Trưởng Tôn Nhị cảm thấy đại ca hỏi loại vấn đề này, thứ nhất là thăm dò, thứ hai cũng là muốn xem ý nghĩ của mình, nếu bỏ đi tật bệnh thì đại ca quả thật là một nam nhân ưu tú, đáng tiếc lại mắc bệnh như thế, quả thật khiến cho người ta thổn thức không thôi.

- Đại ca, ta cảm thấy để bọn họ trả giá một chút là là được, dù sao danh ngạch có hạn, mỗi năm chỉ có một lần như thế, đại ca khổ sở nhọc nhằn thắng lấy danh ngạch, cũng không thể để người khác nói hai câu, liền toàn bộ đưa đi.

Lời nói của Trưởng Tôn Nhị được mọi người tán đồng, đây cũng là chỗ thông minh của Trưởng Tôn Nhị, dù sao thứ như lợi ích đều tồn tại ở khắp mọi nơi, chẳng qua là lớn nhỏ mà thôi, có lẽ đại ca lo lắng mình sẽ không nghĩ đến lợi ích của Dạ Tần, hướng về người ngoài.

Chỉ cần mình giữ gìn tốt lợi ích của Dạ Tần, như vậy liền sẽ được mọi người tín nhiệm.

- Đệ muội lời này không sai, nói thế nào cũng là chúng ta nhọc nhằn khổ sở đánh tới.

Trong đám người, nói vất vả đánh tới, đoán chừng cũng chỉ có một mình Dạ Tần vất vả, Nguyên Chẩn và Phong Điền đều rất nhẹ nhàng.

- Côn ca, vậy chúng ta phải làm gì đây?

Phong Điền hỏi.

- Ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta thiếu cái gì nhất?

Dạ Côn hỏi ngược lại, hiện tại tất cả mọi người đều là người một viện, bọn họ cũng phải có suy nghĩ của mình, nếu như toàn dựa vào mình, vậy thì áp lực rất lớn a.

- Kim tệ.

Phong Điền vô thức nói ra.

Khóe miệng Dạ Côn hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh liền thu vào, đừng để thê tử nhìn thấy.

Lúc Dạ Tần nghe thấy hai chữ kim tệ, con mắt đều sáng lên.

- Đúng vậy, học viện chúng ta phải chi tiêu, ăn cơm cũng cần tiền, củi gạo dầu muối các loại đều cần, mặc dù ta không thích kim tệ, nhưng đây là thứ nhất định phải có.

Dạ Côn chững chạc đàng hoàng nói ra, trước kia có phụ mẫu, quả thật không cần lo lắng kim tệ, thế nhưng hiện tại mình phải quản lý cả nhà, biết tầm quan trọng của kim tệ, kỳ thật ta không thích kim tệ, nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Côn ca ta một chút, Côn ca ta lại gạt ngươi ư, không tồn tại.

Nói xong Dạ Côn liếc mắt nhìn thê tử, phát hiện thê tử ngoan ngoãn ngồi, hiểu chuyện, quả thật rất thích bộ dáng này của các ngươi.

- Tử Yên, ngươi nói chúng ta thu bao nhiêu tiền một cái danh ngạch thì tốt?

Dạ Côn hỏi.

Tử Yên mấp máy môi anh đào, giọng dịu dàng nói ra:

- Đại ca, ngoại trừ tám danh ngạch của chúng ta ra, còn lại 1992 danh ngạch, nếu như chỉ bán 100 kim tệ một cái, cũng chỉ mới gần hai mươi vạn kim tệ, nhưng nếu như là bán một ngàn kim tệ một cái, hẳn sẽ thu được một con số lý tưởng

- Tử Yên muội muội nói không sai, một ngàn kim tệ là cất bước, hiện tại các học viện lớn, phí tổn nhập viện đã từ 500 đến 1000 tùy chỗ, danh ngạch của chúng ta bán như thế đã xem như một lần nhân tình rồi.

Trưởng Tôn Nhị bên cạnh bổ sung một câu.

Dạ Côn nhẹ gật đầu, phân tích không sai.

- Vậy thì tốt! Chúng ta liền bán một vạn kim tệ một cái danh ngạch, trước kiếm mấy ngàn vạn lại nói.

Mọi người:......

Dạ Côn phảng phất thấy mình tắm rửa trong một đống kim tệ, nguyên lai mở học viện có thể kiếm tiền như thế, bán danh ngạch, đúng là dễ chịu.

Dứt khoát về sau chuyên làm loại chuyện này, ngay cả Phi Tuyết ngoài cửa quét rác nghe xong cũng sững sờ, đúng rồi! Sao mình lại không nghĩ ra cách kiếm tiền như thế chứ?

- Không bằng thế này, chúng ta gọi viện trưởng các học viện khác tới tham gia đấu giá, như thế sẽ có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.

Dạ Côn đề nghị, xem ra rất có đầu óc kiếm tiền.

- Biện pháp này của đại ca rất tốt.

- Côn ca vẫn ngưu bức trước sau như một.

- Phu quân thật là lợi hại ~

Nhan Mộ Nhi chống càm, một mặt hoa si nhìn Dạ Côn, chuyện này khiến Côn ca sảng đến không được, liền ưa thích ánh mắt sùng bái này của thê tử.

- Đông Tứ Đát Từ, đi nói cho học viện khác, nói nơi này của cháng ta bán danh ngạch.

- Vâng, thiếu gia.

Hiện tại Dạ Côn chỉ đợi thu tiền.

Đông Tứ và Đát Từ thuận lợi truyền tin tức ra, sau đó Côn ca liền bị các đại viện trưởng nguyền rủa không có tóc, cả đời đều không mọc tóc nổi, cực kỳ giống thương gia lòng dạ hiểm độc, thế mà dùng phương thức bán đấu giá xử lý sạch danh ngạch dư thừa.

Hơn nữa hai tên đầu trọc kia thế mà còn ở trong học viện tuyên truyền một phen, chuyện này khiến các học sinh rất hưng phấn, hy vọng học viện tranh thủ cầm tới danh ngạch.

Xem ra Đông Tứ và Đát Từ vẫn rất có não.

Màn đêm buông xuống, bãi cát đã bị Dạ Côn đổi thành sàn bán đấu giá tạm thời, Đông Tứ và Đát Từ ở cửa ra vào tiếp đãi.

- Ai nha, hoan nghênh hoan nghênh, vị viện trưởng này, mời vào trong.

- Vị viện trưởng này thật suất khí, đến, mời vào trong.

- Trời ạ, ngươi thật là viện trưởng sao? Lại trẻ tuổi như thế, mau vào trong ngồi.

Mọi người một mặt ngốc ngốc nhìn Côn ca, Dạ Tần đều sợ ngây người, đại ca biến hóa thật lớn.

Ngẫm lại cũng đúng, dùng kiên cường để che dấu đau nhức trong lòng.

- A, đây không phải phó viện sao? Sao lại rãnh rỗi tới?

Dạ Côn trông thấy Quan Thanh thế mà tới, nhịn không được muốn nói thêm hai câu.

Quan Thanh ủi ủi:

- Dạ viện trưởng, danh ngạch càng nhiều càng tốt.

- Đúng thế, đúng thế, mời vào bên trong.

Dạ Côn cảm thấy buổi tối hôm nay mình sắp phát tài, hai mươi vạn kim phiếu kia liền cho các ngươi làm tiền tiêu vặt, nam nhân mà, không cần nhỏ mọn như vậy, cho thê tử mua ít đồ có làm sao, làm sao...

Dần dần, hết thảy học viện đều đến đông đủ, chẳng qua là Học Viện Nhật Nguyệt bên kia vẻ mặt không tốt lắm, dù sao bị Học Viện An Kinh hố, hiện tại còn phải dùng tiền đến mua, đặt ở trên người bất kỳ ai đều sẽ cảm thấy tức tối.

Dạ Côn đi đến cái bàn nhỏ, bày ra hai tay:

- Ta rất vui vì hôm nay mọi người có mặt ở đây, ta cũng không nhiều lời, lần này học viện so tài, danh ngạch của chúng ta dùng không hết, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể chiêu thêm nhiều học viên như vậy, cho nên chỉ có thể dùng loại phương thức này cho các học viện khác.

- Đương nhiên, đây là chuyện lần đầu phát sinh, bất quá ta đã hỏi qua công chúa, tình huống đặc biệt, đãi ngộ đặc biệt, chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian, bắt đầu đi.

Khóe miệng Trưởng Tôn Nhị đứng cách đó không xa giật một cái, đại ca ngươi lúc nào hỏi qua ta rồi?

- Nhị Nhị, đại ca hỏi qua nàng rồi?

Dạ Tần tò mò hỏi.

- A, đúng vậy a, ừm ừm ừm...

Trưởng Tôn Nhị bất đắc dĩ, về sau nếu truy cứu tới... đại ca đúng là quá giảo hoạt, may mắn mình chọn Dạ Tần.

Hiện tại Dạ Côn cảm thấy, trong nhà có một cô công chúa dùng rất tốt, cho dù Thánh Nhân biết, cũng sẽ chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt.

- Bởi vì danh ngạch quá nhiều, chúng ta sẽ không đấu giá từng cái, 100 cái danh ngạch làm cơ sở, một cái một vạn kim tệ, 100 cái là một trăm vạn kim tệ, các vị viện trưởng, mời.

Các vị viện trưởng đều nhìn chiếc nhẫn trong tay Dạ Côn, nếu không phải ngươi có Thần Kiếm, hiện tại chúng ta đã nhổ nước bọt dìm chết người rồi, quá không biết xấu hổ! Chẳng khác gì Học Viện An Kinh.

- Một trăm vạn!

Chỉ thấy một tên viện trưởng ngồi ở hàng sau đã ra tay, chuyện này khiến mọi người hô to không biết xấu hổ, chúng ta nên cùng nhau kháng nghị loại hành vi này, khiến hắn giao ra danh ngạch vô điều kiện.

Lúc mọi người ở đây dự định kháng nghị, Quan Thanh đột nhiên nhấc tay:

- 110 vạn!

Mọi người hít sâu một hơi, viện trưởng Học Viện Nhật Nguyệt liền nhảy dựng lên mắng:

- Quan Thanh! Ngươi có biết xấu hổ hay không! Học viện các ngươi đã có danh ngạch, ngươi còn tới đoạt?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play