*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Ruby ----------------- Hoắc Dương Thanh lúc gặp mặt cùng Viên Tinh Châu đã nói, hồi đó Viên Diệp kết hôn, hắn ta liền thoát fan.
Một bài cuối cùng mà hắn ta cập nhật là nhấn like weibo của một người thoát fan khác, Viên Tinh Châu vẫn luôn không dám nhìn ngôn luận của fan thoát fan, bây giờ đã cách nhiều năm, rốt cục lấy hết dũng khí để xem lại.
Mấy cái weibo kia cũng rất ôn hòa, bloger chỉ là tỏ vẻ thật tiếc nuối, trong lòng họ, Tinh Châu là một vị ca sĩ rất nỗ lực lại rất có thiên phú, thực lực của cậu cần phải được càng nhiều người biết đến. Đoàn S.T đối với Viên Tinh Châu chẳng hề hữu hảo, lần này đoàn đội giải tán, nhóm Chúc fan đều đang đợi sự hồi sinh của cậu, hi vọng cậu có thể mượn cơ hội này lao ra "lồng chim".
Mà thật đáng tiếc, vị này dĩ nhiên lựa chọn kết hôn. Đối với idol mà nói, kết hôn bằng với từ bỏ làm thần tượng, cảm giác tồn tại của cậu vốn là yếu hơn so với người khác, sau này không còn fan nữa còn làm sao tiếp tục hướng về phía trước?
Trừ phi cậu cũng dự định từ bỏ rồi. Nếu là như vậy, họ ngoại trừ chúc phúc cho mối hôn nhân này hạnh phúc ra, chỉ có thể đau lòng mình mấy năm qua chọn sai người.
Viên Tinh Châu 19 tuổi tham gia tuyển tú debut, thi đấu một năm, sau đó bị tuyết tàng hai năm, gia nhập ST tham gia hoạt động đoàn thể hai năm, bất tri bất giác, thời gian năm năm đã qua.
Cậu chẳng làm nên trò trống gì, những người ái mộ thất vọng mà về.
Muốn nói không có tiếc nuối lẫn áy náy là không thể.
"Năm đó tôi rất yêu thích sân khấu, đặc biệt là trong buổi biểu diễn đầu tiên,, vô cùng kích động, diễn xuất xong muốn cẩn thận cúi đầu cảm tạ, mà bị người ta đuổi xuống rồi. Trong lòng tôi liền khó chịu, giống như chứng cưỡng bách, chờ sau đó các cậu sau khi tan cuộc, tôi liền lần nữa trở lại hướng về chỗ ngồi trống cúi đầu cám ơn."
Viên Tinh Châu ngồi ở trên băng ghế của mình, trong tay cầm lấy bình giữ nhiệt, cười cười với Hoắc Dương Thanh, "Lúc đó kết hôn là có chút đột nhiên... Nhưng kỳ thật lúc ấy, tôi cũng là không có lòng tin. Tôi hai mươi bốn, làm "thịt hâm lại" đều ngại cũ, cậu nói tôi còn có thể nổi tiếng sao? Cho nên tôi liền... thôi quên đi, làm cái khác."
Diệp Hoài ngày thứ hai gặp qua fan nhỏ liền trở về, Viên Tinh Châu rốt cục yên tĩnh lại, nghĩ thầm có thể ở trên giường mình ngủ ngon lành. Kết quả người tính không bằng trời tính, cùng trong đêm hôm ấy, cậu lại bắt đầu cuộc sống không giống người ngày thành đêm, lấy đêm làm ngày.
Các diễn viên trong đoàn phim lần lượt hơ khô thẻ tre, thống trù bận rộn sứt đầu mẻ trán, sắp xếp dựng phim loạn một trận.
Viên Tinh Châu vừa an ủi mình, ngược lại phần diễn còn lại cũng không nhiều, vừa sống dở chết dở mà uống cà phê đậm nỗ lực nâng cao tinh thần.
Hoắc Dương Thanh đêm nay hơ khô thẻ tre, lúc đợi lên diễn tìm cậu tán gẫu, không biết làm sao liền nói tới phong ba thoát fan năm đó.
Viên Tinh Châu vẫn mang hổ thẹn trong lòng.
Hoắc Dương Thanh lại nói: " Cây chuyển chết, người chuyển sống, cậu bây giờ không thể tốt hơn nhiều so với lúc ấy? Tôi nếu là chuyện fan sự nghiệp của cậu, quả thực muốn thoải mái chết đi được."
Viên Tinh Châu cười cười, trong lòng âm thầm thở một hơi.
