Yến Thanh Trì nhận được điện thoại của Vệ Lam lần nữa là ở sáng hôm sau, Vệ Lam nói, "Tôi đã cho người mang anh ta đi, không đưa về quê anh ta, anh ta không dám về, nên chọn một chỗ khác, sau này sẽ không về đây nữa."
"Được."
"Trước khi đi Nguyên Minh Húc nhờ tôi giúp anh ta chuyển lời xin lỗi đến hai người, tuy tôi cảm thấy có lẽ cậu không cần, nhưng anh ta cũng đã nói rồi, nên tôi vẫn nói với cậu."
Yến Thanh Trì cười một cái, "Đúng là tôi không cần, chuyện anh ta làm không phải một câu xin lỗi là có thể tha thứ, nhưng tôi cũng không cần tha thứ cho anh ta, dù sao sau này cũng không gặp lại."
"Đúng vậy, cứ như thế đi, xong chuyện này rồi, tôi đi bận chuyện khác."
"Ừ, có việc lại liên hệ." Yến Thanh Trì nói xong, cúp máy.
Vệ Lam nhìn di động trong tay, thở dài, hắn nhớ tới lời nói trước khi Nguyên Minh Húc đi, "Trước kia tôi vẫn không cảm thấy mình sai, tôi cảm thấy sao tôi lại sai được, nếu Yến Thanh Trì không xuất hiện, nếu Giang Mặc Thần vẫn đối với tôi như trước, như vậy không phải tôi vẫn sống rất vẻ vang sao? Thẳng đến khi tôi bị Chu Dĩ Hành nhốt lại, tôi ở nhà anh ta không sống được một ngày như con người, mới phát hiện so với Chu Dĩ Hành, quả thật Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì chính là thiên sứ, bọn họ chán ghét tôi đến thế, cũng chưa từng nghĩ đến việc dùng loại thủ đoạn này đối với tôi? Nhưng Chu Dĩ Hành thì sao?" Nguyên Minh Húc cười khổ, "Anh ta nói anh ta thích tôi, thật là quá buồn cười, quá buồn cười."
Hắn nhìn Vệ Lam, "Cậu giúp tôi gửi lời xin lỗi tới bọn họ được không? Tôi biết bây giờ hai người bọn họ đều không muốn nhìn thấy tôi, cũng không cần tôi xin lỗi, nên tôi không đi quấy rầy bọn họ, tôi sẽ đi rất xa, không bao giờ trở lại nữa, không bao giờ xuất hiện trước mắt các cậu nữa. Cảm ơn cậu!"
Vệ Lam cất điện thoại vào túi, quay trở về, giải quyết xong một Nguyên Minh Húc, cậu còn phải ứng phó một Chu Dĩ Hành.
Chu Dĩ Hành ngừng xe dưới tàng cây cách biệt thự Vệ gia không xa, người dựa vào bên xe, chờ Vệ Lam. Vệ Lam kêu tài xế ngừng xe trước mặt gã, rồi đi xuống. Chu Dĩ Hành nhìn thấy cậu, vọt tới trước mặt cậu, hỏi, "Cậu ở đây rồi người khác đâu?"
"Đưa đi."
"Đưa đi đâu?"
"Đây không phải chuyện anh có thể quản."
"Vệ Lam, đây là chuyện giữa tôi và cậu ta, dựa vào đâu mà cậu nhúng tay vào?!"
"Dựa vào Nguyên Minh Húc quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tôi cứu anh ta, dựa vào anh ta nói anh ta không muốn chết. Anh cũng biết là anh và anh ta a, tôi còn tưởng anh làm cai ngục lâu rồi, đã sắp quên phạm nhân trong ngục cũng là con người."
Chu Dĩ Hành sửng sốt.
Vệ Lam nhìn gã, "Không phải anh luôn nói anh không thích anh ta trước mặt bạn anh sao? Vậy anh nhốt anh ta lại làm gì? Hay là anh muốn nói với tôi anh thích anh ta? Cách anh thích một người chính là nhìn người ta như nhìn một con chó sao, không vừa lòng anh một chút, thì không đánh cũng mắng sao?"
"Dù sao cậu cũng không thích cậu ta, làm gì phải quản mấy chuyện đó." Chu Dĩ Hành cả giận nói.
"Anh ta không vọt tới trước mặt tôi, thì tôi không biết gì hết, tất nhiên tôi sẽ không quản. Nhưng anh ta đã quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tôi luôn rồi, tôi không phải anh Chu Dĩ Hành, tôi nhìn chuyện không nhìn người, tôi không thích anh ta, nhưng anh ta đang sống sờ sờ dựa đâu mà phải bị anh đùa chết, anh có tư cách gì?"
Trong miệng Chu Dĩ Hành hơi đắng, gã nhìn Vệ Lam, gian nan nói: "Coi như tôi cầu xin cậu, nói cho tôi địa chỉ của cậu ta có được không?"
"Tôi nói được thì thế nào?" Vệ Lam hỏi gã, "Sau khi anh theo đuổi lại anh ta rồi sẽ kết hôn với anh ta sao? Không đâu, nhà các anh sẽ không để kết hôn với loại người không có bối cảnh như anh ta, chính anh cũng chướng mắt anh ta không quyền không thế, nên dù anh có đuổi theo được anh ta thì có lợi ích gì. Chu Dĩ Hành, Nguyên Minh Húc chỉ là một người bình thường, anh ta chơi không lại anh, thậm chí anh ta còn biết bây giờ mình có đi báo cảnh sát, cũng không nhất định có thể bắt được anh, nên anh ta lựa chọn rời khỏi, để tôi tìm người đưa anh ta đi. Cuối cùng anh ta cũng thanh tỉnh được một lần, anh cũng nên tỉnh lại đi."
Vệ Lam nói xong, định đi, nhưng Chu Dĩ Hành tiến lên một bước, chắn trước mặt cậu.
"Tôi......" Gã vừa nói xong chữ đầu, mới phun ra một chữ "Tôi", lại thấy một chiếc xe dừng lại bên cạnh hai người bọn họ.
Cửa sổ xe bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Huân, Chu Dĩ Hành nhìn thấy hắn, không tự giác lui về sau một bước. Vệ Huân nhìn gã, ánh mắt hắn thật lạnh, không một chút ấm áp, hắn nói rất nhẹ nhàng, không nghe ra cảm tình gì, hắn nói, "Cậu nói nhiều quá."
Chu Dĩ Hành không tự giác rùng mình, cúi đầu.
Ánh mắt Vệ Huân không dừng trên người gã lâu lắm, đã dời đến trên người Vệ Lam, lạnh lẽo trong mắt chậm rãi tiêu tán, mang theo chút ôn nhu, "Tiểu Lam, lên xe."
Vệ Lam "Ồ" một tiếng, cuối cùng nhìn thoáng qua Chu Dĩ Hành, "Chuyện này cứ vậy đi," cậu nói, "Dù sao các anh cũng không có kết quả gì, coi như anh tích đức cho mình đi, cho anh ta một con đường sống, cũng cho mình một con đường sống đi."
Đương nhiên Chu Dĩ Hành biết cậu nói "cũng cho mình một con đường sống" là có ý gì, Vệ Lam kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng bản tính thiện lương, nên sau khi Chu Dĩ Hành biết cậu mang Nguyên Minh Húc đi, mới dám đến tìm cậu. Nhưng Vệ Huân không giống, Vệ Huân và Vệ Lam, không phải chỉ khác một chữ, hơn thế là sự lạnh nhạt toát ra từ trong xương cốt, trên tay hắn từng dính máu, hắn không để bụng sống chết của mình, càng không để bụng sống chết của người khác, trừ Vệ Lam. Chuyện hôm nay, Vệ Huân đã thấy, hắn nói mình nói quá nhiều, như vậy chuyện này sẽ không có sau đó.
Chu Dĩ Hành không lớn gan đến mức dám đi chọc Vệ Huân không thoải mái, tiếp tục truy vấn nơi Nguyên Minh Húc đặt chân, tình cảm của gã và Nguyên Minh Húc quá phức tạp, có yêu có hận có giãy giụa có bất đắc dĩ, gã thích Nguyên Minh Húc, nhưng đúng là gã sẽ không kết hôn với Nguyên Minh Húc, càng không vì Nguyên Minh Húc mà đi chọc giận Vệ Huân.
Gã cúi đầu, đứng một bên, an tĩnh như một cây cột.
https://www.wattpad.com/user/idecidedtobegayVệ Lam đi tới xe Vệ Huân, thò tay kéo cửa xe ra ngồi vào.
Cậu nhìn Vệ Huân, hơi kinh ngạc, "Sao hôm nay anh về sớm như vậy?"
"Bận xong rồi, nên về."
"Buổi tối chúng ta có thể cùng xem phim."
"Ừ." Vệ Huân đồng ý, đưa quả quýt đặt bên cạnh cho cậu, "Cho nè."
Vệ Lam còn tưởng buổi sáng lúc mình nói chuyện với hắn, hắn vội vàng nghe điện thoại nên không nghe thấy, không nghĩ tới thì ra vẫn nghe được, cậu nâng tay nhận lấy, lột một trái quýt đưa cho Vệ Huân, "Anh, anh ăn đi."
Sao Vệ Huân có thể không biết cậu đang tính toán cái gì, theo tâm ý của cậu nhận lấy, nếm một múi.
"Ngọt không?" Vệ Lam hỏi hắn.
"Chua." Vệ Huân nói, "Là em thích ăn."
Lúc này Vệ Lam mới vui vẻ ăn quýt, Vệ Huân lấy mấy múi còn dư lại trong tay mình nhét vào miệng cậu, vỗ vỗ tay. Ăn trái quýt chỉ ăn chua, cần người khác nếm thử trước cho nó, thật là nuông chiều từ bé, Vệ Huân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hoàn toàn quên mất, tính nết nuông chiều từ bé này của Vệ Lam, tất cả đều do một tay hắn chiều mà ra.
Trong lúc này, trong chiếc xe đang lao nhanh trên đường cao tốc, Nguyên Minh Húc sờ sờ bụng mình, thẳng đến lúc này hắn phản ứng lại, hình như nơi này đã từng mang một sinh mệnh, nhưng bây giờ, sinh mệnh nhỏ này đã bỏ đi. Nguyên Minh Húc cảm thấy hơi khó tin, hắn run rẩy rút tay, nhắm hai mắt lại, cuộn tròn mình lại.
15/8, dưới nhiệt độ của "Lạc Đường", phim truyền hình "Miên Miên" chính thức online trên đài truyền hình Sơn Trúc, bản thân Vệ Lam nhân khí đã cao, hơn nữa Yến Thanh Trì đạt được độ chú ý từ Mạnh Lạc, hai cái cộng lại, "Miên Miên" bắt đầu chiếu đã trực tiếp phá 1, cứu lại đài truyền hình Sơn Trúc có hơi hướng suy tàn từ bộ phim thời trang rating đê mê trước đó.
Hình ảnh tinh xảo xinh đẹp, cốt truyện ngọt ngào thú vị, toàn màn hình đều là hình ảnh tuấn nam mỹ nữ đẹp mắt, "Miên Miên" hot từ trong một lứa tuổi học sinh đến tộc đi làm, Yến Thanh Trì đóng vai anh trai tri âm Lận Nhất Ngang, càng làm rất nhiều người hô muốn gả.
Mà "Lạc Đường" và "Miên Miên" đồng thời công chiếu, nhân thiết của Mạnh Lạc và Lận Nhất Ngang tương phản, trừ việc để mọi người cảm thấy kỹ thuật diễn tinh vi của y, càng làm rất nhiều người nhảy vào cà khịa.
Trên TV, Vệ Lam đóng vai Nghiêm Hướng Minh nhìn nữ chính Đường Miên Miên, "Hôm nay anh trai kia của cậu không đi cùng à?"
Làn đạn* chỉnh chỉnh tề tề nhảy ra một loạt: Trời tối, thích hợp nhất là giết người.
*comment lúc phát sóng trực tiếp
Nghiêm Hướng Minh khó chịu khiêu khích Lận Nhất Ngang, làn đạn bay lên: Thiếu niên, cậu đang đi tìm chết a.
Bạn thân của Đường Miên Miên kích động nhìn Đường Miên Miên, "Thế mà anh ấy lại ở cách vách nhà cậu."
Làn đạn: Chiếc hung thủ giết người kia!
Quả thật Yến Thanh Trì không thể nào xem phim một cách đàng hoàng, mà account marketing screenshot hết những làn đạn đó, đăng chính tấm ảnh, tuyên truyền "Miên Miên" đồng thời còn không quên cảm thán dân mạng đúng là rất tài tình.
- ---------truyenfull là cđ nl mong manh-----------
Yến Thanh Trì nhờ vào "Miên Miên" thành công củng cố nhân khí của mình, thành công bước vào hàng ngũ tiểu sinh năm nay, trở thành một thế hệ lưu lượng tiểu sinh đang hồng. Yến Mạch tỷ tỷ diễu võ dương oai đào mộ mấy bài viết hất nước bẩn mấy tháng trước, chất vấn lâu chủ, đã nói cậu ta khởi đầu nơi cao, mắt thấy cậu ta mở tiệc chiêu đãi, mắt thấy lầu cao của cậu ta sụp, cho hỏi lầu cao của cậu ta sụp chỗ nào? Sao bây giờ càng ngày càng cao? Nếu đây là sụp, giới giải trí còn mấy tầng nhà được xem là cao a?
Lâu chủ xám xịt không trả lời, ngược lại chọc quần chúng ăn dưa cười ha ha, sôi nổi cảm thán vả mặt tới quá nhanh tựa như gió lốc, Yến Thanh Trì vẫn rất ngưu bức!
Vệ Lam thân là nam chính của "Miên Miên", tuy rằng vì đụng phải "Lạc Đường", bị Yến Thanh Trì phân một nửa nhiệt độ, nhưng cũng không gây trở ngại nhân khí của cậu trực tiếp lên đến đỉnh, trở thành tân tấn nam thần của vô số thiếu nữ. Không ít dân mạng không quen nhìn cậu nói chuyện làm việc, cũng vì nhân thiết tự mang lự kính của Nghiêm Hướng Minh, cảm thấy cậu chính là tâm tính đơn thuần, làm việc ngay thẳng, quả thật là một cục đá trôi trong giới giải trí.
"Lạc Đường" và "Miên Miên" chiếu phim, thành công giảm bớt sự thật Yến Thanh Trì đã không xuất hiện nửa năm, để y tuyệt địa phản kích, dù người không ở trong giới, nhưng mọi nơi chốn trong giới đều có tên của y.
Nhưng, mấy cái đó đều không phải trọng điểm, trọng điểm là tới chín tháng rồi, ngày sinh dự tính của Yến Thanh Trì cũng đến rồi.
Gần đây Yến Thanh Trì hơi nôn nóng, đứng không được ngồi cũng không yên, vẽ tranh cũng vẽ không được, sách cũng xem không vào, Giang Mặc Thần thấy y như vậy, tuy rằng có tâm nhưng thật sự không sức, chỉ có thể không ngừng đổi đề tài nói chuyện phiếm với y. Nhưng cái này cũng không được, chỉ làm y càng thêm bực bội thôi.
Kỳ Kỳ vươn ngón tay chọc chọc bụng y, hỏi, "Ba ba, tiểu bảo bảo ở chỗ này sao?"
Yến Thanh Trì gật đầu, trên người trẻ con luôn cho người khác một loại cảm giác thật bình tĩnh thư giãn, cho nên gần đây y rất thích ở cùng Kỳ Kỳ, để tâm tình của mình bình tĩnh lại.
Kỳ Kỳ ôm eo y, ghé tai dán vào bụng y nghe nghe, ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn y, "Sao không nghe được âm thanh nào a?"
——————-
VOTE cho tui với mn ưiiiii