Giang Tinh Thần, Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ về tới khách sạn, Giang Tinh Thần lấy cớ mệt mỏi, tự mình về phòng, đi nghỉ ngơi trước, để một mình Kỳ Kỳ lại cho Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì nhìn thân ảnh tiêu sái của cô, hơi ngốc, đành phải hỏi Kỳ Kỳ, "Có đói bụng không?"
Thật ra Kỳ Kỳ không quá đói, bé đã ăn trên máy bay, tuy rằng không ăn quá no, nhưng cũng không đói bụng, lúc này đột nhiên bị hỏi đến, lại hơi muốn ăn, nên nói: "Đói."
Yến Thanh Trì chọn một ít đồ ăn đứa nhỏ thích ăn ở phòng ăn, để người phục vụ đưa lên phòng mình.
Y để Hà Phi về phòng trước, mình ôm Kỳ Kỳ vào thang máy, Kỳ Kỳ thấy thang máy chỉ có hai người bọn họ, lúc này mới thả lỏng, ôm cổ y, giống làm nũng cọ y, hô: "Ba ba."
Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, "Sao đột nhiên lại tới đây, cũng không nói cho ba trước một tiếng."
"Cô cô nói đừng nói cho ba và phụ thân, cái này kêu kinh hỉ."
Kỳ Kỳ hỏi y, "Ba ba kinh hỉ sao?"
Yến Thanh Trì gật đầu, "Đặc biệt kinh hỉ."
Kỳ Kỳ vui vẻ cười.
Ra khỏi thang máy, vào phòng, Yến Thanh Trì thả Kỳ Kỳ xuống dưới, Kỳ Kỳ trợn tròn mắt nhìn phòng khách sạn, hình như là đang tìm hiểu, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn y, cong con mắt cười với y.
Yến Thanh Trì xoa nhẹ tóc bé, hỏi, "Cười cái gì?"
"Gặp ba ba, cho nên vui vẻ nha."
Yến Thanh Trì bị những lời này của bé chọc cười, "Hôm nay con ăn kẹo rồi tới sao?"
Kỳ Kỳ lắc đầu, "Cô cô không có mua kẹo."
"Sao cái miệng nhỏ lại ngọt như vậy."
Kỳ Kỳ liếm miệng mình một chút, "Không ngọt a."
Yến Thanh Trì cười ha ha, cảm thấy bé đúng là một tiểu thiên sứ, "Tới, ba ba cho con kẹo."
Y lấy kẹo trước đó Giang Mặc Thần cho y xé mở, khom lưng đưa cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cẩn thận lấy kẹo ra, bỏ vào trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, "Chua."
Yến Thanh Trì cảm thấy độ chua ngọt của kẹo này vừa vặn, nhưng không nghĩ tới đối với trẻ con mà nói vẫn quá mức chua, nên duỗi tay tới trước mặt bé: "Vậy nhổ ra, không ăn nó."
áau khi Kỳ Kỳ ăn hết lớp chua, từ từ ăn ra vị ngọt, vì thế lắc lắc đầu, "Ăn vẫn ngon."
"Không phải chua sao?"
"Bây giờ ngọt."
Yến Thanh Trì thu tay về, "Con thích là được."
Hai người ngồi xuống sô pha, Yến Thanh Trì hỏi bé, "Mệt không? Muốn ngủ không?"
Kỳ Kỳ lắc đầu, "Ba ba mệt sao?"
"Ba ba không mệt."
"Vậy Kỳ Kỳ cũng không mệt."
"Vậy muốn xem phim hoạt hình không?"
Kỳ Kỳ vẫn lắc đầu, "Không xem phim hoạt hình."
"Vậy Kỳ Kỳ muốn làm gì?"
Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, hỏi y, "Ba ba, khi nào thì ba về nhà nha?"
"Nhanh, chờ qua mấy ngày nữa, đã có thể về nhà."
"Mấy ngày a?"
"Tám ngày đi, sáng sớm ngày thứ chín, Kỳ Kỳ mở mắt ra, đã có thể thấy ba ba."
"Thật sự!" Kỳ Kỳ kinh hỉ nói.
Yến Thanh Trì gật đầu.
Y duỗi tay ôm lấy Kỳ Kỳ, "Ba ba cũng rất muốn Kỳ Kỳ a, tiểu bảo bối của ba ba."
Kỳ Kỳ bị y ôm, cũng duỗi tay ôm lấy y, nhỏ giọng hỏi y, "Vậy ba ba còn đi sao?"
Yến Thanh Trì nhìn bé, chỉ thấy trong ánh mắt bé tràn đầy hy vọng, y hơi không đành lòng, nhưng không có cách nào, "Vẫn phải đi. Kỳ Kỳ là bạn nhỏ, bạn nhỏ đều phải đi học, cho nên Kỳ Kỳ cũng phải đi học. Ba ba là người lớn, người lớn đều phải đi làm, cho nên ba ba cũng phải đi làm."
Lời này là tự Kỳ Kỳ nói, cho nên Kỳ Kỳ không có cách nào phản bác, chỉ có thể bẹp miệng nhìn y.
Yến Thanh Trì gãi gãi eo và nách bé, Kỳ Kỳ lập tức lăn qua lăn lại trong ngực y cười "Ha ha ha".
Yến Thanh Trì ôm bé ngồi trên đùi mình, hôn hôn bé, "Chờ sau này ba ba có tiền, lúc ấy, ba ba sẽ nhận ít công việc lại, ở nhà với Kỳ Kỳ được không?"
Trên mặt Kỳ Kỳ còn mang theo nụ cười mới chơi đùa lúc nãy, "Dạ dạ" gật đầu.
"Cho nên bây giờ phải ủy khuất tiểu bảo bối của ba ba tự mình ở nhà trước."
"Không sao cả." Kỳ Kỳ an ủi y, "Dì cũng ở."
Bé nghĩ nghĩ, "Ông nội bà nội cũng ở."
Yến Thanh Trì cảm thấy bé thật là hiểu chuyện, nhịn không được lại ôm lấy bé lần nữa, hôn hôn trán bé, "Kỳ Kỳ thật là tiểu thiên sứ của ba ba."
Kỳ Kỳ ngượng ngùng cười cười, nhào lên hôn y một chút.
Lúc Giang Mặc Thần gõ cửa, Yến Thanh Trì đang ăn với Kỳ Kỳ, Giang Mặc Thần vào cửa, đã thấy Kỳ Kỳ kinh hỉ nhìn hắn, kêu hắn, "Phụ thân."
Giang Mặc Thần ứng thanh, đi qua đi hỏi bé, "Kỳ Kỳ nhớ phụ thân rồi sao?"
"Nhớ." Kỳ Kỳ ngọt ngào nói.
"Phụ thân cũng nhớ con." Hắn duỗi tay nhéo nhéo mặt Kỳ Kỳ, "Chờ một lát, mang con đi ra ngoài chơi."
Tức khắc Kỳ Kỳ hai mắt sáng ngời, "Thật vậy không?"
"Thật sự."
"Buổi chiều không anh suất quay sao?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.
"Trương sản xuất quen biết chị anh, thấy chị ấy tới, một hai phải kêu Vương đạo cho anh nghỉ nửa ngày, anh nói không cần cũng không được, chỉ có thể đồng ý." Giang Mặc Thần bất đắc dĩ nói.
Yến Thanh Trì gật đầu, "Nhưng em thấy những người khác hình như đều không biết chị ấy"
"Đúng vậy." Giang Mặc Thần nói: "Tuy rằng từ mấy năm trước nhà bọn anh trên cơ bản đều là chị anh quản lí, nhưng chị anh trời sinh tính tình điệu thấp, cho nên không có công bố, ngoại giới vẫn luôn không nghe qua tên chị ấy, còn tưởng rằng là thiên hạ của ba anh."
"Khó trách tên hai người giống nhau như vậy, cũng không có người đoán được xuất thân của anh, thì ra là như thế này. Em còn tưởng rằng chị ấy đã sớm là nhân vật trên bìa tạp chí."
"Chị ấy không thích loại nổi bật này, loại nổi bật này, bình thường đều thuộc về ba anh. Đúng rồi, chị đâu?"
"Chị ấy nói chị ấy hơi mệt, đi nghỉ ngơi."
Giang Mặc Thần gật đầu, lấy di động ra, gọi điện cho Giang Tinh Thần. Không bao lâu, cửa phòng Yến Thanh Trì lại vang lên, Yến Thanh Trì nhìn về phía Giang Mặc Thần, chỉ chỉ ra cửa, nghi vấn nói: "Chị?"
Giang Mặc Thần gật đầu, "Đi thôi, vừa vặn giữa trưa, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm."
Yến Thanh Trì nhìn điểm tâm ngọt trên bàn còn chưa ăn xong, lại nhìn nhìn Kỳ Kỳ nâng má chuyên tâm nghe hai người bọn họ nói chuyện, "Kỳ Kỳ, còn có thể ăn nữa không?"
Kỳ Kỳ sầu, sờ sờ bụng.
Giang Mặc Thần cũng sờ sờ, "Còn được, không phải quá phình, còn có thể ăn một chút."
Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói đúng, vì thế hung hăng gật đầu một cái, "Dạ, còn có thể ăn một chút."