Nữ học là An Trường Khanh đề nghị thành lập, Nhạn Châu là biên quan, vì nhiều năm bị Bắc Địch xâm nhiễm, dưỡng ra dân tình dũng mãnh, mặc dù là nữ tử, vào thời khắc nguy cấp cũng dám cầm dao phay lên chiến trường. Đã từng có nữ anh hùng không thua kém bậc mày râu.
Bởi vì Dư thị và An Nhàn Ngọc, An Trường Khanh cũng không cảm thấy nữ tử thua kém nam tử. Giống như An Nhàn Ngọc, nếu không phải thân nữ tử, lấy tài học của An Nhàn Ngọc, đi tham gia khoa cử cũng có thể. An Trường Khanh suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy thế đạo này quá nặng nề với nữ tử, bởi vậy mới đề nghị mở Nữ học, hy vọng nữ tử biên quan cũng có thể đọc sách biết chữ hiểu lý lẽ.
Vốn cho rằng khi y nói ra sẽ gặp phản đối, không ngờ mấy vị lão đại nhân thoạt nhìn cổ hủ ngoan cố không mãnh liệt phản đối, trái lại cân nhắc tỏ vẻ tán đồng. Nhạn Châu trong mắt đại tộc nhà cao cửa rộng Nghiệp Kinh, là nơi cằn cỗi khổ hàn chưa khai hoá. Nhưng đúng là nơi chưa khai hóa như vậy, không có "quy củ" thế gia đại tộc ước định thành, càng cởi mở bao dung hơn Nghiệp Kinh.
Sau khi phương án được hoàn thiện, Nữ học liền lục tục tổ chức, trong nhất thời có không ít nữ tử đến học đường, chỉ là không đủ tiên sinh, lúc này quan phủ mới dán thông báo mời nữ tiên sinh.
Cho dù An Nhàn Ngọc không chủ động nói ra, An Trường Khanh cũng chuẩn bị tìm cơ hội hỏi ý kiến An Nhàn Ngọc. Học vấn của An Nhàn Ngọc rất tốt, nếu chỉ nhốt ở nhà cao cửa rộng, ngược lại lãng phí tài hoa của nàng.
Thấy nàng lộ vẻ thấp thỏm, An Trường Khanh giơ tay xoa đầu nàng, ôn tồn nói: "Nữ học vừa mới cất bước, nếu như đi, sẽ chịu khổ không ít, muội nghĩ kỹ chưa?"
An Nhàn Ngọc kiên định gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."
Nhìn bộ dáng của nàng, rõ ràng là đã sớm suy nghĩ nhiều, hôm nay mới đủ dũng khí nói ra. Đời trước không thể bảo vệ muội muội, sống lại một đời, An Trường Khanh đã không chấp nhất với hôn sự của nàng, chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ tự tại. Dù sao lấy quyền thế địa vị của y và Tiêu Chỉ Qua, cho dù An Nhàn Ngọc cả đời không lấy chồng, cũng không ai dám nói xấu.
"Ngày mai ta đích thân đưa muội đi." Sắc mặt An Trường Khanh ôn hòa, ngữ khí mang khích lệ: "Muội có chuyện mình muốn làm là tốt rồi."
An Nhàn Ngọc cho rằng ý tưởng khác người như thế sẽ bị mẫu thân và huynh trưởng thuyết giáo một phen, lại trăm triệu không nghĩ tới, vậy mà y dễ dàng đồng ý, ngay cả mẫu thân cũng không nói gì thêm, nàng kinh ngạc mở to mắt, thật lâu sau mới nhấp môi cười rộ lên, đáy mắt toàn là vui mừng.
......
An Trường Khanh nói được thì làm được, ngày thứ hai liền tự mình đưa nàng đến Nữ học.
Viện trưởng Nữ học là vị nữ tiên sinh hơn 40, ban đầu là tài nữ rất có danh ở Nhạn Châu, sau khi trượng phu qua đời lại không có con cái, vẫn luôn ở goá. Nữ học thành lập liền mời bà rời núi. An Nhàn Ngọc muốn vào nữ học, cần thông qua thử thách của bà.
An Trường Khanh chỉ đưa nàng đến, ủng hộ tinh thần cho nàng, cũng không muốn đi cửa sau. Bởi vậy đưa người đến liền chờ ở sảnh ngoài. An Nhàn Ngọc thì theo sau viện trưởng.
