- Đại ca, kỳ thật ta không thích nhiều người, tương đối thích an tĩnh, phụ hoàng cũng phê chuẩn, có thể không làm hôn lễ.

Lời này là nói thật, Trưởng Tôn Nhị cũng không ngại nói thẳng ra.

Nhưng dù gì cũng là Tần ca nhà ta cưới vợ, làm đại ca, sao có thể tùy tiện như vậy.

Nhất định phải làm lớn, phải phô trương.

Cho nên Dạ Côn cười nói:

- Chuyện hôn lễ này chờ đệ đệ trở lại hẵng nói, ta muốn làm, nếu như các ngươi sợ phiền toái, hôn lễ ta tới làm.

- Đại ca yêu thương phu quân như thế, đệ muội quả thật vui vẻ, liền nghe đại ca, chờ phu quân trở về lại định đoạt.

Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu, mặc dù là công chúa, nhưng không có tính tình công chúa.

Nói thế nào cũng đã đến Dạ gia, ra cửa nghe phu quân, đó là phụ đạo, nếu suốt ngày chỉ biết nghe thê tử, vậy khẳng định không được.

Giống như mình vậy, làm sao có thể nghe thê tử, không tồn tại, Côn ca ta nói một không hai, nổi giận lên ngay cả mình đều đốt.

Bên trong nhà bếp, Diệp Ly nhanh chóng nói chuyện này cho mẫu thân.

- Cái gì? Công chúa đến nhà chúng ta?!!!

Đông Môn Mộng phá lệ kinh ngạc, Dạ Minh bên cạnh cũng kinh hô một tiếng, rõ ràng bị chiêu này của Thánh Nhân làm mộng bức.

- Mẫu thân, vào buổi sáng hôm nay, công chúa cầm lấy thánh chỉ đến, điểm danh muốn gả cho đệ đệ, đệ đệ phẩm tính thiện lương, con dâu lo lắng...

Diệp Ly lo lắng nói ra, mình cũng thân ở hoàng thất, "điểm sáng" lớn nhất trong hoàng thất chính là lợi ích, đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Đông Môn Mộng trầm mặc, Dạ Minh cũng không nói chuyện, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi liền đợi.

- Mộng Mộng, ta thấy đã tiện nghi Tần Tần chúng ta, Thánh Nhân muốn lợi dụng Tần Tần, chúng ta sao không đi ngược lại con đường cũ, khiến vị công chúa này đối với Tần Tần chúng ta muốn ngừng mà không được, hắc hắc hắc ~

Nói xong Dạ Minh liền phát ra tiếng cười quỷ dị, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe thấy đều trợn tròn mắt, cha cả đời đều sẽ không thay đổi.

Ôi ~

Dạ Minh bị đau một tiếng, rõ ràng là dính độc thủ của thê tử.

- Ly Nhi, Mộ Nhi, hôn sự này không tồi, nhưng vạn sự đều phải chú ý, bảo Côn Côn dạy Tần Tần một chút, làm sao có thể nắm bắt vị công chúa này, trở nên giống như các con vậy.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi biểu lộ là như vậy (°Д°).

Thế mà bảo phu quân đi dạy đệ đệ, mẫu thân hẳn là bảo đệ đệ dạy phu quân một chút, như thế nào trở thành một nam nhân ưu tú.

Tần ca đã sớm đi trước Côn ca mấy vạn bước.

- Mẫu thân, chúng con đã hiểu.

- Mẫu thân nói cho các con biết, có thể ổn định nữ hài tử, chỉ có hài tử, con nhìn mẫu thân liền biết, cho nên phải nhanh chóng khiến công chúa mang thai, nữ nhân này một khi có hài tử, tâm liền sẽ từ từ phát sinh biến hóa.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe xibg sửng sốt một chút, còn có loại thuyết pháp này à?

- Con dâu thụ giáo.

- Không tệ không tệ, đi đi.

Đóng lại truyền âm, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nhìn nhau, rất bất đắc dĩ.

Trong đại sảnh, Dạ Côn chậm rãi nhấp trà, đều qua một canh giờ, làm sao đệ đệ còn chưa trở lại.

Không phải cha cùng mẫu thân không ở trong nhà, liền chạy đi hoa lâu tìm Tử Yên đấy chứ.

Thật không hổ là thân sinh của cha, tính cách giống nhau đến thế.

Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng Dạ Côn cảm thấy, đệ đệ sẽ không làm như vậy, dù sao lấy lá gan kia của đệ đệ, căn bản không được, tối hôm đó chẳng qua là rượu khiến mà thôi.

Hừ, đệ đệ thả cái rắm, liền biết y muốn làm gì.

- Phu quân ra ngoài sớm, đại ca biết đi đâu không?

Trong khi chờ đợi Trưởng Tôn Nhị tò mò hỏi.

- Ách... để ta hỏi một chút, Phi Tuyết, Phi Tuyết.

Dạ Côn hướng phía bên ngoài hô lớn.

- Tới đây, viện trưởng có việc gì sao?

Phi Tuyết cầm lấy cái chổi trong nháy mắt liền xuất hiện, rõ ràng đang đứng ở bên ngoài nghe lén.

- Đệ đệ ra ngoài từ sớm, ngươi biết y đi đâu không?

Dạ Côn hỏi, nhìn ánh mắt công chúa một chút, phảng phất giống như đệ đệ ở bên ngoài làm ẩu vậy.

Phi Tuyết hơi hơi nhăn lông mày:

- Viện trưởng, đệ đệ ngươi không phải sáng sớm hôm nay đi ra, mà là đêm qua đi ra ngoài, ta còn tưởng rằng đã về rồi.

- Cái gì?

Dạ Côn kém chút phun trà lần hai.

Đệ đệ thế mà qua đêm ở bên ngoài.

Từ lúc nào lá gan lớn như vậy.

Phi Tuyết liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Nhị, chắp tay nói ra:

- Viện trưởng, lúc ấy Dạ Tần đi ra lén lén lút lút, tiểu nhân phán đoán, rất có thể là đi gặp cô nương.

Dạ Côn vội vàng đuổi Phi Tuyết đi quét rác, đừng ở chỗ này nói bậy.

- Đại ca, phu quân có nữ hài tử trong lòng rồi ư?

Trưởng Tôn Nhị nghi hoặc hỏi, trên tình báo không có nói, Ba Uyển Thanh kia đều đã đoạn tuyệt với Dạ Tần.

Dạ Côn giơ giơ tay lên, miễn cưỡng vui cười:

- Không có, đệ đệ ta vẫn rất ngây thơ, thấy nữ hài tử liền đỏ mặt, căn bản không biết ăn nói, cộng thêm trước đó cùng Ba Uyển Thanh, chỉ sợ hiện tại không có hứng thú đối với nữ hài tử, ở trong... ưu thương sâu sắc, đoán chừng ra ngoài chỉ để giải sầu một chút, hiện tại không biết đang tránh ở cái góc nào đau lòng đây.

- Ha ha ha ~ đại ca, ta đã trở về ~

Dạ Côn vừa mới dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng cười sung sướng hạnh phúc của Dạ Tần.

Trưởng Tôn Nhị nhìn về phía Dạ Côn, phảng phất đang nói, đây là ưu thương sâu sắc mà ngươi nói? Nghe tiếng cười kia một chút, đắc ý cỡ nào.

Dạ Côn thật muốn tìm đệ đệ tâm sự một phen, ngươi đánh mặt đại ca như vậy, rất thú vị à.

Còn có phải huynh đệ hay không, không vượt qua nổi liền giải thể được rồi.

Ngay cả Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi bên cạnh đều cảm thấy, hiện tại phu quân khẳng định xấu hổ muốn chết đi.

- Ha ha ha, xem ra đệ đệ ta đã nghĩ thông, cũ không đi mới sẽ không tới, có phải hay không đệ muội.

Dạ Côn cưỡng ép giải thích một đợt.

Nhưng nhìn đến Tử Yên đi ở phía sau đệ đệ, Dạ mặt Côn đều đen.

Trong lúc vô hình, Tần ca đánh mặt đại ca hai lần, Côn ca ta là tốt nam a.

Hiện tại tình huống này, tựa như Dạ Côn nói, cũ không mất đi, mới sẽ không đến, ngươi xem mới này, rất ngượng ngùng a.

Dạ Côn kém chút bị tức chết, Nguyên Chẩn đã làm tốt chuẩn bị ấn huyệt nhân trung cho Côn ca, Côn ca vẫn luôn hết sức ưu tú, hôm nay chẳng qua là phát huy thất thường.

Thế nhưng chiêu này của Tần ca quả thật rất độc ác, đi ra ngoài một đêm, thế mà mang theo một vị thê tử xấu hổ trở về.

Nhìn bộ dáng này, dáng dấp rất xinh đẹp, có một cỗ mùi vị thành thục.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng đang quan sát Tử Yên, theo bề ngoài mà nói, cân sức ngang tài với vị công chúa này, thậm chí càng lộ ra vẻ tiểu nữ nhân hơn, chăm chú kề cận đệ đệ.

Mà thân phận công chúa này bày ở nơi này, chỉ sợ đệ đệ không thể thong dong đối mặt, nếu như muốn tiến hành lựa chọn, vẫn là Tử Yên cô nương tương đối đáng tin cậy, thuộc về loại nữ nhân sống qua ngày kia.

Thế nhưng thánh chỉ đều tới, chẳng lẽ còn muốn kháng chỉ sao? Đó không phải là trúng kế của Thánh Nhân...

Tần ca cũng quá hưng phấn, sau khi đi vào trực tiếp không để ý đến Trưởng Tôn Nhị, lôi kéo Tử Yên đã đến trước mặt Dạ Côn.

- Đại ca, ngươi xem.

- ......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play