Tiêu Chỉ Qua nhận được hồi âm từ Nhạn Châu, người đã tới Ung Châu. Vào tháng 11, thời tiết càng thêm lạnh, Ung Châu ở phương nam, các bá tánh cũng đã mặc thêm áo bông.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn phương bắc xa xa, lúc này, hẳn là Nhạn Châu đã có tuyết rơi.
Cửa thành Ung Châu chậm rãi đẩy ra, tiếng kẽo kẹt nặng nề gọi suy nghĩ của hắn về, hai vạn quân Nhạn Châu đi theo sau Tiêu Chỉ Qua, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khang Hoằng dẫn người ra đón.
Tráng Vũ tướng quân Khang Hoằng là một trong mười hai tướng quân, chính là thuộc cấp trực hệ Tiết Khởi, cũng là bè phái của Tam hoàng tử. Khang Hoằng chỉ hơn 30 tuổi, cao lớn cường tráng, da ngăm đen thô ráp, vừa thấy là người quân ngũ, khác với tên sâu mọt Tả Khâu sống trong nhung lụa dựa vào hậu đài. Gã có chút bản lĩnh.
Nhưng tình hình Ung Châu so với Khánh Châu không tốt hơn bao nhiêu, lưu dân làm loạn, cường hào bị giết, thậm chí còn phá tan phòng tuyến Ung Châu, đánh tới Nguyễn Châu.
Ngấm ngầm có chủ ý gì, không cần Tiêu Chỉ Qua phí tâm tư đi đoán. Không gì ngoài muốn mượn loạn lạc phương nam đánh Thái tử một quyền, nếu tình hình càng gay gắt, tội Thái tử phạm càng nghiêm trọng, dù không thể lôi Thái tử xuống ngựa, cũng có thể khiến ác danh của hắn truyền xa. Người kế vị một nước, nếu thanh danh không tốt, vị trí dưới mông cũng không vững chắc.
Khang Hoằng giục ngựa tiến lên hành lễ, nghênh Tiêu Chỉ Qua vào thành.
Dọc đường đi, thấy đường phố tiêu điều, nhà cửa đổ sập, thậm chí mặt đất còn có vết máu đỏ sậm...... Hết thảy đều tỏ rõ trong thành đã từng xảy ra náo động. Khang Hoằng không như phế vật Tả Khâu, lưu dân không thể chiếm lĩnh thành trì, sau khi náo động, dần dần chiếm cứ quận huyện xung quanh.
Hiện giờ trong thành còn tính thái bình, chỉ là bá tánh bình thường không dám ra khỏi thành, cũng không dám lên phố, cả ngày trốn trong nhà. Nơi nơi trong thành có thể thấy binh lính tuần tra, không khí thật sự lạnh băng.
Tiêu Chỉ Qua thu cảm xúc, xuống ngựa theo gã vào phủ, không khách khí mà ngồi xuống chủ vị: "Thế cục Ung Châu như thế nào?"
Khang Hoằng sớm biết được hành động của hắn ở Khánh Châu, ánh mắt chợt lóe, cẩn thận nói: "Lưu dân chiếm cứ quận Quảng Bình, phần lớn binh lực tập trung ở đó. Mạt tướng từng phái người đến chiêu hàng, nhưng những loạn dân này đều cự tuyệt không chịu. Sau đó cũng từng giao chiến mấy lần, nhưng trong lưu dân có quân sư mưu lược hơn người, ngay cả mạt tướng cũng ăn mệt. Liền không chủ động tiến công nữa. Chỉ chờ Vương gia đến chủ trì đại cục."
Tiêu Chỉ Qua nhàn nhạt "ừ" một tiếng, không tiếp lời gã, chỉ nói: "Tướng sĩ đi một đường tới, người kiệt sức, ngựa hết hơi, việc này để sau rồi nghị."
