Luận địa vị thực tế, Từ Nhu Gia hiện tại khẳng định không bằng được Tạ
Tấn – thế tử phủ Anh quốc công, nhưng luận thân phận, Từ Nhu Gia tốt xấu gì cũng là Ung Hi đế đích thân phong quận chúa. Bởi vậy, Tạ Tấn không
có tư cách phản bác lại Từ Nhu Gia. Hắn không ngờ tới nha đầu này rõ
ràng xuất thân bình dân mà dám lại chỉ trách hắn, lại có gan cùng hắn
khiêu chiến. Tạ Tấn khinh thường cùng một nữ tử đấu khẩu, nhưng lại có
người thay hắn bất bình. Đại cô nương Chu Huyên đột nhiên đi tới, nhíu
mày đối với Từ Nhu Gia nói:
“A Đào, biểu ca là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không thể vô lễ như thế.”
Từ Nhu Gia nhíu mày: “Thật sao? Rõ ràng ta và thế tử vốn không quen biết, ta tốt và không tốt, không nhọc hắn quan tâm .”
Chu Huyên: “Ngươi…”
Từ Nhu Gia khẽ khom người: “Thân thể ta khó chịu, cáo từ trước.”
Nói xong, Từ Nhu Gia nhẹ nhàng rời đi. Trong sảnh bầu không khí cứng ngắc,
Chu Huyên không thể không giải quyết tốt hậu quả, lúng túng đối với Tạ
Tấn nói:
“A Đào hồ đồ không biết tốt xấu, thế tử đừng cùng nàng so đo.”
Tạ Tấn lặng lẽ nhìn về phía Chu Kỳ. Chu Kỳ nâng tách trà lên, lạnh nhạt
thưởng thức trà, giống như mọi việc vừa mới phát sinh hết thảy đều không có quan hệ gì với hắn. Nhưng Tạ Tấn rõ ràng cảm nhận được toàn thân Chu Kỳ phát ra sự đắc ý. Hắn một khắc đồng hồ cũng không muốn ở cùng một
chỗ với Chu Kỳ. Tùy tiện mượn cớ, Tạ Tấn cũng sớm rời khỏi sảnh.
Nhìn qua bóng lưng của hắn, Chu Huyên âm thầm cắn răng. Nghỉ buổi chiều
xong, Thuần Vương phi phái người đưa nữ nhi bảo bối duy nhất của nàng
gọi qua. Chu Huyên rầu rĩ không vui. Thuần Vương phi vẫy tay lui hạ
nhân, nghi hoặc mà hỏi nữ nhi:
“Hôm nay gặp Hành Chi, làm sao lại không vui vẻ như vậy?”
Chu Huyên cụp mắt, không muốn thừa nhận trước kia nàng không sánh bằng Nhu
Gia quận chúa, hiện tại thậm chí ngay cả một dân nữ A Đào chỉ là dung
mạo cực giống Nhu Gia quận chúa cũng không bằng. Nhưng trong vương phủ có chút chuyện như vậy, nữ nhi lại một mực hâm mộ Tạ Tấn, Thuần Vương
phi hơi nghĩ liền đoán được, hỏi:
“Hành Chi, đối với A Đào có vài phần hứng thú?” Chu Huyên mím môi.
A Đào ngốc có thể cảm thấy Tạ Tấn là đang mắng nàng, có thể kẻ trong
cuộc thì sẽ mê mê không tỉnh, nhưng trong mắt Chu Huyên, Tạ Tấn chính là coi A Đào thành cái bóng của Nhu Gia quận chúa, cho nên mới không tha
thứ việc A Đào nghe theo nam nhân khác. Hoặc có lẽ bây giờ Tạ Tấn còn
không bỏ xuống được thành kiến đối thân phận A Đào, có thể chỉ cần
khuôn mặt đẹp của A Đào vẫn còn, Chu Huyên tin rằng, Tạ Tấn sớm muộn gì
sẽ bị A Đào mê hoặc. Nghĩ đến Tạ Tấn đối tốt với Nhu Gia quận chúa, mà
nàng chỉ có thể xa xa nhìn xa xa mà ghen tị, Chu Huyên đột nhiên bổ nhào vào trong ngực của mẫu thân, nhịn không được khóc lên:
“Nương, đời này Tạ thế tử đều sẽ không thích ta sao?” Thuần Vương phi đau lòng.
Nàng cảm thấy, toàn bộ kinh thành bên trong đầy quý công tử, con của nàng
Chu Nghiêu chính là đệ nhất công tử danh môn, Tạ Tấn đứng thứ hai, cho
nên phát hiện tâm tư nữ nhi đối với Tạ Tấn, Thuần Vương phi cũng đồng ý
tác hợp vụ hôn nhân này. Đã từng bị Nhu Gia quận chúa chặn đường, hiện
tại Nhu Gia quận chúa chết rồi, thái độ của Anh Quốc công phu nhân đều
hướng nữ nhi của nàng, Thuần Vương phi sao có thể nhường chỗ cho một đứa A Đào cướp đi tâm của Tạ Tấn?
“Huyên Nhi yên tâm, nương sẽ không để cho bất kì kẻ nào làm xấu nhân duyên của con.”
Ôm lấy nữ nhi, Thuần Vương phi thấp giọng bảo đảm nói. Chu Huyên không tin:
“Hắn không thích ta, nương có thể có biện pháp nào sao ?”
Thuần Vương phi sờ sờ tóc nữ nhi, ôn nhu nói: “Hôn nhân đại sự, cha mẹ chi
mệnh, Huyên Nhi an tâm chờ nương đi lấy tin tức tốt.”
Từ đầu năm mùng một đến đêm nguyên tiêu đó, nửa tháng này Thuần Vương đều sẽ tới
Phúc Ninh đường, lấy đó để vợ chồng ân ái, gia đình hòa thuận. Bất quá
từ khi phát hiện Thuần Vương phi đối với Lão Tứ không có hảo ý, Thuần
Vương đối với vị Vương phi này liền không còn hứng thú, tới cũng chỉ là
hai vợ chồng một người một giường chăn mền đi ngủ mà thôi. Thuần Vương
phi cũng sớm không tham lam nữa, Thuần Vương sủng nàng nàng đương nhiên vui vẻ, Thuần Vương chỉ là đi ngủ, Thuần Vương phi cũng không thèm để
ý. Đêm nay ngủ lại, Thuần Vương phi nhẹ nhàng đẩy cánh tay trượng phu:
“Vương gia, ta có chuyện muốn cùng ngài thương lượng.”
Thuần Vương nhắm mắt lại, hỏi: “Chuyện gì?”
Thuần Vương phi ôn tồn nói: “Năm nay Huyên Nhi đã mười sáu, ta nghĩ, chúng ta là không phải cũng nên đem hôn sự của Huyên Nhi ra định rồi?”
Thuần Vương lúc này mới mở to mắt, nhìn thê tử bên cạnh một chút: “Ngươi coi trọng người nào?”
Thuần Vương phi cười nói: “Ban ngày Quốc công phu nhân liên tục tán dương
Huyên Nhi, rất có ý định cùng chúng ta thông gia, dáng vẻ Hành Chi đường đường, cùng Huyên Nhi của chúng ta nhất định xứng đôi.”
Lông mi Thuần Vương nhíu một cái, lạnh lùng nói:
“Hồ đồ, Hành Chi cùng Nhu Gia là thanh mai trúc mã, một năm qua là Nhu Gia
mất sớm canh cánh trong lòng, ngươi thân là mẫu thân, lại nguyện ý để nữ nhi mình gả cho một người si tình đối với nữ tử khác như thế sao?”
Thuần Vương phi sững sờ, nhịn không được nói:
“Đây quả thật là không thỏa đáng, nhưng Huyên Nhi cùng Nhu Gia không tính lfa người lạ, hẳn Nhu Gia trêи trời cũng sẽ vui vẻ.”
Trượng phu không phải rất đau lòng cháu gái sao, hiện tại làm sao có giọng điệu ghét bỏ?
Thuần Vương nghe thê tử nói như vậy, trực tiếp tức giận, cười, ngồi xuống trừng mắt nữ nhân bên cạnh nói:
“Nhu Gia không phải là người ngoài, việc này cũng cùng Nhu Gia không liên
quan, ta để ý chính là Hành Chi không phải là thật ý thích Huyên Nhi,
nếu như thế, vì sao muốn ta đem Huyên Nhi gả cho hắn? Kinh thành nhiều
lang quân tốt như vậy, chẳng lẽ nữ nhi của ta còn sợ tìm không thấy một
người thật sự thích nàng? “
Hắn thật sự muốn làm người cha tốt, Thuần Vương phi lại chỉ cảm thấy trượng phu suy tính quá nông cạn. Vì
hôn sự của nữ nhi, Thuần Vương phi kiên trì giải thích:
“Lời tuy
như thế, dù sao đi nữa, Hành Chi tuổi nhỏ, không bao lâu liền sẽ quên đi Nhu Gia, đến lúc đó tự sẽ thương tiếc người bên cạnh.”
Thuần Vương cười lạnh: “Nữ nhi của ta, còn không có thời gian để chờ hắn thương tiếc xong.”
Nói xong, Thuần Vương vén chăn lên đi xuống giường, một bên mặc quần áo một bên trực tiếp trách cứ:
” Hôn sự Huyên Nhi tự có ta làm chủ, ngươi không cần quan tâm đâu.”
Thuần Vương phi sợ hãi nói: “Trời đã tối rồi, Vương gia đi chỗ nào?”
Nữ nhi để qua một bên, nếu như đêm nay Thuần Vương rời đi khỏi viện tử của nàng, một khi truyền đi, mặt mũi của nàng để nơi nào? Thời buổi rối
loạn, Thuần Vương mặc dù chán phiền vị Vương phi này, lại không nghĩ lời đồn đại gì sẽ truyền ra cho nên hắn đi ra ngoài, thản nhiên nói:
“Mấy ngày kế tiếp, ta đều sẽ ngủ ở nhà giữa.”
Thuần Vương phi nghe, tốt xấu nhẹ nhàng thở ra.
Về phần hôn sự của nữ nhi…
Thuần Vương phi trong lòng cay đắng. Vương gia từ trước đến nay nói một không làm hai, Vương gia đã bất mãn Tạ Tấn, vụ hôn nhân này khẳng định là
không được, nàng dám vi phạm ý tứ Vương gia…
Nghĩ đến Thuần Vương có vẻ giận dữ, Thuần Vương phi liền nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Nữ nhi quan trọng, nhưng nàng cùng địa vị con trai càng khẩn yếu hơn. Cho
nên, Thuần Vương phi bất đắc dĩ gọi nữ nhi tới, khuyên nữ nhi sớm hồi
tâm. Chu Huyên biết được thái độ của phụ vương, lập tức khóc thành nước
mắt.
Từ Nhu Gia cũng không biết kế hoạch của mẹ con Thuần Vương phi cùng Tạ gia kết thân, tết nguyên tiêu ngày hôm đó chạng vạng tối,
nàng vô cùng vui vẻ theo cữu cữu tiến cung đi ngắm đèn. Đương nhiên,
đồng hành còn có Thuần Vương phi, Diêu Trắc phi cùng Chu Nghiêu, Chu
Huyên.
Tính cả nàng, Thuần Vương phủ hết thảy bốn vị cô nương,
phân biệt cưỡi hai cỗ xe ngựa. Bởi vì Từ Nhu Gia cùng Chu Chỉ, Chu Phù
không hợp, Đại cô nương Chu Huyên chủ động mời Từ Nhu Gia cùng nàng ngồi chung. Từ Nhu Gia biết Chu Huyên tuyệt đối không phải thích nàng, nhưng vẫn cười.
Sau khi xe ngựa xuất phát, Chu Huyên nhìn dung mạo kiều diễm của Từ Nhu Gia, nàng nói khẽ:
“A Đào, mấy ngày trước ngươi cùng Tạ thế tử cãi lộn, kỳ thật ta không nên trách cứ ngươi, chỉ là Tạ thế tử là khách…”
Từ Nhu Gia lập tức nói: “Ta rõ ràng, đại tỷ yên tâm, ta không có giận ngài.”
Chu Huyên liền cười, chợt hoang mang hỏi: “Nhìn dáng vẻ của ngươi ngày đó, tựa hồ rất bất mãn Tạ thế tử ư?”
Từ Nhu Gia đời trước đã biết Chu Huyên thích Tạ Tấn, giờ phút này đương nhiên biết nên nói như thế nào, ra vẻ giận dữ nói:
“Ta cùng tứ ca nói chuyện, hắn dựa vào cái gì khua tay múa chân? Đã dạy dỗ
ta, lại còn sỉ nhục tứ ca, cái loại ngạo mạn vô lễ này, bất kể hắn là
thân phận gì, ta đều buồn nôn.”
Chu Huyên nghe, đã ngầm bực Từ
Nhu Gia dám xem thường người trong lòng của nàng, lại rất may mắn Từ Nhu Gia đối với Tạ Tấn không có tình cảm, nếu không một khi Từ Nhu Gia cùng Tạ Tấn lưỡng tình tương duyệt, nàng liền thật sự không có cơ hội.
Thuần Vương phủ cách hoàng cung không xa, xe ngựa đi không bao lâu liền đến.
Từ Nhu Gia đi theo Chu Huyên xuống xe. Vợ chồng Thuần Vương, Diêu Trắc
phi đi ở phía trước, bọn người Từ Nhu Gia tùy ý đi. Tỷ muội Chu Chỉ cố ý một trái một phải chiếm vị trí bên người Chu Huyên, dùng loại phương
thức này cô lập Từ Nhu Gia, làm cho nàng khó xử.
Từ Nhu Gia lại yên tĩnh mừng rỡ, một bên chậm rãi mà đi, một bên thưởng thức cảnh đêm trong cung.
Đêm nay là ngày hội Nguyên tiêu, trong cung khắp nơi đều treo đèn màu, cùng không trung trăng sáng tương phản với nhau. Đột nhiên, một người cao
lớn mạnh mẽ rắn rỏi đi tới phía bên phải nàng. Từ Nhu Gia tò mò ngửa
đầu.
Chu Kỳ liếc nhìn nàng một cái, thấp giọng giao phó nói:
“Tiệc tối nay đám người sẽ tách ra ngắm đèn, ngươi cùng ở bên cạnh ta, chớ đi lạc.”
Mặt Từ Nhu Gia lộ vẻ kinh ngạc.
Thấy Chu Kỳ nhíu mày, Từ Nhu Gia mới phản ứng, bận bịu đáp:
“Ừ!”
Quá tốt rồi, vị biểu ca này rốt cục muốn xem nàng là người một nhà để che chở!
/ Đi được 4/7 quãng đường rồi /
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT