Cuối cùng Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương vẫn không thể nào giữ phu thê
Triển Bằng ở lại, chỉ có thể đi tiễn bọn họ. Xe ngựa dần dần đi xa.
Triển Chiêu vỗ vỗ bờ vai Hứa Hướng Dương, nhẹ giọng trấn an:" Đại ca và
đại tẩu không phải người có ý chí sắt đá, tức giận qua mấy ngày là tiêu
tan, sự tình cũng sẽ trôi qua."
Hứa Hướng Dương cúi đầu đáp lời, tuy
rằng có chút tiếc nuối vì không chiếm được sự tán thành của đại ca đại
tẩu, nhưng nàng và Triển Chiêu đã là phu thê, cho dù thế nào thì bọn họ
cũng không thể mãi gạt bỏ hôn sự này được. Hiện tại đã như vậy, cũng chỉ là tức giận nhất thời mà thôi. Cẩn thận ngẫm lại, nếu ở hiện tại, nàng
và Triển Chiêu chính là cưới chui, có lĩnh chứng nhưng không có tổ chức
tiệc rượu. Nàng có thể chấp nhận chuyện này, nhưng dù sao Triển Bằng
cũng là đại ca Triển Chiêu, không nhận được sự tán thành của bọn họ, cả
hắn và nàng đều không dễ chịu.
Ngắn ngủi có hai ngày mà xảy ra vô số
chuyện long trời lở đất, việc vui biến thành bọt nước, nhìn những thứ
chuẩn bị cho tiệc mừng mà lòng khó chịu. Trên bàn còn một nửa thiệp mời, là do tự tay Triển Bằng viết. Hứa Hướng Dương yên lặng thu lại, hít sâu một hơi, sau đó cười cười:" May mà còn chưa gửi ra ngoài." Nếu không,
cũng sẽ không thể giải quyết dễ dàng như vậy.
Triển Chiêu miễn cưỡng
cười, cũng thu lại thiệp mời, thản nhiên nói:" Đốt đi." Thứ này đã không thể dùng được nữa. Tuy rằng chưa có gửi thiệp mời đi nhưng mấy nhà thân thiết đều đã biết bọn họ sẽ tổ chức tiệc mừng, cho nên có khi phải đi
thông báo một tiếng. Vương tẩu tử nghe được tin, vô cùng lo lắng đến
nhà, vào cửa liền hỏi xảy ra chuyện gì.
Hiện tại tâm tình Hứa Hướng
Dương cũng đã bình phục lại , thản nhiên kể lại hết sự tình. Những đồ
trong nhà đã thu thập gần xong, nến đỏ, chữ hỉ, một số vật dụng chờ đến
ngày thành thân cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Bộ hỉ phục được giặt sạch,
cất đi cẩn thận, đặt ở dưới đáy hòm. Giờ khắc này, nàng dường như sâu
sắc hiểu được ba chữ "dưới đáy hòm" có nghĩa như thế nào.
Vương tẩu tử nghe xong ngọn nguồn sự tình, nhất thời tức giận, trong viện
không có người ngoài nên cũng chẳng sợ ai nghe thấy, cao giọng nói:"
Đinh cô nương thật sự không có phúc hậu, cố tình càn quấy, hiện tại thì
nàng vui rồi. Cho dù nàng chịu nhiều ủy khuất thế nào thì kết cục cũng
đã được định, nàng còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ nghĩ mọi chuyện còn
quay về như trước kia?"
"Nàng chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, lời
nói đều là sự thật. Triển Chiêu đã đi tìm nàng, chắc là trong lòng nàng
cũng không dễ chịu." Sau khi thương tâm qua đi, Hứa Hướng Dương đã nghĩ
thông suốt. Việc này cứ mãi lừa gạt thì trong lòng giống như bị ghim một cây kim, ngày đêm nhức nhối, nói ra rồi ngược lại khiến nàng có thể nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi a..." Vương tẩu tử không biết nên khuyên Hứa
Hướng Dương thế nào, nàng làm người thành thật ôn hòa. Cũng bởi vì tính
cách của nàng hiền lành như vậy mới có thể dần dần được mọi người tha
thứ. Nhưng mà, Đinh Nguyệt Hoa nói đều là sự thật, không thể nói nàng
sai, chỉ là vì chấp niệm quá sâu mà thôi:" Được rồi, không nhắc tới nữa. Giờ các ngươi tính sao? Việc vui cứ bỏ đi như vậy? Không làm nữa sao?"