Khang Hoằng sửng sốt, có chút sốt ruột nói: "Lưu dân làm loạn há có thể kéo dài? Mạt tướng nghe nói ở Khánh Châu, Vương gia không tốn một binh một tốt đã bình dân loạn, tuy khiến người kính nể, nhưng tình thế Ung Châu khác Khánh Châu, mỗi lưu dân hung hãn dị thường, nếu không sớm ngày giải quyết, sợ sẽ gây thành mối họa lớn hơn!"
"Khang tướng quân đã có thể chờ bổn vương đến chủ trì đại cục, có thể thấy việc này cũng không gấp gáp." Tiêu Chỉ Qua quét gã một cái, đứng dậy nói: "Bổn vương mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước, việc này ngày khác lại nghị."
Khang Hoằng nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, sắc mặt bất định, thật lâu sau mới gọi người đến phân phó: "Để ý bọn họ cho ta, có việc nhanh tới báo."
......
Tới Ung Châu, quả thực Tiêu Chỉ Qua không vội chút nào, không sấm rền gió cuốn như lúc ở Khánh Châu, không hỏi tội cường hào Ung Châu, cũng không phái binh ổn định quận Quảng Bình. Khang Hoằng đi hỏi ba lần, hắn chỉ nói để sau rồi nghị.
Khang Hoằng không đoán được ý nghĩ của hắn, mấy ngày liên tiếp sắc mặt đều không tốt.
Mà cường hào Ung Châu cũng sốt ruột phát bực. Hôm đó chúng cường hào tụ tập một chỗ, thương nghị nên làm cái gì bây giờ.
Bọn họ vốn cũng không coi Bắc Chiến Vương ra gì, đó là hung thần ác sát thì thế nào? Cường long không áp được bọn rắn độc, hắn ở bắc địa có thể như cá gặp nước, tới phía nam thì sao, còn không phải nghe bọn hắn hả? Nhiều nhất chỉ tốn chút bạc. Nhưng ai ngờ hắn không nói đạo lý, tới Khánh Châu ba ngày, liền chém cả nhà Thạch gia. Ra tay không chút lưu tình như vậy, thật sự khiến người sợ hãi.
Nhóm cường hào giao tiếp nhiều với người quan phủ, nói chuyện làm việc đều thích lòng vòng để lại ba phần, chưa bao giờ gặp sát thần nói cũng không cho nói trực tiếp giết luôn, nhất thời mỗi người cảm thấy bất an.
Không chờ Tiêu Chỉ Qua đến Ung Châu, liền đi tìm chủ tướng Khang Hoằng.
Mấy năm nay đừng nói các quý nhân Nghiệp Kinh, chính Khang Hoằng và quân Ung Châu, mỗi năm đều lấy không ít bạc trong tay họ. Làm trao đổi, tự nhiên Khang Hoằng sẽ che chở bọn họ.
Nhóm cường hào ầm ĩ hỗn loạn một hồi, ai cũng lưỡng lự. Cho đến khi Khang Hoằng tới, mới tức khắc an tĩnh lại.
Có người vội vàng hỏi: "Khang tướng quân, thế nào?"
Sắc mặt Khang Hoằng vững vàng, ánh mắt nhìn quét một vòng rồi nói: "Ta đã nói có thể bảo vệ các vị, cần gì phải làm vẻ như thế?"
Nhóm cường hào thầm nghĩ không cẩn thận sẽ có kết cục bị trảm cả nhà, ai có thể không vội? Chỉ là thường ngày Khang Hoằng dựng ảnh hưởng sâu, nhất thời không có ai ngang nhiên bắt bẻ gã. Chỉ có người ngượng ngùng nói: "Đây...... dù gì cũng liên quan đến tính mạng tài sản của bọn ta......"
Khang Hoằng liếc người vừa nói một cái, nói: "Đó là Bắc Chiến Vương thì làm sao? Không có chứng cứ, hắn cũng không thể dễ dàng giết người. Huống hồ ta mới là chủ tướng Ung Châu, muốn hỏi tội luận trảm, cũng nên qua tay ta trước. Các ngươi thành thật ở trong nhà quản tốt con cháu là được. Sau này không có việc gì, không cần tìm ta, phàm là có ta, tất bảo vệ các ngươi vô sự."
