Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Thuần Vương khởi hành đi vào triều, Từ
Nhu Gia cũng dậy thật sớm, hưng phấn đi xem biểu đệ nhỏ của nàng. Lục
thị ở trong phòng, vì không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi, nhũ mẫu cùng
đứa bé con ở phòng bên cạnh.
Lúc này khẳng định Lục thị còn đang ngủ, Từ Nhu Gia trực tiếp tới phòng bên cạnh. Hợp cực kì, nhũ mẫu vừa
ru tiểu gia hỏa ngủ xong.
“Ngủ thϊế͙p͙ đi rồi ư?”
Từ
Nhu Gia đứng tại cổng, nhẹ giọng hỏi nhũ mẫu. Nhũ mẫu cười gật gật đầu.
Từ Nhu Gia chậm rãi bước tới. Nhũ mẫu ôm tã lót, Từ Nhu Gia cúi người,
đã nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ dễ thương, môi mỏng mỏng, cái cằm béo béo không nhìn thấy cổ. Từ Nhu Gia bỗng dưng thấy vui vẻ.
Đời trước Từ Nhu Gia đã ôm qua một hài tử rồi, tất cả đều là người nhà thân thích, bây giờ giả vờ nghe nhũ mẫu chỉ điểm một chút, nàng liền rất
thuần thục nhận lấy biểu đệ nhỏ này.
Đối mặt với nam hài tử này, Từ Nhu Gia bỗng nhiên thấy từ gương mặt non nớt có hình bóng của cữu
cữu, chắc hẳn đứa nhỏ này sau khi lớn lên chắc chắn sẽ rất giống cữu cữu hoặc Chu Kỳ. Vừa nghĩ đến Chu Kỳ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng
của Ngọc Băng:
“Quận chúa, Tứ Gia cùng Lục Định công tử đến, lúc này thuận tiện đi vào sao?”
Từ Nhu Gia có chút giật mình, Chu Kỳ đến có phải là quá sớm không? Bất quá mẹ con đồng lòng, tối hôm qua Chu Kỳ nghe được tin tức, khẳng định là
đã lo lắng một đêm. Bên ngoài lạnh lẽo, Từ Nhu Gia ôm biểu đệ ngồi ở
trêи giường, nhũ mẫu cười đi ra.
Không bao lâu, màn cửa bị đẩy ra, Chu Kỳ, Lục Định đi vào. Từ Nhu Gia hướng hai người cười, rồi nói với Chu Kỳ:
“Tứ ca thật có lòng, cô mẫu còn chưa có tỉnh đâu.”
Chu Kỳ cũng không nghĩ Từ Nhu Gia cũng tới sớm như vậy. Tiểu cô nương
mười bốn tuổi, mặc một bộ áo cánh sen đỏ ngồi trêи giường, động tác
thành thạo ôm tã lót, giữa lông mày lại có sự ôn nhu an tĩnh không hợp
tuổi.
Không hề giống biểu muội thông minh giảo hoạt lại gan to bằng trời mà hắn quen thuộc.
“Ngươi đến cũng rất sớm.” Chu Kỳ hướng nàng đi đến, nhìn tã lót nói.
Từ Nhu Gia giải thích nói: “Tối hôm qua không được nhìn biểu đệ, trong lòng ta nhớ cả một đêm nên không ngủ chút nào.”
Nói xong, nàng đem cánh tay xê dịch ra bên ngoài, thuận tiện cho Chu Kỳ
nhìn đệ đệ. Chu Kỳ cúi đầu, trước tiên là ngửi thấy một cỗ hương son
phấn, sau đó lực chú ý mới rơi xuống trêи mặt đệ đệ ruột thịt cùng mẹ
sinh ra, tiểu gia hỏa ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ bé, còn không bằng một bàn tay của hắn.
“Tứ ca muốn ôm một cái không?” Từ Nhu Gia nhẹ giọng hỏi.
Chu Kỳ lập tức lui về sau một bước. Từ Nhu Gia ngẩn người, ý thức được Chu
Kỳ là không dám ôm, nàng nhịn không được cười, tương lai là đế vương thế mà lại thua một đệ đệ đang ở trong tay nàng. Từ Nhu Gia hỏi lại Lục
Định. Lục Định cũng không dám ôm, sợ mình tay chân vụng về bế ngã vị
biểu đệ nhỏ tôn quý này. Từ Nhu Gia liền ôm tã lót tiếp.
