũng vui vẻ không chịu nổi, nhanh chóng nhường chỗ cho hắn. Vì vậy kế tiếp cậu liền mắt thấy quá trình Diệp Hoài bị từng bước biến già.

"Quá thần kỳ." Viên Tinh Châu nhìn mí mắt Diệp Hoài rũ xuống một chút, khóe mắt đi ra một chút nếp nhăn, nếp nhăn khóe miệng cũng dần dần sâu, giống như là thời gian thật sự đang điêu khắc lên gương mặt đẹp trai này, không từ hoài nghi lên, có phải là mấy chục năm sau đó, bọn họ thật sự sẽ biến thành ngày dáng dấp như hôm nay đây.

Đương nhiên, như vậy Diệp Hoài vẫn cứ là soái. Mà mấy chục năm sau, nếu hai người bọn họ vẫn là như vậy, vậy kỳ thực được cho là một chuyện may mắn. Dù sao đa số người bước vào trung niên sau đó thì sẽ khó có thể ức chế mà bắt đầu phát tướng.

Bọn họ lại đi bảo dưỡng bản thân, tuổi tác sáu mươi, cũng tất nhiên không giống ba mươi tuổi. Mà khi đó, hai người bọn họ còn đang diễn xuất làm minh tinh hay không? Lại có còn giống như ngày hôm nay hay không, sẽ vì nửa ngày đoàn tụ mà vui vẻ đến mức không chịu nổi?

Sáng sớm, những người ái mộ chửi bới Diệp Hoài mà nói lại nổi lên. Viên Tinh Châu đứng dậy, mượn cớ thay quần áo, tránh đi toilet, lấy điện thoại ra nhìn một cái.

Lý Nguyên đã đang rút lui đề tài, mà theo như hiệu quả lần trước, đề tài tiếp tục rút lui, cũng càng không đổi được tâm thái fan. Mà Lý Nguyên mặc dù có thể biểu đạt ý của mình với fan club, mấy người quản lý kia cũng chưa chắc có thể dẫn dắt chắc chắn phần lớn fan.

Fan cậu hiện tại thực sự nhiều lắm. Ngoại trừ fan club cùng các loại đại trạm, còn có các loại trạm danh mục cá nhân, tiền tuyến, trạm tỷ, hoa thủ(*) lợi hại cùng người cắt nối biên tập... Phần lớn cũng đều là từ nhà khác bò tường lại đây, có tư duy cố định.

(*) chuyên vẽ tranh idol chibi gì đó các loại

Trừ phi mình tỏ thái độ, bằng không riêng là giữa fan cũng rất khó nói ai có thể thuyết phục ai.

Viên Tinh Châu liếc nhìn bình luận, muốn nhìn một chút tố cầu của mọi người, làm sao độ công kích mà đáp lại một chút. Nhưng mà lật tới lật lui, đâu đâu cũng có @Diệp Hoài, công kích nhân thân cùng ô ngôn toái ngữ, còn có người lấy biệt danh cho Diệp Hoài "Đàn ông ăn cơm mềm", lần này lại là tức một trận.

"Xong chưa?" Diệp Hoài ở bên ngoài không tim không phổi thúc giục, "Nhanh lên nhanh lên! Chúng ta đi dạo phố!"

"Đi dạo đi dạo!" Hỏa khí Viên Tinh Châu mới bay lên, đành phải lại hoả tốc tiêu diệt, dở khóc dở cười đẩy cửa ra ngoài, "Không cần thúc mà..."

"Em đã vào trong nửa giờ, làm sao vẫn là một bộ này?" Diệp Hoài nghi ngờ nhìn cậu, cảnh giác nói, "Điện thoại cho anh nhìn một chút, có phải là thông đồng tiểu tam, tiểu tứ đi..."

Viên Tinh Châu chột dạ nháy mắt, vội nhét điện thoại vào trong túi: "Anh đối với mình không tự tin như thế?"

"Anh là đối với trinh tiết của em..." Diệp Hoài liếc mắt nhìn cậu, đột nhiên dừng lại, sau đó lắc lắc đầu, "Thôi, câu nói như thế này vẫn là buổi tối nói sau đi, bây giờ đối với khuôn mặt này của em... Luôn cảm giác anh là đang đùa bỡn lưu manh."

Viên Tinh Châu cười ha ha.

"Đổi thử y phục này, cái tay áo dài." Diệp Hoài hứ một tiếng, liền ném qua một bộ áo kongfu, "Tiểu Lữ cố ý chạy lên chợ mua, rất mát mẻ."

(*) áo kongfu



Viên Tinh Châu vội vã thay, nhìn lại trong gương, chính mình quả thực có loại cảm giác cụ ông đầu đường cuối ngõ. Cậu lại thoáng khom người một chút, chính mình đi được hai bước, xem có điểm không khỏe hay không.

Diệp Hoài cũng thay đổi bộ quần áo dài tay in hoa, thập phần rộng rãi, mang mũ Pa-na-ma, lại lấy ra kính râm, nhất thời hóa thân thành một lão thân sĩ đích thực lại đây nghỉ phép.

"Đi đi." Diệp Hoài nghiêng đầu, hướng Viên Tinh Châu vừa nhấc cánh tay, "Mang theo bạn già đi dạo phố..."

Viên Tinh Châu: "..."

