Hứa Hướng Dương khóc sưng đỏ cả hai mắt, nhìn thế
nào cũng không thể gặp người khác, trốn ở trong phòng hồi lâu lại cảm
thấy không hữu hiệu, đã đến nước này chỉ có thể cứ như vậy ra ngoài
thôi. Khóc đều đã khóc, bị người biết thì thế nào? Bị coi thường thì đã
sao? Ở chỗ này còn có người sẽ nghĩ cho nàng hay sao? Chỉ sợ đều ước gì
mỗi ngày nàng đều trốn ở trong phòng khóc, thấy bộ dáng nàng chật vật
như vậy mới xua tan được ác khí trong lòng bọn họ.
Cuối cùng đem
mặt lau đi, xoa xoa đôi mắt chua xót, hướng phòng Triển Chiêu đi đến.
Triển Chiêu đã tỉnh, chính là đang ngồi ở đầu giường đọc sách. Cho dù đã chuẩn bị tâm lí thật tốt, nàng vẫn không muốn để cho hắn thấy bộ dạng
đã khóc của mình, cúi đầu nhỏ giọng nói:" Triển đại nhân, ta mang thuốc
tới cho ngài."
Triển Chiêu kinh ngạc từ trong sách ngẩng đầu, vì
sao khi nàng nói lại mang theo giọng mũi? Ánh mắt nhìn theo, nàng đã
xoay người ra ngoài, đi được hai bước lại quay trở lại, đem cửa sổ đẩy
ra, vẫn là nồng đậm giọng mũi:" Ta mở cửa sổ ra một lát cho thoáng, cũng sáng sủa chút, thuận tiện đọc sách." Cửa sổ theo thanh âm khàn khàn của nàng đẩy ra, luồng không khí bên ngoài nhẹ nhàng khoan khoái tràn vào,
cũng đón lấy một mảnh ánh sáng. Thân thể nàng đơn bạc đón ánh sáng,
không biết là do trời lạnh hay là vì cảm thấy quá chói, ánh mắt hơi hơi
bị kiềm hãm lại, sau đó mới xoay người ra khỏi phòng.
Triển Chiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có nhánh cây ngẫu nhiên sẽ bị gió làm kinh
động đến, mặc dù không tính là cảnh đẹp gì, nhưng so với việc ngẩn người nhìn chằm chằm đỉnh màn vẫn là sinh động hơn chút. Bỗng nhiên, hắn thở
dài một tiếng, lòng tràn đầy mỏi mệt. Nghĩ đến sáng sớm nay Đinh Nguyệt
Hoa khóc rống, lại nghe được Hứa Hướng Dương nồng đậm giọng mũi, quả
thực không biết phải đối mặt như thế nào.
Phảng phất như mới chỉ
ngẩn người trong chớp mắt, Hứa Hướng Dương cũng đã quay trở lại:" Triển
đại nhân, giữa trưa ngài ăn chưa được bao nhiêu. Ta đã hâm nóng lại canh cá, ngài uống trước đi, thuốc còn phải đợi một lát nữa."
Triển Chiêu đưa tay nhận lấy, thản nhiên nói cảm ơn. Lúc trước hắn cùng nàng
tiếp xúc cũng không nhiều, chỉ cảm thấy nàng là một nữ tử yếu đuối, cơ
khổ không nơi nương tựa, vậy nên mới động lòng trắc ẩn mang nàng về.
Hiện tại, nàng coi như cẩn thận mà sống, nhưng hắn vẫn không thể đoán
được chuyện nàng đã quên quá khứ là thật hay giả. Hứa Hướng Dương đợi
hắn uống xong, tiếp nhận cái bát, đột nhiên nghe hắn nói:" Có người làm
khó ngươi?"