Nhóm cường hào hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
***
"Khang Hoằng từng đi gặp bọn họ?" Tiêu Chỉ Qua đứng bên cửa sổ, nghe Tạ Lăng bẩm báo.
"Vâng, chẳng qua hình như hai bên đều không vui vẻ lắm. Phỏng chừng mấy ngày nữa, sẽ có người đệ đầu danh trạng thôi." Tạ Lăng nói.
Đây là kế hoạch Tiêu Chỉ Qua sớm định ra. Ung Châu không giống Khánh Châu, Tả Khâu vô năng, tướng sĩ cũng không trung thành với gã, Tiêu Chỉ Qua nhanh chóng quyết định chém gã, liền có thể toàn quyền tiếp quản việc Khánh Châu, không cần lo có người cản tay. Nhưng Khang Hoằng có chiến công, cũng rất săn sóc tướng sĩ trong quân, bởi vậy tướng sĩ Ung Châu vô cùng tin tưởng gã. Tiêu Chỉ Qua không thể dễ dàng động thủ với gã. Như vậy, rất nhiều việc không tiện động thủ bằng Khánh Châu. Chỉ có thể vừa âm thầm thu thập chứng cứ, vừa thờ ơ bọn họ.
Khang Hoằng làm người tác phong cương quyết, cường hào Ung Châu có ba phần kiêng kị gã, không dám làm việc quá giới hạn không nói, còn phải chủ động đưa tiền tặng người. Giữa bọn họ không bền chắc như thép. Huống chi còn có vết xe đổ Thạch gia, nghĩ không cần lâu, sẽ có người chủ động quy phục.
Tiêu Chỉ Qua khẽ gật đầu, lại hỏi: "Bên quận Quảng Bình thì sao?"
"Người của chúng ta đã gặp được thủ lĩnh lưu dân. Nhìn từ tin tức thăm dò được, tựa hồ trong lưu dân có hai thế lực, một là lưu dân bình thường, nhân số đông đảo, nhưng có không ít người già phụ nữ và trẻ em; một là đám sơn phỉ, nhân số ít nhưng đều là thanh niên trai tráng, hơn nữa nghiêm chỉnh huấn luyện. Quan hệ hai bên cũng không hòa hợp, chỉ là tạm thời hợp tác thôi."
Tiêu Chỉ Qua lộ vẻ nghiền ngẫm, ngón tay đặt trên bệ cửa gõ gõ, nói: "Theo ta được biết, cuộc chiến ở Ung Châu, là do đám sơn phỉ này?"
"Vâng. Sau này lưu dân cậy nhờ sống sót. Chỉ là sơn phỉ hành sự tàn nhẫn, hai bên mới dần phân chia trận doanh."
"Mau chóng thuyết phục thủ lĩnh lưu dân, mặt khác đi tra rõ ràng đám sơn phỉ kia." Tiêu Chỉ Qua đưa tay ra sau lưng, bổ sung một câu: "Xem bọn họ có từng lui tới với Khang Hoằng hay người bên cạnh hắn không."
Tạ Lăng nhận mệnh lui xuống, Tiêu Chỉ Qua ngồi bên án thư, lấy thư nhà để trong ngực ra xem.
Hắn vừa đến Ung Châu, liền nhận được thư nhà. Xem xong không nỡ đốt, liền dứt khoát để trong ngực. Khi nhớ An Trường Khanh, liền lấy ra xem. Chữ trên thư tinh tế ngay ngắn, Tiêu Chỉ Qua chỉ nhìn thư, cơ hồ có thể tưởng tượng ra y ngồi ở thư phòng, hơi cúi đầu, tươi cười viết từng nét bút.
Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve phong thư, sắc mặt Tiêu Chỉ Qua nhu hòa một ít, cẩn thận cất thư vào trong lòng lần nữa, mới đứng dậy rời đi.