Hai người cùng kéo cánh tay, Tiểu Khúc thì lại đeo lên mũ che nắng, xách theo túi, cùng Tiểu Lữ đóng vai làm hậu bối hai người cùng ra cửa. Mới nhìn, bốn người này như là người một nhà xuất hành, dọc theo đường đi quả thực không có người nào đặc biệt chú ý, nhiều lắm có người bởi vì hai người cao nhìn nhiều một cái, mà hoàn toàn sẽ không liên tưởng đến hai người bọn họ là minh tinh.

Diệp Hoài khởi đầu cũng có chút bận tâm, sợ bị người nhìn ra đầu mối, nhưng mà chờ một đường nghênh ngang ra khách sạn, mấy người liền đi quán cơm bên cạnh dùng cơm, chuyên chọn phòng lớn, sau khi phát hiện xác thực không ai nhìn chính mình, hắn lúc này mới yên lòng lại.

"Lát nữa hai người các cậu mỗi người chơi riêng đi." Diệp Hoài nhìn chung quanh, hưng phấn nói, "Buổi chiều tôi cùng Tinh Châu đánh lẻ một chút."

Hai người kia cũng không tiện làm kỳ đà, gật đầu liên tục. Tiểu Khúc nhắc nhở: "Các anh chú ý một chút, phần tay không có làm xử lý, nhìn kỹ dễ dàng làm lộ."

Diệp Hoài cúi đầu nhìn, tay hai người xác thực vẫn là trạng thái hơn hai mươi tuổi, vì vậy gật gật đầu.

"Vậy lúc cần em gọi điện thoại, " Tiểu Lữ cũng nói, "Em lại ở loanh quanh phụ cận, sẽ không đi quá xa. Hoài ca, điện thoại của anh."

Trong lòng Viên Tinh Châu nhảy dựng, sốt sắng mà nhìn sang.

Hoàn hảo, cơn nghiện lên mạng Diệp Hoài cũng không có phát tác. Viên Tinh Châu nhìn hắn thu lại điện thoại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, liền tha thiết mong đợi hành trình buổi chiều.

"Chúng ta lát nữa đi phố ăn vặt." Hai người kia đi rồi, Diệp Hoài quả thực thương lượng cùng cậu, thậm chí còn lấy ra một tấm bản đồ du lịch bản địa nhỏ, "Trước đi nơi này làm thẻ, sau đó đi cửa hàng nổi tiếng trên mạng ngồi một lát, buổi chiều bốn, năm giờ đi xem phim... Em muốn xem cái gì?"

Chung quanh người đến người đi, không có Tiểu Khúc cùng Tiểu Lữ yểm trợ, Viên Tinh Châu trong lòng vẫn là tránh không được căng thẳng. Mà ở trong đám người náo động, cùng Diệp Hoài như người thường tán gẫu ăn cơm như vậy, cậu lại cảm thấy đặc biệt lãng mạn.

"Muốn xem anh." Viên Tinh Châu nằm nhoài trên bàn, ngước mắt nhìn Diệp Hoài, nhỏ giọng nói.

Diệp Hoài sửng sốt vài giây, bất đắc dĩ nói: "Em đừng nhìn anh như vậy, lại nhìn thì trở về khách sạn."

Viên Tinh Châu hiểu được, buồn cười nói: "Em bây giờ là một lão già haizzzz..."

"Cho nên anh, rất, lúng, túng." Diệp Hoài mặt già đỏ ửng, thấy không ai nhìn bàn này của mình, lúc này mới đè thấp giọng, tâm tình phức tạp nói, "Anh lúc nãy bị em nhìn cứng rồi. Một ông lão như em... Anh đi, tại sao anh cảm giác chính mình biến thái như vậy đây..."

Viên Tinh Châu: "..."

Cậu suy nghĩ một chút, lại dùng loại ánh mắt long lanh đầy cõi lòng sùng bái cùng ái mộ mà nhìn Diệp Hoài.

"Chính là ánh mắt này!" Diệp Hoài lúng túng xoay chuyển xuống thân thể, đè thấp giọng quát, "Không đi dạo! Đi, về khách sạn!"

"Không được!" Viên Tinh Châu cười hì hì, sau đó còng lưng lưng, dựa vào trên ghế một chút, cằm cụp về cổ, híp mắt cau mày, một tay giơ lên di động, một tay khác dùng ngón tay trỏ điểm tới điểm lui.

Diệp Hoài: "..."

Diệp Hoài không nghĩ tới, hắn là từ nơi như thế này cảm nhận được khoảng cách diễn xuất của chính mình cùng Viên Tinh Châu, người sau lúc này thần thái hoàn toàn chính là bộ dáng cụ ông, khắp toàn thân không có một chút chỗ không khỏe...

Trong lòng hắn kinh ngạc, không nhịn được chăm chú nhìn thêm, lại nghĩ tới mấy ngày nay video trên lớp mấy cái lý luận của chuyên gia lão sư giảng.

Viên Tinh Châu một bên bày pose, một bên trong sổ ghi chép viết viết xóa xóa, dư quang lại ngắm liếc mắt trạng thái Diệp Tiểu Hoài. Nhưng mà khiến người ta không biết nên vui hay nên buồn chính là —— Diệp Hoài nhìn thêm cậu hai cái sau đó tựa hồ trong nháy mắt liền héo úa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play