Hứa Hướng Dương băn khoăn, không rõ hắn vì sao đột
nhiên hỏi vậy, tiện đà nghĩ đến chính mình khóc sưng hai mắt lại nồng
đậm giọng mũi làm sao lừa được người khác. Có chút xấu hổ lắc đầu, tốt
nhất là đừng để cho hắn biết những chuyện này. Có thể hỏi được một câu
như vậy liền đủ thấy, hắn cũng không phải hoàn toàn coi thường nàng.
Triển Chiêu không truy vấn thêm, người trong Khai Phong phủ đối xử với nàng
như thế nào, hắn đều biết. Nhưng nàng đã là thê tử của hắn, tóm lại sau
này sẽ sống cùng nhau, nói thế nào thì thê tử chịu đủ lạnh nhạt, làm
trượng phu như hắn cũng không vẻ vang gì. Hắn không muốn nhiều lời, quả
đắng này chỉ có thể để nàng tự mình nuốt xuống, chậm rãi gặm nhấm. Nếu
nàng thông minh, liền biết phải làm cái gì.
Buổi chiều,
Vương tẩu tử lại đưa đồ ăn tới cho Triển Chiêu. Hứa Hướng Dương co quắp
đứng ở một bên, chuyện xấu hổ buổi trưa vẫn còn rõ ràng trước mắt, nàng
chỉ hận không thể trốn ra ngoài. Vương tẩu tử nhìn mắt nàng có chút
sưng, nhịn không được trừng mắt liếc một cái, mới nói:" Triển đại nhân,
hiện tại ngài bị thương, khẩu vị kém, ăn không nhiều lại dễ dàng đói. Sợ là đại trù phòng không thể chiếu cố chu đáo được, ta thấy, trong lúc
ngài dưỡng thương thì để cho Hứa cô nương chiếu cố việc ăn uống đi."
Triển Chiêu tất nhiên là không có ý kiến, bản thân quả thật ăn ít lại dễ đói, đại trù phòng còn bận rộn làm thức ăn cho trên dưới Khai Phong phủ, để ý đến chút chuyện của hắn cũng là khó khăn. Trong lòng Hứa Hướng Dương
kêu lộp bộp một tiếng, không hiểu rõ Vương tẩu tử có ý gì, là phòng nàng hay là... Nhưng nàng vẫn chịu đựng nóng bỏng trên mặt, nói:" Ta nhất
định sẽ chăm sóc tốt cho Triển đại nhân."
Trước mặt Triển Chiêu,
Vương tẩu tử cũng không lại khó xử nàng. Bản thân vẫn còn nhớ rõ lời của Vương Triều, Hứa Hướng Dương dù không tốt, nàng cũng đã là thê tử của
Triển đại nhân, việc đến nước này, bọn họ nên hi vọng hai người có thể
sống hòa thuận mới phải, cứ ở giữa thêu dệt chuyện chỉ làm Triển đại
nhân càng khó xử mà thôi.
Vương tẩu tử dặn dò
vài cái lưu ý về ẩm thực rồi đi, Hứa Hướng Dương tiễn nàng ra khỏi cửa,
đột nhiên cảm thấy trọng trách trên vai càng nặng thêm. Việc ăn uống sau này của Triển Chiêu sẽ do nàng lo liệu? Nhưng làm sao lo? Chính nàng
còn ăn không đủ no. Ai, thôi nói sau vậy.
Thêm một miệng cơm, Hứa Hướng Dương không thể không nghĩ đến việc kiếm nhiều thêm chút tiền.
Tuy nói nàng có thể đến chỗ Triển Chiêu đòi tiền, nhưng lời như bị chặn ở cổ họng, thế nào cũng không nói ra được. Gần nhất da mặt nàng mỏng, còn không có mượn tiền của ai. Thứ hai lại sợ hắn hiểu lầm nàng mưu đồ tiền tài. Dù sao đã chết một lần, có lẽ xoay đi xoay lại cũng có thể vượt
qua. Vất vả lắm những ngày này mới được yên bình, nàng không nghĩ lại
gợn lên sóng gió gì.
Triển Chiêu chuyển biến rất tốt, Công Tôn
tiên sinh nói chỉ cần cẩn thận dưỡng thương, đừng để rách ra, năm ngày
sau liền không sao nữa. Hứa Hướng Dương nhẹ nhàng thở ra, mấy ngày nay
cứ phải thận trọng nàng cũng có chút khó khăn, hắn mau bình phục là tốt
rồi. Mỗi ngày chăm sóc hắn ăn uống, nấu thuốc, chiếm dụng hầu hết thời
gian của nàng, cơ hồ chưa thêu thùa được cái gì.
Vương tẩu tử lại đến một chuyến để đưa y phục, nói về sau việc giặt giũ, may vá cũng để
cho nàng làm. Hứa Hướng Dương tự nhiên là đáp ứng, chẳng qua ẩn ẩn cảm
thấy thái độ Vương tẩu tử có chút vòng vo. Không phải ban đầu nàng ước
gì mình cách Triển Chiêu càng xa càng tốt hay sao? Hiện lại cố ý để mình chăm lo cho cuộc sống của Triển Chiêu? Nàng không đoán được nguyên do
trong đó, chỉ yên lặng tiếp nhận.
Ở chung năm sáu ngày, nàng dần
dần hiểu chút ít về Triển Chiêu. Hắn thực yên tĩnh, thái độ đối nàng
không vui vẻ gì. Mặc dù mới chỉ bình thản nói vài câu ngắn gọn, nàng vẫn nhận ra hắn thật sự không thích mình, nhưng đối xử với thê tử vẫn có
một tia duy hộ (che chở). Nàng nghĩ có lẽ trong lòng hắn cũng rất mâu
thuẫn? Nàng chỉ yên lặng làm chuyện của bản thân, trong lòng không muốn
tranh giành thứ gì, liền cũng an tĩnh.
Một ngày này, sau khi Công Tôn Tiên Sinh đổi thuốc cho Triển Chiêu thì đưa Hứa Hướng Dương một lọ
thuốc mỡ, để cho nàng về sau giúp Triển Chiêu xóa sạch một ít sẹo. Triển Chiêu nhíu mày, hiển nhiên là không vui, nhưng vết thương ở sau lưng
nên chỉ đành vậy. Hứa Hướng Dương cũng hoảng hốt, bôi thuốc sao? Bỗng
dưng mặt đỏ lên, nguyên chủ là từng làm cái trò leo lên giường người ta, nàng thật sự không muốn gặp bộ dáng Triển Chiêu cởi áo, miễn cho truyền ra cái gì không tốt. Lại nói, nàng lớn như vậy còn chưa từng nhìn qua
thân thể của nam nhân, mà còn là phía sau lưng...
Đợi Công Tôn
tiên sinh đi rồi, Hứa Hướng Dương yên lặng để thuốc vào hộc tủ, hơi
nghiêng đầu nhìn xem ánh nắng chiếu vào cửa sổ. Khó được một ngày ánh
mặt trời lại mạnh như vậy, ấm áp dào dạt tràn ngập lòng người. Bỗng
nhiên nàng nhớ đến, từ lúc bị thương đến giờ Triển Chiêu hình như chưa
có tắm rửa qua, trước kia đi đứng đều khó khăn, ngay cả Đinh Nguyệt Hoa
cũng không tiện giúp hắn lau chùi thân thể. Chắc là chính hắn cũng đã
nghẹn đến khó chịu, nhưng lại không thể mở miệng nói đi? Hiện tại hắn đã có thể xuống giường, rửa mặt chải đầu qua một chút có lẽ không thành
vấn đề.
Trong lòng nàng buông lỏng, khóe miệng không khỏi cong
lên, vội vàng đi vào phòng bếp nấu nước. Không có thùng nước tắm, chỉ có thể đổ hai chậu nước ấm, phía sau lưng hắn có vết thương, không thể tắm rửa, lau chùi qua là được. Đổ nước nóng ra, sợ không đủ dùng, lại cho
thêm nước lạnh vào nồi tiếp tục đun. Rồi sau đó đến phòng Triển Chiêu,
lấy y phục giúp hắn, khó được nhẹ nhàng nói:" Triển đại nhân, hôm nay
trời ấm, thương thế của ngài cũng đã tốt, đi rửa mặt chải đầu một cái
chắc không sao. Ta đã đun nước ấm, chẳng qua không có thùng nước tắm, ủy khuất ngài chấp nhận đi phòng bếp một chút, ta giúp ngài đem quần áo
mang qua trước."
Triển Chiêu sửng sốt, không ngờ tới nàng sẽ nghĩ được như vậy. Từ lúc bị thương đến nay, một thân vừa máu lại mồ hôi quả thật khó chịu. Trong phòng cũng luôn có vị thuốc, mỗi ngày nhờ nàng cẩn thận mở cửa thông khí mới tốt hơn. Ra bên ngoài, ánh mặt trời quả thật
rực rỡ, dừng ở trên người vừa thoải mái lại ấm áp. Hắn không khỏi nheo
mắt lại, bản thân cũng nên đi ra ngoài một chút.
Hứa Hướng Dương
cầm theo rổ từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Triển Chiêu đi tới phòng bếp,
rốt cục lộ ra một cái tươi cười đầu tiên từ khi xuyên qua đến đây. Không có vì cái gì khác, chỉ vì tâm ý của mình cuối cùng đã được người khác
chấp nhận. Mặt Triển Chiêu không chút thay đổi, hướng nàng hơi gật đầu,
đi lướt qua. Hứa Hướng Dương bỗng nhiên nhớ tới cái gì, gọi hắn lại,
nói:" Triển đại nhân, đồ đạc tắm xong cứ để đó ta sẽ thu thập, thương
thế của ngài mới khỏi, trăm ngàn đừng để đụng phải."
"Làm phiền cô nương ." Triển Chiêu nhưng lại bất giác nở nụ cười, tâm tư của nàng thật đúng là nhẵn nhụi (suy nghĩ chu toàn).
Hôm nay có lẽ là lâu rồi mới có một ngày khiến tâm tình Hứa Hướng Dương tốt như vậy, trừ bỏ ở chung với Triển Chiêu coi như hòa hợp, nàng làm một
cái tay nải nhỏ đưa cho Dao hưởng quỹ, xoay qua lộn lại xem không ngừng, còn khen nàng khéo tay. Không nói hai lời liền thu 120 văn hai cái bao, cộng cả tiền khăn tay được 150 văn. Chuyện tiền nong sau này coi như đã thoáng đi không ít, ít nhất sẽ không để Triển Chiêu phải đói bụng.
Nhân lúc Triển Chiêu phải bồi bổ thân thể, nàng cần đi mua chút thịt nấu
canh, cũng may xương sườn so với thịt mỡ tiện hơn, hắn ăn không nhiều,
còn có thể để lại. Nhưng trong lòng vẫn nghĩ nấu canh gà bồi bổ cơ thể
thì tốt hơn, hôm nay mới lấy được tiền, có thể tiêu pha một chút. Cơ thể này của nàng cũng bị suy nhược nặng nề, cần được ăn uống tốt hơn.
Cuối cùng cắn răng chọn mua một con gà mười tám văn, lại cò kè mặc cả thêm
năm văn, muốn thêm hai con gà con, nghĩ trở về nuôi đến khi lớn còn có
thể đẻ trứng. Về phần lấy cái gì cho gà ăn, chắc là đại trù phòng bên
kia sẽ có ít cơm thừa đi. Nếu như không có, vậy cũng chỉ có thể cho hết
vào hầm canh thôi.
Đi mua đồ ăn, nàng không quên đến chỗ Lâm bà
tử bán đậu hũ giúp đỡ một chút. Từ lần trước, thường thường nàng sẽ đến
chiếu cố Lâm bà tử, hai người coi như quen biết, Lâm bà tử đối xử với
nàng giống như khuê nữ của chính mình. Bởi vì hôm nay bận rộn, nàng
không thể giúp Lâm bà tử dọn quán, mua mấy khối đậu hũ liền chạy trở về.
Lúc về đến thì Triển Chiêu đã tắm rửa xong, nàng đem mấy con gà con để ở
góc bếp trước, thu thập một chút chuẩn bị nấu canh gà. Nhưng nghĩ đến
chuyện tiếp theo mắt nàng lại thấy choáng váng, nấu canh gà tất nhiên
không có chuyện gì, chính là nàng chưa từng giết gà lần nào! Trước đây
mới chỉ nhìn thấy nãi nãi (bà nội) từng giết gà, trước nhổ mấy nhúm lông trên cổ, cắt vỡ yết hầu rồi lấy máu.
Nuốt nuốt nước miếng, chiếu theo trong trí nhớ, chuẩn bị một cái bát để hứng máu, rồi bắt tay nhổ
lông. Gà bị đau kêu lên, dọa nàng sợ tới mức suýt chút nữa hét to. Vững
vàng lại tinh thần, nghĩ đến sau này mình cũng phải tự làm, còn có thể
nhờ ai tới giúp được? Khẽ cắn môi, quyết tâm nhanh chóng giật một nhúm
lông.
Triển Chiêu ở trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài
sân, lúc đầu không thèm để ý, bỗng nhiên nhướng mày, nghĩ bộ dáng nàng
yếu đuối nhu nhược như vậy, không giống với người quen với việc bếp núc, hiện tại nàng là muốn giết gà đi? Ra khỏi cửa liền thấy, quả nhiên, Hứa Hướng Dương đang túm lấy cổ con gà chậm chạp không dám xuống tay. Đột
nhiên, chân mày giãn ra, có lẽ là nàng thật sự muốn sửa đổi. Hoãn thanh
nói:" Để ta đến đi."
Hứa Hướng Dương bị dọa nhảy dựng lên, có chút quẫn bách:" Ta, ta có thể tự làm được, ngài đi nghỉ ngơi đi."
Triển Chiêu không nói hai lời, tiếp nhận gà trong tay nàng, cố định hai bên
cánh, cầm lấy cây kéo cắt yết hầu. Gà ở trong tay hắn giãy giụa vài cái
liền không có động tĩnh, máu tươi chậm rãi chảy vào trong bát, dần dần
đầy. Hứa Hướng Dương vụng trộm liếc hắn một cái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà có hắn hỗ trợ.
Đợi máu chảy hết, Triển Chiêu hỏi:"
Chắc là ngươi chưa từng làm chuyện này, mang đến phòng bếp nhờ Vương tẩu tử làm giúp đi." Mặt Hứa Hướng Dương đỏ lên, nói:" Ta, ta trước đây
từng nhìn thấy mẫu thân làm qua, không cần phiền Vương tẩu tử."
Triển Chiêu biết nàng băn khoăn, không miễn cưỡng, thản nhiên dặn cẩn thận
chút. Đột nhiên hai con gà con ở trong góc khiến hắn chú ý, trong lòng
Hứa Hướng Dương thấp thỏm, bất an nói:" Không thể nuôi sao? Kia... vậy
để hai ngày nữa rồi ăn."
Triển Chiêu lắc đầu:"Ngươi thích liền
nuôi đi." Nàng suốt ngày vây mình trong phòng, có việc phân tán thời
gian cũng tốt. Nuôi hai con gà, trong viện tựa hồ có thêm một phần sinh
khí, cũng hơn một chút hương vị gia đình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT