*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Ruby (Tiểu nhị cho ta một container đường. Tới lúc đổi xưng hô anh – em rồi =))))))- ---------------
Viên Tinh Châu bản năng đưa tay đẩy vai Diệp Hoài ra, song khi thời điểm Diệp Hoài tàn bạo mà hôn qua, ngón tay của cậu cuộn tròn một chút, lại đổi thành cầm lấy quần áo đối phương.
Tư thế này quá mức ngoan ngoãn, càng kích phát lên dục vọng chà đạp của Diệp Hoài, Viên Tinh Châu không chờ mừng thầm gian kế chính mình thực hiện được, liền bị người ta ấn vào trong ngực vừa cắn vừa hôn, như là miếng mỡ dày đưa đến trong miệng sói đói, giống như lập tức sẽ bị người ta ăn vào bụng.
Mưa to như trút nước, có gió vù vù thổi tới, dù che mưa trên đất cũng bị gió thổi lên.
Viên Tinh Châu giữa lúc bị gặm, dư quang thoáng nhìn, liền liếc thấy bóng đen bên cạnh lật lăn lộn lăn ra xa.
Viên Tinh Châu: "???"
Viên Tinh Châu: "!!"
"A a a ——" Viên Tinh Châu phục hồi tinh thần lại, đẩy Diệp Hoài ra, chạy đi hướng về dù che mưa đuổi theo, "Dù! Dù chạy!"
Nhất thời không ngại, Diệp Hoài bị người đẩy ra bối rối một chút, "Cậu..."
Viên Tinh Châu đã chạy ra.
Diệp Hoài híp híp mắt, nửa ngày mới phản ứng được, nhất thời tức giận đến mắng câu thô tục: "... Đệt! Heo à!"
Gió thổi càng mạnh, dù đen lớn tẩu vị phong tao, mấy chiêu "lăng ba vi bộ" tránh thoát trảo bộ của Viên Tiểu Trư. Viên Tinh Châu vừa sốt ruột, bỏ qua cánh tay dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy đến thêm phía trước, trong chớp mắt người đều nhìn không thấy.
Diệp Hoài: "..."
Hắn kéo kéo quần, tại chỗ cũ nóng nảy mà đi một vòng, liền lau mặt, nước mưa đầy tay, tóc tai cũng ướt nhem ướt nhẹp.
May là Viên Tinh Châu rất mau đuổi kịp, liền giơ dù chạy về đến phía hắn, Diệp Hoài nhìn thấy, khóe miệng liền không nhịn được mà muốn đến cong lên.
Viên Tinh Châu cũng đần độn mà cười, ngẩng lên mặt ướt nhẹp hỏi: "Chúng ta trở lại?"
"Ừm." Diệp Hoài liếc mắt nhìn cậu, lại muốn hôn cậu. Mà hai người quần áo đều ướt đẫm, trong giày lại càng rót đầy nước.
Hai người quay người đi trở về, Diệp Hoài có chút không được tự nhiên, hai tay thu lại trong túi quần, một bộ dáng muốn trang bức. Viên Tinh Châu liền yên lặng che dù, cùng hắn sóng vai đi về phía trước.
Mới đi được hai bước, liền cảm thấy cổ hơi chặt. Diệp Hoài đưa qua cánh tay, ôm lấy cổ của cậu lại không nhìn cậu, bước nhanh về tới nơi ở.
Khiến người bất ngờ chính là, Diệp Hoài dĩ nhiên ở phòng thượng hạng, kiểu phòng tốt nhất của khách sạn.
"Anh chính mình bỏ tiền ra, đoàn phim mong không được đây." Diệp Hoài đem người tới tận cửa, từ trong tủ treo quần áo ở huyền quan cầm bộ áo tắm đưa tới, thúc giục, "Đi tắm trước, anh tìm quần áo cho em."
Tiểu Lữ đang ở phòng nghỉ ngơi chơi điện thoại, nghe thấy có người nói chuyện, vội vàng chạy tới.
"Làm sao thế này?" Tiểu Lữ thấy quần áo hai người đều có nước chảy xuống, mới đầu cả kinh nói "Dù hỏng à "
Diệp Hoài: "..."
Viên Tinh Châu: "..."
"Thiết Tử đâu?" Diệp Hoài quay đầu lại, xụ mặt không được tự nhiên, nói "Cậu đi làm chút canh gừng đến."
"Thiết ca nói ổng mua gừng trở về. Để em chuẩn bị xong nước là đến nơi." Tiểu Lữ nói "Viên ca, anh mau đừng đứng ở trước cửa phòng mình, kẻo bị cảm lạnh."
Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, vội đi đến bên trong đi được hai bước. Chính cậu chưa từng có trợ lý, trước tại trong đoàn phim đều là chính mình chăm sóc chính mình, mới đầu chịu không ít khổ, cũng thường thường bị mắng, sau đó tích lũy chút kinh nghiệm, trong hành lý của mình bất cứ lúc nào mang theo các loại thuốc viên, này mới dần dần thích ứng được.
Tuy rằng không biết Diệp Hoài ở bên này đóng phim có thuận lợi hay không, mà xem bộ dáng Tiểu Thiết cùng Tiểu Lữ nhìn vào ngược lại là rất có kinh nghiệm, cũng rất cẩn thận.
Viên Tinh Châu vội nói cám ơn cùng Tiểu Lữ. Diệp Hoài lại sắc mặt khó coi mà nhìn Tiểu Lữ, liếc mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Tiểu Lữ mờ mịt mà nhìn hai người, qua vài giây, đột nhiên hiểu ra.
"A!" Tiểu Lữ đột nhiên nói, "Em đi xem xem Thiết ca trở về không. Mưa lớn như thế, phỏng chừng một hai giờ không về được đi, em đến đại sảnh chờ ổng."
Tiểu trợ lý nói xong thật nhanh chạy về phòng khách nhỏ, cầm quần áo cùng điện thoại, sau đó nháy mắt ra hiệu mà nở nụ cười cùng Viên Tinh Châu, nhanh chóng mở cửa chạy trốn.
Viên Tinh Châu: "..."
"Em chính là tính tình quá tốt." Diệp Hoài bất mãn nói, "Người nào đều cảm thấy em dễ nói chuyện."
Cửa phòng được Tiểu Lữ cẩn thận khép lại, Viên Tinh Châu quay đầu lại, nhất thời có chút lúng túng khó giải thích được.
Diệp Hoài cũng có chút không tự nhiên, ném áo tắm cho cậu, quay người liền đến phòng ngủ thay quần áo.
Viên Tinh Châu đành phải nhanh chóng tiến vào buồng tắm, thật nhanh đi vào tắm nước nóng, liền đổi lại Diệp Hoài đi vào tắm.
Trên bàn phòng khách nhỏ để điện thoại của hai người, Viên Tinh Châu không có áo lót thay, liền chỉ mặc áo tắm, nằm trên ghế sa lông cầm lên điện thoại của mình nhìn một chút. May là điện thoại không bị mắc mưa hư, Viên Tinh Châu nhìn xuống tin tức, thấy không có chuyện gì quấy rầy chính mình, lúc này mới bắt đầu an tâm mà phạm hoa si...
Chính mình lại bị cưỡng hôn...
Một màn kia Diệp Hoài hôn tới, Viên Tinh Châu cảm giác mình quả thực muốn chết, bệnh tim chết, tứ chi cũng mất khí lực. cậu thậm chí hoài nghi chính mình là không phải là bị kích thích quá mức, sắp đột tử ở đó, mà nghĩ lại, qua đời tại chỗ lại có làm sao?
Đáng giá!
Diệp Hoài dĩ nhiên... Dĩ nhiên thật sự hôn qua...
Viên Tinh Châu không nhịn được bưng kín ngực, tiểu nhân trong lòng đã biến luôn thành thổ bát thử (*), xông ra cửa phòng, chạy như điên đến trên đỉnh núi điên cuồng gào thét một phen. Nhưng mà trong lòng vẫn là cảm thấy không đủ sảng khoái, cậu liền liền ảo tưởng chính mình biến thành con khỷ rú, đứng ở trên cây ngao ngao hô to, mang theo hầu tử hầu tôn gầm hét kêu la.
(*) thổ bát thử: chuột Marmot. Con quỷ quen thuộc trên meme gif nè 😊)))Chờ hét đã nghiền sau, lại biến thành một con khổng tước đuôi to, một đường cộc cộc cộc chạy đến trước mặt người khác, bá cái liền xòe đuôi, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi tới đi lui.
Đi tới trước mặt Nguyên Trừng, quẩy cái đuôi, đi tới nhà ông nội mi!
Lại đi đến trước mặt Lý Ngộ, chạy như bay mấy vòng, xem nè lão tử thật đẹp!
Sau đó mở phát sóng trực tiếp, để trước mặt anti-fan toàn quốc, run run lông chim, tức chết mấy người...
Viên Tinh Châu: "..."
Vải dệt áo tắm quá thô ráp, Viên Tinh Châu liền mặc không che hết người, dĩ nhiên như vậy liền có cảm giác.
Cậu nhất thời mặt đỏ tới mang tai, may là trong phòng không người khác, Diệp Hoài cũng còn chưa có đi ra. Viên Tinh Châu đành phải hít sâu một hơi, nỗ lực khiến đại não phóng thích, đang khẩn trương, liền nghe tiếng nước trong buồng tắm dừng lại.
"Làm gì chứ?" Diệp Hoài lau tóc đi ra, nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu, "Cùng ai liên hệ đấy?"
Viên Tinh Châu nhanh chóng hơi cong chân ngồi dậy, đỏ mặt nói, "Không có ai, thì nhìn lung tung. Làm sao vậy?"
"Há, không có gì." Diệp Hoài sấy khô đầu tóc, úp úp mở mở một hồi, nói "Ôn Đình có mấy nick phụ em biết chưa?"
Viên Tinh Châu sững sờ, không biết Diệp Hoài làm sao đột nhiên nói cái này.
"Không biết a?" Viên Tinh Châu hỏi, "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Diệp Hoài nói, " ID hắn có ba loại, Hoài Châu là cha cậu, Hoài Châu đệ nhất, học giả ship dân gian..."
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu: "!!!!" Viên Tinh Châu một cái giật mình, thiếu chút nữa từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên.
Cậu đầu tiên liền nghĩ tới bài post mình ngày đó đăng... Hoài Châu đệ nhất không phải là giựt giây mình trực tiếp xông lên kia sao?
"Hắn biết nick phụ weibo em." Diệp Hoài từ trong tủ lạnh nhỏ lấy ra lon bia, mở ra uống một ngụm, sau đó trở lại ngồi xuống trên ghế sa lon, nhìn Viên Tinh Châu nói "Ngày đó hắn đưa anh tới đoàn phim, nói em thầm mến anh rất lâu, không dám biểu lộ..."
Viên Tinh Châu: "..." Viên Tinh Châu đang trong lúc khiếp sợ vào tin tức này, nghe thế nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Diệp Hoài quỷ tự luyến này, thời điểm như thế này đều phải ám chỉ người khác trước tiên nói.
"Có đúng không?" Viên Tinh Châu vẻ mặt kinh ngạc.
Diệp Hoài quay đầu, nhíu mày nhìn cậu.
"Đúng!" Viên Tinh Châu lại vẻ mặt khẳng định, "Em thầm mến anh rất lâu."
Diệp Hoài: "..."
"Lại đây." Diệp Hoài một bộ dạng chịu không nổi cậu, vỗ vỗ vị trí bên người mình.
Viên Tinh Châu cầm điện thoại bò qua đi, nghĩ thầm đây là muốn thẩm vấn tôi từ khi nào thì bắt đầu sao?
Nhưng mà chờ cậu ngồi xuống, Diệp Hoài lại xe nhẹ đường quen mà cúi đầu, liền hôn đi qua. Hơi thở nong nóng phun ở trên mặt, trong mũi Viên Tinh Châu tất cả đều là mùi thơm sữa tắm trên người Diệp Hoài.
Diệp Hoài giữ cậu ở trên ghế sa lon, ngậm chặt môi của cậu.
Viên Tinh Châu tim đập dần dần gấp gáp, răng đóng bị người cạy ra, hôn lên hôn lên, điện thoại cũng trượt xuống nền đất.
"Trên người em thật là thơm." Diệp Hoài hôn xong một cái, liền ghé vào hõm cổ cậu hít hà.
Viên Tinh Châu bị khí nóng thở ra mà ngứa, không nhịn được cười lên đẩy hắn ra, "Anh đừng nháo, thơm cái gì? Em với anh dùng dầu gội đầu giống nhau."
"Không phải mùi hương dầu gội đầu, khá giống... hoa hồng?" Diệp Hoài nói.
Hắn từng ở cây cối vườn Arnold tại Harvard nghe thấy qua loại mùi thơm này, bất quá đó là chuyện rất lâu về trước, Diệp Hoài sở dĩ khắc sâu ấn tượng, bất quá là vì ngày đó tâm tình của hắn buồn bực, vì né tránh mấy người cùng ngành, hắn tại bên cạnh bảng tên hoa hồng kia đứng yên thật lâu.
Ký ức khứu giác thập phần kỳ diệu, thời gian qua đi nhiều năm, có thể chuẩn xác không có sai sót phối hợp hai loại khí tức đến một chỗ.
Viên Tinh Châu đỏ mặt nhặt lên điện thoại, nghe hắn nói có bài có bản, không nhịn được giơ cánh tay mình lên ngửi tới ngửi lui.
Diệp Hoài nhìn một lát, cũng đến gần cùng nhau ngửi, sau đó thừa dịp Viên Tinh Châu không chú ý liền tại miệng cậu hôn lên một cái.
"... Anh đừng cứ như vậy!" Viên Tinh Châu trong nháy mắt đỏ mặt, không nhịn được kháng nghị nói, "Làm sao vẫn chưa xong đâu?"
"Nhìn thấy liền muốn hôn, làm sao bây giờ?" Diệp Hoài đáy mắt tràn đầy ý cười, rất nhanh liền sắc mặt nghiêm nghị, lên án nói "Em trêu chọc anh trước, làm sao vẫn phiền cơ chứ?"
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu đương nhiên không phiền, ngược lại, cậu kỳ thực rất hưởng thụ, thậm chí Diệp Hoài khẽ dựa vào một chút liền muốn cùng cậu hôn sâu. Nhưng là bây giờ tình trạng của mình quá lúng túng, sóng này chưa yên cơn sóng khác đã nổi lên, hiện tại đều hơi "giương cờ" chào mừng.
Nhất định là chính mình nín quá lâu.
Viên Tinh Châu nghĩ, gần đây bận việc sáng tác nhạc, cả ngày giống như kẻ lang thang vùi ở bên trong phòng ghi âm, cả ngày hôm nay tắm hai lần, gánh lượng một tuần qua.
"Anh đi tắm." Diệp Hoài lại đột nhiên nói, "Mới vừa chỉ là xông hơi chút, ân... em chơi trước một lát..."
Viên Tinh Châu: "..."
Hai người liền luân phiên vào buồng tắm một lần, lẫn nhau đều có chút lúng túng ngầm hiểu ý.
Cũng may lúc sau Viên Tinh Châu thoải mái rất nhiều, mượn Diệp Hoài một cái quần lót, hai người liền giúp nhau sấy khô tóc, kế nối máy chơi game với TV chơi một hồi.
Lúc Tiểu Thiết gửi tin nhắn nói muốn lên lâu, nhân viên công tác đoàn phim vừa vặn gõ cửa.
"A, có khách ở? Chào cậu, chào cậu, " Người đến chào hỏi cùng Viên Tinh Châu, nói với Diệp Hoài, "Diệp lão sư, mưa sắp ngừng, đạo diễn bảo chuẩn bị một lát."
Đúng như dự đoán, đêm nay an bài đại dạ.
Diệp Hoài gật gật đầu cùng người kia, chờ người kia đi rồi, lông mày lại nhẹ nhàng nhăn lại.
Tiểu Thiết mang theo bình giữ ấm tới, vừa nghe buổi tối lại quay diễn đêm, thần sắc cũng có chút ngưng trọng.
"Như vậy sao có thể chịu đựng được?" Tiểu Thiết vội đổ ra canh gừng nấu xong, để Diệp Hoài cùng Viên Tinh Châu uống, do dự nói: "Tôi đi nói một tiếng cùng thống trù."
"Đạo diễn an bài." Diệp Hoài vung vung tay, ra hiệu tiểu trợ lý ngồi xuống, "Tôi không sao, cơm tối đâu?"
Tiểu Thiết bày ra cơm tối mua đến, một phần canh chua cá, một phần gà vân thoái thiên ma (*), hai món rau xanh, món chính thì là gọi cơm hầm ngũ cốc (**). Hai trợ lý có hộp cơm khác của mình, dọn xong thức ăn ngoài sau đó liền đến phòng ngủ nhỏ ăn.
(*)
gà vân thoái thiên ma: (**) cơm hầm ngũ cốcViên Tinh Châu tuy rằng không từng quay phim ở thành phố điện ảnh bên này quay, mà cũng biết bây giờ trong nước thành phố điện ảnh quá nhiều, rất nhiều trạng thái kinh doanh cũng không quá tốt.
Bên này thành phố điện ảnh cũ, trạng thái càng là nửa hoang phế, từng khai phá du lịch, vé vào cửa thu vào thấp nhất không bằng lợi tức hàng năm cho vay, cho nên chung quanh điều kiện không ra sao, đương nhiên phí thuê mướn sân bãi tương đối cũng hơi rẻ. Tới bên này đóng phim, nếu như tài chính không phải đặc biệt cấp bách, thời gian tương đối rộng rãi một ít.
"Anh thường xuyên quay diễn đêm sao?" Viên Tinh Châu nhìn kỹ một chút, Diệp Hoài xác thực gầy rất nhiều, đáy mắt cũng có mắt quầng thâm không rõ ràng, không khỏi đau lòng hỏi, "Là thống trù an bài không hợp lý, hay là..."
"Vẫn ổn. Đạo diễn tương đối... tích cực, có lúc một màn diễn qua, hắn trở lại xem tư liệu sống, cảm thấy không hài lòng sẽ quay lại." Diệp Hoài nói xong dừng một chút, hời hợt nói, "Chỉ có điều đều là những cảnh chiến đấu, cho nên mệt một ít."
"Tìm cascadeur?" Viên Tinh Châu nói "Em có quen biết, chỉ cần vóc người với anh không sai biệt lắm là được."
"Không được, Phó Thịnh vẫn luôn dùng thế thân, đạo diễn rất không cao hứng, anh có thể quay thì quay đi." Diệp Hoài liền khoát khoát tay.
Viên Tinh Châu suy nghĩ một chút, gắp miếng thịt cá cho hắn, "Kỳ thực diễn bộ thứ nhất đối vói người khác ảnh hưởng rất lớn, không có chịu ăn toàn khổ, cũng không có công phu ăn cả ngã về không. Anh nếu cảm thấy phải cần nghỉ ngơi, cứ việc nói thẳng, tuyệt đối không nên cậy mạnh. Nếu như anh cảm thấy còn có thể, vậy thì kiên trì."
Vị đạo diễn này tiếng tăm bên ngoài, là nổi danh nghiêm ngặt, cũng giỏi về dạy dỗ người mới, trước nữ tinh nào đó chính là học bá trường đại học trọng điểm được ông ấy tuyển chọn, muốn chết muốn sống mà mài trở thành vai nữ chính. Sau đó đối phương xuất đạo nhận thưởng, sau đó càng là một đường mở rộng, hợp đồng, giải thưởng cùng đại ngôn dồn dập nắm tới tay... Đến nay tại trong giới đều là truyền kỳ.
Diệp Hoài nếu là đối phương chỉ đích danh muốn, nói rõ tiềm lực lớn trên người hắn.
Đạo diễn càng là gọt giũa hắn, đối với hắn kỳ vọng càng nặng, lúc này nghe lời một ít là đúng.
Chỉ có điều thời điểm khiến Viên Tinh Châu bất ngờ, Diệp Hoài trước đây tại trong đoàn đội thường là tự bơi, cũng không phải người lòng tham sự nghiệp mạnh. Bây giờ đối với với đóng phim đã vậy còn quá nghiêm túc?
Hai người ăn cơm xong, không nghỉ ngơi bao nhiêu một lát, liền có người đến gõ cửa.
Viên Tinh Châu hành lý của mình đều tại khách sạn, liền mặc quần áo Diệp Hoài cùng nhau đi ra ngoài. Nhân viên trường quay phim dồn dập chào hỏi cậu, buổi chiều mới chia xong đồ ăn vặt, Diệp Hoài lại cùng cậu theo sát đi tới, giống như keo dán dính chặt, trong ánh mắt mọi người liền nhiều hơn chút hứng thú.
Diệp Hoài vẫn là do dự, chung quy lo lắng cậu buổi gió thổi có thể sinh bệnh hay không, mà Viên Tinh Châu có thể nhìn ra, hắn thật muốn để cho mình bồi tiếp.
"Em chỉ xem một lát." Viên Tinh Châu nói "Anh lúc quay em liền chơi điện thoại, hiện tại mới tám giờ, em không ngủ sớm như vậy."
Diệp Hoài liếc mắt nhìn cậu, lại để cho Tiểu Lữ chuyển ghế tới để cho cậu ngồi, lúc này mới xoay người đi hoá trang.
Bầu trời đêm một mảnh đen nhánh, Viên Tinh Châu nhìn một lát điện thoại, liền đăng nhập nick phụ weibo, ngược lại tìm kiếm nịc phụ Ôn Đình xem một lát. Đợi một hôig, cảm giác Diệp Hoài hẳn là xấp xỉ hóa trang xong, cậu liền đứng dậy, tại trong góc không đáng chú ý nhìn xung quanh giữa sân.
Diệp Hoài quả nhiên đã chuẩn bị xong, đang nghe đạo diễn giảng diễn.
Ánh đèn cách đó không xa chiếu xạ qua, Diệp Hoài mặt mày suất khí càng bắt mắt, ảnh đế bên cạnh so với hắn thấp hơn cái đầu, tuy rằng khí tràng mạnh mẽ, mà tuổi tác hơn hơn, hiện ra đã không có loại tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi.
Đây cũng chính là tính chất đặc biệt của nhân vật điện ảnh, hai huynh đệ, một người chìm nổi nhiều năm, tâm tư quỷ quyệt, một người khác chính là kiếm ra khỏi vỏ, sặc sỡ loá mắt.
Viên Tinh Châu yên lặng mà dừng ở bên ngoài sân, đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, cậu lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Hoài vẫn là một ngày trước khi đến STAR.
Khi đó cậu đã biết chính mình sắp bị phân tiến vào một đoàn đội đợi debut, chỉ vì đoàn đội sớm định ra thành viên, trong có một vị thành viên vì sự cố lui ra, cần phải tìm một vị thay thế bổ sung.
Viên Tinh Châu trong hai năm bị tuyết tàng, cuộc sống trải qua khá là gian khổ, mặc dù biết chính mình xen ngang đi vào, có thể sẽ bị người hiếp đáp bài ngoại, mà trong lòng vẫn là hướng về số đông.
Cậu quyết định chăm chỉ luyện tập, ít nhất chứng minh với mọi người, thực lực của mình có thể xứng với đoàn này, cậu chắc chắn sẽ không gây trở ngại cho mọi người.
Phòng luyện tập của công ty đều là người khác đang dùng, Viên Tinh Châu xin không được, chỉ có thể mang theo đàn ghi ta đi ra ngoài tìm chỗ, thế mà ở đại sảnh lầu một, khoảnh khắc cậu đẩy cửa đi ra ngoài, có một nam sinh đang từ bên ngoài tiến vào, hai người sượt qua người nhau, Viên Tinh Châu bị thoáng nhìn thấy dung mạo kinh ngạc, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà đứng tại chỗ, trở lại nhìn thật lâu thật lâu.
Thích Diệp Hoài quá dễ dàng, kỳ thực không thích hắn mới rất khó.
Từ sau khi Hoài Châu CP đại nhiệt, Viên Tinh Châu liền thường thường đến xem video nhóm fan CP cắt nối biên tập. Cậu cũng không phải đi tìm tư liệu sống của mình phỏng vấn, trên thực tế, thời gian cậu cùng Diệp Hoài chung đụng không nhiều, mà mỗi một lần tiếp xúc, đối thoại, cảnh tượng... Viên Tinh Châu đều khắc sâu ấn tượng.
Cậu sở dĩ nhiều lần xem video, bất quá là cậu cho là Diệp Hoài sẽ không trở lại. Hết thảy hình ảnh hai người cùng khung, đối với cậu mà nói đều đầy đủ quý giá. Mà mấy đường cũ mọi người ship, cũng là đối tượng ảo tưởng của cậu.
Cậu tiểu tâm dực dực từ đó lĩnh hội, giả như đối phương có một chút chút yêu thích mình mà nói, là một loại cảm giác gì...
"Nghĩ gì thế?" Diệp Hoài đối diễn xong, thời gian chờ nhân viên công tác chuẩn bị, đi tới bên cạnh Viên Tinh Châu, liếc mắt nhìn cậu.
Viên Tinh Châu nghiêng mặt sang bên nhìn hắn, đột nhiên cảm giác thấy có chút không chân thực.
"Đang nhớ anh." Viên Tinh Châu nói.
Diệp Hoài sắc mặt có chút đỏ lên, sau đó giơ tay nhéo nhéo gò má của cậu, "Em như vậy... Anh liền luôn muốn hôn em."
Viên Tinh Châu giương mắt nghiêm túc cùng hắn đối diện.
Diệp Hoài nuốt nước miếng, vừa nhìn về phía đôi môi Viên Tinh Châu.
May là cách đó không xa thư ký trường quay hô một tiếng về bên này, ra hiệu Diệp Hoài đi qua.
"Anh đi đây " Diệp Hoài không đành lòng nói, "Em đừng đợi quá lâu, về sớm một chút đi ngủ."
Hắn nói xong chạy ra giữa sân, Phó Thịnh đang cùng thế thân nói chuyện, nhìn hắn đi qua, liếc nhìn hướng Viên Tinh Châu: "Tiểu Diệp, kia là tới tìm cậu?"
Diệp Hoài gật gật đầu, không muốn cùng bọn họ đàm luận về Viên Tinh Châu.
" Lớn lên thật là đẹp mắt." Thế thân cũng hướng bên đó nhìn, cười nói, "Mới nãy chúng tôi còn nói sao, đặc biệt giống như người nào đó của Nhật Bản, một mỹ thiếu niên."
"Đó là vợ tôi." Diệp Hoài thập phần hối hận không trước mặt mọi người mà hôn nồng nhiệt, để cho mọi người thức thời một chút.
"Hai cậu tình cảm rất tốt." Thế thân lại nói, "Cậu xem cậu ta vẫn nhìn cậu đây."
Diệp Hoài nghĩ thầm coi như cậu có ánh mắt, sắc mặt hơi bớt giận, nói: "Đúng!!"
" Trận diễn tiếp theo tôi tự mình làm." Phó Thịnh như có điều suy nghĩ liếc hắn một cái, lại đột nhiên mở miệng, để thế thân chờ một bên, sau đó không chút để ý nói, "Tại trước mặt người đẹp biểu hiện tốt một chút đi. Bằng không cậu biểu hiện quá kém... cậu ta có thể sẽ yêu tôi."
Diệp Hoài: "..."