Giờ Tý cuối cùng đã tới. Thủ vệ đẩy cửa phòng ra, Lục Định, Ngọc Hoàn một mực cạn chừng ở bên ngoài lập tức đi đến đỡ.

Bên trong Trừng Tâm đường điểm xuyết vài ánh nến, ánh sáng mờ nhạt, Chu Kỳ ngồi xếp bằng ở phía Tây, trêи đùi là tiểu cô nương đang gối đầu lên, ngủ yên, nàng ngủ ngon như vậy, không có nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không có nghe thấy Chu Kỳ nhiều lần thấp giọng thúc giục. Đối mặt tình cảnh này, Lục Định, Ngọc Hoàn đều rất ngạc nhiên, nhất là Lục Định, ở bên người Chu Kỳ lâu như vậy, hắn đây là lần đầu tiên nhìn thấy trêи người Chu Kỳ có một tia nhân tình.

Cảm nhận được sự dò xét của hai người họ, Chu Kỳ mím môi, đã không gọi dậy được tiểu nha đầu ngủ say như chết, vậy liền… Chu Kỳ hơi dùng sức, bóp cánh tay tinh tế của Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia nhăn đầu lông mày, Chu Kỳ lại dùng thêm lực. Từ Nhu Gia đau quá tỉnh lại , một bên quay đầu về sau, một bên mở to mắt, kết quả liền thấy đỉnh đầu của Chu Kỳ.

Ánh sáng lờ mờ, Từ Nhu Gia có chút hoảng hốt, cảm thấy thiếu niên này nhìn rất quen mắt, lại nhớ không rõ là ai. Lông mi nàng vẫy vẫy, hiển nhiên là chưa lấy lại nhận thức, Chu Kỳ lại không hề có kiên nhẫn đợi nàng thanh tỉnh, trực tiếp đem chân dịch đi khiến kém chút nữa thì đầu Từ Nhu Gia đụng đất! Bị giật mình, Từ Nhu Gia cuối cùng cũng hoàn hồn, ngượng ngùng cười cười, giụi mắt đứng lên.

” Tiểu thư có lạnh hay không?” Ngọc Hoàn chạy tới, đỡ lấy Từ Nhu Gia hỏi.

Từ Nhu Gia ngáp một cái, gật gật đầu, đầu mùa hè, đêm khuya vẫn còn rất lạnh.

“Ta cõng tiểu thư trở về.” Ngọc Hoàn lập tức nói.

Từ Nhu Gia ngắm dáng người tinh tế của Ngọc Hoàn, cự tuyệt quan tâm, giữ vững tinh thần tạm biệt Chu Kỳ, Lục Định: “Biểu ca, ca ca, ta đi trước.”

Chu Kỳ không nhìn lại nàng, Lục Định có chút lo lắng muội muội sẽ cảm lạnh , nhưng đáng tiếc hắn chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, không có quần áo để cho muội muội mượn chống lạnh.

Tiểu Nguyệt cư, Lục Nghi Lan đã ngủ, Lục thị vẫn còn đang chờ cháu gái trở về. Từ Nhu Gia còn chưa bước vào Tiểu Nguyệt cư, đã thấy đèn sáng phía nhà chính, ánh sáng không được tính là quá sáng tỏ, nhưng lại khiến đáy lòng Từ Nhu Gia ấm áp.

Lục thị thẳng thắn rộng rãi ôn nhu dễ thân, Từ Nhu Gia có mấy phần yêu quý , cũng nghĩ qua muốn lợi dụng Lục thị để đứng vững tạiThuần Vương phủ, nhưng theo thời gian ở cùng nhau càng ngày càng dài, Từ Nhu Gia dần dần thật sự coi Lục thị là cô mẫu để đối xử.

Trêи đời này, có mấy người sẽ đợi nàng về nhà lúc trời tối?

“Cô mẫu!” Từ Nhu Gia vọt vào trong ngực Lục thị.

“Có lạnh hay không?” Lục thị sờ lấy đôi tay nhỏ của Từ Nhu Gia, hỏi, mặt lộ vẻ khẩn trương.

Từ Nhu Gia lắc đầu, bàn tay dưới lòng Lục thị lại hơi hơi nóng lên. ” Nhanh phòng uống chén canh gừng này thôi.”