"Bất quá khi đó làm fan cậu khá là mệt tâm." Hoắc Dương Thanh nghĩ mãi mà không ra, "Cậu nói cậu đi, hát thật dễ nghe, nhảy cũng đẹp mắt, làm sao sẽ không nổi chứ? Cậu muốn nói không sánh bằng Diệp Hoài vẫn được, người này trời sinh mặt minh tinh. Mà mấy người Nguyên Trừng kia biết cái gì? Cũng không biết phổ nhạc cũng không biết nhạc cụ, còn cả ngày thiết lập tính cách thiên thảo, thiên tài gì đó quả thực buồn nôn chết tôi."
Hoắc Dương Thanh nói đến đây dừng một chút, đột nhiên nhìn về phía Viên Tinh Châu: "Nghe nói Nguyên Trừng qua mấy ngày phát ca khúc, nói không chừng lại muốn loạn thao tác kéo cậu xuống nước, cậu cũng chuẩn bị sẵn sàng."
Viên Tinh Châu sau khi đoàn đội giải tán, cho là muốn rũ sạch quan hệ cùng những người kia, ai ngờ cũng không phải.
Thời điểm phim mà cậu tham diễn đang truyền bá, chỉ cần nhân vật của cậu có chủ đề, fan Nguyên Trừng liền mang đề tài đi vào trong amway, nói lúc tại đoàn hai người là bạn tốt, Nguyên Trừng thường xuyên trợ giúp Viên Tinh Châu, quả nhiên người ưu tú đều yêu thích nô đùa cùng nhau.
Lúc đó cậu cùng Diệp Hoài CP đại nhiệt, fan Nguyên Trừng liền lại mang ảnh gif, nói Nguyên Trừng quá khổ rồi, muốn bênh vực cho hai người này không bớt lo.
Viên Tinh Châu bị thấy gớm, có một lần khi phỏng vấn âm thầm làm sáng tỏ, kết quả là bị fan Nguyên Trừng thảo phạt, nói cậu là bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa.
Hiện tại fan Nguyên Trừng động một tí là xé bức Viên Tinh Châu đã là trạng thái bình thường, lần trước phát sóng trực tiếp còn véo một cái đây nè.
Viên Tinh Châu đối với lần này cũng không biện pháp gì.
"Bảo tôi nói, cậu để cho gã buộc chặt như thế, còn không bằng thẳng thắn xé một trận." Hoắc Dương Thanh gác chân, chỉ điểm giang sơn nói "Chúng ta đây xé bức quá không có ý nghĩa, trốn ở sau lưng người ta thầm đâm chọt, không bằng cậu tàn nhẫn chút, tự mình ra trận, cũng noi theo diva Âu Mĩ một chút."
Viên Tinh Châu ngược lại là muốn tự mình xé một trận sảng khoái, mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút. Cậu ngay cả lúc đối mặt với Lý Ngộ không đủ dũng khí phản đối, hồi oán một câu hối hận nửa ngày, nào có dũng khí đi xé bức?
Viên Tinh Châu hiện tại nhớ tới câu nói mà mình oán Lý Ngộ đều hết sức hối hận, khoảng thời gian này Lý Ngộ không bàn thêm kịch bản mới cho cậu, nguyên lai phim nam chủ đang bàn cũng không có phần tiếp?
Viên Tinh Châu không có tin tức gì, không khỏi có chút hốt hoảng.
Trong lòng bên này đang nhớ thương, một tuần sau, phần diễn của cậu hơ khô thẻ tre, Lý Ngộ liền điện thoại tới.
Viên Tinh Châu đang lái xe, mang theo bó hoa cùng tiền lì xì của hơ khô thẻ tre về nhà, lúc nhận được điện thoại hít sâu một hơi, nghĩ thầm mình nhất định phải thái độ tốt một chút.
Lý Ngộ lại là đang nói chuyện Diệp Hoài.
"Diệp Hoài mấy ngày nay dĩ nhiên ký một đại ngôn ngắn hạn. Vật liêu đều chụp xong." Lý Ngộ than thở nói "Người theo người thật là không thể so được. Người khác nỗ lực nửa đời, không bằng hắn đây dựa vào mặt mũi."
Nói đến Diệp Hoài sau khi debut liền lăn lộn hai năm trong đoàn đội mà thôi, mấy năm qua hắn ở nước ngoài cũng không lộ diện, cơ hồ chẳng khác nào lui giới. Ai có thể ngờ người này vừa về đến, thì có thương gia đuổi theo tặng tiền. So sánh như vậy, Viên Tinh Châu cùng hắn quả thực là hai thái cực, người này lúc trong đoàn đội cố gắng thế nào cũng không hot, người kia cái gì cũng không cần làm liền có người nâng.
