Edit + Beta: Ruby

- -------------

Viên Tinh Châu phát hiện mình bao giờ cũng không nhịn được muốn đi đùa Diệp Hoài, có lúc cậu cảm thấy Diệp Hoài rất bá khí, chính mình so đo cùng hắn đâu đâu cũng không xong, mà càng nhiều lúc, trong lòng cậu đều cảm thấy Diệp Hoài có chút ấu trĩ, ấu trĩ đến đáng yêu, cho nên chính mình chọc xong sau đó còn muốn che chở.

Tỷ như lúc này, cậu tuy rằng xoay người chạy, cười đến không ngậm miệng lại được, rồi lại không nhịn được trở lại xem tình huống Diệp Hoài, sợ hắn không cẩn thận té ngã. Tuy rằng đoạn đường này không khó đi, mà dù sao cũng là ở trên núi.

Hai bước vừa quay đầu lại, không đi ra xa bao nhiêu liền bị tóm lấy.

"Em..." Diệp Hoài một bộ dáng tức đến nổ phổi, mà xem Viên Tinh Châu giống như bị điểm huyệt cười, vui đến mức không ngừng được, chính mình cũng không giải thích được mà muốn cùng cười lên.

"Em có phải bị bệnh hay không!" Diệp Hoài dùng sức ép chặt khóe miệng, cả giận nói, " Ấu trĩ như thế!"

"Ấu trĩ chính là anh đi!" Viên Tinh Châu lập tức phản bác, sau đó liền dừng một chút, cười nói: "Em yêu anh."

Diệp Hoài: "..."

Diệp Hoài sửng sốt một chút, cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm.

Viên Tinh Châu lại cười đến đôi mắt cong lên, ôn nhu hát cho hắn: "Em yêu anh, là đoàn tàu chậm rãi chậm lái đi về phía trước..."

Đó là một bài ca chậm tên 《Yêu em》ở trong album bọn họ năm đó, bối cảnh MV là câu chuyện soái ca ngoài hành tinh đi sai đường vào địa cầu yêu một người địa cầu, từ đây định cư ở đó, mãi đến tận lúc chết. Diệp Hoài tại trong MV đóng vai ngoài hành tinh, mà diễn viên người địa cầu là Nguyên Trừng.

Viên Tinh Châu ở trong đó bất quá là khách qua đường vội vã lộ mặt.

Dưới tán cây đào đông, đèn đường tỏa ra quang ảnh dịu dàng, Viên Tinh Châu ngâm nga, biểu tình càng ngày càng nghiêm túc, trong đôi mắt như là cất chứa ánh sao.

"Yêu anh là nhân gian ràng buộc, gặp lại cớ sao xa... Yêu anh là con đường ấm áp, vào đời sao lại khó khăn..."

Chẳng biết lúc nào, có mưa bụi lác đác nhẹ nhàng bay xuống, Diệp Hoài kinh ngạc nhìn Viên Tinh Châu, mãi đến tận cậu ngâm nga xong câu cuối cùng, yên tĩnh trở lại.

Bốn phía có tiếng gió lạnh rung, hoa đào đông bị gió thổi chậm rơi. Diệp Hoài viền mắt rung rưng, vồ tới mạnh mẽ ôm lấy người, sau đó hôn xuống.

Viên Tinh Châu bị hắn một mạch hôn sâu đẩy về sau, dựa vào trên cây sau lưng, cậu giơ tay lên, đặt tại trên lồng ngực Diệp Hoài, cảm thụ được nhịp tim hai người cùng nhau kịch liệt.

"Em..." Diệp Hoài thấp giọng lên án nói " Em phạm quy."

Viên Tinh Châu không rõ vì sao mà ngẩng đầu, cười nhìn hắn.

" Lần đầu tiên của chúng ta, vốn là nghĩ kế hoạch kỹ càng." Diệp Hoài cúi đầu, cùng chạm vào trán cậu, lại nói, "Mà anh hiện tại không nhịn được."

Viên Tinh Châu: "..."

Viên Tinh Châu tuy rằng nghĩ tới loại chuyện đó, mà là lúc nãy đơn thuần miệng high, lúc này vừa nghe Diệp Hoài đề cập, nhất thời mặt đỏ lên.

"Có thể sao?" Diệp Hoài hỏi.

Viên Tinh Châu trong đầu "vù" một tiếng, theo bản năng nuốt nước miếng.

"Có thể nói không sao?" Viên Tinh Châu hoàn toàn không có chuẩn bị, không nhịn được nhỏ giọng hỏi, liền đến xem sắc mặt Diệp Hoài.

Diệp Hoài lại không lên tiếng, liền cúi đầu, khí tức chậm rãi phất qua gò má của cậu, sau đó cho cậu một nụ hôn ẩm ướt kiểu Pháp.

Viên Tinh Châu không chống đỡ được, lập tức có phản ứng.

"Có thể sao?" Diệp Hoài lại hỏi.

Mưa bụi dần dần dày đặc, Viên Tinh Châu hô hấp dồn dập, hoa mắt váng đầu, lời cự tuyệt làm sao đều không nói ra miệng.

Diệp Hoài trong mắt chứa ý cười, thâm tình nhìn cậu.

Viên Tinh Châu chỉ phải đáp ứng, lại ngượng ngùng gật đầu, vì vậy nói: "Trời mưa xuống không thể trốn ở dưới gốc cây."

"Đương nhiên không thể làm ở chỗ này." Diệp Hoài ánh mắt sáng lên, hài lòng cười cười, sau đó nắm chặt cổ tay của cậu, một mạch chạy chậm xông về phía khách sạn.

Trong khách sạn sớm đã có người quản lý đang chờ sẵn, Diệp Hoài vừa lôi cậu chạy vào đại sảnh, người quản lý liền chào đón, đưa lên khăn mặt cùng nước gừng đường nóng.

Diệp Hoài trước tiên đưa cho Viên Tinh Châu một chén, sau đó mới hướng về người quản lý nâng chén, cười nói: " Cám ơn!"

Viên Tinh Châu nhìn hắn từ ban nãy liền mặt mày hào hứng lên, trong lòng dở khóc dở cười, liền có chút sốt sắng, cúi đầu ôm cốc ngụm ngủ uống nước nóng.

Người quản lý cũng không biết tin vịt giữa hai người, cười nói: "Trong phòng chuẩn bị cho hai vị cháo làm ấm dạ dày, hi vọng các cậu có thể yêu thích. Mặt khác, yêu cầu chuẩn bị phục vụ giường đêm cho ngài không?"

"Không cần." Diệp Hoài nói "Tự chúng tôi làm là được, không nên tới quấy rầy."

Viên Tinh Châu: "..."

"Được." Người quản lý biết điều mà gật gật đầu, sau đó lại nói, "Hai ngày sau nếu như trời mưa kéo dài, suối nước nóng bên ngoài có thể sẽ ngừng phục vụ... Chúng tôi sẽ cung cấp cho mỗi gian phòng khách hai tấm vé suối nước nóng ban ngày làm bồi thường, đến lúc đó mời ngài đến trước bàn nhận..."

Diệp Hoài hiển nhiên tâm tư cũng bay mất, vung vung tay liền muốn cự tuyệt.

Viên Tinh Châu vôi tại trước khi hắn mở miệng giành nói: "Được, lúc đó phiền ngài nhắc nhở một tiếng."

Diệp Hoài liếc cậu một cái, lúc này mới gật gật đầu.

Hai người uống nước gừng đường, trên người đều nóng hầm hập lên, liền nắm tay nhau đến chờ thang máy.

"Bọn họ cho vé suối nước nóng cũng là bể lớn, quá nhiều người." Sau khi tiến vào thang máy, Diệp Hoài mới nói, "Nếu như em thích, chúng ta có thể bao hết khu VIP, không để cho người khác tiến vào."

Hoàn cảnh khu VIP có nửa lộ thiên. Nếu như là thời tiết mưa nhỏ, ngâm suối nước nóng ngắm phong cảnh, ngược lại là tư vị có khác. Viên Tinh Châu nghe hắn nói đến nỗi tâm động.

"Lúc nãy hai tấm vé kia là cho bọn Tiểu Lữ." Viên Tinh Châu giải thích, " Khách sạn bên này cách đoàn phim lại gần, lúc thường chào giá lại cao, anh không cần có thể cho bọn họ. Làm phúc lợi thật tốt."

"Em ngược lại là nghĩ tới người khác." Diệp Hoài bĩu môi, kháng nghị nói, "Chờ bộ phim này hơ khô thẻ tre, anh muốn để Ôn Đình tìm hai người xấu tới."

"Đừng nghịch..." Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, "Em làm sao có khả năng yêu thích hai người bọn họ?"

"Không biết." Diệp Hoài nghiêm trang lắc đầu, "Anh quá không có cảm giác an toàn."

Viên Tinh Châu: "..."

Viên Tinh Châu thình lình bị cướp lời thoại, giương mắt sang nhìn, rồi lại phân biệt không ra thành phần những lời này của Diệp Hoài là có phải nghiêm túc hay không, chỉ có thể bất đắc dĩ cười, lắc lắc đầu.

Thang máy rất nhanh đến tầng trệt, Diệp Hoài kéo cậu bước nhanh đến trước cửa phòng quẹt thẻ, tiếng nhắc nhở vang lên, Diệp Hoài lại quá mức căng thẳng, liên tiếp hai lần dĩ nhiên không thể đẩy cửa ra.

Viên Tinh Châu nguyên bản căng thẳng lại bị phản ứng lần này của hắn làm cho tức cười, vội vã nhận lấy thẻ, quẹt thẻ đẩy cửa.

Diệp Hoài hơi có chút lúng túng, nghiêng mình đi vào, Viên Tinh Châu sau đó vào cửa. Nhưng mà mới đóng lại, Diệp Hoài lại lập tức đặt cậu tại trên ván cửa.

Viên Tinh Châu không nhịn được nghĩ, ngày hôm nay thật là cuồng ma hôn môi sao? Bất quá kỹ thuật hôn Diệp Hoài ngược lại là mắt thấy có nâng cao thật lớn, thời điểm lần thứ hai tách ra, Viên Tinh Châu thực sự run chân.

Diệp Hoài liền nghiêng đầu đến hôn lỗ tai của cậu, Viên Tinh Châu dần dần ý loạn tình mê, mãi đến tận trên đùi mát lạnh...

Viên Tinh Châu: "!!!!"

Viên Tinh Châu hít vào một ngụm khí lạnh, cúi đầu vừa nhìn, nút buộc đai lưng của mình quả nhiên đã lỏng ra, mà tay Diệp Hoài đang đặt ở bên chân của cậu, ở tình huống bình thường, vải quần lót che khuất chỗ đó.

Diệp Hoài: "..."

Diệp Hoài hiển nhiên cũng không ngờ tới Viên Tinh Châu bên trong mặc cái này, ngón tay còn móc lấy một sợ dây nhỏ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lại.

Viên Tinh Châu tê cả da đầu, sắc mặt đỏ như tích máu, cuống quít gỡ bỏ tay hắn. Muốn giải thích cái gì, rồi lại mở miệng không nổi, cuối cùng thẳng thắn thừa dịp phút chốc Diệp Hoài ngạc nhiên, đẩy người ra, tự bay nhanh mà nhảy vào phòng tắm.

Diệp Hoài phản ứng bất quá chậm một giây, tiếp tục hậu tri hậu giác mà gương mặt kinh hỉ đi kiếm người, nhất thời vồ hụt.

Hắn lập tức đi gõ cửa.

"Mở cửa." Diệp Hoài ở bên ngoài gọi, "Em trốn cái gì a?"

"Anh trước tiên hãy nghe em nói..." Viên Tinh Châu khóa chặt cửa, hệ thống ngôn ngữ một chút.

Diệp Hoài bình tĩnh nói: "Em nói."

"Em cái này là vì phối quần áo. Vải quần nó quá mỏng, phía góc mép sẽ bị cuốn lại." Viên Tinh Châu lúng túng nói, " Cái này anh hiểu chưa, vận động viên cùng người mẫu bình thường mặc a, không ý tứ gì khác."

"Anh biết, chưa nói em có ý tứ gì khác." Diệp Hoài ở ngoài cửa cười nói, "Hơn nữa mặc cái này thoải mái, rất nhiều người đều như vậy."

Viên Tinh Châu không nghĩ tới hắn bình tĩnh như thế, do dự một chút, nghĩ thầm chẳng lẽ là chính mình cổ hủ?

Sớm biết lúc nãy không nên phản ứng lớn như vậy... Giống như có tật giật mình.

"Không phải là quần chữ T à." Diệp Hoài liền ở bên ngoài gõ cửa, "Em trốn vào trong làm gì? Mở cửa nhanh."

Viên Tinh Châu ấp úng, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có chút lúng túng.

"Em vào tắm rửa." Cậu suy nghĩ một chút, chỉ đành phải nói, "Lúc nãy mắc mưa, trước tiên tắm nước nóng một lát."

Diệp Hoài: "Chúng ta cùng nhau tắm?"

"Không được!" Viên Tinh Châu thẹn quá hóa giận nói.

Cậu xả đầy nước bồn tắm mát xa, liền mở vòi sen, tỉ mỉ mà tắm rửa sạch sẽ. Một là giảm bớt căng thẳng, hai cũng là sợ nếu quả thật muốn làm, chính mình cũng không thể bẩn thỉu mà mang theo mùi mồ hôi.

Nhưng mà Diệp Hoài đang bày tỏ việc này kì kèo so đo đủ thứ, thay một bộ khác, lại hoàn toàn sửa lại tác phong. Trong khoảng thời gian Viên Tinh Châu tắm rửa, hắn cơ hồ năm phút đồng hồ lại đây một chuyến, ở bên ngoài hỏi tắm xong chưa.

Viên Tinh Châu không muốn để ý, rồi lại cũng không nhịn được đáp lại.

"Anh bình tĩnh không được à!" Viên Tinh Châu quả thực dở khóc dở cười, hô to với cửa phòng tắm.

Diệp Hoài cũng hô: "Bình tĩnh không được! Anh đây bình tĩnh hơn hai mươi năm không khai quang rồi!"

Viên Tinh Châu: "???"

Mặc dù biết Diệp Hoài đang ám chỉ mình đêm nay không thể không làm, nhưng cậu lại bị một tầng ý tứ khác hấp dẫn lực chú ý.

Diệp Hoài chẳng lẽ... cũng giống như mình? Hai người đều là chưa kinh nghiệm??

Diệp Hoài liền thúc: "Anh đều tắm xong em làm sao còn chưa xong, cẩn thận cọ rớt da."

Viên Tinh Châu nhiều lần xác nhận mỗi tấc da dẻ của mình đều tắm tỉ mỉ qua, lúc này mới lau khô: "Anh không sợ khách cách vách khiếu nại anh quấy nhiễu người dân sao?"

"Cách vách không ai!" Diệp Hoài lại nói, "Tầng này tổng cộng bốn gian phòng, đều bị anh bao hết!"

Viên Tinh Châu thiếu chút nữa bị hù mà trượt ra đất.

"Anh sợ vạn nhất có tư sinh, làm hỏng kỳ nghỉ tốt đẹp của chúng ta." Diệp Hoài nói "Hai ngày nay em liền thật thả lỏng, cùng anh..."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng tắm bị mở ra. Viên Tinh Châu mặc áo tắm đi ra, phòng tắm phía sau nhiệt khí bốc hơi, quả thực giống như là phòng xông hơi.

"Có nước không?" Viên Tinh Châu chưng cả người hồng nhạt như con tôm, nhếch miệng, "Em có chút khát."

"Em may mắn không choáng ở bên trong, đây là phòng xông hơi hấp một tiếng sao?" Diệp Hoài bị dọa một cái, vội đi rót nước sôi, nhìn cậu uống xong.

Viên Tinh Châu cuối cùng mới bước ra nước nóng, mà thời gian thật có chút lâu, lúc đi ra có chút tức ngực khó thở.

Cậu uống chút nước, liền hít thở sâu hai hơi, này mới phát giác được thân thể lưu thông, cả người khoan khoái ra.

Diệp Hoài nhìn cậu chậm chạp lại đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn hiển nhiên cũng là lúc nãy tắm qua, mặc trên người áo tắm giống nhau.

"Một lát..." Viên Tinh Châu ánh mắt dao động, không lời tìm lời nói.

"Không muốn một lát." Diệp Hoài lại như đinh chém sắt nói, "Hiện tại liền muốn!"

"..." Viên Tinh Châu lại có chút miệng khô.

Diệp Hoài lại lấy ly nước từ trong tay cậu đi, đặt tại một bên cạnh, sau đó đúng lý hợp tình nắm ở eo cậu, mang cậu vào phòng ngủ, đẩy ngã xuống trên giường.

Bên ngoài mưa rào chợt đến, lá cây trên ngọn cây đều run lẩy bẩy, chờ nước mưa chà đạp.

"Trên người em thơm quá..." Diệp Hoài cởi áo tắm xuống, che lên trên người, liền nắm cằm của cậu, cúi đầu ôn nhu hôn một cái, " Thiếu niên hoa hồng của anh..."

...

Mưa gió cuốn lấy lá cây, thời gian chập chạp nặng nệ mà vuốt qua, trên đất rơi đầy cánh hoa đào đông, dồn dập điểm điểm, thật là bắt mắt.

Viên Tinh Châu mấy lần cho là mình sắp chết rồi, nhưng mà sau đó lại sẽ có mưa gió càng to lớn hơn tấn công tới...

Hai người một đêm chưa ngủ, mãi đến bên ngoài mưa gió ngừng lại, thiên tướng tảng sáng, Diệp Hoài mới ôm Viên Tinh Châu, hai người ôm nhau thành một khối, trầm trầm mà ngủ thiếp đi.

*******

Được người quý trọng là loại cảm giác gì? Đại khái là lúc cậu nhìn hướng về phía đối phương, trong mắt của người đó chỉ có bóng dáng của cậu.

"Em thích được anh hôn, " Viên Tinh Châu cổ họng kéo căng, khẩn trương mà quả thực muốn khóc, mà vẫn kiên trì nói rằng, "Yêu thích được anh kéo tay, được anh nhìn chăm chú... Yêu thích anh chủ động."

"Mỗi lần nghĩ đến anh dĩ nhiên em sẽ cảm thấy hứng thú, em đều sẽ cảm thấy không chân thực..." Cậu thậm chí không có dùng "yêu thích".

"Anh thích em." Diệp Hoài lập tức cải chính nói, "Không chỉ là cảm thấy hứng thú."

Viên Tinh Châu cười cười: "Thích em điều gì?"

"Em nhất định phải ở thời điểm như vậy tâm sự cùng anh sao? " Diệp Hoài dở khóc dở cười nhìn cậu, sau đó lại kéo tay cậu, tại lòng bàn tay ấn xuống một nụ hôn, "Anh yêu thích tay em."

Viên Tinh Châu không dám thở mạnh, hai tay lại bị người nắm chặt, đẩy đi lên.

Diệp Hoài liền tại trán cậu hôn một chút, "Yêu thích gáy của em..."

Mưa gió đã tới, bên trong nóng bức mà hù người, trên thân thể hai người ẩm ướt thành một mảnh.

Viên Tinh Châu đã không có cách nào suy tư, tim cùng đại não giống như trướng đầy, đột nhiên muốn khóc.

Cậu nhắm mắt lại, cắn chặt môi, bỗng cảm thấy trên mặt bị người nóng bỏng mà liếm qua.

Diệp Hoài giống như một con mèo, trùng điệp mà liếm liếm mí mắt của cậu, cuối cùng hô hấp đã nặng nề lên, ghé vào ở bên tai cậu nói, "Cũng yêu thích con mắt của em, yêu thích em cười, mà càng thích nhìn em khóc, mỗi lần em khóc, anh đều sẽ tưởng tượng em ở dưới thân thể anh, bộ dáng bị anh làm khóc..."

Viên Tinh Châu trong đầu nổ thành một mảnh, mở mắt ra.

"Có một lần lúc em tại trước ký túc xá khóc....." Diệp Hoài nói "Chính là như vậy, em muốn câu dẫn..."

Viên Tinh Châu miễn cưỡng nói: "Em không nhớ..."

"Mà em chính là câu dẫn anh, anh từ sáng tới tối, đều nghĩ làm sao thao em..." Diệp Hoài nói giọng khàn khàn, "Bọn họ đều muốn xào CP cùng anh, chỉ em cách khá xa, anh cho rằng em sợ....."

Tuổi tác chừng hai mươi, hormone hoàn không thế nào chịu khống chế. Diệp Hoài cũng không biết Viên Tinh Châu làm sao lại vào mắt của mình, nói chung lúc trước nhìn chỉ có thể coi là vừa mắt một người, đột nhiên lại tiến công vào trong đầu óc của chính mình.

Hắn thậm chí nhớ đến rất rõ ràng, ngày đó hắn cãi nhau với người khác, đang đầy bụng oán khí mà về ký túc xá, cũng không khéo gặp phải người kia đang khóc.

Viên Tinh Châu hiển nhiên không ngờ tới sẽ có người trở về, quay thân hoảng loạn đi qua, dùng tay áo lau nước mắt. Diệp Hoài có chút lúng túng, làm bộ trở về lấy dây cáp sạc, trước khi đi không nhịn được liền liếc mắt nhìn cậu.