Hứa Hướng Dương lắc đầu:" Đại ca đại tẩu nổi giận đùng đùng trở về, thì còn tổ chức tiệc mừng gì nữa? Chúng ta đã thương lượng qua, đợi hai người
họ hết giận sẽ tính sau."
Vương đại tẩu cảm thán. Cứ nghĩ mọi việc sẽ tốt đẹp, ai ngờ đột nhiên xảy ra sự cố. Nhưng mà, tình cảm phu thê tốt
là đủ, những cái khác chỉ là nhỏ nhặt mà thôi. Nàng thấy tâm tình Hứa
Hướng Dương không có bị ảnh hưởng quá lớn thì cũng an tâm hơn. Về phần
Đinh Nguyệt Hoa, nàng chỉ có thể giúp Hứa Hướng Dương lưu ý một chút,
chỉ sợ Đinh Nguyệt Hoa lại muốn gây ra chuyện gì khác. Hứa Hướng Dương
luôn an tĩnh, thậm chí có chút nhẫn nhục chịu đựng, Triển Chiêu lại
khoan dung, cả hai đều là kiểu người thường đẩy hết ủy khuất về mình.
Nếu nàng không lưu ý giúp thì quả thật vô cùng lo lắng.
Qua mấy ngày, Quan Húc đột nhiên đến chào từ biệt. Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương đều rất bất ngờ, Quan Húc và Bảo Nhi đang ở Khai Phong phủ êm đẹp, sao lại
muốn đi? Chưa nói là đi đâu, đi bao lâu cũng không rõ, chỉ nói muốn mang Bảo Nhi đi chung quanh nhìn xem một chút, khi nào mệt thì trở về. Hứa
Hướng Dương đột nhiên thấy hơi buồn, Quan Húc có ân với nàng, ngoài
Vương tẩu tử ra, đối với nàng hắn cũng là một người đáng tin cậy. Tự
dưng rời đi, trong lòng cũng khó tránh thấy không nỡ. Nhất là Bảo Nhi,
nàng nhìn nó từ lúc bé bé phấn nộn một đoàn, giờ đã lớn như vậy rồi. Lúc này phải từ biệt, khi nào thì có thể gặp lại?
Quan Húc tặng A quý
cho bọn họ, cười nói không có thời gian tổ chức việc vui cho nó và A
Vượng, đợi khi nào Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương làm tiệc mừng thì cho
bọn nó làm luôn. Triển Chiêu nhìn hai con chó đùa nghịch với nhau, cười
nói:" Quan đại ca nhớ trở về uống rượu mừng."
"Nhất định nhất định, rượu mừng của các ngươi thì làm sao bỏ qua cho được." Nói xong nhìn xem A quý.
Thời khắc ly biệt, trong lòng có muôn vàn cảm xúc cùng nhớ nhung cũng đều
khó nói thành lời, nhiều nhất là hi vọng bọn họ thuận buồm xuôi gió. Hứa Hướng Dương cùng Triển Chiêu tiễn Quan Húc tới cửa, không muốn vẻ mặt u sầu khi chia tay sẽ làm hỏng tâm tình Quan Húc, cười nói:" Quan đại ca, thi thoảng gửi về một phong thư, nói cho chúng ta biết cảnh sắc, phong
tục địa phương đó như thế nào." Có qua lại thư từ thì khoảng cách liền
có thể rút ngắn.
Sau đó Hứa Hướng Dương nghe Vương tẩu tử nói, Quan
Húc dẫn theo Bảo Nhi cùng Đinh Nguyệt Hoa rời khỏi. Nàng sửng sốt hồi
lâu mới hoàn hồn, Đinh Nguyệt Hoa và Quan đại ca sao? Nàng có chút không hiểu Đinh Nguyệt Hoa nghĩ như thế nào, nghẹn hai ngày, vẫn là đi hỏi
Triển Chiêu. Hóa ra Triển Chiêu đã sớm biết, trước khi đi Quan Húc có
nói qua với hắn.
Tâm tư Quan Húc như thế nào chắc không cần đoán cũng biết, nhưng Hứa Hướng Dương có chút lo lắng, chấp niệm của Đinh Nguyệt
Hoa sâu như vậy, chỉ sợ kết quả của Quan Húc là công dã tràng mà thôi.
Triển Chiêu lại cảm thấy Quan Húc là một người hiểu biết, mặc dù Đinh
Nguyệt Hoa muốn mở lòng thì bọn họ cũng khó mà bình thản ở bên nhau.
Đinh gia làm sao lại gả khuê nữ nhà mình cho một nam nhân đã mất thê tử
cùng đứa nhỏ cơ chứ?