“Tứ Gia ngồi đi.”
Nhũ mẫu dời một cái ghế tới bên người Từ Nhu Gia. Chu Kỳ quét mắt tới cái
ghế, lại ngồi xuống giường đối diện với Từ Nhu Gia, người cao chân dài,
đế giày vững vàng để xuống mặt đất, không giống như Từ Nhu Gia, một đôi
tinh xảo giày thêu treo không, dưới làn váy ẩn ẩn như hiện.
“Tối hôm qua di nương khi nào là bắt đầu sinh?” Nhìn đệ đệ, Chu Kỳ quan tâm mẫu thân hơn, mặt không thay đổi hỏi Từ Nhu Gia.
Từ Nhu Gia cười nói: “Vừa ăn xong cơm tối không bao lâu, cô mẫu ngủ một
giấc liền bắt đầu sinh, chỉ dùng hai tiếng liền thuận lợi sinh, bà đỡ
khen cô mẫu có phúc khí lớn.”
Đáy mắt Chu Kỳ cũng nhiều vòng
cười. Mẫu thân luôn nói trồng trọt tốt, thân thể rắn chắc, hiện tại xem
ra, mẫu thân cũng không phải là không hề có đạo lý.
” Tóc biểu đệ thật tốt, nghe nói rất nhiều tiểu hài tử lúc vừa ra đời đều không có tóc.”
Từ Nhu Gia sờ lên đỉnh đầu của biểu đệ nhỏ. Chu Kỳ ngước mắt, trông thấy
ngón tay trắng nõn tinh tế của Từ Nhu Gia, non như măng nhọn. Lại nhìn
đứa bé dưới lòng bàn tay nàng, Chu Kỳ bỗng nhiên nhíu mày.
Mẫu
thân làm nhiều việc nặng, cho nên thuận lợi sinh, biểu muội lại yếu ớt
đến nỗi ngay cả phạt quỳ đều quỳ không được bao lâu, nhất định phải gối
đầu lên trêи đùi hắn, nếu cứ tiếp như thế, lúc nàng sinh, chẳng phải sẽ
rất nhiều gian nan?
Nhưng mà, Chu Kỳ không muôn mẫu thân trồng trọt vất vả, cũng không muốn để cho biểu muội yếu ớt tự mình trồng trọt.
“Khoảng thời gian này, biểu muội chiếu cố mẫu nên vất vả nhiều rồi.” Chu Kỳ đột nhiên nói.
Từ Nhu Gia: …
Tứ ca lạnh như băng làm sao lập tức biến thành khách khí như vậy rồi?
“Còn tốt, ta đều chỉ trò chuyện cùng cô mẫu thôi, không làm những gì khác.”
Từ Nhu Gia không dám tranh công. Chu Kỳ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ:
“Sau này nghỉ mộc, ta sẽ đi Mai Sơn thưởng mai, biểu muội có nguyện đi đồng hành cùng không ?”
Từ Nhu Gia: …
Nàng nhịn không được nhìn chằm chằm Chu Kỳ, đây quả thật là hắn sao?
Nàng chậm chạp không đáp ứng, Chu Kỳ mím môi, giọng nói phai nhạt đi: “Biểu muội nếu có an bài khác, vậy liền…”
“Không, ta không sao, đa tạ biểu ca, vậy chúng ta quyết định như vậy đi!”
Từ Nhu Gia đã muốn lôi kéo tình cảm của Chu Kỳ, hiện tại Chu Kỳ chủ động
lấy lòng, Từ Nhu Gia đương nhiên muốn đáp ứng. Chu Kỳ nhìn mắt hạnh sáng lấp lánh của nàng, trong lòng đã tính xong lộ tuyến thưởng mai. Đến lúc đó liền xuống xe đi bộ, đối với thân thể yếu ớt của tiểu cô nương, khả
năng so với trồng trọt càng có thể khỏe mạnh hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Lúc thưởng mai trở về.
Tứ ca: Biểu muội có hài lòng hành trình ngày hôm nay không ?