Yến Thanh Trì lắc đầu, y cảm thấy buồn cười, "Khi còn nhỏ lúc em học khiêu vũ cũng chưa từng như vậy, bây giờ lớn rồi, vậy mà lại dẫm chân, rồi chạm trán."

"Đây mới chứng minh là em trưởng thành nha."

Yến Thanh Trì lé mắt liếc hắn, đuôi mắt nhìn thấy những người khác trên quảng trường đều đã nhảy sắp xong, cô gái xoay vài vòng trong tay chàng trai.

Yến Thanh Trì vội vàng vỗ vỗ Giang Mặc Thần, "Mau, động tác này em biết, chúng ta thử cái này xem."

Giang Mặc Thần nhìn thoáng qua bên cạnh, nâng tay lên cao, Yến Thanh Trì nắm tay hắn dạo một vòng, sau đó nhìn Giang Mặc Thần, "Sau đó em không biết."

"Anh biết." Giang Mặc Thần kéo y vào ngực một phen.

Yến Thanh Trì hoài nghi nhìn hắn, Giang Mặc Thần nhìn y, cúi đầu hôn xuống. Yến Thanh Trì thầm nghĩ, quả nhiên lại là chiêu này, trong lòng y nghĩ như vậy, khóe miệng không tự giác lại giơ lên, nhẹ nhàng cắn môi Giang Mặc Thần, sau đó, mới ôn nhu đáp lại nụ hôn của hắn.

Lúc tiếng nhạc kết thúc, nụ hôn của bọn họ cũng kết thúc, Giang Mặc Thần buông lỏng y ra, lui về sau một bước, vẫn khom người như cũ, "Vô cùng cảm ơn, điệu nhảy rất tuyệt."

Yến Thanh Trì cảm thấy hắn thật đáng yêu, mắt cong cong nhìn hắn, trong lòng hơi ngọt ngào.

Nhảy xong, âm nhạc và đài phun nước đều ngừng, người trên quảng trường cũng lục đục tan đi.

Y hỏi Giang Mặc Thần, "Có phải chúng ta nên về rồi không?"

Giang Mặc Thần gật đầu, "Nếu không lát nữa Lý lão sư sẽ phải đi tìm chúng ta."

Yến Thanh Trì mới sinh ra một ít tâm tư thân mật với hắn, lúc này vừa nghe phải đi về, nghĩ sau khi về hai người lại phải giả dạng làm bạn tốt, không thể thân mật quá mức, khó được có hơi luyến tiếc. Y thở dài, mở ra hai tay, "Đến đây đi, trước khi về ôm một cái đi, không thì có thể không còn cơ hội nữa."

Giang Mặc Thần đi qua đi ôm lấy y, thấp giọng nói, "Ai nói không còn cơ hội, buổi tối ngủ còn không phải là anh ôm em."

"Vậy anh buông tay."

"Anh là loại người này sao?" Giang Mặc Thần nhìn y, "Đã vào lòng anh rồi, nào có đạo lý buông ra."

Yến Thanh Trì "chậc chậc" hai tiếng, "Gian thương."

"Không phải gian thương thì đâu ra tiền cưới em, yên tâm, tài sản của gian thương có một nửa của em." Giang Mặc Thần ôm vai y, "Đi thôi, chúng ta về."

Lúc Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần về tới, Lý Mạt và Lý Bác Chung đang đứng chờ hai người bọn họ, thấy bọn họ về, Lý Bác Chung mới nhẹ nhàng thở ra.

"Hai cậu đi đâu vậy?" Ông hỏi.

"Vừa rồi chỗ này quá nhiều người, nên đi tìm chỗ ít người một chút." Yến Thanh Trì nói.

Lý Bác Chung gật đầu, "Vậy chúng ta về thôi."

"Được."

Lý Mạt đi theo Lý Bác Chung, lúc đi ngang qua Giang Mặc Thần, hỏi hắn, "Biểu hiện của em tốt không?"

"Tốt."

"Vậy có thể thêm một chữ ký không?"

"Có thể."