Viên Tinh Châu vừa vặn ngẩng đầu trộm nhìn lại đây, khóe mắt còn ướt, mũi cùng xương gò má ửng đỏ...

Diệp Hoài nháy mắt run lên, đột nhiên đang lúc như vậy mà toát ra một ý nghĩ tội ác....

Chính hắn đều sâu đậm cảm thấy khiếp sợ, sau đó lại nghĩ tới lời đàm tiếu người khác—— công ty bọn họ có vị cao tầng bối cảnh bất phàm, lúc thường không có sự vụ, chỉ để ý trêu chọc tiểu nam sinh trắng nõn. Người này hơn năm mươi tuổi, lại không biết điều chút nào, rất ưa tại trên bàn cơm lấy chuyện tính dục của mình làm đề tài câu chuyện, nhân vật, địa điểm, tư thế... Cùng người khác tán gẫu toàn bộ không kiêng dè.

Chỉ là một điểm, vị này yêu thích cậu tình tôi nguyện, bất kể là dùng tiền nện, hay là dùng tài nguyên nâng, nhất định muốn đối phương bằng lòng mặc hắn giày vò, phía hắn cảm thấy tận hứng.

Trong đội đồn đại, Viên Tinh Châu chính là một người gần đây bị coi trọng. Cậu da dẻ trắng, khí chất khiến người mến mến, phù hợp nhất khẩu vị của vị kia.

Lúc người trong đội tán gẫu, tự nhiên không thể thiếu các loại ác ý suy đoán, bát quái Viên Tinh Châu có phải là đã bị người chà đạp qua, liền thảo luận cậu ngày nào đó, đêm nào đó đi vắng, có phải là đang ở nơi nào đó bị người ta làm.

Diệp Hoài lúc trước liền không thích bọn họ bát quái, lúc người khác đàm luận hắn liền bỏ đi, hoặc là chỉ lo làm chuyện chính mình.

Song sau lần này, hắn lại giống như trúng tà... Lúc người khác đang thảo luận, hắn liền bên cạnh lắng nghe, tưởng tượng thấy Viên Tinh Châu bị người ẩn hình trong đầu mình ấn lại thao lộng, khóc lóc nói chút dâm từ diễm ngữ... Mà hắn lại như một kẻ đứng xem, mệnh lệnh người ẩn hình đối với cậu như vậy như vậy...

Trải nghiệm như vậy, cùng tình cảm không quan hệ.

Diệp Hoài trong lòng rõ ràng, đối phương chỉ là đối tượng đúng lúc làm khai sáng tính hướng của chính mình—— trước hắn tuy rằng cũng xóc lọ cũng xem phim, mà trước sau không được tận hứng, trong đầu không có tưởng tượng gì cụ thể.

Mà Viên Tinh Châu bộ dáng lúc khóc, yểu điệu nước mắt mênh mông, lại triệt để kích phát chút tình dục của chính mình. Chỉ là ảo tưởng như vậy có chút quá mức nhiều lần, Diệp Hoài không khống chế được mình, liền không khỏi sinh ra một chút chút hổ thẹn đối với Viên Tinh Châu.

Thời điểm tình cờ, hắn sẽ không nhịn được trở lại nhìn cậu, nhìn cậu đang làm gì. Có lúc thay cậu lo lắng, có lúc liền giận cậu, cảm thấy người này quả thực là loại nhu nhược, làm sao lại có khí phách không lên nổi.

Viên Tinh Châu cơ bản không sẽ chủ động tìm hắn, Diệp Hoài tự giác có chút cảm giác tội ác, cũng sẽ giữ một khoảng cách.

Bây giờ, đối tượng đã từng ảo tưởng lại nằm ở dưới thân mình, biểu tình cùng trong mộng giống nhau như đúc, khẩn trương lại bất lực mà nhìn chính mình. Diệp Hoài làm sao có thể nhịn được, cùng đối phương chậm chậm tâm sự.

Hắn đẩy tay Viên Tinh Châu đến đỉnh đầu, một tay gắt gao chế trụ, một tay khác lại tại trên người đối phương dao động, hung hăng mà xoa. Da thịt dưới tay nóng đến dọa người, Viên Tinh Châu so với hắn tưởng tượng càng non, cũng càng mềm mại, tựa hồ có thể nhào nặn ra nước.