Viên Tinh Châu lại sớm thành thói quen, như thực chất nói: "Kỳ thực lúc tôi nhìn thấy hắn, cũng cảm thấy hắn khí tràng không giống với người khác, tự mang hào quang."
"Lời này cũng không kém. Hắn vốn là sinh ra ở thế gia châu báu, mới sinh ra chỉ thấy qua bao nhiêu người có tiếng tăm rồi." Lý Ngộ thở dài, "Cho nên lúc hắn nói không đồng ý cho cậu cùng Hoắc Dương Thanh xào CP, tôi cũng không biết nói gì cho phải..."
Thanh Châu CP ngày nọ lên một chút sau đó liền không có động tĩnh, Viên Tinh Châu cho rằng chuyện này hủy bỏ, vội hỏi: "Không xào thì không xào đi, tôi cũng không thích cùng Hoắc Dương Thanh ghép CP."
"Cậu cảm thấy việc này có chỗ trống cho cậu lựa chọn sao?" Lý Ngộ lại hỏi, "Hiện tại ngoại trừ Hoắc Dương Thanh ra, ai dám giúp cậu phá CP? Trong giới đại minh tinh xem thường xào cùng chúng ta, tiểu minh tinh cũng không nguyện gây chuyện ảnh hưởng bản thân, hắn giở trò cáu kỉnh, trong lòng cậu cũng không cân nhắc sao?"
Viên Tinh Châu ngẩn ra, bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
"Ngược lại hai ngày nay cậu chú ý bảo trì hỗ động cùng Hoắc Dương Thanh, thời điểm cần thiết đăng weibo tôi sẽ nhắc nhở cậu." Lý Ngộ hiển nhiên có chút tức giận, lại nói, "Còn có chuyện show tạp kỹ kia. Cậu nghĩ một lát, làm sao trong chương trình biểu hiện va chạm cùng Diệp Hoài."
" Va chạm?" Viên Tinh Châu kiềm chế lại tâm tình, hỏi, "Muốn cãi nhau sao? Tôi cho là tiết mục này là khoe ân ái."
"Chương trình là vừa ý nhiệt độ Hoài Châu CP, còn biểu hiện làm sao, xem chính các cậu." Lý Ngộ nói "Tốt nhất không nên cãi nhau. Một cách uyển chuyển mà biểu hiện ra hai cậu có mâu thuẫn, ví dụ tính cách của hắn quá hung hăng, không tha thứ cho người khác, cậu có áp lực linh tinh các loại... Hoặc là nói chính cậu quá giống mẹ già, hắn không thích... Nói chung, nắm chắc nhìn giống như đang nói thật, hắn lại không thể phát lửa giận."
Lý Ngộ nói: "Đây là một cơ hội rất tốt, để cho mọi người ý thức được tình cảm hai cậu có vấn đề."
"Vậy phải trước tiên điện thoại Diệp Hoài thông khí đi?" Viên Tinh Châu nói "Tôi nói với hắn?"
"Thông khí?" (*) Lý Ngộ tức giận nói, "Khán giả lại không mù, năng lực diễn cùng phản ứng tự nhiên giống nhau sao?"
(*) trao đổi tin tức "Tôi tin tưởng cậu chỉ cần nghiêm túc nghĩ, nhất định có thể làm thật tốt." Lý Ngộ dừng một chút, lại nói, "Câu này không phải nghĩa xấu."
Viên Tinh Châu đã không lời có thể nói, Lý Ngộ không thích cậu mềm yếu, rồi lại thói quen tạo áp lực với cậu, xem cậu nghe theo chỉ thị của mình.
Viên Tinh Châu tắt máy, lái xe về nhà, chính mình ở trong xe ngồi một hồi, lúc này mới cầm đồ đạt lên lầu.
Diệp Hoài đang nằm trên ghế sa lon chơi game, thấy cậu trở về "Ồ" một tiếng.
"Hơ khô thẻ tre?" Diệp Hoài hiển nhiên tâm tình rất tốt, nghiêng đầu hỏi, "Cảnh cao trào quay xong chưa?"
Viên Tinh Châu: "..."
Từ ngày đó sau khi bị mình chê cười, Diệp Hoài lại bắt đầu hành động trả thù ấu trĩ, gọi điện thoại đều không thể thiếu đi chữ "Cảnh cao trào". Viên Tinh Châu vốn là bình tĩnh, mấy lần bị hắn hỏi vậy, ngược lại cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng mà Viên Tinh Châu một khi biểu hiện ra xấu hổ, Diệp Hoài sẽ ngày càng táo tợn, đuổi đánh tới cùng.
"... Bị cắt rồi." Viên Tinh Châu thay giày, mặt không chút thay đổi nói, "Tôi không có cao trào rồi."
Diệp Hoài: "..."
Tâm tình Viên Tinh Châu mất đi cảnh cao trào bất thường, Diệp Hoài cảm giác được, liền ngoẹo cổ nhìn cậu chằm chằm.
Viên Tinh Châu cầm hoa đi bên trái, đầu Diệp Hoài cùng chuyển hướng trái, Viên Tinh Châu đi đến bên phải, Diệp Hoài liền lại cùng nhìn về phía bên phải.
Viên Tinh Châu trong lòng bị tức, muốn phát tác lại không chỗ phát huy, đi tới lui vài bước, muốn hung hăng ném bó hoa vào thùng rác cho hả giận, phút cuối cùng lại mềm lòng, đặt vào trên bàn ăn bên cạnh.
Diệp Hoài: "..."
"Cậu làm sao vậy?" Diệp Hoài hỏi, "Làm sao thần sắc quái quỷ vậy?"
"Không, không có gì." Viên Tinh Châu biết mình không khống chế tốt biểu tình, theo bản năng mà muốn phủ nhận. Thế nhưng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không cần thiết, ở bên ngoài đã nhịn đủ cực khổ rồi, về đến nhà, thần sắc quái quỷ thì thần sắc quái quỷ thôi.
"Chỉ một chút chuyện nhỏ..." Viên Tinh Châu lại vừa sửa miệng, cúi đầu, "Không có gì, tôi một hồi là tốt."
Cậu đặt hoa ở trên bàn ăn, từng tầng một lột đóng gói, muốn xử lý cành, rồi lại phát hiện không tìm được kéo. Chất lượng hoa tươi của đoàn phim xác định không ra sao, chỗ rễ cắt có chút mùi hôi thối, Viên Tinh Châu quả thực làm gì cũng không thuận, vì vậy lại lục tung cái tủ lên phải muốn tìm ra cây kéo.
"Đi tắm đi." Diệp Hoài hiếm thấy ôn hòa một lần, nhắc nhở cậu, "Cậu bây giờ y như con quỷ, đừng lắc nữa."
Viên Tinh Châu buồn bực mất tập trung, đứng ở đó cùng chính mình phân cao thấp.
"Nhanh lên..." Diệp Hoài một dáng vẻ sắp xếp như vậy rồi, lại giơ di động, "Lát nữa tắm rửa sạch đi ra chờ, tôi order cho cậu phần gà rán, lại thêm chút khoai chiên, coca, đậu phộng muối tiêu... sữa Vượng Tử (*) cậu uống không?"
(*) Sữa Vượng Tử: Một brand sữa ở Trung Quốc"... Không uống." Viên Tinh Châu không biết hắn làm sao mà order thức ăn ngoài, chỉ đành phải nói: "Tôi cũng không uống đồ uống có ga."
"Cảnh cao trào không phải đã cắt sao?" Diệp Hoài hỏi, "Hiện tại giữ lại cơ bụng còn có ích lợi gì, nhiều lắm chỉ có thể ở nhà khoe một chút, tôi lại không hiếm lạ."
Viên Tinh Châu: "..."
"Nhanh lên nhanh lên, " Diệp Hoài gọi xong thức ăn ngoài, thúc giục, "Cậu đây tâm tình không tốt, thuần túy là bị nghẹn."
Mình ngày hôm trước mới quay cả đêm, ngày hôm qua lại là làm liên tục, hai ngày nay ngủ không tới ba tiếng, trên người xác thực nên tắm rửa một chút. Còn nữa Diệp Hoài hiếm thấy tâm huyết dâng trào an bài sự tình, cậu cũng không muốn mất hứng.
"Vậy tôi đi ra thu dọn một chút." Viên Tinh Châu gật gật đầu, rủ đầu xuống tiến vào toilet, cởi sạch quần áo, mở vòi hoa sen tối đa, chui vào bên trong màn nước.
Nửa giờ sau, Viên Tinh Châu tắm xong đi ra, bọc lấy áo tắm, xác thực buông lỏng rất nhiều.
Trong phòng khách lại là loạn một đống, Diệp Hoài giống như có một bữa tiệc, trên khay trà đặt 2 lon bia, hai túi gà viên rán, một bát miến chua cay, tính luôn bao khoai chiên, cơm cháy, thanh que cay (*), đậu phộng muối tiêu... Còn có hai thùng coca lớn.
(*) Thanh que cay: Bản gốc ghi là 魔芋爽 nhưng tôi search chẳng biết đó gọi là món gì, nhìn hình giống thanh que cay nên tôi để thành tên đấy luôn. Trong nhà bị thực phẩm rác bao vây rồi.
TV kết nối máy chơi game, nhân vật bên trong đang bận leo núi.
Viên Tinh Châu: "..."
"Tôi đã nửa năm không phóng túng rồi." Viên Tinh Châu không thể làm gì khác hơn lại đây ngồi xuống, nhìn đồ ăn vặt đầy bàn, than thở nói "Lần trước phóng túng vẫn còn ăn bánh Tạng Tạng."
(*) bánh Tạng Tạng"Đã nói cậu chính là bị nghẹn." Diệp Hoài xé một túi khoai chiên, ăn răng rắc răng rắc, gác chân chơi game.
Viên Tinh Châu do dự một chút, cũng mở một túi, ngồi bên cạnh vừa nhìn hắn chơi.
Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ có tiếng ăn cái gì đó răng rắc răng rắc, hai người y chang hai con chuột nhỏ.
Viên Tinh Châu bất tri bất giác buông lỏng rất nhiều, cậu biết mình vì sao uất ức —— cậu không hợp cạ với Lý Ngộ, trước đây chỉ là tính cách không hợp, hiện tại gặp chuyện mới phát hiện, phương thức làm việc cùng giá trị quan của đối phương thực không nhất trí với mình. Mà trước mắt cậu còn không nghĩ ra biện pháp giải quyết, cậu hợp đồng cùng công ty còn nhiều năm, mà trong người đại diện Hoa Ngu, Lý Ngộ là biết chọn kịch bản nhất.
Có thể làm cho Viên Tinh Châu chuyển hình idol như vậy, mỗi lần tham diễn cũng là phim đại nhiệt, độ thảo luận của nhân vật không thấp, độ khó biểu diễn vừa vặn ở trong phạm vi cậu có thể nắm... Chút bản lãnh này của Lý Ngộ không thể nghi ngờ.
Viên Tinh Châu từng nghĩ tới, nếu có cơ hội chọn lại, mình đại khái vẫn là sẽ chọn Lý Ngộ.
Cậu thật sự quá muốn nổi tiếng.
Mà bây giờ cậu có nhiệt độ rồi, thiếu chỉ là tác phẩm tiêu biểu. Nếu như Lý Ngộ có thể chọn được vai nam chủ cho cậu, vậy tất nhiên có thể để củng cố vị trí của cậu tiếp...
Năm nay là năm thứ ba cậu chuyển hình, ồ không, lập tức là năm thứ tư rồi. Một ca sĩ tuyển tú, trải qua bị tuyết tàng, tham gia nam đoàn, đoàn đội giải tán, lại chuyển hình làm diễn viên... Bốn năm lại có thể đứng ở đó, bảo trì ở tỷ lệ ống kính, vậy mình cũng rất có thể.
Về phần lời lẽ vô tình... Thôi đi, khi đó cậu đang đánh rắm.
Viên Tinh Châu tự mình nghĩ thông suốt, chợt cảm thấy phun ra một ngụm trọc khí, xem thử TV, nhìn lại mặt nghiêng của Diệp Hoài một chút, trong lòng dâng lên một luồng cảm động.
"Cám ơn cậu, Diệp... Diệp..." Viên Tinh Châu dừng một chút, này mới phát giác mình này mấy ngày cũng không có gọi tên Diệp Hoài, hai người vẫn luôn sống một mình, không cần gọi liền biết đang nói chuyện cùng đối phương.
Gọi tên quá trịnh trọng, Diệp ca? Hoài ca?
"Gọi gia gia làm gì?" Diệp Hoài lại nói, " Ngày mốt chính là họp tuyên bố, cậu như vậy không được, sẽ khiến người ta cảm thấy cho chúng ta là tình cảm ông cháu."
(*) Trong tiếng Trung từ Diệp 叶 / yè/ và từ Gia Gia 爷爷/ yéye/ nên bạn Châu gọi Diệp Diệp bạn Hoài bảo là Gia gia ấy mà. Editor có lời muốn nói: Mỗi lần tôi dịch tới khúc bạn Hoài nói chuyện là muốn lên bờ xuống ruộng cùng độ tự luyến của ổng =))))))