"Yes!" Lý Mạt rất vui vẻ, "Lần sau em cũng sẽ biểu hiện thật tốt." Cô vỗ ngực mình bảo đảm với Giang Mặc Thần.

"Anh rất xem trọng em đó." Giang Mặc Thần nói.

Lý Mạt cười cười, vui sướng về tới Lý Bác Chung bên người.

Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Hai người đạt thành giao dịch không thể gặp ánh sáng gì rồi?"

"Muốn biết?" Giang Mặc Thần hỏi y.

"Chẳng lẽ anh còn muốn giấu em?"

"Làm sao dám, về tới nhà sẽ nói cho em."

"Tạm được." Yến Thanh Trì nhỏ giọng nói.

Đoàn người ngồi xe về ngôi nhà tạm thời của bọn họ, mới vừa vào phòng khách, đã thấy Nhạc Tử Mính đang ngồi trên sô pha đọc sách. Thấy bọn họ đã về, Nhạc Tử Mính hỏi, "Hải đăng đẹp không?"

Lý Mạt liên tục gật đầu, "Đẹp, siêu đẹp, là buổi biểu diễn quang ảnh."

Nhạc Tử Mính cười cười, "Phải không, sớm biết vậy chị đã đi cùng mọi người."

Lý Mạt nhớ tới biểu hiện lúc ăn cơm xong của mọi người, rõ ràng Nhạc Tử Mính muốn đi, nhưng Phí Tĩnh Vũ không muốn, cô mới không đi cùng. Lý Mạt thật sự không nghĩ ra, Nhạc Tử Mính thích Phí Tĩnh Vũ ở chỗ nào? Phí Tĩnh Vũ tự đại lại không phóng khoáng, ngay cả việc đi nơi Nhạc Tử Mính muốn đi cũng không muốn, Nhạc Tử Mính thích hắn, ở chỗ nào đây?

Nhưng cô cũng biết, nam nữ đang đắm chìm trong tình yêu thì không nghe vào người kia không tốt, đặc biệt là cô cũng không thân Nhạc Tử Mính. Cho nên cô đổi đề tài khác, "Sao chị còn đọc sách ở đây? Còn chưa đi ngủ?"

Nhạc Tử Mính thở dài, "Dư Tiêu Vũ trật chân, quỷ khóc sói gào ở trong phòng, chị định chờ cô ấy khóc xong rồi mới về phòng ngủ."

"A?" Lý Mạt nghe vậy, hơi khiếp sợ, "Chị nói Dư Tiêu Vũ làm sao? Trật chân? Sao chị ta lại trật chân?"

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cũng khó hiểu, không phải cô ta ở trong phòng không ra ngoài sao? Sao còn trật chân được?

Nhạc Tử Mính giải thích, "Sau khi mọi người đi không lâu, thì cô ấy nói cô ấy cũng muốn đi xem hải đăng, nên cũng muốn ra ngoài, Tiêu Tiêu các các cậu khuyên cô ấy trời tối rồi, cô ấy là con gái ra ngoài không an toàn, hơn nữa trên người còn không có di động, thì đừng đi ra ngoài. Nhưng Dư Tiêu Vũ không chịu, khăng khăng muốn ra ngoài, Ngụy Tri Hàng, Dương Tân Hách và Vu Hạo Viễn thấy khuyên cô ấy không được, nên đi theo cùng. Nhưng đi không được bao lâu, cô ấy đã bị Dương Tân Hách cõng về, nói là đi đến giao lộ lúc xuống thang lầu không chú ý, đạp vào khoảng không, nên trật chân."

"Nghiêm trọng không?" Lý Bác Chung hỏi.

"Chắc không sao. Hình như Vu Hạo Viễn tương đối hiểu cái này, nói không có việc gì, không nghiêm trọng, Dư Tiêu Vũ la làng muốn đắp đá, thì cũng cho cô ấy đắp, cô ấy ngại đau, nên khóc trong phòng. Em bị cô ấy khóc đến phiền lòng, nên ra đây đọc sách."

Yến Thanh Trì nghe cô nói xong, cảm thấy đúng là thế sự vô thường, bọn họ chỉ ra ngoài một lúc, chân Dư Tiêu Vũ đã trật.

Lý Mạt còn âm thầm mắng trong lòng: Báo ứng! Ai mượn chị ta nói nhăng nói cuội, xứng đáng! Cô không một chút đồng tình tỏ vẻ, "Như vậy a, vậy em đi ngủ trước, chị cũng về ngủ sớm một chút đi nha."

Nhạc Tử Mính gật đầu, "Mọi người đi nghỉ ngơi đi, chị chờ cô ấy ngủ, lặp tức về."

Lý Mạt kéo Lý Bác Chung lên lầu.

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cũng lên lầu, hai người nhanh chóng rửa mặt xong, thay áo ngủ nằm bên nhau nói chuyện một lát. Yến Thanh Trì nghĩ đến vừa rồi bọn họ khiêu vũ, cảm thấy thật lãng mạn, nhịn không được cọ cọ trong lòng hắn, "Đợi sau khi trở về, hai chúng ta tập khiêu vũ đi."

"Ở nhà sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy tập xong cũng chỉ nhảy ở nhà sao?"

"Nếu lần sau gặp được trường hợp như hôm nay, cũng có thể nhảy bên ngoài."

"Được." Giang Mặc Thần cười nói, "Thật nhảy ở nhà cũng không tệ, chúng ta bố trí phòng lại, bày biện một ít ngọn nến, cũng rất lãng mạn."

"Vẫn là không được." Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Bằng trình độ bây giờ của chúng ta, lỡ đâu đá đổ ngọn nến, vậy sẽ xảy ra hoả hoạn."

Giang Mặc Thần: "...... Giang phu nhân, em có nhận ra không, đôi khi, công lực chấm dứt câu chuyện của em cũng là tuyệt tình nhất."

"Đó là bởi vì, đôi khi anh cần bình tĩnh."

Giang Mặc Thần cúi đầu nhìn y, Yến Thanh Trì chọc chọc mặt hắn, Giang Mặc Thần bắt lấy tay y.

"Bộ dáng này, làm anh nhớ tới lúc chúng ta mới vừa quen biết."

"Đối lập lúc ấy, em đã rất ôn nhu với anh."

Giang Mặc Thần nhớ lại ban đầu khi hai người ở chung, mỗi khi hắn bị Yến Thanh Trì nói đến á khẩu không trả lời được, không thể không cảm khái, "Em nói rất đúng, em bây giờ đúng là đã ôn nhu với anh hơn rất nhiều."

"Đúng không," Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Lòng em tự biết."

Giang Mặc Thần cười, buông tay y ra, ôm lấy y, cúi đầu hôn hôn trán y, "Được rồi, ngủ đi, ngày mai phải thi đấu."

"Anh khẩn trương không?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.

"Đương nhiên không, em thì sao?"

"Em cũng không khẩn trương, thậm chí em còn hơi chờ mong."

"Vậy ngủ đi, sáng mai thức dậy, phải bắt đầu rồi."

"Ừm, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Hai người chúc ngủ ngon nhau, nhắm hai mắt lại.

- -

Sáng ngày hôm sau, mọi người ăn sáng xong, đang chuẩn bị ra cửa, Dư Tiêu Vũ ngồi trên ghế tỏ vẻ cô ta không đi, chân cô ta vẫn ẩn ẩn đau.

Lý Bác Chung thân là hướng dẫn viên du lịch, phải bận tâm mọi người, nên chủ động hỏi, "Có nghiêm trọng không, hay là chúng tôi đi bệnh viện với cháu khám xem?"

"Không cần." Vu Hạo Viễn nói, "Không nghiêm trọng thật, tôi có kinh nghiệm ở phương diện này, chắc là trước đây cô ấy chưa từng bị trật, nên bây giờ mới cảm thấy đặc biệt đau, chờ qua hôm nay, chắc chắn không đau."

Lý Bác Chung thấy bộ dáng chắc ăn của hắn, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn lại Dư Tiêu Vũ, ngữ điệu ôn nhu hòa hoãn, "Vậy cháu phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi sẽ về sớm một chút."

Dư Tiêu Vũ "Ừm" một tiếng, xem như đồng ý.