Không ngồi đến thời gian một chén trà, liền thấy Tề Nguy lôi kéo Tạ Lăng nghênh ngang mà tới.
"Sao các ngươi lại tới?" An Trường Khanh nhướng mày, ánh mắt dừng trên người Tề Nguy.
Tề Nguy cười đến rất giống thằng ngốc, còn lời lẽ chính đáng: "Nghe nói An tiểu thư muốn tới Nữ học làm tiên sinh, chúng ta cảm thấy kính nể sâu sắc, cho nên đến xem."
Tạ Lăng bên cạnh liếc gã một cái, rõ ràng hắn bị mạnh mẽ kéo đi.
An Trường Khanh ý vị thâm trường nhìn gã, tiếp đón hai người ngồi xuống chờ.
Ngồi được chốc lát, lại thấy người đi đến. Lúc này là Chu Hạc Lam, gã vẫn mặt vô biểu tình, lúc thấy hai người Tề Nguy Tạ Lăng ánh mắt hơi lóe, sống lưng thẳng tắp mà chắp tay hành lễ: "Nghe nói Nữ học mới vừa thành lập, vừa lúc chỗ ta có lượng lớn bút giấy còn chưa lấy ra, nguyện ý quyên cho Nữ học, tẫn chút lực non nớt."
An Trường Khanh nhìn chằm chằm gã nghiên cứu. Chu Hạc Lam hơi cúi đầu, không nhìn rõ biểu tình.
Suy nghĩ hôm qua bị An Trường Khanh ấn xuống lại nổi lên, rồi lại có chút không đúng. Y hơi gật đầu với Chu Hạc Lam, bảo gã ngồi.
Đám người đợi khoảng nửa canh giờ, An Nhàn Ngọc mới đi ra cùng viện trưởng. Hai người thấy ba người ở sảnh ngoài, đều có chút kinh ngạc.
An Trường Khanh giải thích một phen. Nghe nói Chu Hạc Lam nguyện ý quyên bút giấy, biểu tình của viện trưởng liền hiền hòa rất nhiều, trịnh trọng nói cảm tạ với gã.
An Nhàn Ngọc đứng cạnh viện trưởng, ánh mắt yêu kiều nhìn sang, lại rất mau rũ mắt, hành lễ với gã.
Chu Hạc Lam nói một câu "Không cần cảm ơn", liền thối lui ra sau An Trường Khanh.
Tề Nguy ở một bên bất mãn bị bỏ qua, tiến lên khẳng khái tỏ vẻ bản thân cũng muốn quyên bạc. Đúng lúc Nữ học cái gì cũng thiếu, viện trưởng tự nhiên được giúp, tươi cười đầy mặt mà cảm tạ.
Tề Nguy lặng lẽ nhìn An Nhàn Ngọc, lại thấy An Nhàn Ngọc căn bản không nhìn gã, ngược lại chậm rãi đến bên An Trường Khanh.
Tề Nguy: "......"
Lúc đám người chia tay, Tề Nguy túm ống tay áo Tạ Lăng bi thống hỏi hắn: "Hôm nay ta không đủ ngọc thụ lâm phong sao? Vì sao An tiểu thư không thèm nhìn ta một cái?"
Tạ Lăng ghét bỏ mà né tránh, lại có chút đồng cảm nhìn gã: "Có lẽ người ta đã có ý trung nhân."
Tề Nguy trừng mắt: "Ngươi rõ là miệng quạ đen!"
Không muốn cãi cọ với gã, Tạ Lăng nhìn gã như nhìn tên ngốc: "Ngày sau đừng tới tìm ta uống rượu với ngươi là được."
***
Trung tuần tháng 9, An Nhàn Ngọc chính thức đến nữ học. Trừ bỏ lên lớp dạy các học sinh, còn phải giúp viện trưởng xử lý sự vụ của Nữ học, An Nhàn Ngọc bận rộn công việc, dứt khoát ở lại Nữ học, chỉ ngày nghỉ mỗi tháng mới trở về.
Chu Hạc Lam ở lại Nhạn Châu mấy ngày, lại đến Lương Châu phía tây, mang theo thương đội vận chuyển nhóm nguyên thạch phỉ thúy thú hai xuống nam.
Lần này về Nhạn Châu, gã còn mang đến sáu thành lợi nhuận của nguyên thạch phỉ thúy. Số lượng rất lớn, khiến An Trường Khanh líu lưỡi. Chỉ cần một đống nguyên thạch phỉ thúy, tiền kiếm về có thể cung cấp nuôi dưỡng mấy vạn tướng sĩ Nhạn Châu. Có thể được một mảng giàu có sung túc nhỏ.
Đó đều là Tiêu Chỉ Qua nói cho An Trường Khanh nghe, chẳng qua hắn nói xong lại thở dài một hơi thật sâu, nói phương nam cũng không thái bình được bao lâu.
An Trường Khanh khó hiểu, Tiêu Chỉ Qua phân tích từng chuyện cho y.
"Châu quận phương nam luôn bị cường hào địa phương cầm giữ. Quan phủ đóng quân cũng bị cản trở. Trong tay những người này cơ hồ cầm giữ toàn bộ đồng ruộng phía nam. Mà bá tánh bình thường chỉ có thể thuê làm ruộng đất. Mỗi năm thu hoạch được đều phải giao hơn nửa cho cường hào địa chủ. Dư lại non nửa mới có thể dùng để duy trì kiếm sống."
Quả thật phía nam giàu có đông đúc, nhưng giàu có là những cường hào địa chủ. Chuyển nguyên thạch phỉ thúy đến phương nam trong thời gian ngắn sẽ không bị đuổi, đơn giản là nhóm cường hào chơi chán đồ cũ rồi, thấy đồ chơi mới mẻ liền vung tiền như rác, tranh giành đấu giá, là vì tìm việc vui, cũng là vì đua đòi với nhà khác.
Nếu cục diện vẫn luôn duy trì như vậy, có lẽ phía nam còn có thể thái bình một thời gian. Nhưng khi Chu Hạc Lam ra bắc, nghe nói năm nay các châu quận phía nam đều hạn hán ít mưa, đồng ruộng thu hoạch ít. Một khi thu ít, bá tánh bình thường không thể duy trì kiếm sống, chỉ sợ lại sắp sinh nhiễu loạn.
Phía nam sinh loạn đời trước An Trường Khanh chưa từng nghe nói, nhưng nghĩ cũng biết, phương bắc liên tiếp sinh loạn, phương nam sao có thể yên bình được?
Chỉ là y trăm triệu không nghĩ tới, Tiêu Chỉ Qua dự liệu sẽ ứng nghiệm nhanh như vậy.
Cuối tháng 9, Chu Hạc Lam truyền tin đến: Các quận Quảng Bình, Thanh Hà, Định An có bá tánh khởi nghĩa vũ trang. Bây giờ náo động tàn khốc hơn Tứ Thủy trước đây.
Bá tánh phương nam nhiều năm qua bị cường hào địa chủ bóc lột áp bách. Mùa thu năm nay thu hoạch ít. Những bá tánh thuê ruộng không chỉ không thể để lại lương thực no bụng, trái lại còn nợ đặt mông. Cường hào địa phương quen chèn ép bá tánh dưới đáy, thiên tai trước mặt cũng không có chút lòng nhân từ, đối mặt tình trạng gian nan như thế, ngược lại tệ hại hơn, phàm là người nợ tiền, nợ thuế ruộng đều thu "lãi dương cao".
Lãi dương cao nợ 1 trả 2, gánh nặng như thế, rốt cuộc bức bá tánh mặt chạm đất lưng hướng trời đi vào đường cùng.
Bá tánh đất nam không giống Bạch Đinh quân Tứ Thủy lúc trước, Bạch Đinh quân là căm hận triều đình thuế nặng lao dịch, sau khi khởi nghĩa cũng chỉ giết huyện nha địa phương với nghiệp quan cấu kết phú hộ. Nhưng bá tánh đất nam lại hận thấu cường hào ăn thịt quê nhà này. Sau khi khởi nghĩa liền đến từng nhà cường hào tàn sát hầu như không còn, chia cắt thuế ruộng.
Cường hào địa phương cùng quân khởi nghĩa như nước với lửa, không chết không ngừng, các châu quận phương nam máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi. Trái lại quan phủ hủ bại vô năng, nhiều năm qua thế lực bị cường hào khống chế, đối mặt tình huống gay gắt như thế không xen tay vào nổi, chỉ có thể cầu viện triều đình.
Khi tin tức truyền đến Nghiệp Kinh, đã là cuối tháng 9. Sức khỏe An Khánh Đế không bằng trước, xem tấu chương liền tức giận đến nôn ra một búng máu, Thái tử Tiêu Kỳ Án thuận lý thành chương mà giám quốc, triệu tập đám người Thừa tướng nghị sự.
Thái phủ Tự khanh mới nhậm chức còn nhân từ, đề nghị Thái tử phái người tra rõ chuyện cường hào phương nam thôn tính ruộng đất, tiêu diệt nhiều cường hào phương nam, đồng thời miễn trừ thuế má cho bá tánh, mở kho cứu tế. Dù sao lần này bá tánh khởi nghĩa là vì cường hào, nếu triều đình có thể trấn an, trái lại có thanh danh tốt.
Thái phủ Tự khanh là Thái phủ Tự Thiếu khanh ban đầu thăng nhiệm, lúc đầu là Quận thủ quận Thường Dương. Không rõ ràng thế cục Nghiệp Kinh lắm. Hắn không biết, sở dĩ các cường hào phương nam dám tùy ý làm bậy như thế, có quan hệ với thế gia đại tộc quan viên triều đình Nghiệp Kinh, thậm chí còn có hai vị hoàng tử.
Phương nam giàu có sung túc, sao những người này lại không xen một tay?
Thái tử cười lạnh một tiếng bác bỏ đề nghị của Thái phủ Tự khanh, lạnh lùng nói: "Đám tiện dân dám tạo phản đó, há có thể dễ dàng buông tha?"
Cùng ngày, thánh chỉ đóng tỉ ấn hoàng đế khoái mã đến hướng nam, sau khi quân đội phía nam tiếp chỉ, binh lính dốc toàn bộ lực lượng, tiêu diệt mấy nghìn loạn dân. Bá tánh đất nam đang chống trọi một hồi, đợi được lại là đại quân triều đình tàn sát.
Bá tánh xôn xao. Nhưng kế tiếp không phải bình ổn náo động mà Thái Tử đoán trước, mà là khơi dậy phản công tàn sát lớn hơn, những bá tánh đó tập kết thành quân, không thiết sống kháng cự quân đội. Đội quân Khánh Châu, Ung Châu, Nguyễn Châu chỉ coi giữ ít thao luyện, thành ra lười nhác. Hiện giờ đối mặt những bá tánh giết đỏ mắt mà rét lạnh gan, lúc đầu thắng lợi, kế tiếp bại lui. Đầu tiên là Khánh Châu thất thủ, sau đó là Ung Châu, rồi Nguyễn Châu cũng nguy.
Nguyễn Châu bảo vệ xung quanh Nghiệp Kinh, nếu Nguyễn Châu thất thủ, quân khởi nghĩa liền có thể bức đến Nghiệp Kinh. Lúc này Thái tử mới luống cuống, An Khánh Đế bị kinh động chống cơ thể bệnh tật, triệu tập triều thần nghị sự.
Một đảng Thư quý phi yên lặng hồi lâu nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, bốn phía buộc tội Thái tử cùng với bè phái Thái tử. Còn có quan viên quen ba phải đánh 50 đại bản, mây mù dày đặc nói nửa ngày, nhưng không có một biện pháp giải quyết.
An Khánh Đế tức giận đến ho khan, chỉ vào Thân Đồ Bột hỏi: "Thân Đồ ái khanh cho rằng nên thế nào?"
Thân Đồ Bột sớm đã phản đối xuất binh trấn áp, chỉ là Thái tử khăng khăng làm theo ý mình mới gây ra đại họa. Hiện giờ thấy triều đình không nghĩ giải quyết dân loạn thế nào, ngược lại còn tranh quyền đoạt lợi bỏ đá xuống giếng, tâm tình càng phức tạp khôn kể.
Nghe An Khánh Đế hỏi lão, lão trầm mặc chốc lát, tuân theo chủ tâm nói: "Không bằng phái Bắc Chiến Vương đến bình loạn."
Lời vừa ra, triều đình tĩnh lặng một mảnh, nhưng lúc này lại không ai dám đi ra phản đối. Loạn dân phương nam khí thế rào rạt, nếu lúc này đứng ra phản đối, lỡ chiến cơ làm loạn dân phá Nguyễn Châu đánh tới Nghiệp Kinh, vậy cửu tộc cũng không đủ giết.
An Khánh Đế nhìn chằm chằm Thân Đồ Bột một lúc lâu, rốt cuộc mỏi mệt nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Bắc Chiến Vương tức khắc mang binh đến Ung Châu bình loạn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT