Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần ở trên đảo bốn ngày tổng cộng, ban ngày chơi đùa trên bờ cát, buổi tối về khách sạn ngủ, vừa cảm khái sống uổng thời gian, mê muội mất cả ý chí, vừa chơi không biết mệt, vô cùng thỏa mãn. Cuối cùng Yến Thanh Trì vẫn thấy được mặt trời mọc, buổi sáng ngày thứ ba, y dựa vào Giang Mặc Thần, nhìn mặt trời từ từ dâng lên từ mặt biển, cảm thấy thỏa mãn lại sung sướng.
Y quay đầu nhìn lại Giang Mặc Thần, "Mặt trời mọc trên biển và mặt trời mọc trong núi đúng là có chỗ không giống nhau a."
"Đúng vậy."
"Nhưng đều rất đẹp."
"Ừ."
"Nghỉ phép thật tốt." Yến Thanh Trì lười biếng, "Em thật muốn mãi nghỉ phép như vậy, bây giờ em lại muốn hưởng tuần trăng mật, đến lúc đó, chúng ta sắp xếp thời gian tuần trăng mật dài một chút."
"Được, đến lúc đó hai chúng ta bỏ trống thời gian, ra ngoài chơi một chuyến cho đã."
"Chúng ta có thể chọn thêm mấy nước, đi nhiều thêm mấy chỗ, cũng có thể đi trong nước, từ trong nước ra nước ngoài."
"Ừm."
"Nói rất đúng bây giờ đi ngay đi." Yến Thanh Trì nhìn hắn.
"Chúng ta nhanh chóng công khai, sau đó có thể kết hôn, rồi đi hưởng tuần trăng mật." Giang Mặc Thần đề nghị.
Yến Thanh Trì cho một phiếu phủ quyết, "Vẫn phải đi từng bước, vì tốt cho em, cũng vì tốt cho anh."
Giang Mặc Thần ôm lấy y, thở dài một hơi, "Hy vọng fan của anh có thể hiểu được em dụng tâm lương khổ." Hắn nhìn Yến Thanh Trì, "Cũng may là em, nếu là người khác kết hôn với anh, chắc đã không đợi được đến bây giờ, đã kêu anh công khai từ sớm. Chỉ có em, mỗi ngày đều suy xét đến tâm tình của fan, không nóng nảy chút nào."
"Cho nên bọn họ đều không thích hợp với anh." Yến Thanh Trì mỉm cười nói, "Già vị của anh lớn như vậy, không phải tiểu minh tinh mười tám tuyến, nếu không để bọn họ chuẩn bị tâm lý trước, tùy tiện công bố, sao fan có thể chấp nhận được, nói không chừng còn phản ứng quá kích, đến lúc đó xã hội lại phê bình việc theo đuổi thần tượng. Cần gì phải thế? Chúng ta đã ở bên nhau rồi, vậy còn gì mà chờ không nổi, cần gì nóng lòng nhất thời, không bằng cho nhau một ít thời gian, để bọn họ có thể dễ tiếp thu, cũng để em có thể nhận được một ít thành tích. Đẹp cả đôi đường, sao lại không làm?"
"Nếu không phải vì để em sau này làm chuyện gì cũng phải bị gán mác của anh vào, anh đã muốn công khai từ sớm." Giang Mặc Thần thẳng thắn nói, "Sinh nhật năm kia, lúc em đột nhiên xuất hiện, anh xin nghỉ với đạo diễn, đã muốn nói với ông ấy, người yêu tôi tới, nhưng lời đã đến cửa miệng, cuối cùng vẫn phải nhắn là người nhà tôi tới. Lúc ấy anh đã nghĩ, một ngày nào đó, anh sẽ nói với mọi người, quan hệ giữa chúng ta —— sau khi em đã có được thành tích của mình."
Yến Thanh Trì cười, "Nói giống như bây giờ em đã có thành tích gì vậy."
"Sẽ có," Giang Mặc Thần rất chắc chắn, "Chắc chắn sẽ có, anh tin tưởng em."
