Buổi tối 10 giờ, Nguyên Minh Húc tới tìm Yến Thanh Trì, lúc ấy Vệ Lam mới rời khỏi phòng y, một bên lưu luyến không rời tỏ vẻ nếu Nguyên Minh Húc tới tìm cậu, phải nói cho tôi a, một bên hấp hối giãy giụa, hay là tối nay tôi với cậu ngủ một phòng, như vậy tôi cũng có thể ở bên cạnh giúp cậu canh chừng, mắc công hắn ra vẻ.

Yến Thanh Trì quả thật sinh ra kính ý sâu sắc đối với chấp nhất của cậu, "Mau trở về đi, tôi muốn đi ngủ."

"Cậu thật không suy xét để tôi ở lại?"

"Là một người đàn ông đã kết hôn, tôi giữ cậu lại qua đêm không thích hợp."

"Nhưng tối hôm qua cậu còn ở cùng phòng với Trần Hiên Lãng."

"Đó có thể giống nhau à? Trần Hiên Lãng không biết tôi kết hôn, cậu cũng không biết sao?"

"Cậu suy xét chút đi?"

"Hoặc là cậu gọi điện cho Giang Mặc Thần, xem anh ấy có đồng ý không, nếu anh ấy đồng ý, tôi lập tức trải giường trải chiếu cho cậu."

Vệ Lam bĩu môi, "Bằng anh ta? Anh ta chỉ biết gọi điện méc anh tôi? Y như học sinh tiểu học."

Cậu còn có mặt mũi nói người khác như học sinh tiểu học, chính cậu mới giống học sinh tiểu học nhất đấy, Yến Thanh Trì yên lặng phun tào trong lòng.

Vệ Lam thấy ngay cả Giang Mặc Thần mà Yến Thanh Trì cũng dọn ra, trong lòng đã biết chắc chắn mình không ở lại được, chỉ có thể ôm hận đi về, rất tiếc hận nhìn Yến Thanh Trì một cái.

Yến Thanh Trì nhìn cậu ra cửa, cuối cùng cũng thở phào, ngồi trên giường trả lời WeChat cho Giang Mặc Thần.

Đại khái là Giang Mặc Thần thật sự có chút lo lắng y và Nguyên Minh Húc gặp nhau, mỗi ngày đều phải hỏi y một câu, cậu ta có tới tìm em, có nói cái gì với em không?

Yến Thanh Trì hỏi hắn: Anh đã là chuyện gì không thể cho người khác biết, là em không thể biết, anh ta không thể nói với em?

Giang Mặc Thần gửi cho y tin nhắn âm thanh, Yến Thanh Trì đang chuẩn bị mở lên, đã nghe được tiếng đập cửa, y bấm trả lời giọng nói, nói với Giang Mặc Thần có người tìm em, chút nữa nói. Sau đó đứng lên, đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa đúng là người y đợi đã lâu, rốt cuộc cũng xuất hiện, Nguyên Minh Húc.

Yến Thanh Trì nghĩ thầm quả nhiên như thế, y đã biết Nguyên Minh Húc thế nào cũng tới tìm mình, không phải buổi tối hai ngày trước, thì chỉ có thể là tối hôm nay. Cho nên y nghiêng người, mở cửa, "Mời vào."

Nguyên Minh Húc nhìn thấy Vệ Lam rời khỏi mới đến, với hắn mà nói, đây là chuyện giữa hắn và Yến Thanh Trì, hắn không hy vọng để người khác biết. Hắn nghĩ trước nghĩ sau hồi lâu, rốt cuộc cũng chuẩn bị xong lời dạo đầu, thả lỏng tâm tình khẩn trương, lúc này mới gõ cửa phòng Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì ngồi xuống sô pha, hỏi, "Uống nước không?"

Nguyên Minh Húc lắc đầu, ngồi xuống sô pha đối diện, hắn làm như có chút rối rắm do dự, đôi tay mất tự nhiên nắm chặt sô pha, nhìn Yến Thanh Trì, lại không nói chuyện.

"Anh tới tìm tôi, là có gì muốn nói sao?" Yến Thanh Trì chủ động hỏi.

"Tôi chỉ muốn tới gặp cậu một chút, cậu cũng biết tôi và Mặc Thần là bạn, vẫn luôn nghe nói tới cậu, nhưng là còn chưa đến chào hỏi cậu đàng hoàng, nên tới gặp cậu một chút."

Yến Thanh Trì gật đầu, "Vậy bây giờ anh đã gặp được."

Nguyên Minh Húc cười một chút, "Đúng vậy." Hắn nhìn Yến Thanh Trì, "Cậu đúng là rất đẹp, rất thích hợp làm minh tinh."

"Cảm ơn."

Nguyên Minh Húc nghĩ nghĩ, chậm rãi mở miệng nói: "Lúc trước tôi và Mặc Thần còn có Tôn Tầm từng trò chuyện, bọn họ đều nói cậu là người rất tốt, rất dễ ở chung, hiện tại xem ra, hình như đúng là như vậy."

Yến Thanh Trì ôn nhu cười, "Tôi cũng cảm thấy tôi đúng là rất dễ ở chung."

Nguyên Minh Húc gật đầu, "Cho nên, tôi cảm thấy hai chúng ta hẳn là cũng có thể ở chung rất vui."

"Hai chúng ta?"

Nguyên Minh Húc cười cười, "Đúng vậy, dù sao, tôi và Mặc Thần là bạn bè, hai người các cậu ở bên nhau, như vậy theo lý mà nói hai chúng ta, cũng chính là bạn bè."

Yến Thanh Trì nghe vậy cười, y cảm thấy Nguyên Minh Húc còn rất thú vị, vậy mà có thể vòng vài vòng như vậy, nói ra những lời này.

"Nhưng mà, tôi không phải rất muốn cùng làm bạn của anh a." Yến Thanh Trì thoáng nhích về sau, dựa vào sô pha, "Bởi vì, tôi không cảm thấy hai chúng ta sẽ ở chung vui vẻ."

Nguyên Minh Húc sửng sốt một chút, không nghĩ tới y sẽ trực tiếp nói như vậy, hắn cẩn thận tìm từ, tinh tế trải chăn, cẩn thận khen tặng, hắn cho rằng Yến Thanh Trì cho dù không muốn cũng sẽ ngại khách sáo vài câu mà đồng ý bề ngoài, không nghĩ tới, y lại là trực tiếp cự tuyệt, cũng nói thẳng ra như vậy.

"Sao vậy được?" Hắn khẽ cười cười, "Tôi cảm thấy cậu còn rất dễ ở chung a."

Yến Thanh Trì gật đầu, "Tôi đúng là rất dễ ở chung. Nhưng," Y dương mắt nhìn về phía Nguyên Minh Húc, "Anh cũng không phải dễ ở chung như vậy."

Nguyên Minh Húc một chút có chút xấu hổ, "Sao cậu lại nói lời này a?"

"Tôi nói không đúng sao?" Yến Thanh Trì dựa vào sô pha, ngữ điệu bình bình, "Nói trắng ra đi Nguyên Minh Húc, hôm nay anh tới tìm tôi, chính là muốn làm bạn với tôi sao? Chỉ sợ không phải đơn giản như vậy đi, hai cái chúng ta anh không quen biết tôi, tôi không thân với anh, sao có thể làm anh vội vàng tới tìm tôi như thế? Là bởi vì Giang Mặc Thần đi. Anh muốn cái gì? Hoặc là nói anh nghĩ thông qua việc làm bạn với tôi đạt được cái gì? Tìm về cảm giác cũ của hai người? Mỗi ngày lấy thân phận bạn bè tiếp tục nhảy nhót trong cuộc sống của hai chúng tôi? Tóm lại cũng không kém bao nhiêu đi, nếu tôi đồng ý với anh, là cảm thấy bây giờ mình sống quá thoải mái à?"

Nguyên Minh Húc không nghĩ tới y sẽ nói mọi chuyện rõ ràng như vậy, sốt ruột nói, "Không phải, tôi cảm thấy giữa chúng ta có hiểu lầm, cậu có hiểu lầm với tôi."

"Hiểu lầm?" Yến Thanh Trì hỏi lại hắn, "Có hiểu lầm gì?"

"Tôi sẽ không phá hư quan hệ giữa cậu và Mặc Thần, tôi biết các cậu đã kết hôn, tôi và anh ấy là bạn, trước kia lúc anh ấy thích tôi, chúng tôi là bạn bè, bây giờ chúng tôi cũng chỉ là bạn bè."

"Trước kia lúc anh ấy thích anh?" Yến Thanh Trì cười một cái, "Anh đã biết anh ấy thích anh, các anh còn chỉ là bạn bè a a?"

"Đó...... Đó là vì khi đó tuy rằng anh ấy thích tôi, nhưng tôi không thích anh ấy a."

"Một khi đã như vậy, vậy bây giờ vì sao anh không thể tiếp tục duy trì loại không thích đó?"

"Không phải," Nguyên Minh Húc giải thích nói, "Không phải tôi không thích anh ấy, chỉ là lúc ấy tôi có người mình thích, cho nên tôi cảm thấy chúng tôi tương đối thích hợp làm bạn, nên vẫn luôn lấy thân phận bạn bè để ở chung. Nếu lúc tôi có người mình thích, chúng tôi vẫn có thể làm bạn, vì sao lúc các cậu kết hôn lại không được? Cậu có nghĩ tới, cậu can thiệp anh ấy kết bạn, quản chế tình cảm của anh ấy, là không công bằng hay không, cũng là đang chôn tai hoạ ngầm cho cuộc hôn nhân của hai người."

Yến Thanh Trì cười nhạo một tiếng, "Tôi nghĩ chắc là anh đã lầm, từ đầu tới đuôi, tôi đều không can thiệp qua bất kì chuyện gì của Giang Mặc Thần, anh ấy đi gặp anh cũng vậy, các anh cùng nhau lên hot search cũng vậy, từ đầu tới đuôi, tôi đều chưa từng nhúng tay qua. Tình hữu nghị hiện tại của hai người, cái anh gọi là hữu nghị, xuất hiện vấn đề, không có nửa đồng tiền quan hệ gì với tôi, thuần túy là anh ấy không muốn để ý anh. Anh ở chỗ này đánh bài tình cảm, ngụy biện với tôi, còn không bằng đi tìm anh ấy, nếu anh ấy tiếp thu sự ngụy biện của anh, tất nhiên sẽ làm hoà với anh, tôi sẽ không có bất kì ý kiến gì. Đương nhiên, nếu anh ấy tình nguyện nghe anh nói."

Nguyên Minh Húc nghe vậy, chỉ cảm thấy câu cuối cùng vô cùng châm chọc, sở dĩ hắn hạ mình tới tìm Yến Thanh Trì, còn không phải là vì Giang Mặc Thần không chịu gặp hắn nói chuyện với hắn. Yến Thanh Trì biết rõ chuyện này, lại còn lấy ra trào phúng hắn. Nguyên Minh Húc chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ủy khuất giống như một quả mơ ướp quá độ, không ngừng phóng thích mùi chua xót ra ngoài. Hắn nhìn Yến Thanh Trì, cảm thấy người trước mặt đúng là lòng dạ hẹp hòi, lại tức giận Giang Mặc Thần vậy mà vì một người lòng dạ hẹp hòi như vậy mà không quan tâm mình, không phải nói thích mình sao? Cái thích của anh ấy không đáng giá tiền như vậy sao?

"Có phải cậu lo lắng, nếu hai chúng tôi làm hoà, sẽ ảnh hưởng tình cảm của anh ấy và cậu hay không?"

Yến Thanh Trì cười khẽ, "Anh thật đúng là xem trọng mình."

"Nếu không phải, vì sao cậu không dám để chúng tôi làm hoà?"

"Anh nghe không hiểu tiếng người sao?" Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Hay là tôi nói chưa đủ rõ ràng? Tôi lặp lại một lần nữa, từ đầu tới đuôi, cái anh gọi là hữu nghị xuất hiện vấn đề, không có một chút quan hệ với tôi, anh muốn nối lại tình xưa, không nên tới tìm tôi, hẳn là phải tìm Giang Mặc Thần, nghe hiểu không?"

"Cậu luôn miệng nói không quan hệ tới cậu, nhưng nếu không phải cậu xuất hiện, sao anh ấy lại đột nhiên không để ý tới tôi?"

"Vậy không có cách nào," Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Dù sao tôi đã xuất hiện, anh cũng chỉ có thể tiếp thu thôi."

Nguyên Minh Húc không nghĩ tới y có thể nói ra lời nói mặt dày vô sỉ như vậy, không khỏi ngẩn ra một chút, "Cậu cũng không vì đã phá hoại tình bạn của anh ấy mà áy náy sao?"

"Phá hoại tình bạn? Tôi có à? Tôi không có đi, anh ấy không phải vẫn chơi chung với Tôn Tầm, Liêu Tư Bác bọn họ à. Nếu anh nói tình bạn này là đặc biệt nói anh, vậy anh cũng không khỏi quá đề cao mình, một mình anh có thể bay lên một vòng tròn sao? Lại nói, tôi cũng không có ấn đầu anh ấy để hắn không để ý tới anh a, đó là chính anh ấy không muốn để ý anh, dù bây giờ tôi túm anh ấy đến trước mặt anh, anh ấy không muốn để ý tới anh, vẫn sẽ không để ý tới anh, có quan hệ gì với tôi đâu."

Nguyên Minh Húc bị y nói đến nhất thời không còn lời nào để nói, nhưng lại không cam lòng cứ như vậy mà từ bỏ, chỉ có thể ủy khuất nhìn y, đáng thương vô cùng nói: "Tôi ở trong giới cũng không có mấy người bạn, chỉ có quan hệ gần nhất với Mặc Thần, tôi không thể mất đi người bạn như anh ấy."

"Nhưng anh nói với tôi cũng vô dụng a, anh đi nói với anh ấy a."

"Cậu có thể giúp tôi một chút, giúp tôi nói với anh ấy."

Yến Thanh Trì lắc đầu, "Ngượng ngùng, tôi phỏng chừng cũng không giúp được anh."

"Cậu là người tốt như vậy, cậu nhất định có thể."

"Chúng ta tốt như vậy, cho dù tôi không giúp anh, anh nhất định cũng có thể hiểu cho đi?"

Nguyên Minh Húc cảm thấy mình quả thật chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, trong mắt hắn tràn đầy khiếp sợ, không thể tin được nhìn về phía Yến Thanh Trì.

"Cậu người này sao lại như vậy?"

"Thật không dám dấu diếm, tôi chính là pháo hoa không giống nhau như vậy."

"Sao Mặc Thần lại kết hôn với người như cậu được?"

"Không chỉ kết hôn, còn thích đến không kìm chế được, yêu muốn chết muốn sống đó." Yến Thanh Trì gật gật đầu.

Nguyên Minh Húc tức chết, "Cậu nói bậy, anh ấy sao lại thích cậu như vậy, anh ấy kết hôn với cậu cũng chỉ vì tôi rời khỏi, nếu không phải vì tôi rời khỏi, cậu sao có thể sấn hư mà nhập (cháy nhà mà hôi của), sao anh ấy sẽ kết hôn với loại người như cậu!"

"Hình như anh lại lầm một việc, từ đầu tới đuôi, là Giang Mặc Thần tự mình tới nhà chúng tôi, nói muốn kết hôn với tôi, hỏi cha mẹ tôi đồng ý chứ? Hỏi tôi có đồng ý không? Là anh ấy chủ động yêu cầu, tôi thuận thế đồng ý. Sấn hư mà nhập? Giáo viên ngữ văn của anh không dạy anh sấn hư mà nhập là có ý gì sao?"

"Mặc Thần đồng ý cưới cậu, cũng chỉ vì hai nhà các cậu trước đó đã đính hôn, anh ấy hiếu thuận, vâng theo ý nguyện thế hệ trước, không hơn."

"Vậy thì anh ấy cũng đã kết hôn với tôi? Bây giờ anh bùm bùm nói nhiều như vậy, là cảm thấy không cam lòng, cho nên nhất định phải làm tiểu tam trong cuộc hôn nhân của chúng tôi sao?"

———————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play