Trong lòng Nhan Mộ Nhi có chút nghi hoặc, đuổi mình đi? Chẳng lẽ nhìn thấu thân phận của mình rồi? Không thể nào, yêu loại hóa thành hình người, không ai có thể phá được.

Không đúng! Tên đầu trọc khốn kiếp này là muốn đuổi mình đi, không phục! Tại sao ngươi không đuổi nàng đi!

Ta sắp bị ngươi làm tức chết!

Nhan Mộ Nhi chậm rãi ngồi xuống, yếu đuối nói ra:

- Cảm ơn phu quân thương cảm, thân thể ta yếu đuối, hi vọng phu quân đừng ghét bỏ, chỉ cần điều trị thân thể thật tốt, có thể vì phu quân khai chi tán diệp.

Nói xong còn khóc.

CMN!

Dạ Côn nhìn cha mẹ một chút, lại nhìn Nhan Mộ Nhi một chút, đây rốt cuộc là thế nào? Hiện tại nữ hài tử đều lợi hại như vậy sao? Vì muốn làm lão bà của Dạ Côn ta mà không từ thủ đoạn như thế?

Đông Môn Mộng mang theo một chút bi thống thâm tình nói ra:

- Côn Côn à, lúc Mộ Nhi đang trên đường tới, thị nữ làm bạn nhiều năm ngoài ý muốn bỏ mình, Mộ Nhi tâm lực tiều tụy.

Thảm như vậy?

Dạ Côn nghe rõ ý tứ của mẫu thân, chuyện này chính ngươi giải quyết, nhưng Nhan Mộ Nhi người ta tới, liền thị nữ đều góp vào.

- Hoa Nhi đáng thương, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không ngờ hiện tại... ô ô ô...

Nước mắt Nhan Mộ Nhi rơi như mưa, hình tượng một người trọng tình trọng nghĩa liền đến.

Nguyên bản Dạ Côn tưởng rằng Nhan Mộ Nhi đang diễn, thế nhưng nghe mẫu thân nói kiểu này, cảm giác người ta là thật mang bi thống chi tâm, nhìn nàng một chút, khóc đến thương tâm như vậy, chắc hẳn tâm địa rất hiền lành.

Lúc này trong đầu Dạ Côn điên cuồng suy tư, cuối cùng vẫn quyết định, hỏi tình huống một chút, lại "đúng bệnh hốt thuốc", hiện tại hắn hoàn toàn không biết gì về Nhan Mộ Nhi cả.

- Mộ Nhi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

Dạ Côn tò mò hỏi.

Diệp Ly bên cạnh mấp máy môi một cái, còn nói không thèm để ý tuổi tác, mở miệng liền hỏi vấn đề riêng tư này.

- Phu quân, Mộ Nhi năm nay 15.

Đậu xanh! Diệp Ly ở trong lòng nhịn không được chửi tục một cậu.

Nhưng đúng là không nhịn được, rất muốn hỏi Nhan Mộ Nhi một chút, ngươi sờ lấy lương tâm của mình, nói xem ngươi bao nhiêu tuổi.

Ngươi nói ngươi 15, lương tâm của ngươi không đau ư...

Nhan Mộ Nhi vừa rồi đã biết Dạ Côn 16, cố ý nói nhỏ hơn một tuổi, nam hài tử, đều ưa thích nữ hài tử nhỏ hơn, đây là sư phụ nói.

Còn có thể nói nhỏ hơn một chút, thế nhưng tấm thân thể không cho phép.

Dạ Côn nghe xong không nói gì, còn nhỏ hơn Diệp Ly một tuổi, nhất là cặp mắt xanh thẳm kia, xem thần thái đơn giản... đơn giản giống như muốn làm gì mình cũng được.

Nếu như không phải Côn ca ta định lực đầy đủ, có lẽ sẽ bị luân hãm rồi, Nhan Mộ Nhi này là yêu tinh trời sinh, mỗi một hành động đều có thể khiến người điên cuồng.

- Mộ Nhi, có thể nói một chút vì sao ngươi nhận định ta không?

Dạ Côn hỏi lần nữa, vấn đề này tương đối khó giải quyết, dù sao chúng ta đều chưa từng gặp mặt, ngươi kéo đến dáng vẻ muốn một đời một thế, lý do rất quan trọng nha.

Nhìn Diệp Ly, nói lão tử không có tóc mới hấp dẫn người...

Nhan Mộ Nhi hơi sững sờ, bất quá rất nhanh liền kịp phản ứng, mang theo một cỗ tưởng niệm rả rích nói nhỏ:

- Lúc Mộ Nhi khi còn bé, phu quân đã tiến vào lòng Mộ Nhi.

Mọi người:...

- Cha thường xuyên ở bên tai Mộ Nhi nói đến phu quân, phu quân chính là kỳ tài ngút trời, chính là hy vọng của mọi người ở huyện Thái Tây, mặc dù chưa thấy qua phu quân, nhưng thân ảnh vĩ ngạn của phu quân mỗi giờ mỗi khắc đều ở trong đầu Mộ Nhi, kể từ khi biết mình sẽ trở thành thê tử của phu quan, Mộ Nhi... Mộ Nhi cảm thấy vô cùng quang vinh.

Dạ Côn nghe xong cái cằm đều sắp rớt xuống mặt đất, mình đã ưu tú đến loại trình độ này sao... vì sao Côn ca ta hoàn toàn không có cảm giác.

Nhưng không thể không nói, nghe thấy lời nói này, Côn ca ta cũng có chút bay lên, đã mê hoặc nữ hài tử nhà người ta thành dạng này rồi? Không dám nhận... không dám nhận a...

Diệp Ly cảm giác lời này giống như cao sơn lưu thủy, đúng là vô địch vỗ mông ngựa vương, gặp phải đối thủ!

Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng cũng không nghĩ ra, Nhan Mộ Nhi thế mà đã sớm cảm mến Côn Côn nhà ta, hơn nữa còn rất sâu, xem điệu bộ này, đã không phải Côn Côn sẽ không lấy, vừa rồi còn đang suy nghĩ, nếu như Mộ Nhi không đồng ý, cũng có thể suy tính Tần Tần nhà ta một chút.

Nếu như Dạ Tần biết được, khẳng định phải nói, ta không phải thân sinh ư, đại ca không muốn liền cho ta... Dạ Tần ta sao lại khổ như vậy.

Trương Thiên Thiên len lén nhìn thoáng qua Tiểu Lăng bên cạnh, nếu như Tiểu Lăng cũng nói những lời này với mình, muốn mình làm cái gì cũng được a.

Nhưng mà Nhan Mộ Nhi còn chưa nói hết.

- Phu quân, Mộ Nhi biết mình không phải là một nữ tử ưu tú, chỉ có một bộ túi da tốt, phu quân xem thường Mộ Nhi cũng là chuyện bình thường, phu quân ưu tú, Mộ Nhi không dám lòng sinh tham niệm, chỉ cầu phu quân có thể nhìn Mộ Nhi là được rồi, Mộ Nhi cũng chỉ cầu mỗi ngày có thể nhìn thấy bóng lưng vĩ ngạn của phu quân.

Đậu xanh... Côn ca ta cho tới bây giờ không có phục qua người nào, nhưng hôm nay không thể không bội phục vị Nhan Mộ Nhi này, làm giống như mình không mình nàng là có tội vậy.

Hai cô bé này đúng là quá lợi hại! Để cho Côn ca ta có chút trở tay không kịp.

- Chuyện này... chuyện này... Côn Côn, Mộ Nhi đều nói đến mức này, con là nam tử, liền tỏ thái độ đi.

Dạ Minh nghiêm túc nói ra, Côn Côn làm sao được nữ tử hoan nghênh như thế, một lần liền đến hai người, tại sao cha ngươi không có diễm phúc như vậy.

- Con...

Dạ Côn còn chưa nói hết, Nhan Mộ Nhi liền cắt ngang:

- Phu quân, Mộ Nhi biết, Mộ Nhi sẽ không trách ngươi, ngươi cùng vị tỷ tỷ này là một đôi trời sinh, liền để Mộ Nhi làm thị nữ cho phu quân đi, phục thị phu quân cả đời, đây là tâm nguyện lớn nhất của Mộ Nhi.

Không hổ là Cửu Vĩ Miêu Yêu, câu nói này ngoài chiếm được đồng tình, không cần làm lão bà của Dạ Côn, còn có thể mai phục ở bên cạnh Dạ Côn chờ trả thù, đúng là không có kẽ hở.

Trong lòng Diệp Ly sinh khí, thế mà gọi ta là tỷ tỷ! Sợ rằng ngươi còn lớn hơn ta đi!

Còn nói không muốn làm thê tử người ta, trái một câu phu quân, phải một câu phu quân, chuyện gì tốt đều để ngươi được, sao có thể!

Diệp Ly ta là loại nữ nhân tuỳ tiện nhận thua sao?

Nhan Mộ Nhi đúng không! Hai chúng ta cùng chơi!

- Mộ Nhi, đừng nói như vậy, ở một bên phục thị là ta mới phải, các ngươi mới là môn đăng hộ đối, Diệp Ly ta chẳng qua là một người không ai muốn, nếu không phải phu quân thấy ta tội nghiệp, bỏ ra một kim tệ mua ta về, hiện tại ta còn không biết ở nơi nào, có lẽ sẽ bị người bắt, bán cho nhà có tiền làm nô, trải qua tháng ngày cực kỳ bi thương.

Nói xong, Diệp Ly liền nhìn sang Dạ Côn, ôn nhu nói:

- Phu quân, đời này có thể gặp ngươi, là chuyện hạnh phúc nhất của Diệp Ly, không cầu ngươi chung giường chung gối, chỉ cầu tâm liền tâm, phu quân cũng đừng cảm thấy khó xử, tuyệt đối đừng quan tâm đến cảm thụ của ta, hãy cân nhắc cho mính.

Dạ Côn hiện tại có chút mộng, cảm thấy hai cô bé này đều có vấn đề, luôn mồm suy nghĩ vì đối phương, nhưng sao mình có cảm giác hai người hận không thể thủ tiêu đối phương nhỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play