Lục thị đã sớm chuẩn bị canh, kéo Từ Nhu Gia đi vào trong. Trước ánh mắt ân cần của Lục thị , Từ Nhu Gia uống một bát nước gừng pha đường đầy, sau đó Lục thị đưa nàng đưa về sương phòng, mãi đến khi Từ Nhu Gia bắt đầu ngủ thϊế͙p͙ đi, Lục thị mới rời đi . Hôm sau, lúc nửa đêm, Lục thị còn đang ngủ, Thu Cúc bỗng nhiên hốt hoảng chạy vào:

“Di nương, quận chúa ngã bệnh rồi!” Lục thị vụt ngồi thẳng dậy!

Hòe viên, Chu Kỳ y nguyên là người tới sớm nhất, hắn ngồi ở bên trong, Lục Định ngồi ở bên ngoài, con mắt nhìn chằm chằm vào cổng. Lục Nghi Lan tới lớp, Lục Định thấy muội muội đi một mình, lập tức nhảy xuống hành lang, cao giọng hỏi: “A Đào đâu?”

Từ lúc cùng Từ Nhu Gia một lần nữa kết quan hệ tốt, Lục Nghi Lan đã không còn ghen ghét huynh trưởng thiên vị Từ Nhu Gia, quét mắt tới bóng lưng ngồi ngay ngắn trong học đường, Lục Nghi Lan nhỏ giọng nói:

“A Đào phát sốt, giống như là nhiễm phong hàn, cô mẫu đã phái người đi bẩm báo Vương phi rồi.”

Lục Định rất lo lắng, trêи đường vào kinh A Đào đã trải qua một lần cảm lạnh, kém chút không có trở lại bình thường, trước mắt lại bệnh, có hay không lưu lại bệnh căn?

“Ngươi đi học trước đi.”

Lục Định hướng cái cằm về phía hậu đường, lại nhớ tới cái gì, hắn lại thấp giọng căn dặn muội muội:

“Người ta đều là thiên kim tiểu thư củaVương phủ, A Đào không hiểu chuyện, ngươi tuyệt đối đừng cùng đối nghịch với các nàng, thà rằng ủy uất một chút, hiểu không?”

Lục Định sợ muội muội lại cùng ba tỷ muội Chu gia đánh nhau, em gái nuôi sau lưng tốt xấu có Huệ phi nương nương làm chỗ dựa, muội muội ruột của mình lại chỉ có cô mẫu. Lục Nghi Lan gật gật đầu, trêи mặt lộ ra vẻ bất an.

Lục Định thấy vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của muội muội, ánh mắt kiên định nói: “Muội muội yên tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày ca ca có thể bảo vệ ngươi.”

Phút chốc hốc mắt của Lục Nghi Lan nóng lên.

Buổi sáng, hai lớp kết thúc, Lục Định theo Chu Kỳ đi ra ngoài, đến cổng, Lục Định khẩn cầu hỏi Chu Kỳ: “Tứ Gia, A Đào ngã bệnh , ta nghĩ đi xem muội ấy một chút, cam đoan trước bữa cơm trưa sẽ trở về, có thể chứ?”

Chu Kỳ gật đầu, tiếp tục đi lên phía trước. Lục Định nhìn bóng lưng của thiếu niên, có lẽ là Chu Kỳ vừa mới đồng ý quá dễ dàng, Lục Định xúc động, nhịn không được nói: “Tứ Gia, hôm qua ngươi cùng A Đào cùng bị phạt quỳ, hiện tại A Đào bệnh, cô mẫu khẳng định cũng rất lo lắng cho ngươi, nếu như ngươi không có việc gì, không bằng chúng ta đều tới đó? Cô mẫu thấy ngươi bình yên vô sự cũng sẽ an tâm hơn.”

Chu Kỳ dừng lại, dường như tại do dự, sau đó hắn thản nhiên nói: “Cũng được thôi.”

Lục Định nghe vậy, cười, hắn đột nhiên thấy, biểu đệ tôn quý này cũng không phải là lạnh nhạt không có tình cảm như hắn nghĩ.

Hai huynh đệ cùng đi Tiểu Nguyệt cư. Lục thị đang chăm sóc Từ Nhu Gia, nghe nói con trai tới, nàng có chút không thể tin vào tai của mình. Thu Cúc cười nói: “Tứ Gia xác thực tới, người cũng khỏe mạnh.”

Lục thị rất vui vẻ, nói với Từ Nhu Gia đang nằm ở trêи giường: “Nhìn xem, biểu ca ngươi tới thăm ngươi này!”

Từ Nhu Gia chỉ cảm thấy thật sự kinh ngạc, Chu Kỳ quan tâm nàng ý hả? Sau một lát, Thu Cúc đem hai thiếu niên dẫn tới, Từ Nhu Gia chưa cập kê, nhưng là quan hệ huynh muội, ckhông cần nghiêm ngặt tránh hiềm nghi.

“Biểu ca, ca ca, các ngươi vậy mà đều tới rồi.”

Nằm ở trêи giường, Từ Nhu Gia vui vẻ nhìn hai người đi tới. Chu Kỳ giương mắt, liền trông thấy khuôn mặt hồng hồng của Từ Nhu Gia, kia là do bị phong hàn mới có đặc biệt đỏ như vậy.

Đỏ, lộ ra vẻ nàng đặc biệt rất đáng thương. Hắn không lên tiếng. Lục Định rất đau lòng, bước nhanh đi vào trước giường, bàn tay trực sờ cái trán của Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia vô tránh về sau. Lục Định thất bại, còn chưa kịp sinh ra bất kỳ tâm tình gì, lòng bàn tay bỗng nóng lên, Từ Nhu Gia lại chủ động bu lại.

“Dọa ta sợ chết, ta còn tưởng là ca ca muốn đánh ta.” Từ Nhu Gia nũng nịu, kịp thời che giấu dị thường của mình.

Lục Định bật cười, hắn làm sao lại có thể đánh muội muội hả? Hắn sờ tới sờ lui trán Từ Nhu Gia, Lục thị ở bên cạnh liền giải thích: “Buổi sáng thầy lang đã đến xem qua, nói A Đào bệnh không nặng, theo đơn thuốc ăn uống hai ngày là tốt rồi, hai anh em các ngươi không cần lo lắng.”

Nói xong, Lục thị cố ý nhìn về phía con trai, trêи mặt Chu Kỳ không có biểu tình gì. Lục thị liền không dám cùng con trai lôi kéo bắt chuyện, sợ mình ăn nói vụng về nói nhầm, lại khiến con trai không vui. Từ Nhu Gia thấy thế, thay Lục thị hỏi: “Ngày hôm nay cô mẫu đến phòng bếp làm một bàn đầy thức ăn ngon, biểu ca ở lại ăn đi?”

Chu Kỳ lúc này mới lên tiếng: “Hôm nay không phải ngày nghỉ, không hợp quy củ.”

Từ Nhu Gia ngạc nhiên, quy củ là quy củ, nhưng thật sự nhất định phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh sao? Lục thị mặc dù thất vọng, nhưng nàng so với Từ Nhu Gia hiểu rõ hơn mọi việc trong vương phủ, đừng nói nàng Lão Tứ, chính là con trai trưởng của Vương phi cũng phải tuân theo quy củ này, không có việc gì tuyệt đối không đi Phúc Ninh đường.

“Đi thôi đi thôi, đừng chậm trễ các ngươi nghỉ ngơi.”

Lục thị đứng dậy, chuẩn bị tiễn người. Chu Kỳ trực tiếp đi ra ngoài, Lục Định vừa đi vừa dặn dò Từ Nhu Gia, như ca ca ruột thịt. Đến lúc ra cửa, Lục Định mới lặng lẽ nói với Lục thị:

“Cô mẫu, Tứ Gia sợ ngươi lo lắng hắn cũng nhiễm phong hàn, mới theo ta tới đây.”

Thật như thế sao ? Lục thị nghe xong rất vui vẻ, Từ Nhu Gia nghe được tiếng của Lục Định cũng giải bớt nghi ngờ trong lòng, nàng biết ngay mà, quan hệ giữa nàng với Chu Kỳ mới vừa vặn có chút khởi sắc, khoảng cách Chu Kỳ nhiệt tình thăm hỏi nàng còn cách xa vô cùng.

Cả một ngày, trừ Chu Kỳ, Lục Định, Thuần Vương phủ lại không có người nào tới thăm Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia buồn bực ngán ngẩm, yên lặng chờ cậu ruột, tiểu cô nương sinh bệnh, tự nhiên khát vọng người thân quan tâm mình. Thuần Vương quả nhiên cũng không có để Từ Nhu Gia thất vọng, gần hoàng hôn, Thuần Vương hồi phủ vừa nghe nói cháu gái mới nhận bị bệnh, thay qua thường phục liền tới Tiểu Nguyệt cư.

Lục thị đi ở trong viện nghênh đón, Thuần Vương chững chạc đàng hoàng hỏi nàng: “A Đào sao rồi?”

Lục thị gần đây đối với Thuần Vương có rất nhiều bất mãn, nhưng Thuần Vương quan tâm cháu gái như vậy, Lục thị nhìn hắn thuận mắt hơn mấy phần, gật đầu nói: “Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ vương gia quan tâm.”

Thuần Vương gật gật đầu, vòng qua Lục thị, đi vào phòng. “Cữu cữu.”

Từ Nhu Gia ngồi dậy, ánh mắt ỷ lại kêu. Thuần Vương nhìn xem gương mặt tiều tụy tiểu cô nương, không khỏi có chút hối hận, tự trách nói: ” Cữu cữu đáng trách, không nên phạt ngươi.”

Từ Nhu Gia cũng không trách hắn, hiểu chuyện mà nói: “Đều tại ta không nên cùng tam tỷ đánh nhau.”

Nàng muốn cảm tạ cữu cữu còn chưa hết, trải qua tối hôm qua phạt quỳ, nàng cùng Chu Kỳ càng gần thêm một bước. Từ Nhu Gia hiểu chuyện, Thuần Vương rất vui mừng, ngồi ở bên giường hỏi thăm nàng một ngày này ăn uống sinh hoạt như thế nào. Từ Nhu Gia lúc đầu còn nghiêm túc trả lời, trò chuyện một chút, nàng kinh ngạc phát hiện hôm nay cữu cữu tựa hồ đặc biệt nói nhiều, ngay cả phương thuốc của một vị dược tài cữu cữu đều muốn bàn luận một phen.

“Di nương, nên dùng cơm rồi.” Trời sắp tối rồi, Thu Cúc tới nhắc nhở nói.

Lục thị ngẩn người, nhanh như vậy? Quét mắt sắc trời ngoài cửa sổ, Lục thị chợt nhớ tới, ngày hôm nay Tiểu Nguyệt cư nhiều vị khách tới thơm quá.

Ánh mắt rơi xuống trêи người Thuần Vương Lục thị muốn nói lại thôi. Nếu nàng mời cơm, Thuần Vương có hay không cho rằng nàng muốn mời sủng? Thế nhưng không mời, đã giờ này rồi, chẳng lẽ nàng muốn đuổi Thuần Vương đi?

Nàng ở nơi đó còn đang do dự, Từ Nhu Gia nghe Thu Cúc nhắc nhở rốt cục cũng kịp phản ứng, cữu cữu cố ý kéo dài thời gian, chính là vì bữa cơm này! Nghĩ tới đây, Từ Nhu Gia ý vị thâm trường nhìn Lục thị một chút, ý không ở trong lời, cữu cữu thật sự muốn chính là Lục thị nha.

“Cữu cữu, người ở lại cùng chúng ta ăn cơm đi.” Từ Nhu Gia cười , thay Lục thị mở miệng.

Thuần Vương vui vẻ: “Được, cữu cữu cùng ngươi ăn cơm.”

Từ Nhu Gia yên lặng ở trong lòng bĩu môi, cữu cữu giả vờ chính đáng, muốn ngủ với di nương của mình còn muốn lấy nàng làm cớ. Nếu đã biết mình chỉ là cái cớ, cơm nước xong xuôi, Từ Nhu Gia liền lôi Lục Nghi Lan cấp tốc trở về phòng.

Thuần Vương ưu nhã súc miệng, làm xong lại nhìn về phía Lục thị. Lục thị rốt cục lĩnh hội ánh mắt của nam nhân. Lần này, nàng không tiếp tục cố ý làm trái ý của Thuần Vương, chủ động hỏi:

“Vương gia muốn tắm trước, hay vẫn là nghỉ một lát?”

Thuần Vương tựa hồ rất chân thành nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Tắm rửa đi, bản vương mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút.”

Thu Cúc bên cạnh nhếch miệng lên, tâm tình như hoa phóng nhanh đi phân phó tiểu nha hoàn làm việc. Cũng không lâu lắm, Lục thị liền bồi Thuần Vương tiến vào phòng tắm. Thu Cúc thủ ở dưới mái hiên, bên trong phòng tắm truyền đến tiếng di nương không phân tôn ti chửi rủa, Thu Cúc một bên đỏ mặt, một bên âm thầm thay di nương nhà mình vui vẻ.

Thật tốt, Vương gia lại bắt đầu sủng ái di nương nữa rồi nha.

Tiểu Nguyệt cư được sủng, những nữ nhân khác bên kia đương nhiên là vắng lạnh.

Phúc Ninh đường, Thuần Vương phi ngồi ở dưới đèn, ngón tay trắng nõn chậm rãi xoa mi tâm. Lý ma ma nhỏ giọng nói: “Vương phi, Vương gia coi trọng nha đầu kia, Lục thị có thể sẽ phục sủng.”

Thuần Vương phi đã sớm liệu đến, lúc trước nàng đề nghị để Từ Nhu Gia chuyển ra khỏi Tiểu Nguyệt cư chính là vì cái này , nhưng đáng tiếc Vương gia không đồng ý. Trầm mặc hồi lâu, Thuần Vương phi đột nhiên cười, kỳ quái hỏi:

“Tam cô nương hôm nay cũng báo bệnh, Vương gia không có đi nhìn một cái?”

Lý ma ma nhìn ánh mắt củaThuần Vương phi, đã hiểu, ra vẻ nghi hoặc mà phụ họa nói: ” Tam cô nương thế nhưng là cốt nhục thân sinh của Vương gia, đêm nay Vương gia chỉ nhìn nha đầu kia, Tam cô nương sợ là phải thương tâm đi.”

Tam cô nương thương tâm, Diêu Trắc phi phải hận thấu xương hai cô cháu Lục thị đi?

Thuần Vương là người thưởng phạt phân minh, ở chỗ Lục thị ngủ ngon, ngày tiếp theo hắn liền phái Tào công công đưa một rương tơ lụa tới. Lục thị giữ lại cho mình hai thớ, còn lại đều phân cho các cháu gái. Vải thượng hạng đưa đến Tú phòng, rất nhanh lại biến thành bộ đồ mới trả lại, Từ Nhu Gia được hai bộ váy, một bộ nền trắng thêu cá chép cùng hoa sen, một bộ màu hồng thêu hoa.

Vóc người nàng nhỏ bé, thay đổi quần áo mới càng lộ vẻ ngây thơ đáng yêu, Lục Nghi Lan lại không giống, vốn là mỹ mạo động lòng người, bộ trang phục như thế, tư sắc lại không thua gì ba tỷ muội Chu gia.

Ngẫm lại thì cũng đúng thế, nữ tử Lục gia như không xinh đẹp hơn người, Thuần Vương sao có ngàn dặm xa xôi mang Lục thị hồi kinh?

“Thật là dễ nhìn, so cô mẫu lúc còn trẻ trông còn xinh đẹp hơn.”

Lục thị khen Từ Nhu Gia xong, quay tới liền khen cháu gái ruột. Lục Nghi Lan vui vẻ sờ lên quần áo mới trêи người.

Ăn xong điểm tâm, hai cô nương liền đi Hòe viên lên lớp, đến cổng, vừa lúc trông thấy Nhị gia Chu Tuấn đi tới. Từ Nhu Gia chỉ làm như không nhìn thấy, Nhị biểu ca này quá háo sắc, đời trước nàng một mực tránh né. Chu Tuấn nhìn Lục Nghi Lan xong hai mắt đều sáng lên, tăng tốc bước chân đuổi kịp.

“A Đào biểu muội mặc quần áo mới rồi à, bộ này coi như có chút không tệ.” Đong đưa quạt xếp trong tay, Chu Tuấn cười híp mắt khen.

Từ Nhu Gia không để ý tới hắn. Chu Tuấn cũng không thèm để ý, ánh mắt di chuyển, rơi vào mặt của Lục Nghi Lan, thấp giọng khen: “Nghi Lan biểu muội cũng rất đẹp.”

Hắn khen Từ Nhu Gia, chính là dùng giọng điệu dỗ hài tử, lúc này lại là nam nhân thưởng thức âm điệu. Lục Nghi Lan lập tức đỏ mặt, vừa thẹn lại giận.

Chu Tuấn càng nhìn chằm chằm nàng: “Biểu muội vì sao đỏ mặt thế ?”

May mắn rằng vị biểu muội này nhìn rất dễ bắt nạt. Lục Nghi Lan là một thiếu nữ mới lớn , chưa từng gặp loại phong lưu tử đệ, lại thêm thân phận của Chu Tuấn, nàng giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nghiêng đầu đi. Từ Nhu Gia nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hướng sau lưng Chu Tuấn, kêu: “Cữu cữu!”

Dọa xong Chu Tuấn, trong nháy mắt hắn tránh đi mấy bước, bối rối quay đầu, nhưng mà ánh mắt tìm tới tìm lui, nào có phụ vương?

Lúc Chu Tuấn nghĩ tìm hai biểu tỷ muội, Từ Nhu Gia đã kéo Lục Nghi Lan chạy vào Hòe viên.

Chu Tuấn không cam tâm, đuổi theo ở phía sau lôi kéo làm quen:

“Hai vị biểu muội, ngày mai là ngày nghỉ, các ngươi có muốn ra ngoài dạo chơi? Ta và các ngươi cùng đi, ta đối với các cửa hàng ở kinh thành rất quen thuộc, các ngươi muốn mua son phấn bột nước gì cũng được, ta mua cho các ngươi, không cần các ngươi trả tiền!”

Đây là muốn lợi dụ các nàng? Từ Nhu Gia quay đầu hứ hắn một ngụm: “Ai mà thèm tiêu tiền của ngươi?”

Chu Tuấn cười đùa tí tửng hỏi: “Không có thèm ta, vậy ngươi hiếm lạ ai?”

Mắt Từ Nhu Gia đảo quanh, chỉ vào bóng lưng thiếu niên đang ngồi ngay ngắn bên trong tiền đường nói: “ta khắc có tứ ca đi cùng chúng ta.”

Chu Tuấn ngó ngó Chu Kỳ, chợt cười to hỏi: “Lão Tứ, A Đào muốn ngươi dẫn nàng đi dạo phố, ngươi có đồng ý không?”

Từ Nhu Gia âm thầm cắn môi, nếu như lúc này Chu Kỳ cự tuyệt, vậy liền quá thật mất mặt. Mấy người đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chu Kỳ, sau một lát, liền thấy hắn gật gật đầu, từ đầu đến cuối không có lộ mặt.

Từ Nhu Gia mừng rỡ, đắc ý nhìn về phía Chu Tuấn. Chu Tuấn nhíu mày, Lão Tứ chết tiệt làm sao đột nhiên nguyện ý gật đầu vậy?

Chẳng lẽ Lão Tứ cũng coi trọng đôi biểu muội này?

Nghĩ tới đây, Chu Tuấn bỗng nhiên mất hứng thú đối với Lục Nghi Lan, hắn thích nữ nhân, cũng không có tệ tới mức tới cùng huynh đệ nhà mình tranh biểu muội, chí ít, Lục Nghi Lan không đáng đến hắn làm như vậy.

Mà A Đào… Nghĩ đến Nhu Gia biểu muội được phụ vương và ngoại tổ mẫu phá lệ sủng ái, Chu Tuấn cảm thấy, hắn hay là nên tìm nữ nhân bên ngoài đi!

Tiếc nuối quét mắt nhìn Từ Nhu Gia, Chu Tuấn huýt sáo tiến vào học đường. Từ Nhu Gia vẫn ngẩn người nhìn bóng lưng Chu Kỳ, người này, quả thật là tứ ca lạnh như băng kia sao?

Tan học, Từ Nhu Gia cố ý chạy tới, ngăn cản Chu Kỳ đang chuẩn bị rời đi. Chu Kỳ mặt không thay đổi nhìn tiểu nha đầu trước mặt.

Từ Nhu Gia thăm dò hỏi: “Biểu ca, sáng mai ngươi thật muốn cùng chúng ta đi ra ngoài sao?”

Chu Kỳ nhíu mày, trầm giọng cảnh cáo nói: “Chỉ một lần này thôi, nếu không đừng trách ta không nể mặt mũi.”

Từ Nhu Gia tới giờ mới hiểu được, Chu Kỳ đồng ý đi cùng hai nàng, chỉ là vì không muốn Chu Tuấn coi Tiểu Nguyệt cư như cái trò cười mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play