Hứa Hướng Dương đột nhiên thấy bi ai thay Đinh
Nguyệt Hoa, nhà cao cửa rộng giàu có thì điều kiện hôn sự lại càng khắc
nghiệt. Quan đại là tốt như vậy, nếu bỏ lỡ, thì đi đâu tìm được? Thôi,
chuyện duyên phận khó nói, có lẽ không lâu nữa sẽ nghe được tin tức tốt
gì cũng nên.
Tháng bảy, Triển Chiêu xin nghỉ phép cùng Hứa Hướng
Dương trở về nhà. Hứa Hướng Dương vừa lo lắng lại hưng phấn, lần này là
đi về nhà Triển Chiêu nên trong lòng khó tránh khỏi thấy kích động. Cách hai ba tháng, không biết đại ca và đại tẩu đã hết giận hay chưa. May
mà, tuy sắc mặt vẫn lạnh nhạt nhưng không có đuổi bọn họ ra ngoài. Nghỉ
ngơi một đêm, thái độ đối với Triển Chiêu đã dịu đi nhưng với Hứa Hướng
vẫn lạnh lùng hờ hững như cũ,
Sau cơm chiều, Triển Chiêu nói chuyện
cùng đại ca đại tẩu. Hứa Hướng Dương biết bản thân không được chào đón
nên cũng không ở lại đó nữa, một mình trở về phòng nghỉ ngơi trước. Một
lát sau, Triển Chiêu trở lại, mang về một bầu rượu. Hứa Hướng Dương khó
hiểu nhìn hắn rót hai ly rượu, rồi đưa cho nàng một chén.
Triển Chiêu cười mang theo áy náy:" Tuy rằng tạm thời không thể tổ chức tiệc mừng, nhưng, rượu giao bôi cũng không thể thiếu."
Hứa Hướng Dương không khỏi trợn to mắt, rượu giao bôi? Lúc trước hắn và Hứa Hướng Dương chỉ bái đường qua loa, những nghi thức khác đều không có.
Đây là... lần đầu đi? Trong lòng vừa động, bất giác thấy ngượng ngùng,
uống rượu giao bôi, chẳng phải là động phòng hay sao? Nàng buông ly
rượu, lại châm một ngọn nến, cười nói:" Nến đỏ cần có một đôi mới tốt."
Ánh mắt nàng như nước, giơ tay vòng qua tay hắn, cùng nhau uống cạn ly
rượu. Rượu gạo nhàn nhạt lại khiến nàng say sưa. Triển Chiêu nắm tay
nàng ngồi ở mép giường, cắt một ít tóc của nàng và của chính mình, sau
đó thắt lại với nhau để vào trong hà bao:" Kết tóc se tơ, một đời một
kiếp, không bao giờ xa nhau."
Nàng tiếp nhận hà bao, siết chặt trong
tay, hốc mắt nóng lên. Mặc dù đơn sơ nhưng tâm ý là vô giá. Kiếp này đã
không còn gì phải hối hận.
Ba năm sau.
Hứa Hướng Dương
ngồi ở dưới giàn nho làm tã lót, trên mặt mang ý cười thản nhiên. Hơn
một tháng trước nàng được chuẩn ra lại có bầu, tính toán đi về Thường
Châu một chuyến lại bị trì hoãn. Một hai năm nay, sau khi Hằng Dương
được sinh ra, đại ca đại tẩu vì đứa nhỏ nên cũng từ từ tiếp nhận nàng.
Thời gian mang thai Hằng Dương, nàng cảm thấy rất tốt, dường như không
có phản ứng gì, nhưng lần này lại có chút vất vả. Cho nên, thanh minh
năm nay không trở về được. Triển Chiêu gửi về nhà phong thư, hi vọng đại ca đại tẩu không trách tội bọn họ.
Trần thẩm bưng thuốc dưỡng thai
tới, nhẹ giọng nói:" Phu nhân, lão gia nói ngài mang thai không nên động đến kim chỉ, ngài thêu thùa chút cũng được nhưng đừng để mắt bị mỏi."
Vốn dĩ trong nhà không có hạ nhân, nhưng sau đó Hứa Hướng Dương có bầu
nên Triển Chiêu cố ý tìm Trần thẩm đến chiếu cố nàng.
Hứa Hướng Dương thả đồ trong tay xuống:" Không việc gì, ta nhàn rỗi cả ngày, không tìm
chút việc gì làm thì lại buồn chán." Uống thuốc, nhìn xung quanh:" Dương nhi đâu?"
Trần thẩm thu chén thuốc:" Tiểu Quyên dẫn tới nhà Quan gia chơi rồi." Tiểu Quyên là nữ nhi của Trần thẩm, năm nay mười ba tuổi,
cũng đến đây giúp đỡ nương một chút. Nàng còn nhỏ, hầu như là chơi đùa
cùng Hằng Dương. Về phần Quan gia, chính là Quan Húc. Một năm trước Quan Húc đã trở lại, hắn trông vẫn thế nhưng Bảo Nhi lớn hơn rất nhiều, hiện tại đã là một tiểu cô nương rồi. Có lẽ là bôn ba ở bên ngoài nên tính
tình cực kì sáng sủa, còn đi theo Đinh Nguyệt Hoa tập võ.
Quan Húc
nói tiểu cô nương phải nũng nịu mới tốt, không cần múa đao lộng kiếm,
nhưng tính tình Bảo Nhi hoạt bát, Đinh Nguyệt Hoa lại đau nàng nên
thường xuyên dạy võ cho. Lại nói Đinh Nguyệt Hoa, sau khi rời đi hai năm tựa hồ suy nghĩ thông suốt hơn. Lúc thấy Hằng Dương còn sợ hãi than nó
và Triển Chiêu cứ như từ một khuôn mẫu khắc ra. Nhưng thái độ với Hứa
Hướng Dương vẫn lạnh nhạt như trước. Đối với việc này, Hứa Hướng Dương
chỉ cười cho qua, cũng chẳng nghĩ nhiều.
Đối với chuyện của Quan Húc
và Đinh Nguyệt Hoa, Hứa Hướng Dương không có hỏi nhiều, vẫn là Triển
Chiêu nói cho nàng biết. Quan hệ giữa hai người bọn họ tốt lắm, nhưng mà Đinh gia bên kia không đồng ý, sự tình có phần căng thẳng. Hứa Hướng
Dương thấy việc này không cần lo lắng, nếu Đinh Nguyệt Hoa nghe lời
người trong nhà thì cũng không đi đến bước đường ngày hôm nay.
Bỗng
nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm huyên náo, Hứa Hướng Dương quay đầu
nhìn, thầm nghĩ làm sao vậy? Lại thấy Triển Chiêu dẫn đại ca đại tẩu vào cửa, Hứa Hướng Dương cả kinh, vội vã đứng dậy nghênh đón:" Đại ca, đại
tẩu!" Sao bọn họ lại đột nhiên đến đây?
Triển đại tẩu thấy nàng bước
nhanh tới, vội vàng nói:" Chậm một chút chậm một chút, ngươi đang mang
thai, không cần xúc động như vậy." Hứa Hướng Dương hoãn bước chân, nhìn
Triển Chiêu lại nhìn đại ca đại tẩu, có chút mờ mịt. Triển Chiêu đỡ thê
tử, cười nói:" Ý của đại ca đại tẩu là đứa thứ hai đều sắp sinh ra nên
việc vui không thể tiếp tục chậm trễ."
Hứa Hướng Dương sửng sốt, suýt nữa rơi nước mắt, nàng còn tưởng rằng phải đợi lâu lắm bọn họ mới tiếp
nhận nàng. Nhưng mà, tình huống hiện tại của nàng không thể vất vả nên
có khi chờ đứa nhỏ sinh ra rồi mới tổ chức. Triển đại tẩu cũng nói:"
Việc này thì ngươi không cần quan tâm, an tâm dưỡng thai là được, có ta
và đại ca của ngươi ở đây còn gì. Hết ba tháng đầu, thai nhi ổn định thì tổ chức tiệc mừng. Đồ dùng chuẩn bị không thể thiếu cái gì được, ủy
khuất ai thì cũng không thể ủy khuất đứa nhỏ. Hằng Dương đã phải chịu
thiệt thòi, chẳng lẽ còn muốn đứa nhỏ trong bụng cũng như vậy?"
Một
ngày kia, khắp nơi là chữ hỉ đỏ thẫm, mặc trên người bộ hỉ phục đỏ rực,
đập vào mắt là không trí dào dạt vui mừng. Bái đường hành lễ, tiếng cười nói chúc mừng vang lên không ngừng. Đợi đến khi tân phòng yên tĩnh trở
lại, Hứa Hướng Dương nhìn ánh nến đỏ, ý cười tràn ngập trong đáy mắt.
Lời thề kết tóc dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai " Kết tóc se tơ,
một kiếp một đời không rời xa."
=== ====== ======= HOÀN === ====== ====
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT