Phần 2 thôi chứ chưa có xong, không phải dài gấp 3 lần mà là gấp 6 7 lầnnnnnn:)

- ----------------------

Yến Thanh Trì chờ đến lúc Giang Mặc Thần và Triệu Tường quay xong nghỉ ngơi, cầm nước đi đến bên cạnh hắn, "Uống nước."

Giang Mặc Thần tiếp nhận, "Vô sự hiến ân cần?"

"Em không gian dối cũng không trộm."

Giang Mặc Thần:..............

Yến Thanh Trì dán sát vào hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh vừa mới giúp em báo thù sao?"

Giang Mặc Thần uống miếng nước, không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.

"Không quan hệ sao? Có thể ảnh hưởng đến quay chụp không a? Vương đạo có thể tức giận không a?"

"Yên tâm, anh có chừng mực."

Yến Thanh Trì nghe vậy, lúc này mới yên tâm, cười cười, "Cảm ơn."

"Sao lại cảm ơn?" Giang Mặc Thần một bên đóng nắp một bên hỏi.

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: "Chủ yếu là em đã lấy thân báo đáp, hình như cũng không có cái gì anh nhìn trúng đi."

"Thật ra, anh cũng không nhìn trúng thân thể em."

Yến Thanh Trì nhìn hắn, nhướng mày, "Ồ? Vậy khá tốt, sau này chúng ta có thể ở chung Plato, phong ấn con đường danh sơn này."

Giang Mặc Thần: "....... Từ giờ trở đi, anh nói cái gì em cũng không cần trả lời, chính là lời cảm ơn lớn nhất với anh."

"Vậy anh sẽ không rất nhàm chán sao?"

"Sẽ không."

Yến Thanh Trì đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy Giang Mặc Thần chỉ chỉ miệng y.

Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, làm cái OK.

Giang Mặc Thần nhìn miệng y không thể nói, tâm tình nháy mắt tốt lên, "Em cũng có hôm nay a."

Yến Thanh Trì mỉm cười.

"Trở về đi, đêm nay anh có cảnh đêm, nếu buổi tối em sợ lạnh thì về phòng chờ anh trước, nếu không có chuyện gì, thì đến đây xem anh đóng phim."

Ai đêm nay muốn đi phòng anh a, Yến Thanh Trì duỗi tay xoay xoay.

"Có ý kiến?"

Yến Thanh Trì gật đầu.

"Có ý kiến cũng không cho nói, cứ như vậy đi."

Yến Thanh Trì móc di động ra chuẩn bị đánh chữ, Giang Mặc Thần ôm đồm qua, "Anh không xem."

Yến Thanh Trì quả thật kinh ngạc đến ngây người, anh ấu trĩ như vậy Kỳ Kỳ có biết không?!

"Trở về đi." Giang Mặc Thần nâng cằm hướng ghế dựa lúc nãy y ngồi.

Yến Thanh Trì duỗi tay, di động đưa em.

Giang Mặc Thần vẻ mặt vô tội, "Em duỗi tay làm gì? Muốn vỗ tay hẹn thề với anh?"

Nhà anh vỗ tay hẹn thề là đập tay xuống vậy sao? Yến Thanh Trì quả thật bị hắn biết rõ còn cố càn quấy đánh bại.

Cố tình Giang Mặc Thần còn duỗi tay chụp lên tay y một chút, "Được rồi, vỗ tay hẹn thề."

Tức giận đến Yến Thanh Trì kéo cái tay đã thu hồi của hắn chụp vài cái, cho anh vỗ tay hẹn thề, vỗ tay hẹn thề của anh này.

Giang Mặc Thần bị y chụp cũng không tức giận, có tâm tình chơi đùa với y, Yến Thanh Trì lười phản ứng lại hắn, một lần nữa chỉa tay trước mặt hắn, chỉ chỉ một tay khác cầm di động của hắn.

Giang Mặc Thần nhìn bộ dáng y không thể nói chuyện mà không thể làm sao, cảm thấy còn rất đáng yêu, tâm tình hắn tốt, nghĩ nghĩ, lụt lội trong túi tiền, sau đó lấy ra một viên kẹo đặt vào tay Yến Thanh Trì, "Cho em, trở về đi."

Yến Thanh Trì trừng mắt nhìn hắn, hình như muốn nói anh đang đùa em sao?

Cố tình Giang Mặc Thần xác nhận, cho nên hắn chỉ yên lặng cất di động vào túi tiền mình, "Buổi tối cho em, ăn kẹo trước đi."

Yến Thanh Trì duỗi tay che mặt, khắc chế bản thân mình không làm ra hành vi cường đoạt di động, y liếc nhìn Giang Mặc Thần thật sâu một cái, xoay người đi về vị trí của mình.

Sớm biết vậy không tới đây cảm ơn, Yến Thanh Trì mở kẹo, nhét kẹo vào miệng, á, vậy mà ăn khá ngon. Y cúi đầu nhìn giấy gói kẹo, nhớ kỹ tên, tính toán lần sau mua một bao lớn.

Mà bên kia, trợ lý Lưu Ngải của Giang Mặc Thần điên cuồng nhắn Wechat cho trợ lý Vương Hướng Hải tư lịch thâm, học thức rộng hơn mình: Đây là có chuyện gì? Anh Vương, Yến Thanh Trì và anh Thần có quan hệ gì a?

Tiểu Vương:......... Cái này, anh nói như thế nào với em đây.......

Tiểu Lưu nhanh chóng đánh chữ: Cảm giác giống như có quan hệ thân mật với anh Thần, tuy rằng âm thanh nói chuyện của hai người bọn họ không lớn, không nghe được cụ thể đang nói gì, nhưng anh Thần giống như đang trêu cậu ấy a!!!

Tiểu Vương:..........

Tiểu Lưu: Anh Thần còn cầm di động cậu ấy, còn cho cậu ấy kẹo, đúng rồi buổi sáng Yến Thanh Trì và Kỷ Tư Hưng đóng phim bị mắng, buổi chiều Kỷ Tư Hưng và anh Thần đóng phim cũng bị mắng, có phải.........

Tiểu Vương:.......... Em đã biết quá nhiều.

Tiểu Lưu lập tức phát tới biểu tình che miệng, bắt đầu đánh chữ: Em không biết gì cả! Chẳng qua Vương ca, lần sau em gặp Yến Thanh Trì có phải nên đối tốt với cậu ta chút không a?

Tiểu Vương hỏi lại: Em thấy thế nào?

"Em đã biết!" Tiểu Lưu nháy mắt biết rõ đáp án, "Em nhất định đối với cậu ấy như xuân phong ấm áp, ôn nhu như mưa thu."

Tiểu Vương:.............

Tiểu Vương yên lặng cất di động, lại một lần nữa mặc niệm tên của mình —- mặt nhìn về biển rộng, xuân về hoa nở, bình tĩnh bình tĩnh.

Giang Mặc Thần nghỉ ngơi một lát đã đi đóng phim tiếp, quay chung với Triệu Tường xong, rốt cuộc đến phiên quay cùng Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì hơi kích động, lại khó được có hơi thấp thỏm, đôi mắt nhìn Giang Mặc Thần, khó được chịu thua, "Anh mang em chút a."

"Em đang cầu anh sao?"

Yến Thanh Trì nâng đôi tay, mở một bàn tay ra, một bàn tay khác vươn ngón giữa đứng trên bàn tay kia, sau đó cong khớp ngón tay, làm tư thế quỳ xuống.

Giang Mặc Thần bị hành động của y chọc cười, "Cứ như vậy? Kêu dễ nghe anh suy xét chút."

Yến Thanh Trì nhìn nhìn bên cạnh còn có nhân viên công tác, để sát vào hắn hạ giọng nói: "Trước công chúng, chẳng lẽ anh còn muốn em kêu anh chồng yêu?"

Giang Mặc Thần nín thở, bắt đầu không ngừng ho khan, hắn trừng mắt nhìn Yến Thanh Trì: "Ai bảo em kêu cái này!"

"Vậy gọi là gì?" Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Ba ba?"

Giang ba ba:.........

"Em vẫn là câm miệng đi."

Yến Thanh Trì làm cái OK, mỉm cười không nói gì.

Giang Mặc Thần sầu thúi ruột, làm sao mỗi lần đến cuối cùng, người không còn gì để nói đều là hắn, Yến Thanh Trì vĩnh viễn đều là bên thắng lợi.

Nhưng hắn còn chưa hiểu rõ, Vương đạo đã hô action.

Cảnh này là cảnh tối hôm qua hai người đã luyện qua, vốn dĩ kịch bản giả thiết hai người một người ở trong nhà, một người ở ngoài nhà gặp nhau, biên kịch lâm thời điều chỉnh, dịch hết đoạn này ra ngoài, biến thành Hạ Vũ đợi Mạch Lạc về nhà, trước khi Mạch Lạc tiến vào toà nhà, vừa đi vừa nói chuyện với nhau, sau đó đi theo Mạch Lạc vào nhà.

Chẳng qua lần này chỉ chụp bộ phận bên ngoài, bởi vậy chỉ chụp Hạ Vũ đi theo Mạch Lạc lên lầu là được. Cảnh này không nhiều lời kịch lắm, hơn nữa trước đó hai người đã luyện qua, Giang Mặc Thần rất phối hợp chiếu cố cảm xúc của Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì cũng nhập diễn, vậy mà một lần đã qua.

Vương đạo vừa lòng, thấy thời gian không sai biệt lắm, cho mọi người đi ăn cơm trước, lát nữa trở về quay đêm diễn.

Yến Thanh Trì không có đêm diễn, bất quá y muốn nhìn xem người khác đóng phim nhiều hơn, hấp thu chút kinh nghiệm, nên không về phòng ngủ, ngồi trên ghế nhìn Giang Mặc Thần và Triệu Tường đóng phim.

Ban đêm ở phương Bắc hơi lạnh, tiểu trợ lý khoác áo khoát cho y, lại mua cho y ly trà sữa nóng, Yến Thanh Trì không quen người khác chăm sóc mình tỉ mỉ như vậy, nhận trà sữa, nói với cậu: "Tiểu Hà, em về trước đi, anh chỉ nhìn xem, chút nữa anh sẽ về."

Tiểu Hà nào dám a, phe phẩy đầu nói không có việc gì, nói cậu cũng nhìn xem, học tập trợ lý khác một chút.

Yến Thanh Trì thấy vậy, nên tuỳ cậu, y ôm trà sữa, nhìn đạo diễn giảng diễn cho Triệu Tường và Giang Mặc Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play