Viên Tinh Châu lại không biết ý nghĩ giờ khắc này của hắn, chỉ sốt sắng mà nhắm mắt lại, bị động mà thừa nhận. Cậu trên người rất nhanh xuất mồ hôi, thở dốc cũng càng nặng nề.

Diệp Hoài liền cúi đầu, đầu lưỡi ở trên người cậu một tấc một tấc thật sự mà thừa nhận. Đó nhanh chóng như là có vô số con kiến bé nhỏ đang gặm nuốt chính mình, Viên Tinh Châu chung quy không nhịn được, tại lúc hắn ngậm lưỡi đùa nghịch, nâng cao eo uốn éo, rên rỉ một tiếng.

"Có thể sao? " Diệp Hoài nhìn cậu động tình, khàn khàn hỏi, "Anh sắp nhịn không nổi..."

"Có thể..." Viên Tinh Châu mở mắt ra, khóe mắt đã ướt, nhỏ giọng nói, "Em cố gắng... cố gắng... Buông lỏng một chút."

Diệp Hoài liền cầm qua dầu bôi trơn, vẻ mặt thành thật làm khuếch trương, một tay thử căng ra phía sau của cậu, một tay khác thì lại nắm chặt phân thân Viên Tinh Châu.

Tiếng rên rỉ của Viên Tinh Châu nhất thời run rẩy lên.

"Em ôm chân..." Diệp Hoài thở hổn hển một tiếng, nói "Quá chặt rồi... anh thử xem..."

Viên Tinh Châu đầu óc trống rỗng, mặc dù cảm thấy mất thể diện, nhưng vẫn là chính mình cầm lấy cổ chân, mở ra chân. Trước đó kỹ thuật luyện vũ đạo lần này nhất thời hiện ra.

Tính dẻo dai của Viên Tinh Châu quá tốt rồi.

"Đệt..." Diệp Hoài một tay đặt trên đầu gối của cậu, thử tiến vào, rồi lại bị tư thế trước mắt mạnh mẽ kích thích một chút, thấp giọng mắng, " Lẳng lơ."

"Em không..." Tinh Châu nhỏ giọng phản bác, muốn khép lại chân, liền lập tức bị Diệp Hoài đè lại đầu gối.

"Em chỉ là.. chỉ là anh mới có thể." Viên Tinh Châu liền rên rỉ biện giải.

Cậu chỉ là quá yêu thích Diệp Hoài, nghĩ đến lúc này Diệp Hoài muốn làm mình, thỏa mãn cùng khoái cảm trong lòng, thậm chí ý muốn trên thân thể còn mạnh hơn.

Diệp Hoài cười cười, sau đó cúi đầu hôn cậu, liền đến xem chỗ giao hợp hai người, khó khăn cắm vào một chút, liền lui trở về, tiếp tục thử xâm nhập lần nữa...

"Anh quá sốt ruột..." Diệp Hoài nói "Em đau liền gọi."

Kích thước hắn quá lớn, Viên Tinh Châu nhìn ra hắn tuy rằng ngoài miệng hung ác, rồi lại sợ mình bị thương, đáy lòng không khỏi mềm nhũn.

Cậu buông tay ra, hai chân vẫn cứ bảo trì tư thế mở rộng, cánh tay lại ôm lấy cổ Diệp Hoài.

"Làm em..." Viên Tinh Châu ngạnh tâm, nói bên tai Diệp Hoài "Hoài ca, em muốn bị anh thao..."

Thân thể Diệp Hoài rõ ràng cứng đờ, mâu sắc ám trầm mà nhìn chăm chú lại đây.

Viên Tinh Châu nhìn con mắt của hắn, thò ra đầu lưỡi, linh hoạt liếm láp đôi môi. Cậu vẫn là lần đầu tiên làm động tác như thế, có chút e lệ, lại có chút lo lắng, sợ mình học được không ra ngô ra khoai, làm ra quá xấu.

May là phản ứng Diệp Hoài nói rõ tất cả, gần như cùng lúc đó, Diệp Hoài gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ đỉnh tiến vào.

Viên Tinh Châu nhất thời kêu lên, cổ ngửa về đằng sau đi.

"Sảng khoái sao? " Diệp Hoài nhìn chằm chằm cậu, "Có muốn bị lão công thao hay không..."

Viên Tinh Châu thở dốc bị va chạm đến chi linh phá vụn, hàm hồ đáp một tiếng.

"Từ lần kia thấy em khóc, anh chỉ nghĩ muốn thế nào làm em..." Diệp Hoài ôm trụ eo cậu, thoáng lui ra, lại tàn nhẫn nện lộng vào, cúi đầu hôn cậu, "Nghĩ đến em xin anh, xin anh làm chết em..."

Viên Tinh Châu nghe vậy hai má liền nóng lên. Diệp Hoài mỗi lần rút ra cắm vào cũng làm cho cậu đau đến run rẩy, chỉ mơ hồ có loại cảm giác tê dại, nhưng mà lời tâm tình Diệp Hoài lại như liều thuốc an ủi. Mấy lần sau, cảm giác đau đớn dĩ nhiên kỳ dị tiêu thất.

Sau đó, cậu mới ý thức được đây không phải là hiệu quả của liều thuốc an ủi trong lòng, bởi vì theo côn th*t Diệp Hoài đâm đi vào rút ra, thân thể của cậu càng mẫn cảm lên, phần lớn cảm giác đều tập trung vào chỗ hai người giao hợp.

Cậu thậm chí có thể cảm giác được gân xanh trên côn th*t đối phương, mạnh mẽ thổi qua chính mình, mà mỗi lần đối phương đỉnh đi vào cùng vuốt ve, cũng làm cho Viên Tinh Châu sảng khoái đến thất thần, rên rỉ lên tiếng, Diệp Hoài sau mấy lần dồn dập, tựa hồ dần dần thuần thục một ít, bắt đầu chầm chậm rút ra, lại mãnh liệt đâm trở vào...

Tiếng kêu của Viên Tinh Châu nhất thời biến dạng, hai chân chẳng biết lúc nào chặt chẽ quấn lấy eo Diệp Hoài, phân thân không được chăm sóc bị chen chúc ở bụng dưới, phía trước đã ẩm ướt...

"Sảng khoái sao? " Diệp Hoài hôn hôn vành tai của cậu, "Có muốn anh làm em hay không? "

"Muốn..." Viên Tinh Châu chẳng biết vì sao có chút muốn khóc, đôi mắt ướt nhẹp mà nhìn sang.

Diệp Hoài thiếu chút nữa liền như vậy tước vũ khí đầu hàng.

"Ngồi dậy, nằm úp sấp lại." Hắn nuốt nước miếng, để Viên Tinh Châu đổi thành quỳ nằm úp sấp, sau đó một tay mò trụ eo cậu, khác một tay chuyển động lên phía trước, nắm chặt phân thân đối phương.

Giường đôi bị hai người dày vò nhanh chóng khẽ run, Viên Tinh Châu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vì vậy không nhịn được kêu to lên.

Cậu không nghĩ tới chính mình dĩ nhiên thật sự sẽ cùng Diệp Hoài lên giường, bị đối phương nhào nặn lăn qua lộn lại... Thứ khoái cảm này chồng chất quả thực làm cho người ta điên cuồng. Viên Tinh Châu rên rỉ phóng đãng ra tiếng, cơ hồ hoài nghi mình có phải là từ nhỏ chính là người muốn bị người ta thao hay không, Diệp Hoài càng là thô bạo mà rút ra cắm vào, khoái cảm cậu liền càng mãnh liệt.

Đương nhiên bất kể là phần cứng hay là năng lực, bản thân Diệp Hoài cũng đã vượt qua trình độ bình quân quá nhiều. Viên Tinh Châu bị yêu cầu thay đổi nhiều loại tư thế, nằm, quỳ, nằm úp sấp, lại chủ động ngồi xuống... Mỗi một lần, cậu đều cảm thấy Diệp Hoài sáp nhập vào đến càng sâu hơn chút, cậu không cần động thủ, lại bị miễn cưỡng thao đến bắn ra.

"... Không được..." Viên Tinh Châu cả người run rẩy, khóc lóc cầu xin tha, " Sắp bị lão công làm chết..."

"Em xác định không muốn?" Diệp Hoài giở trò xấu, nhanh chóng liên tiếp nện lộng mấy lần, Viên Tinh Châu liền ô ô kêu rên rỉ, sửa lại giọng.

Mãi đến tận bầu trời tảng sáng, cậu khóc nước mắt giàn giụa, thoi thóp một hơi, Diệp Hoài lúc này mới tạm thời nghỉ ngơi chiến đấu, trong khí vị tình dục khắp cả phòng, tuỳ tiện ôm lấy cậu liền như vậy ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play