***
Tiêu Chỉ Qua đoán không sai. Chỉ 5 ngày, liền có người lén tìm Tạ Lăng, đệ đầu danh trạng.
Cũng đúng lúc, Tạ Lăng tra được chút manh mối, so sánh với danh trạng, liền cười đi tìm Tiêu Chỉ Qua.
Gã đưa thư của thám tử cùng sổ sách Lâm gia đưa tới đặt trước mặt Tiêu Chỉ Qua: "Tướng quân đoán không sai. Đám sơn phỉ kia, từng lui tới với tham tướng bên cạnh Khang Hoằng."
"Hơn nữa theo thám tử quan sát, nhìn tác phong hành sự của đám sơn phỉ này, cũng không giống sơn phỉ bình thường, trái lại có chút giống...... binh lính từng được huấn luyện."
Lại nghĩ đến đám sơn phỉ này phát động chiến tranh, Tạ Lăng chậm rãi nói: "Trong này, sợ là có bút tích của Khang Hoằng và Tam hoàng tử."
Dân loạn nổi từ Khánh Châu, ban đầu là Thái tử phái binh mạnh mẽ trấn áp, ai biết cường binh trấn áp lại làm lưu dân oán giận, hoàn toàn ngược lại, khiến cho Ung Châu có lưu dân liên tiếp khởi nghĩa, chút lửa nhỏ dần dần cháy lan ra đồng cỏ, thậm chí đốt tới Nguyễn Châu, bức thẳng Nghiệp Kinh.
Hiện giờ phố phường đều nói Thái tử bất nhân, trong triều đình cũng buộc tội nhiều. An Khánh Đế chỉ có thể chống bệnh giúp Thái tử thu dọn cục diện rối rắm. Ngược lại vì chuyện đan dược dần dần yên lặng, Tam hoàng tử cùng bè phái sục sôi lần nữa.
Nếu sơn phỉ dẫn đầu khởi nghĩ không liên quan đến Khang Hoằng, hắn không tin.
Tiêu Chỉ Qua tùy ý lật xem vài tờ sổ sách, nhìn mức ngân lượng phải cống mỗi năm, ánh mắt phát lạnh, khóe miệng lại cong lên: "Bảo Thiết Hổ mang binh đến quận Quảng Bình, cần phải bắt được đám sơn phỉ, bắt được chứng cứ."
***
Lúc Khang Hoằng biết tin, đã là bảy ngày sau.
Lưu dân quận Quảng Bình quy hàng không nói, thủ lĩnh lưu dân vì lấy công đền tội, còn bắt được đám sơn phỉ phát động chiến tranh tàn sát người vô tội. Khang Hoằng biết được tin, sơn phỉ đã bị Thiết Hổ áp giải tới thành Ung Châu.
Mấy người mang gông xiềng nặng nề, bị nhốt trong xe tù nhân áp giải về thành.
Khang Hoằng thấy bọn họ, trong lòng liền lộp bộp, chỉ là không đợi hắn nói gì, đã nghe Tiêu Chỉ Qua trầm giọng nói: "Người đâu, bắt loạn đảng Khang Hoằng hỏi tội!"
Tạ Lăng sớm có chuẩn bị, không đợi binh lính cạnh Khang Hoằng phản ứng lại, đã đặt đao lên cổ gã, giương giọng nói: "Chủ tướng Ung Châu, Tráng Vũ tướng quân Khang Hoằng. Thu nhận hối lộ, nuôi dưỡng tư binh, cấu kết lưu dân phạm thượng làm loạn, ý đồ mưu phản, ngươi có biết tội?"
Ánh mắt Khang Hoằng run lên, đối diện với xe chở tù nhân, liền biết việc này đã hết đường cứu vãn. Ván cờ này gã đi sai, thất bại.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Nhớ Nhạ Nhạ, không biết Nhạ Nhạ có nhớ ta không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT