Hiện tại Dạ Côn đã biết Nguyên Tôn Kiếm Đế là người như thế nào, lừa đảo, tự luyến.

Làm sao cảm thấy rất giống Côn ca ta nhỉ.

Lúc rời khỏi An Khang châu, đã là chuyện hai canh giờ sau đó.

- Ngươi còn muốn đi bao xa, vì sao lại không bay?

Lương Tuấn nhịn không được hỏi, rõ ràng rất mạnh, lại đi chậm như vậy.

Dạ Côn từ tốn nói:

- Đi xa một chút, dù sao nơi này quá gần, ta sợ không cẩn thận liền oanh An Khang châu thành đất bằng.

- Ngươi không khoác lác sẽ chết sao?

Lương Tuấn đã sắp không chịu nổi, Dạ Côn này còn biết thổi hơn cả Nguyên Tôn Kiếm Đế.

- Ta xưa nay không thổi da trâu.

- Trâu đều bị ngươi thổi bệnh.

Hai người tiếp tục đi, không có bất kỳ trao đổi gì, Dạ Côn cũng phỏng đoán ở trong lòng, dựa theo mọi chuyện xảy ra, quả thật có thể xác định một vài suy đoán trong lòng.

Nếu như đoán không sai.

Mình hẳn là bị Cổ Sâm Thụ lừa, trong lời nói của Cổ Sâm Thụ, Hỏa Vân Phần Thiên là của y, mà Nguyên Tôn Kiếm Đế lại muốn cướp đi.

Trước đó Thực Cốt nói qua, năm đó Nguyên Tôn Kiếm Đế cầm qua Hỏa Vân Phần Thiên, nói cách khác... ngay từ đầu Thần Kiếm nằm ở trong tay Nguyên Tôn Kiếm Đế, cũng không có nằm ở trong tay Cổ Sâm Thụ.

Mà cuối cùng, vì sao Hỏa Vân Phần Thiên lại ở trong tay Cổ Sâm Thụ, có lẽ vừa vặn tương phản, là Cổ Sâm Thụ lừa gạt Nguyên Tôn Kiếm Đế, từ đó bị phong ấn.

Thế nhưng vì sao Nguyên Tôn Kiếm Đế lại phong ấn Thực Cốt, nhét vào lòng đất dưới Cổ Sâm Thụ, đây là câu hỏi chưa có đáp án.

Còn nữa, ba con yêu thú kia có phải cũng bị Cổ Sâm Thụ lừa hay không, nếu như đúng vậy, Tiểu Mã ca chúng nó cũng quá thảm rồi, bị lão sư tín nhiệm nhất lừa gạt.

Nhưng chuyện khiến người ta nghi ngờ nhất là, cách làm cuối cùng của Cổ Sâm Thụ là vì sao?

Nếu như giả thuyết ở trên đúng, vậy tuyệt đối không phải vì cứu vớt An Khang châu.

Dạ Côn nhíu chặt lông mày, đến cùng có phải giống như mình phỏng đoán hay không.

Còn nữa, giao Thần Kiếm cho mình, Cổ Sâm Thụ liền yên tâm như vậy, xác định mình sẽ không biết mình bị lừa?

- Nơi này hẳn được rồi.

Lương Tuấn dừng bước, nhìn Dạ Côn trước mặt không xa.

Dạ Côn dừng bước, nhìn xung quanh một chút, là một khối bình nguyên, đổi sân bãi thật là tốt.

- Kỳ thật buổi tối hôm nay ngươi không cần chết.

Dạ Côn trầm giọng nói ra.

- Không cần nói nhiều, hoặc là hôm nay ngươi chết ở dưới đao của ta, hoặc là ta chết ở dưới quả đấm của ngươi.

- Đến cùng ngươi và Nguyên Tôn Kiếm Đế có tranh chấp gì? Có thể nói một chút không?

Dạ Côn cũng không muốn bị người khác lợi dụng, vạn nhất đây đều là âm mưu của Cổ Sâm Thụ thì sao? Biến mình thành thanh đao, tiêu diệt toàn bộ người cản trở.

Càng nghĩ, Dạ Côn càng cảm thấy có khả năng.

- Y lừa Thần Kiếm, còn lừa nữ nhân ta yêu, lý do này đã đủ rồi đi.

Lương Tuấn trầm giọng nói ra, hận ý trùng thiên.

- Vậy tại sao ngươi lại ẩn nấp ở bên trong Học Viện An Kinh?

- Kỳ thật ta vẫn luôn ở trong An Khang châu, ta đang chờ y tới. Kiếm của y ở trong đây, y sẽ đến lấy, thế nhưng không có đợi được Nguyên Hạo, lại đợi được ngươi đến. Phẫn nộ nhiều năm qua, ta thật không nhịn nổi.

Oanh!

Lương Tuấn vừa mới nói xong, liền lộ ra vẻ mặt kinh hãi, Dạ Côn không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mắt, nắm đấm dừng lại ở bên tai.

Một cỗ như lực lượng hủy thiên diệt địa lưu lại trong không khí.

Lương Tuấn chậm rãi cứng đờ quay đầu, chỉ thấy bầu trời phảng phất chuyển hướng, đây là quyền pháp gì, thế mà có thể biến ảo cả thương khung.

Hơn nữa thoạt nhìn, hắn tựa hồ không dùng toàn lực, nếu như một quyền này vừa rồi đánh trúng vào đầu, hiện tại mình đã biến thành một cỗ thi thể.

- Vì sao?

Lương Tuấn thì thào hỏi.

- Giết ngươi rất đơn giản, nhưng ta không muốn bị người khác lợi dụng.

- Bị người nào lợi dụng?

- Biết Cổ Sâm Thụ không?

Dạ Côn thu hồi nắm đấm tò mò hỏi, có đôi khi cũng chỉ cần một quyền, liền có thể khiến đối thủ biết khoảng cách đôi bên.

Lương Tuấn hơi khẽ cau mày:

- Không biết.

- Cổ Sâm Thụ ngươi cũng không biết? Vậy ngươi làm sao biết Hỏa Vân Phần Thiên ở An Khang châu?

- Bởi vì Nguyên Hạo gửi cho ta một phong thư, phía trên nói y đặt Hỏa Vân Phần Thiên ở chỗ này, tương lai sẽ trở về cầm.

- Sau đó ngươi liền ở chỗ này chờ?

- Đây là đầu mối duy nhất, ta đương nhiên không thể bỏ qua.

Lương Tuấn hung hăng nói ra, cảm giác mình lại bị lừa.

- Ta thấy ngươi là đang giúp y thủ kiếm đi.

Khóe miệng Lương Tuấn giật một cái, Dạ Côn nói không phải không có đạo lý.

Ngao ngao gào!!!

Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, bên cạnh chậm rãi xuất hiện một đầu Hổ Điêu, thân thể nằm sấp, chuẩn bị cắn chết hai tên đần độn trước mặt, hơn nửa đêm không ngủ, thế mà chạy đến nơi dã ngoại hoang vu này.

Dạ Côn cùng Lương Tuấn quay đầu nhìn lại, ánh mắt một dạng, nói thật, có chút đói bụng.

Hổ Điêu rõ ràng sửng sốt một chút, khí thế hung ác lập tức trở nên nhu hòa, ánh mắt hung thần ác sát thế mà ngập nước.

Một nén nhang sau.

- Thịt Hổ Điêu này thật thơm.

Lương Tuấn ngoạm miếng thịt lớn, nguyên bản khí thế ngươi chết ta vong kia không còn sót lại chút gì.

- Vẫn là thịt Hổ Điêu dễ chịu.

Nếu như Hổ Điêu còn ý thức, khẳng định sẽ cảm thấy, mình hơn nửa đêm không ngủ, tại sao phải chạy tới nơi dã ngoại hoang vu này.

- Tiếp theo ngươi định như thế nào?

Dạ Côn tò mò hỏi.

- Học Viện An Kinh đã không ở được nữa, ngươi cầm Thần Kiếm, lấy tính cách của Nguyên Hạo, y sẽ lợi dụng ngươi thật tốt.

- Lợi dụng ta làm gì?

- Diệt trừ những người gây bất lợi cho y.

Quả nhiên! Mình là tay chân của Nguyên Tôn Kiếm Đế, còn có Cổ Sâm Thụ kia!

Các ngươi đều cho rằng Côn ca ta dễ đùa bỡn như vậy sao?

Lương Tuấn tiếp tục nói:

- Thần Kiếm từng có chủ nhân tốt nhất đừng đụng, sẽ chỉ tìm phiền toái không cần thiết, mặc dù ngươi rất lợi hại, thế nhưng chung quy vẫn rất phiền toái.

Ta làm sao biết thanh kiếm này vốn là của Nguyên Tôn Kiếm Đế, đều là do Cổ Sâm Thụ kia lừa mình!

Lúc đó nói đến mức cảm xúc dâng trào.

Thịt Hổ Điêu khẳng định là ăn không hết, Dạ Côn mang chút thị trở về cho thê tử ăn.

- Ta trở về, ngươi chuẩn bị đi nơi nào?

- Dự định đến Thái Kinh, Nguyên Tôn Kiếm Đế gần đây chắc chắn sẽ không xuất hiện, ta cũng muốn về thăm nhà một chút.

- Về nhà? Nhà ngươi ở đâu?

- Côn Miểu.

- Xa như vậy.

Dạ Côn có chút kinh ngạc, Côn Miểu cũng không nằm trong Đông U, mà là khu vực giáp phía bắc Đông U, trên sử sách ghi chép, Côn Miểu là một mảnh Băng Nguyên. Mặc dù diện tích Côn Miểu rộng gấp đôi Đông U, thế nhưng dân số lại rất thưa thớt.

Bất quá ở bên trong Côn Miểu tồn tại rất nhiều dị thú quý hiếm, sách sử Thái Kinh đều không có giới thiệu kỹ càng, dù sao Côn Miểu rất xa, người bình thường đi cả đời cũng không đến được.

Cho dù là Kiếm Hoàng, có lẽ còn chưa đi hết Đông U đã ngã xuống ở trên đường rồi.

Cũng chỉ có thực lực giống như Lương Tuấn, mới dám lặng lội đường xa đi đến như thế.

- Rất xa, bất quá ta sẽ còn trở lại, tên khốn Nguyên Hạo kia, nhất định phải chết ở dưới kiếm của ta!

- Ngươi sẽ làm được.

Lương Tuấn đứng dậy, nói với Dạ Côn:

- Trước khi đạt đến Kiếm Đế, đừng rời khỏi Thái Kinh, thế giới bên ngoài nguy hiểm hơn ngươi nghĩ nhiều, Kiếm Đế ở bên ngoài, mặc dù không phải phổ biến, nhưng thật có không ít, thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng người bên cạnh quá yếu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play