"Em cũng tin tưởng mình." Yến Thanh Trì không chút khiêm tốn nói.
Giang Mặc Thần hôn trán y một cái, ôm y vào lòng, cùng nhau an tĩnh tiếp tục nhìn về phía mặt trời đang nhô lên.
Lúc phải đi, Yến Thanh Trì còn không nỡ, y ngồi trên thuyền, nhìn khách sạn và đảo nhỏ đần dần biến mất, đột nhiên nói, "Lần này anh xài không ít tiền đi?"
"Đó không phải lý tưởng sống của em." Yến Thanh Trì tiêu sái nói, "Em lại không có nhân thiết cần kiệm quản lý gia đình gì, kiếm tiền vốn dĩ là để nâng cao chất lượng cuộc sống, anh đã có tiền như vậy, đương nhiên là có tư cách lãng phí. Hơn nữa, không phải chúng ta chơi rất vui vẻ sao, vậy số tiền này tiêu thật đáng giá."
Giang Mặc Thần gật đầu, "Anh cũng cảm thấy như vậy."
Tạm biệt đảo nhỏ tư nhân, lại về nhà, Giang Mặc Thần không ở được mấy ngày, vì trước đó đã nhận một bộ phim, phải rời khỏi nhà một tháng.
"Lần này đi sẽ không lâu lắm, chỉ là trợ diễn một vai phụ quan trọng, sẽ về nhanh thôi." Giang Mặc Thần vừa dọn hành lý, vừa nói với Yến Thanh Trì.
"Được, anh đi đi, gần đây em không có công việc, vừa lúc có thể ở nhà chơi với con, thuận tiện chờ anh về." Yến Thanh Trì giúp hắn cất đồ dùng sinh hoạt vào hành lý, vỗ vỗ hắn, "Cố lên nha, quay phim vui vẻ."
Giang Mặc Thần hôn y một chút, ôn nhu nói: "Được."
Gần đây Nghiên Nghiên rất có hứng thú với vận động, nhưng mà bị giới hạn hình thể và tuổi tác, bé con muốn vận động cũng chỉ có thể bò đầy đất. Mẹ Giang sợ bé đụng vào góc bàn, nên bao hết gia cụ trong nhà, trên sàn cũng trải thảm.
Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì đang dọn đồ, đã thấy Nghiên Nghiên bò vào, phía sau còn có Kỳ Kỳ đang chơi với nó đi theo.
Kỳ Kỳ thấy bọn họ đang thu thập hành lý, hỏi, "Lại phải ra ngoài sao?"
Yến Thanh Trì ôm Nghiên Nghiên vào lòng mình, nói với Kỳ Kỳ, "Chỉ có phụ thân con đi thôi, ba không đi, ba ở nhà với các con."
Kỳ Kỳ ngồi xuống bên cạnh y, hỏi Giang Mặc Thần, "Vậy khi nào phụ thân về nha?"
"Một tháng sau." Giang Mặc Thần sờ sờ đầu bé.
Kỳ Kỳ gật gật đầu, dịch người qua ôm hắn, mềm mại nói: "Vậy phụ thân phải về sớm chút nha."
"Được." Giang Mặc Thần hôn hôn bé, "Chờ phụ thân bận xong sẽ lập tức về với các con."
Yến Thanh Trì bị hai đứa nó chọc cười, nâng tay Nghiên Nghiên lên vẫy vẫy, "Nói bye bye với phụ thân đi, bye bye."
Nghiên Nghiên phất phất tay, "Bai bai, bai bai."
Giang Mặc Thần duỗi tay nắm tay nhỏ của nó, Nghiên Nghiên đưa tay ra lại rụt về, đôi mắt xoay tròn nhìn hắn.
"Tay." Giang Mặc Thần đưa tay tới trước mặt nó, "Tay, Nghiên Nghiên."
Nghiên Nghiên ôm tay mình suy nghĩ một lát, mới chậm rãi đưa tay ra, bỏ vào trong tay Giang Mặc Thần, "Bai bai, bai bai, ba ba bai bai."
Giang Mặc Thần trực tiếp ôm nó vào ngực, để nó đứng ngay ngắn trên đùi mình, lắc lắc chọc nó, Nghiên Nghiên cười ha ha ha, kêu ê ê a a, múa may đôi tay mình.
Kỳ Kỳ ngồi một bên nhìn bọn họ chơi, vui vẻ cười, bò qua chọc Nghiên Nghiên, Yến Thanh Trì nhìn ba người bọn họ chơi thành một đoàn, không nói gì, chỉ là trong mắt vô cùng ôn nhu.
Không lâu sau khi Giang Mặc Thần đi, cuối tháng sáu, "Cộng Sự Tốt Nhất" công chiếu trên đài truyền hình Sơn Trúc. Chương trình này vì có Giang Mặc Thần gia nhập, nên từ lúc bắt đầu, đã được vô số chờ mong, ngày chính thức chiếu, trực tiếp lên no.1 hot search, rất nhiều người xem đều canh giữ trước TV chờ chiếu.
Yến Thanh Trì nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng ở nhà xem phát sóng tập kiểm tra, vừa xem y đã hiểu vì sao ở phân đoạn kiểm tra rõ ràng y và Giang Mặc Thần không muốn được hạng nhất, dọc theo đường đi đều là đi chơi chơi, lãng phí không ít thời gian, kết quả vậy mà là tổ rút cờ đầu tiên. Nguyên nhân đơn giản, vì trong nhiều tổ như vậy, hai người bọn họ là tổ ăn ý nhất thậm chí nhân nhượng nhau nhất.
Sáu tổ khách quý, trừ tổ của Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi vì không biết đường, không có khái niệm sinh hoạt dã ngoại do đó toàn bộ hành trình đều đi theo bọn họ. Bốn tổ còn lại, Dương Tân Hách và Vu Hạo Viễn đều trẻ tuổi khí thịnh, có suy nghĩ của mình, gặp phải đường nhiều ngã, hai người đều tin tưởng vững chắc mình đúng, nên không muốn thỏa hiệp, thường xuyên bị buộc phải bất đắc dĩ bên này phục tùng bên khác, nhưng nếu chọn đúng còn đỡ, chọn sai, sẽ nhận được oán giận không ngừng đến từ đồng đội. Thậm chí có thể bởi vì đây là lần đầu tiên bộc lộ quan điểm, hai người đều muốn nêu ra suy nghĩ của mình, nên hai bên không ngừng trình bày ý nghĩ của mình, ý đồ để người kia nghe mình, do đó sinh ra mâu thuẫn không lớn không nhỏ.
Tổ của Phí Tĩnh Vũ và Nhạc Tử Mính, ngay từ đầu là kết nhóm đi cùng Lý Mạt Lý Bác Chung, sau đó vì thể lực của Phí Tĩnh Vũ tốt hơn, muốn thắng, nên hắn lựa chọn lúc Lý Mạt Lý Bác Chung nghỉ ngơi thì không chờ hai người bọn họ, mà cùng Nhạc Tử Mính lên đường. Yến Thanh Trì cảm thấy chuyện đó chắc chắn không đơn giản như vậy, nếu không sau khi kiểm tra Lý Mạt sẽ không nhịn không được phải oán giận Phí Tĩnh Vũ, chắc là tổ tiết mục cắt nối biên tập cắt bỏ một ít đoạn tổn hại hình tượng của Phí Tĩnh Vũ rồi, nên màn ảnh chính thức chiếu ra, Phí Tĩnh Vũ chỉ vì muốn thành tích tốt hơn nên đường ai nấy đi với Lý Mạt Lý Bác Chung, tuy rằng không trượng nghĩa, nhưng cũng không cách nào chỉ trích quá nhiều.
Nhưng mà vận may của bọn họ không tốt, sau khi rời khỏi Lý Mạt và Lý Bác Chung, đi lầm đường. Ngược lại vận may của Lý Mạt vô cùng tốt, Lý Bác Chung chỉ đạo hướng đi chung chung, mà hướng cụ thể thì không xác định được, Lý Mạt bằng vào trực giác của mình, cuối cùng lại được hạng tư.
Đến nỗi tổ của Dư Tiêu Vũ và Ngụy Tri Hàng, cùng ngày công chiếu đã khiến cho mọi người chú ý, bởi vì tổ của bọn họ là tổ duy nhất trong sáu tổ không thông qua kiểm tra. Từ lúc bước vào rừng cây Dư Tiêu Vũ đã bắt đầu oán giận, thường kêu rên mình đi không nổi, nếu Ngụy Tri Hàng trả lời cô ta, cô ta sẽ yêu cầu nghỉ ngơi; nếu Ngụy Tri Hàng không trả lời cô ta, cô ta sẽ oán giận với camera Ngụy Tri Hàng lạnh nhạt. Sáng ngày thứ ba, sau khi bọn họ đi lầm đường, cảm xúc của Dư Tiêu Vũ hoàn toàn hỏng mất, khóc la không đi nữa, nói vì sao mình phải chịu tội này. Ngụy Tri Hàng khuyên cô ta một lúc lâu, khuyên bất được, đến thời gian kết thúc, tuyên bố bỏ quyền.
Yến Thanh Trì nhìn Dư Tiêu Vũ trên TV, cảm thấy chắc là đã cắt nối biên tập rất nhiều đoạn tiêu cực, bằng không nếu Dư Tiêu Vũ chỉ có khóc, thì lúc bọn họ chèo thuyền Ngụy Tri Hàng cũng sẽ không khuyên Lý Bác Chung để nói tới Dư Tiêu Vũ, càng khuyên cô ta càng hăng hái.
Nhưng cho dù đã cắt nối biên tập rồi, hành động của Dư Tiêu Vũ vẫn rước lấy phiền chán của dân mạng như cũ, cảm thấy cô ta quá làm dáng, nhiều cô gái như vậy, chỉ có một mình cô ta than mệt mỗi ngày cuối cùng còn bỏ cuộc. Fan của Ngụy Tri Hàng càng tức giận, thần tượng nhà ai mà không được fan của mình nâng trong lòng bàn tay, lúc này Dư Tiêu Vũ không nâng Ngụy Tri Hàng, không phối hợp đàng hoàng cũng thôi đi, vậy mà còn liên lụy hắn, Ngụy Tri Hàng khuyên cô ta, vậy mà cô ta còn không phản ứng, làm hại Ngụy Tri Hàng cầm hạng nhất từ dưới đếm lên ngay tập đầu tiên.
Fan Ngụy Tri Hàng phẫn nộ vén tay áo đi véo Dư Tiêu Vũ, người qua đường cũng cảm thấy Ngụy Tri Hàng hơi đáng thương thật, gặp được một cộng sự như vậy, đến nỗi còn đau lòng hắn, vậy mà không có người nào nói giúp Dư Tiêu Vũ, cứ như vậy nhìn Dư Tiêu Vũ thành công trở thành người đầu tiên có hắc thiếp của "Cộng Sự Tốt Nhất".
Hành động bỏ rơi cha con Lý Mạt của Phí Tĩnh Vũ tuy rằng nói theo đạo lý thì không gì đáng trách, nhưng ở tình lý thì đúng là làm người ta cảm thấy hơi không thoải mái, vì thế cũng nhận được một lượng anti. Nhưng Phí Tĩnh Vũ không giống Dư Tiêu Vũ chỉ là một tân nhân, không có fan, hắn đã có được một lượng fan riêng của mình, nên fan của hắn liều mạng biện giải, "Mọi người lại không phải một tổ, đây là thi đấu, đừng bắt cóc đạo đức có được không?" Bởi vậy, cũng không quậy ra quá nhiều bọt nước.
Bọt nước lớn nhất chân chính vẫn là Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì.
- ------------------
*hắc thiếp: thiếp là bài viết, mn hiểu theo có thể hiểu là bị bôi đen (?)
*bọt nước: mn có thể hiểu là độ nổi, độ thảo luận
cả nhà iu nhớ vote ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT