"Kim Lạc Đà thì đi vậy," Vệ Lam nghĩ nghĩ, "Vu Nam Phong được đề cử nam chính xuất sắc nhất, Triệu Nhất Mẫn được đề cử nam phụ xuất sắc nhất. Tuy rằng bây giờ còn chưa có tiếng gió nói có lấy thưởng được không, nhưng dù sao cũng là hai cái đề danh, thôi thì đi vậy. Sắp xếp trước xem đến lúc đó tôi có thời gian không."
"Được."
Cuối năm, toàn bộ giới giải trí lại náo nhiệt lên, giới thời trang bắt đầu tổ chức đêm thời thượng, tiệc tối từ thiện, mỗi trang web đều cử hành buổi lễ long trọng, còn có các lễ trao giải lớn, cũng đang kiểm kê trong năm nay giới giải trí xuất hiện bao nhiêu tác phẩm, trao giải cho các tác phẩm ưu tú. Yến Thanh Trì vì có "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" ở đài trái thơm và video hải báo công chiếu, lại chụp hình trang trong và ảnh bìa mấy quyển tạp chí. Cho nên cũng nhận được lời mời đêm lễ long trọng và đêm thời thượng của hải báo.
Yến Thanh Trì nhắn WeChat cho Giang Mặc Thần, hỏi hắn, "Năm nay anh có tham gia đêm lễ long trọng và đêm thời thượng của hải báo không?"
Nhưng mà ngoài dự đoán mọi người, Giang Mặc Thần vẫn không trả lời y.
Vệ Lam thấy Yến Thanh Trì nhìn chằm chằm di động, thò đầu lại gần nhìn nhìn, chỉ thấy giao diện WeChat còn dừng lại ở câu hỏi năm phút trước của Yến Thanh Trì, cậu không khỏi lắc lắc đầu, thở ngắn than dài nói, "Ai, còn chưa tới bảy năm đâu, bảy tháng cũng chưa đến, các cậu đã có nguy cơ a."
Yến Thanh Trì quay đầu nhìn cậu, "Cậu không thể nói chút lời dễ nghe sao?"
Vệ Lam nghĩ nghĩ, "khụ" một tiếng, nói lại, "Chẳng qua là năm phút thôi, chắc là anh ta bận chuyện khác. Như vậy sao?"
"Đây mới là phương thức nói chuyện của người bình thường."
Vệ Lam than một tiếng, "Cậu sống thật mệt."
"Cậu còn mệt?" Yến Thanh Trì quả thật phải bị cậu làm cho tức cười, "Cậu có cái gì mà mệt, cậu tiêu sái bao nhiêu a, trên đời này có bao nhiêu người có thể sống như cậu được."
"Cho nên cậu liên tiếp vứt mị nhãn cho tôi, là hâm mộ tôi?"
"Là vì mí mắt tôi luôn giật."
"Mắt trái hay mắt phải?"
"Mắt trái."
"Mắt trái là tài, mắt phải là tai." Vệ Lam lẩm bẩm nói, "Mắt trái giật là chuyện tốt a," Cậu nhìn Yến Thanh Trì, "Cậu đi đường chú ý chút, nói không chừng đêm nay có thể nhặt được tiền đấy."
"Vậy đúng là rất không dễ dàng, đầu năm nay người dùng tiền mặt càng ngày càng ít."
"Nói không chừng cậu có thể nhặt được vàng?"
"Mượn lời tốt của cậu, tôi nhặt được thật chia cho cậu một nửa."
"Được."
Nhưng mà thẳng đến khi Yến Thanh Trì quay xong cảnh buổi tối, y cũng không nhặt được vàng, đừng nói vàng, một xu cũng chưa nhặt được, quả nhiên mê tín phong kiến là không được a.
Yến Thanh Trì vừa trở về phòng, đặt cơm hộp, vừa lướt Weibo vừa ăn cơm, đã nhận được điện thoại của Giang Mặc Thần.
"Xong việc chưa?"
"Xong rồi, làm sao vậy?"
"Gửi em món quà, em đến cửa sau khách sạn ký nhận một chút."
Yến Thanh Trì dừng đũa, "Anh tự gửi mình tới sao?"
Giang Mặc Thần cười một tiếng, "Em nghĩ cái gì vậy?"
Yến Thanh Trì vô cùng hoài nghi tính chân thật của những lời này, dù sao chiêu này mình vừa dùng xong, trước đó Giang Mặc Thần cũng đã nói muốn tới tham ban mình, cho nên bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình như vậy, cũng không phải không thể.
Y buông đũa, "Được, em xuống ngay."
"Ừm, nhanh lên a."
Yến Thanh Trì mặc áo khoác ra cửa, ra khỏi thang máy đi về hướng cửa sau khách sạn. Kết quả vừa đẩy cửa ra, đã thấy được Giang Mặc Thần mặc áo khoác màu đen.
Yến Thanh Trì cơ hồ là không tự giác đã cười, đi tới trước mặt hắn, "Ai nói với em không phải tự gửi mình gửi tới?" .
Truyện Đô Thị"Anh đương nhiên không tự gửi mình tới, anh chỉ là anh trai chuyển phát nhanh."
"À? Vậy hàng chuyển phát nhanh đâu?" Yến Thanh Trì hỏi.
Y vừa mới dứt lời, đã thấy một cái đầu nhỏ từ sau chân Giang Mặc Thần thò ra, mềm mại gọi y, "Ba ba."
Cái này làm Yến Thanh Trì giật mình thật, y đoán được có thể là Giang Mặc Thần đóng máy, cho nên học theo mình đột nhiên đến, cho mình một bất ngờ, lại không nghĩ đến hắn mang cả Kỳ Kỳ đến.
"Đây mới là quà gửi cho em."
Yến Thanh Trì cười hớn hở, mở tay hướng về phía Kỳ Kỳ, "Mau tới đây, ba ba muốn ký nhận chuyển phát nhanh."
Kỳ Kỳ lập tức chạy qua đi, Yến Thanh Trì cong lưng, để Kỳ Kỳ thẳng tắp nhào vào ngực y. Kỳ Kỳ ôm cổ y cọ cọ, ngẩng đầu nhìn y, Yến Thanh Trì bế bé lên, đứng lên, vang dội hôn bé một cái, "Được, đóng dấu, ký nhận thành công, tiểu bảo bối này thuộc về ba."
Kỳ Kỳ ha ha ha cười, ôm sát cổ y.
Đột nhiên Giang Mặc Thần hơi hối hận, hắn phải nói hắn cũng là đồ chuyển phát nhanh, hắn cũng muốn được đóng dấu ký nhận.
"Được, lên xe trước đi, một hồi bị chụp được thì không tốt."
Yến Thanh Trì ôm Kỳ Kỳ đi bên cạnh hắn, "Không đâu," Y nói, "Vệ Lam đã nói với em, chỗ cậu ấy đóng phim anh trai của cậu ấy đã sắp xếp trước rồi, không có paparazzi dám ở xung quanh."
Giang Mặc Thần nghe vậy, nhất thời không lời nào để nói, "Trước kia anh nghe người khác nói Vệ Huân là một đệ khống, gần như là cưng chiều Vệ Lam, còn cảm thấy sao có thể, người thiết huyết lãnh khốc như anh ta, dù là tốt với em trai mình, có thể tốt bao nhiêu, loại từ như "cưng chiều" này quá khoa trương rồi, sau đó anh mới phát hiện, đây chỉ là đơn thuần trần thuật sự thật, một chút ngữ pháp tu từ cũng chưa dùng."
"Em cảm thấy cũng khá tốt nha," Yến Thanh Trì nói, "Cả đời người có thể gặp được bao nhiêu người cam tâm tình nguyện vì mình mà trả giá như vậy, lại có thể gặp được bao nhiêu người bỏ được người trả giá vì mình như vậy, hai người bọn họ đều gặp, đây không phải là rất may mắn sao?"
Bước chân Giang Mặc Thần dừng một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì, "Em thì sao, em gặp được chưa?"
Yến Thanh Trì cười cười, hôn Kỳ Kỳ một chút, "Em đã gặp được tiểu bảo bối của em nha."
Kỳ Kỳ cũng hôn y một chút, ôm cổ dựa vào y cười.
Giang Mặc Thần thấy y đã dời trọng điểm của vấn đề đi, không còn cách nào, không có hỏi lại.
Yến Thanh Trì muốn xem Kỳ Kỳ nên ngồi ở ghế sau xe, y ôm Kỳ Kỳ ngồi trong ngực mình, hỏi Giang Mặc Thần, "Chúng ta đi chỗ nào?"
"Đương nhiên là khách sạn nhà chúng ta." Bộ dáng của Giang Mặc Thần rất đương nhiên.
Yến Thanh Trì không khỏi cảm khái, không hổ là nguyên thư công, giàu thật sự, khách sạn trải rộng khắp các thành thị cả nước a.
Y cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ, duỗi tay chọc chọc mặt bé, Kỳ Kỳ ngửa đầu, không rõ nguyên do, cũng vươn tay đi chọc mặt Yến Thanh Trì, hai người nhanh chóng cười thành một đoàn.
Yến Thanh Trì chọc bé, "Sao con lại cùng phụ thân con gạt ba, kẻ lừa đảo."
"Phụ thân nói phải cho ba ba một kinh hỉ."
"Cho nên Kỳ Kỳ đã đồng ý với phụ thân?"
Kỳ Kỳ gật đầu, hỏi y, "Kinh hỉ không?"
"Rất kinh hỉ."
Kỳ Kỳ "A" một tiếng, "Thật sự sẽ kinh hỉ a."
"Đúng vậy, gặp được Kỳ Kỳ đương nhiên phải kinh hỉ."
"Vậy Kỳ Kỳ cũng kinh hỉ." Kỳ Kỳ học theo y nói.
Yến Thanh Trì cười cười, "Kinh hỉ không phải dùng như vậy, Kỳ Kỳ biết sẽ gặp được ba ba, cho nên không phải kinh hỉ, không có kinh ngạc, chỉ có hỉ (vui vẻ)."
"Á," Kỳ Kỳ biết nghe lời phải, "Vậy Kỳ Kỳ cũng hỉ...... cái gì hỉ nha?"
Yến Thanh Trì nhịn không được nở nụ cười, chỉ cảm thấy lúc bé con không biết chuyện gì, thật sự rất đáng yêu.
[kinh hỉ ~ jingxi, thích ~ xihuan hai từ xi đó là một]
"Thích ba ba nha." Y nói.
"Ừm," Kỳ Kỳ gật đầu, "Kỳ Kỳ thích ba ba."
"Ba ba cũng thích Kỳ Kỳ."
Giang Mặc Thần nghe âm thanh vui vẻ từ ghế sau, chỉ cảm thấy hắn không nên ở trong xe, chắc hắn phải ở dưới xe, "Hai người không thể thích Giang tài xế đang chở hai người một chút sao?"
Yến Thanh Trì "xì" một tiếng, hỏi Kỳ Kỳ nói: "Đói không? Muốn ăn cơm không?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Muốn ăn cơm."
"Chút nữa chúng ta ăn sủi cảo đi, Kỳ Kỳ muốn ăn sủi cảo không?"
Kỳ Kỳ không có bắt bẻ gì với đồ ăn, chỉ là tò mò hỏi, "Vì sao lại ăn sủi cảo nha?"
"Bởi vì phụ thân con làm đổ lu dấm rồi, vừa lúc có thể dùng để chấm với sủi cảo."
Giang Mặc Thần câm nín, hắn sẽ biết lại là cái này mà.
Cố tình Kỳ Kỳ còn tò mò hỏi, "Phụ thân làm đổ lu dấm?" Bé hơi kỳ quái nhìn Giang Mặc Thần, "Không có nhìn thấy lu dấm a."
"Bạn nhỏ nhìn không thấy, chỉ có người lớn mới có thể nhìn thấy."
Kỳ Kỳ "à à" gật đầu, "Vậy ăn sủi cảo đi. Dấm đổ rồi cũng có thể ăn sao?"
"Có thể đi." Yến Thanh Trì nghĩ, "Ba thấy phụ thân con thường xuyên ăn."
"Yến Thanh Trì, một vừa hai phải a." Giang Mặc Thần thật sự nhịn không được chặn lại.
Yến Thanh Trì nhíu nhíu mày, nhìn về phía Kỳ Kỳ, "Con xem, phụ thân thẹn quá thành giận."
"Cái gì là thẹn quá thành giận a?"
"Ồ." Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Lời giải thích này đối với tuổi của con vẫn hơi quá, cho nên chúng ta khoan hả nói cái này."
Kỳ Kỳ ngốc.
Yến Thanh Trì nhanh chóng đổi một đề tài, "Hôm nay Kỳ Kỳ tới có phải có mang quà cho ba ba không a?"
Kỳ Kỳ rất kinh ngạc, "Sao ba ba biết nha."
Yến Thanh Trì càng kinh ngạc hơn bé, "Thật sự mang theo nha?"
Kỳ Kỳ thẹn thùng gật đầu.
Yến Thanh Trì ôm bé một phen, "Thật là tiểu áo bông của ba ba, Kỳ Kỳ đúng là quá đáng yêu." Y nhìn Kỳ Kỳ, học theo fan nói chuyện trên mạng, "Sao lại đáng yêu như vậy, tiểu bảo bối đáng yêu như vậy tồn tại thật sao? Nhất định là Kỳ Kỳ ăn Khả Ái Đa (kem Cornetto) lớn lên."
Kỳ Kỳ bị y nói đến ngượng ngùng, nhắm thẳng vào ngực y mà chui.
Yến Thanh Trì nhìn bộ dáng bé thẹn thùng cố tình lại vô cùng vui vẻ, nên tiếp tục đùa bé, đùa đến mặt Kỳ Kỳ đều hồng, cong mắt liên tiếp cười, mềm mại làm nũng với y.
Giang Mặc Thần nhìn kính chiếu hậu, hừ lạnh một tiếng, a, rõ ràng là bộ phim ba người, hắn lại chỉ là một người qua đường, đừng nói là tên họ, ngay cả âm thanh cũng không có.
Quá chua xót.
Chờ tới khách sạn rồi, xuống xe, ba người vào thang máy vip, trực tiếp lên tầng cao nhất.
Yến Thanh Trì nhìn đồng hồ, đã 10 giờ, y nhìn về phía Kỳ Kỳ, hỏi, "Mệt không? Buồn ngủ không?"
Đúng là Kỳ Kỳ hơi mệt, nhưng bé còn nhớ thương ăn cơm, cho nên lắc lắc đầu, "Còn chưa ăn sủi cảo đâu."
Giang Mặc Thần nghe vậy, gọi điện thoại đặt cơm, Yến Thanh Trì mở TV, tìm phim hoạt hình cho Kỳ Kỳ xem.
Một lát sau, sủi cảo đã được đưa lên, Kỳ Kỳ ngồi rất đoan chính, cúi đầu ngửi ngửi, "Thơm thơm."
Yến Thanh Trì gắp mấy cái đặt trong chén nhỏ cho bé, sợ bé bị chua, chỉ nhỏ vài giọt dấm, "Con nếm thử, xem ăn được không?"
Kỳ Kỳ vội vàng lấy muỗng múc một cái, cắn một nửa, nghiêm túc nhai nhai, trả lời y, "Ăn ngon."
"Vậy tốt rồi, Kỳ Kỳ thích là được."
Kỳ Kỳ múc cho y một cái, "Ba ba cũng ăn."
Giang Mặc Thần "khụ" một tiếng, Kỳ Kỳ nghe thấy âm thanh thì nhìn hắn, rất tự nhiên múc cho hắn một cái, "Phụ thân cũng ăn."
Lúc này Giang Mặc Thần mới vừa lòng, "Ừm" một tiếng.
Yến Thanh Trì nhìn hai cha con bọn họ tương tác, không tự giác phì cười.