Lý Bác Chung cảm thấy hẳn phải chọn một người ở lại chăm sóc cô ta, nhưng lại không biết chọn ai, chính ông là hướng dẫn viên du lịch, không thể vắng họp, những người khác, cũng không biết có ai chịu ai không chịu.

Ông gọi mọi người ra khỏi nhà, hỏi, "Có ai đồng ý ở lại với Dư Tiêu Vũ không? Bây giờ chân cô ấy bị thương, không quá tiện, nếu chúng ta đều đi hết, chỉ có một mình cô ấy ở nhà, có phải không tốt lắm lắm không?"

Lý Bác Chung nói rất cẩn thận, dù sao ông cũng có hiểu biết với tính cách của Dư Tiêu Vũ, nên cũng biết người tình nguyện ở nhà với cô ta chắc cũng không nhiều lắm, ông không muốn bắt cóc đạo đức những người khác, nên cũng chỉ dò hỏi.

Lúc này, theo lý mà nói hẳn là Ngụy Tri Hàng cộng sự của Dư Tiêu Vũ ở lại, nhưng mà Ngụy Tri Hàng không muốn, thậm chí đêm qua sau khi cô ta bị thương Ngụy Tri Hàng còn không muốn cõng cô ta về về, càng không nói đến bây giờ ở lại chăm sóc cô ta.

Những người khác cũng không muốn, bởi vì bọn họ đều là hai người một tổ, nếu một người ở lại, vậy một người khác trong tổ có cần ở lại luôn không?

Lý Bác Chung thấy mọi người đều không nói lời nào, nghĩ vậy thôi quên đi, đây cũng không còn cách nào, cũng coi như ông đã tận lực. Ông đang định mở miệng nói, "vậy quên đi, đi thôi", đột nhiên nghe thấy Phí Tĩnh Vũ nói, "Vậy để tôi ở lại."

Nhạc Tử Mính kinh ngạc ngẩng đầu.

Phí Tĩnh Vũ nhìn Lý Bác Chung, "Không phải cần một người ở lại sao, tôi ở lại vậy."

Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần, thầm nghĩ, tuồng gì đây.

Trong lòng Giang Mặc Thần rõ ràng, đưa lại cho y ánh mắt "nói sau, tiếp tục xem diễn".

Nhạc Tử Mính khó hiểu hỏi Phí Tĩnh Vũ, "Anh muốn ở lại?"

"Ừ."

"Vậy em làm sao bây giờ?"

"Em ra ngoài chơi với bọn họ là được rồi."

"Hai chúng ta là một tổ mà."

"Vậy em ở lại với anh?"

Nhạc Tử Mính nhíu mày, thật sự không nghĩ ra vì sao Phí Tĩnh Vũ muốn ở lại.

Phí Tĩnh Vũ nhìn cô nhíu mày, cảm thấy sao cô lại ngu như vậy, đạo lý đơn giản như vậy, cũng nghĩ không ra. Dư Tiêu Vũ ở lại nhà, ngày sau chắc chắn tổ tiết mục sẽ cắt nối biên tập đối lập giữa Dư Tiêu Vũ ở nhà với những người khác ra ngoài, đây có nghĩa Dư Tiêu Vũ bên này chắc chắn sẽ có màn ảnh.

Phí Tĩnh Vũ không ngốc, hắn biết trong bọn họ giá trị con người của Giang Mặc Thần là tối cao, già vị lớn nhất, đây có nghĩa, màn ảnh của Giang Mặc Thần là nhiều nhất, hơn nữa Lý Bác Chung là hướng dẫn viên du lịch, màn ảnh của ông cũng không phải ít. Vậy màn ảnh dư lại, chia đều cho các tổ, tổ của Mạc Tiêu Tiêu và tổ của Dương Tân Hách, màn ảnh của mỗi người đều không được bao nhiêu. Nói không chừng, còn không bằng màn ảnh của một mình Dư Tiêu Vũ ở nhà.

Hắn tham gia chương trình này, chính là vì hồng, không có màn ảnh, lấy cái gì để hồng? Nên hắn tình nguyện ở lại, chia đều màn ảnh với Dư Tiêu Vũ, mà không phải đoạt màn ảnh với mấy tổ dư lại.

Nhạc Tử Mính thấy hắn khăng khăng muốn ở lại, chỉ có thể ở lại với hắn.

Lý Mạt cảm thấy Nhạc Tử Mính thật sự quá đáng thương, bạn trai làm việc trước nay đều không suy xét đến tâm tình và suy nghĩ của cô. Nhưng Phí Tĩnh Vũ và Dư Tiêu Vũ đều không đi, đây đúng là chuyện tốt trời ban cho cô, vì thế cô không nói gì hết, an tĩnh chờ những người khác mở miệng.

Nhưng mà những người khác cũng không có gì để nói, dù sao, đây cũng là lựa chọn của người ta.

Cuối cùng, Lý Bác Chung dặn dò hai người bọn họ vài câu, rồi mang những người khác đi.

Phí Tĩnh Vũ mở cửa, cùng Nhạc Tử Mính vào nhà.

Đã không còn Phí Tĩnh Vũ và Dư Tiêu Vũ, mọi người đi chơi rõ ràng tận hứng hơn nhiều. Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần chụp ảnh ở rất nhiều nơi, Lý Bác Chung cười trêu chọc kỹ thuật chụp ảnh của mình được đề cao không ít trong hai ngày nay.

Chơi xong điểm cuối cùng, mọi người nhờ một ông chú đi ngang qua giúp bọn họ chụp ảnh chung, lúc này mới lưu luyến không rời về nhà.

Yến Thanh Trì vốn tưởng rằng ba người Dư Tiêu Vũ và Phí Tĩnh Vũ, Nhạc Tử Mính ở nhà, không cãi nhau đã là tốt lắm rồi, không nghĩ tới lúc bọn họ đẩy cửa vào, Nhạc Tử Mính rất vui vẻ nói với bọn họ, hôm nay ở nhà cô và Phí Tĩnh Vũ quét tước nguyên ngôi nhà này một phen, cô còn rửa sẵn trái cây cho mọi người, đã đặt trên bàn trà.

"Chị và Phí Tĩnh Vũ?" Lý Mạt cảm thấy mình bị ảo giác, Phí Tĩnh Vũ quét tước vệ sinh nhà cửa?

"Ừ." Nhạc Tử Mính cười tủm tỉm.

"Dư Tiêu Vũ đâu?" Ngụy Tri Hàng hỏi.

"Cô ấy đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm, bây giờ còn ở trong phòng."

Yến Thanh Trì không nghĩ tới mọi chuyện sẽ đi về hướng này, y và Giang Mặc Thần về phòng, trước khi Giang Mặc Thần mở camera, hỏi, "Phí Tĩnh Vũ làm gì vậy?"

"Cho người xem biết cậu ta tốt thôi." Giang Mặc Thần nói, "Nói với mọi người, cậu ta không chỉ có tình yêu, tình nguyện ở lại chăm sóc bạn đồng hành, còn tình nguyện hy sinh thời gian của mình quét tước vệ sinh lúc những người khác đều ra ngoài chơi, làm người ta cảm thấy ấm áp cỡ nào a."

Yến Thanh Trì biểu tình một lời khó nói hết.

Giang Mặc Thần cười, "Cậu ta không quét tước vệ sinh còn có thể làm gì? Cậu ta ở lại chính là vì màn ảnh, chẳng lẽ cậu ta không làm gì hết, chỉ ngồi trên sô pha, tổ tiết mục còn có thể cho cậu ta hai mươi phút màn ảnh cảnh này sao? Chắc chắn không được. Nên cậu ta cần làm gì đó, để tranh thủ màn ảnh cho mình, đồng thời thắng được hảo cảm của người xem, quét dọn vệ sinh, chính là phương pháp đơn giản nhất."

Giang Mặc Thần thở dài, "Muốn anh nói thì, trước khi cậu ta tới vẫn không chuẩn bị đủ, nếu là anh, anh mới không quét dọn vệ sinh, quét dọn vệ sinh có gì đẹp, còn không bằng nấu ăn. Bây giờ người xem rất thích xem nấu ăn a, đã có thể khoe trù nghệ, còn có thể kéo độ hảo cảm một đợt, một công đôi việc."

"Thiệt trâu bò, vậy lần sau chúng ta ở lại đi." Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Cho anh một cơ hội khoe khoang mình."

Giang Mặc Thần áp sát vào y, "Là cho chúng ta một cơ hội ở thế giới hai người chứ."

Yến Thanh Trì vỗ vỗ vai hắn, "Ngoan, Tú Tú, nên mở camera."

Kết thúc thời gian du lịch hai ngày, thì chính thức tiến vào phân đoạn tranh tài.

Sáng sớm ngày thứ ba MC đã ấn chuông cửa vang lên, xuất hiện trước mặt mọi người, hắn nhìn mọi người trước mắt đã mặc xong trang phục vận động từ sớm, tán dương, "Rất tốt, xem ra hôm nay các cô các cậu đã chuẩn bị tốt."

Mạc Tiêu Tiêu nhấc tay, "Thật ra em còn chưa chuẩn bị tốt."

MC lắc lắc đầu, "Vậy thật tiếc nha, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu xông lên."

Mạc Tiêu Tiêu thở dài một tiếng, đầu cũng gục xuống.

MC bắt đầu giảng giải quy tắc hôm nay, "Hoan nghênh sáu tổ khách quý bước vào phân đoạn cộng sự đồng hành, phân đoạn này, mỗi ngày mỗi tổ khách quý có tất cả ba hạng mục, mỗi một hạng mục có hai lựa chọn A hoặc B, khách quý căn cứ vào khả năng của mình để lựa chọn rồi tiến hành khiêu chiến. Sau khi hoàn thành khiêu chiến, người phụ trách hạng mục sẽ cho ra phán quyết công bằng, đủ tư cách, sẽ nhận được thẻ nhiệm vụ hạng mục thứ hai từ người phụ trách; không đủ tiêu chuẩn, yêu cầu khiêu chiến đến khi người phụ trách cho rằng đã đủ tư cách mới thôi. Cuối cùng, đội thành công hoàn thành khiêu chiến cả ba hạng mục, hơn nữa quay về trung tâm thành phố đến cửa hàng pizza của ông Johan trước hết là đội thắng cuộc ngày hôm nay. Người thắng được hưởng quyền ưu tiên lựa chọn pizza và ăn thoải mái; đội về hai đến năm chỉ được gọi pizza 29 cm, chỉ có thể lựa chọn mùi vị theo quy định; đội về cuối cùng, thật đáng tiếc, các cậu chỉ có thể cùng ăn một phần pizza 17 cm, hơn nữa không thể chỉ định mùi vị, ông Johan sẽ phát huy tự do."

Dương Tân Hách và Vu Hạo Viễn không khỏi nhìn về người kia, vươn hai ngón tay, Dương Tân Hách nói: "Pizza 29 cm, một mình tôi có thể ăn hai phần."

"Nếu ăn không đủ no thì làm sao bây giờ?" Vu Hạo Viễn hỏi.

MC nhìn hắn, vẻ mặt thương mà không giúp gì được, "Vậy chỉ có thể bị đói."

"Nếu không hoàn thành khiêu chiến hạng mục thì sao?" Ngụy Tri Hàng cảm thấy tổ bọn họ rất có khả năng sẽ gặp vấn đề này, nên hỏi trước.

"Vậy coi như là về cuối cùng."

"Hiểu rồi."

"Anh có ý gì chứ?" Dư Tiêu Vũ bất mãn, "Anh cảm thấy tôi sẽ kéo chân sau anh phải không?"

Ngụy Tri Hàng mỉm cười, không nói gì.

Dư Tiêu Vũ cắn răng nhìn hắn, "Anh yên tâm, chỉ cần chính anh không kéo chân sau tôi, tôi mới không kéo chân sau anh!"

"Vậy là tốt nhất." Ngụy Tri Hàng nói.

"Còn nghi vấn nào khác không?" MC hỏi.

Mọi người lắc đầu.

MC lấy ra sáu phong thư từ túi tiền, phát cho sáu tổ khách quý, "Đây là địa chỉ và nội dung của hai lựa chọn A và B hạng mục đầu tiên, mọi người có thể căn cứ vào khả năng của mình mà chọn lựa. Tiền nhận được ở bài kiểm tra đã có thể sử dụng trong hai ngày này. Tiền của hướng dẫn viên du lịch, tổ tiết mục đã thu về, mọi người có thể yên tâm."

Yến Thanh Trì rất yên tâm, bởi vì y và Giang Mặc Thần giàu có nhất trong tất cả mọi người ở đây.

Y mở phong thư ra, đã thấy tấm card bên trong có viết hai lựa chọn, "A, hội họa; B, làm gốm*."

"Anh biết làm gốm không?" Yến Thanh Trì hỏi Giang Mặc Thần.

"Biết một chút, khi còn nhỏ từng chơi."

"Vậy chúng ta chọn B đi." Dù sao lựa chọn A này, là điểm mạnh của y, nhưng lại là điểm yếu của Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần hơi do dự, hắn nhìn chữ trên tấm card, "Yêu cầu của hội hoạ nói là hai người cùng hoàn thành một bức tranh, giao cho người chịu trách nhiệm bình phán, nhưng cũng không có yêu cầu mỗi người ít nhất phải vẽ bao nhiêu nét, có phải có thể làm như chúng ta lúc trước vậy không? Nếu nói vậy, chúng ta chọn cái này thì có lợi hơn không phải sao? Em biết làm gốm sao?"

Yến Thanh Trì nghe hắn nói như thế, cảm thấy cũng có đạo lý, "Trước kia em từng làm gốm, nhưng chắc chắn không thể thành thạo bằng vẽ tranh."

MC nhắc nhở bọn họ, "Các cậu còn năm phút, năm phút sau, cuộc thi chính thức bắt đầu."

"Chọn cái nào?" Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần, "Anh xác định anh muốn chọn hội họa?" Với y mà nói, đương nhiên là vẽ tranh nhẹ nhàng hơn, nhưng với Giang Mặc Thần mà nói, thì không nhẹ nhàng như vậy.

Nhất thời Giang Mặc Thần cũng hơi lưỡng lự.

Phí Tĩnh Vũ chú ý bọn họ bên này, thấy bọn họ còn đang do dự, đi lên trước hỏi, "Chắc là anh Yến sẽ chọn hội họa đi? Trước đó còn không phải là dựa nó để thắng sao?"

Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Có liên quan gì đến cậu không?"

Phí Tĩnh Vũ khẽ cười nói: "Vừa lúc tôi cũng chọn hội họa, nếu anh Yến cũng chọn hội hoà, thì chúng ta có thể tỷ thí một chút, tôi vô cùng tò mò, giữa hai chúng ta, ai lợi hại hơn."

Giang Mặc Thần khẽ cười một tiếng, "Không cần thiết."

"Anh Giang đây rõ ràng là anh thiên vị a."

"Đúng vậy." Giang Mặc Thần hào phóng thừa nhận, "Tôi không thiên vị em ấy thì thiên vị ai, cậu sao?"

Phí Tĩnh Vũ không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp thừa nhận như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Yến Thanh Trì thấy vậy, cười ra, "Được thôi." Y nói, "Nếu cậu muốn thi với tôi, vậy thì tôi chọn hội hoạ vậy."

"Anh Yến thật can đảm phách." Phí Tĩnh Vũ vừa lòng nói.

Yến Thanh Trì cười khẽ, "Lá gan của cậu cũng không nhỏ."

*chỗ này là "Đào nghệ", tui tra được "đào" là "đồ gốm" nên đoán nó là "làm gốm", không biết có đúng không nữa, ai biết thì giúp tui.

————————

theo kế hoạch thì hnay tui phải đăng đến chương 169, mà cđ 167 có dài quá các bác ạ. Tối nay tui còn phải hóng hớt tinh quang đại thưởng nữa, nên k biết khi nào mới đạt mục tiêu, các bác nhớ vote nhoé ~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play